Lược Thiên Ký

Chương 622: Hung thú nghịch loạn

Chương 622: Hung thú nghịch loạn

Hung thú và yêu thú vốn đồng nguyên, chỉ khác biệt ở giai đoạn trưởng thành.
Hung thú là loại trời sinh có lực lượng mạnh mẽ, hơn nữa sức mạnh này còn càng ngày càng mạnh, chỉ có điều tốc độ tăng trưởng linh tính lại không theo kịp sức mạnh này, khi trưởng thành đến giai đoạn nhất định, linh tính mới dần dần thức tỉnh, thần trí sáng tỏ không thua gì con người, trong này cũng có một số hung thú thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã thông minh không thua gì con người, loại hung thú này chính là
Vương giả bên trong hung thú, gọi là dị thú cũng tốt, linh thú, Thần Thú cũng được, nói chung mặc kệ sức mạnh mạnh hay yếu, trời sinh đã thuộc về phạm trù Vương giả.
Những hung thú rõ ràng có sức mạnh của tu sĩ Nguyên Anh cảnh nhưng khi làm việc lại dựa vào bản năng, như một tên ngốc ăn xong rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn cũng không ít, bên trong Quy Khư có rất nhiều loại như vậy.
Còn yêu thú là loại tu luyện trí tuệ trước, sau khi có trí tuệ mới từng bước lớn mạnh bản thân, tăng cao tu vi, yêu thú có một đặc điểm là thích tu luyện thành hình dạng con người, dường như cũng ước ao có được trí tuệ của người, cho nên sau khi có hình dạng của con người, trên người yêu thú cũng có đủ các đặc điểm của con người, ngay cả người trong giới tu hành cũng sẽ không coi chúng là thú nữa.
Đương nhiên đây cũng là chỗ khác nhau giữa yêu thú và hung thú.
Yêu thú có trí tuệ nên không tùy tiện thần phục con người, cũng không dễ dàng khống chế.
Còn hung thú thì không như vậy, loại đồ chơi làm việc theo bản năng này là thứ người trong giới tu hành thích nhất.
Tu sĩ Thần Châu rất yêu thích nghiên cứu, hơn nữa đồ vật nghiên cứu còn rất đa dạng, trong đó có một nhánh chuyên môn nghiên cứu làm sao để áp chế linh tính của hung thú. Dùng khả năng tăng trưởng không hạn chế của nó đề thăng tu sĩ, nghiên cứu hơn mấy ngàn vạn năm, cũng không phải là không có thành quả, ví dụ như Văn gia và Linh Xảo Tông, đều lấy việc nuôi dưỡng dị thú vang danh Bắc Vực. Bọn họ đi chính là con đường này.
Đương nhiên việc dùng bí dược thúc dục đề thăng như hung thú cũng có hạn chế, hơn nữa chuyện này còn thuộc về ngoại lực, bởi vậy trong quá trình tu hành bị người ta coi là tà môn ngoại đạo, nên không được phát tán rộng rãi. Tuy rằng như thế nhưng sức mạnh vô cùng là sự thật, nói thí dụ như hiện tại, trong lòng chúng tu sĩ Kim Đan đối đầu Phương Hành đều bồn chồn, nhưng tên Thi Ấn Nguyên của Linh Xảo Tông mới có tu vi Trúc Cơ đã dám khiêu chiến chính diện.
Tuy sức mạnh mấy trăm con hung thú cao thấp không đều, mạnh nhất có thể so được với Kim Đan cảnh, yếu nhất chỉ có tu vi Trúc Cơ. Nhưng mấy trăm con đồng thời lao tới cũng rất là kinh khủng, chỉ sợ cao thủ như Tạ Lâm Uyên, Văn Diệc Nho gặp phải tình huống như thế cũng phải tạm thời tránh né, đợi đến khi Thi Ấn Nguyên không khống chế được những hung thú này, mới quay lại chém hắn.
Nhưng Phương Hành không làm vậy được, bây giờ hắn ở trên pháp đài, tạm thời tránh né cũng tương đương với việc chịu thua, nên hắn chỉ có thể ngạnh chiến.
Đổi lại là bất luận người nào rơi vào tình cảnh này, sợ rằng khó mà chống đỡ được. . .
Chỉ có điều lúc này trong lòng Phương Hành lại không nhịn được nghĩ:
- Ngươi chọc ta làm gì. . .
Đối mặt với hung thú đang gào thét chạy tới từ bốn phương tám hướng, biểu hiện của Đại Kim Ô cũng thay đổi, hai cánh giương ra, kim mao trên cổ xù lên, nhìn bề ngoài rất là hiên ngang, nhưng trong bóng tối lại gấp gáp truyền cho Phương Hành một đạo thần niệm:
- Chạy không.
Phương Hành cười gằn trả lời:
- Không cần!
Đại Kim Ô ngẩn ra. Nhớ tới sự tình Phương Hành từng làm bên trong nhà tù Hắc Uyên, trong lòng hơi vui mừng:
- Liều mạng.
Phương Hành nói:
- Cũng không cần!
Lúc Đại Kim Ô cuống quýt như lử cháy, Phương Hành lại cười to một tiếng, lấy ra một cái lông vũ màu đỏ thắm từ trong túi trữ vật, đối mặt với đám hung thú đang mãnh liệt chạy đến, hắn cầm lông vũ vung một cái lên không trung, một lát sau, trong lông vũ màu đỏ tản ra một đạo khí tức khó mà hình dung, trong thời gian ngắn khuếch tán ra mấy trăm trượng, bao phủ tất cả hung thú ở trong đó.
Đạo khí tức này không quá mạnh mẽ, đối với người trong giới tu hành mà nói, không cẩn thận cảm ứng thậm chí không cảm giác được.
Nhưng khí thế của đám hung thú từ bốn phương tám hướng chạy về phía pháp đài lại xảy ra biến hóa, hỗn loạn cả lên.
Vào lúc này ánh mắt hung lệ mà tàn bạo của chúng bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, giống như là cảm ứng được mối nguy hiểm kinh khủng gì đó, lông trên người từng con đều xù lên, đuôi dựng thẳng, ngừng lại ở giữa không trung nhìn về bốn phía, vốn là xu thế xông về phía trước, nhưng bởi vì một con hung thú ở phía trước nhất ngừng lại, mà những con phía sau đụng vào trên người nó, trong lúc nhất thời loạn thành một đoàn.
Ngay cả con Đằng Xà nhỏ bé trong lồng ngực Thi Ấn Nguyên, cũng kêu lên một tiếng tỉnh lại, thân thể thẳng tắp, hai cái cánh thịt nho nhỏ mở rộng ra, cái cổ ngẩng cao, hướng về không trung kêu gào, nhìn dáng dấp rất là hung ác, nhưng không hiểu tại sao nó lại khiến cho người ta có một loại cảm giác ngoài mạnh trong yếu, bởi vì nó nguỵ trang đến mức hung ác như thế nào đi nữa, cái đuôi run rẩy đã thể hiện lúc này nó đang sợ sệt.
Ban đầu, đám hung thú trên không bị khí tức của con thú nhỏ này uy hiếp mới nghe theo mệnh lệnh Thi Ấn Nguyên, xông về phía pháp đài, bây giờ bản thân con thú nhỏ này hiện lên ý sợ hãi, khí tức nhất thời rối loạn, nên trên người những con giả hung thú không trung cũng thiếu đi một sợi dây ràng buộc về tâm ý, lại tăng thêm việc chúng nó đang đi về phía pháp trên đài, có luồng khí tức còn đáng sợ hơn so đầu Đằng Xà kia nên cho chúng nó bị hỗn loạn, đột nhiên sau đó cùng kêu gào lên, hướng về bốn phương tám hướng chạy đi. . .
Ầm ầm ầm!
Không thể không thừa nhận, tình cảnh mấy trăm con hung thú chạy về bốn phương tám hướng rất là đẹp, giống như vỡ tổ vậy.
Mà chu tu sĩ xem lễ ở xung quanh thì trợn tròn mắt, đang êm đẹp lại gặp họa trời giáng, một số người phản ứng nhanh nhìn thấy đám hung thú chạy về phía mình đã xoay người bỏ chạy, những người phản ứng chậm một chút, hoặc vì giữ thể diện, còn không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn thử ra tay, muốn ép hung thú trở về, luôn nghĩ cái tên Thi Ấn Nguyên kia là tên khốn, vậy mà không thể sai khiến những hung thú này công kích địch.
Chỉ tiếc bọn hắn đã quên mất những hung thú này căn bản không phải là Thi Ấn Nguyên khống chế, linh tính những hung thú này vốn yếu ớt, làm sao phân rõ được địch ta, thấy có người chặn đường thì gào thét một tiếng cắn tới, ầm ầm ầm thành một đoàn như cối xay thịt cuốn về phía đám người, không biết có bao nhiêu máu thịt rơi vãi, bao nhiêu tiếng kêu thảm thiết vang lên, đường đường là Kính Hồ Thiên Nhất Cung, lại trở thành địa ngục.
- Không tốt, hung thú phát cuồng!
Chung Nhất trường lão Thiên Nhất Cung giật nảy cả mình, vội vàng đứng lên.
Tuy thân phận những tu sĩ đến xem lễ phức tạp, nhưng trên danh nghĩa đều là khách nhân của Thiên Nhất Cung, để hung thú xé xác nuốt sống như vậy cũng không được, đầu ông ta nhanh chóng chảy đầy mồ hôi, một bên hướng về Thi Ấn Nguyên quát hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Một bên vọt về phía hung thú, vội vàng ra lệnh đệ tử Thiên Nhất Cung mau chóng chế phục đám hung thú nổi cơn điên, thực sự là không giết chết không được.
- Tại sao. . . Tại sao lại như vậy?
Vào lúc này Thi Ấn Nguyên cũng ngây dại, đầu đầy mồ hôi, liều mạng giục con thú nhỏ trong lòng:
- Nhanh trấn áp chúng nó. . .
Nhưng ai có thể tưởng tượng được, sau khi con Đằng Xà nhỏ kia bày ra bộ dạng hung dữ, hướng về không trung rống lên một hồi, dĩ nhiên cụp đuôi, "Xì" một tiếng chui vào trong lồng ngực của hắn, chỉ để lộ cái mông ở bên ngoài, run lập cập kéo cũng kéo không ra.
- Hắc hắc. . .
Phương Hành thấy tình cảnh đã đại loạn, liền giắt cái lông vũ màu đỏ lên tai, cười lớn một tiếng, bay lên đám mây trên không trung.
Cái lông vũ này là của Đại Bằng Tà Vương cho hắn trước khi chia tay, nó chính là lông vũ lấy trên thân thể Chu Tước lại được lực lượng thần hồn của lão vương bát đản này luyện chế, nếu muốn tranh minh với Chu Tước, hung thú Đằng Xà trưởng thành cũng có khả năng liều mạng một phen, nhưng con vật nhỏ bực này đụng phải, thực sự là không đủ để nhét kẻ răng, lại tăng thêm việc Lão Tà lấy thần hồn không kém gì thần hồn của Nguyên Anh luyện chế qua, khí tức liền kinh khủng hơn, một khi lấy ra, con thú nhỏ này cũng cảm thấy sợ sệt, huống chi đám giả hung thú còn lại.
Đằng Xà dựa vào khí tức tôn quý trong huyết mạch điều khiển giả hung thú, lại tăng thêm bí pháp Linh Xảo Tông, bây giờ bị khí tức của Chu Tước trên lông vũ làm giật mình, lập tức không khống chế được chúng hung thú nữa, tự nhiên thuật này cũng bị phá.
Mà Phương Hành cũng thừa lúc đại loạn, ánh mắt lẫm liệt, vèo một tiếng trốn vào không trung, chạy thẳng về. . . phía cánh cửa lớn dựng ở trên không trung!
Thứ tốt!
Nếu bàn về vấn đề chọn bảo bối, trong cùng thế hệ Phương đại gia xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Lúc Thi Ấn Nguyên lấy ra cánh cửa đồng này, người bên ngoài chỉ ngạc nhiên vì sự kinh khủng của nó, còn Phương Hành lại phát hiện ra cánh cửa đồng lớn kia chính là một cái pháp khí truyền tống ghê gớm, bảo bối bực này vô cùng huyền diệu, chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu đã gặp thì làm gì có đạo lý buông tha, tuy Thi Ấn Nguyên đáng ghét nhưng cũng phải chờ hắn lấy được cánh cửa đồng lớn kia rồi nói!
- Vèo" một tiếng, Phương Hành trực tiếp nhảy lên giữa không trung, ngồi xổm ở trên cửa đồng, đánh xuống một chưởng.
Lực lượng một chưởng này vô cùng mạnh mẽ, ngay cả một ngọn núi cũng có thể hủy đi, nhưng hắn không nghĩ rằng, một chưởng đè xuống dĩ nhiên không làm cánh cửa rung động, cửa đồng giống như mọc rễ trong hư không, Phương Hành ngẩn ngơ, tiện tay ném đứa nhỏ trong lồng ngực cho Đại Kim Ô, sau đó dùng hai tay nắm chặt lấy cánh cửa đồng, dùng tất cả sức lực bú sữa mẹ, đến mức gân xanh trên cổ đều lộ, hét lớn một tiếng.
- Lên cho tiểu gia!
- Khách khách. . .
Không khí chỗ cánh cửa đồng đứng dĩ nhiên xuất hiện âm thanh thủy tinh bị phá nát, hơi hơi rung chuyển mấy lần.
- Không tốt, buông thần khí Linh Xảo Tông ta ra. . .
Nơi xa trên không trung, Thi Ấn Nguyên ôm con thú nhỏ trong lồng ngực, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi cũng phát hiện ra tình cảnh này, nhất thời đỏ ngầu cả mắt, liều mạng vọt tới, cánh cửa đồng lớn này không phải của hắn, mà là trấn tông chi bảo của Linh Xảo Tông bọn hắn, cha của hắn vì để cho hắn thành danh một lần, mới chuyên môn cho hắn mượn cánh cửa này và đầu Đằng Xà kia, lúc dùng xong còn phải trả lại, làm gì có chuyện đạo tử Linh Xảo Tông có tư cách dùng nó.
Nhưng ai có thể nghĩ tới kế hoạch không sơ hở tý nào lại trở thành cục diện như trước mắt.
Mà cái tên tiểu ma đầu kia cũng quá độc ác, vậy mà mạnh mẽ đánh cắp cánh cửa đồng trên không trung.
Dưới cơn sợ hãi, Thi Ấn Nguyên liều mạng rống to, bắn ra ba thanh phi kiếm về phía Phương Hành đang ngồi xổm ở trên cửa đồng.
Chỉ tiếc ba thanh phi kiếm kia đã bị Đại Kim Ô đang bay lên dùng một cánh đánh bay, Phương Hành căn bản không bị quấy rầy, lúc này đã coi cửa đồng là vật trong túi của mình, thật tâm sử dụng toàn bộ sức mạnh, khuôn mặt nhỏ cũng nghẹn đến mức đỏ bừng, hét lên hai tiếng quái dị rút cánh cửa đồng lên, chặt đứt liên hệ vô hình của cửa và hư không.
- Ha ha ha ha. . .
Phương Hành giơ cánh cửa đồng lên, cười vô cùng đắc ý.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất