Lược Thiên Ký

Chương 623: Văn gia đại tiểu thư.

Chương 623: Văn gia đại tiểu thư.

Một khi triệu hoán thần khí như cửa đồng này đi ra, nó sẽ tọa trấn ở trong hư không, phù văn chi lực giống như xúc tu, bộ rễ của đại thụ, xâm nhập vào trong hư không cố định bản thân, truyền tống chi môn mở ra vô cùng huyền ảo, rất khó mà lay động nó, nhưng dưới một thân man lực của Phương Hành, lại ngạnh sinh rút nó ra, công việc khó khăn kia lại tương tự như phàm nhân nhổ cây liễu, hoặc có phần đơn giản hơn.
Quả thực một màn này rất kinh người, chúng tu sĩ để ý đến một màn này cùng liều mạng chạy tới ngăn cản, Thi Ấn Nguyên thì sợ đến ngây người.
- Hỗn đản, trả Thần khí trấn tông cho ta!
Thi Ấn Nguyên giống như bị điên rồi, hắn liều mạng kêu to, lấy ra binh khí của mình, gầm rú đập về phía Phương Hành.
Sau khi Phương Hành thu lại cửa đồng cũng vô cùng vui vẻ, thấy có người đuổi theo liền co chân chạy theo bản năng.
Thi Ấn Nguyên cũng sắp điên rồi, vậy mà cầm một cây Hỏa Long Tiên đuổi ở phía sau.
Nhưng một người trốn, một người đuổi cũng không có chạy đi bao xa đã lấy lại tinh thần.
Phương Hành quay đầu nhìn về phía Thi Ấn Nguyên đang đuổi theo mình, vỗ đùi, nghĩ thầm mẹ nó làm trộm đến mức quen rồi, đoạt được đồ vật là muốn chạy, quên mất hiện tại đã không giống nhau, cái thằng kia chỉ có tu vi Trúc Cơ, ta chạy cái rắm gì, quay đầu thịt hắn...
Thi Ấn Nguyên thấy Phương Hành không chạy, quay đầu đuổi về phía hắn thì trong lòng nhất thời run lên, quay đầu chạy trốn.
- Ta quy lại rồi, ta mang cánh cửa này trả lại ngươi...
Trên thực tế tốc độ Phương Hành nhanh hơn Thi Ấn Nguyên nhiều lắm, vừa rồi quay đầu chạy trốn cũng quá nhanh nên khoảng cách giữa hắn và Thi Ấn Nguyên cũng bị kéo dài, bây giờ đuổi ngược lại liền có chút phiền phức, có điều phía sau sinh ra hai đạo Kim Sí, sau khi cánh cửa đồng đang bị hắn rút ra, phù văn chi lực phía trên nó cũng dần mất đi, bản thể nhỏ lại, trọng lượng giảm bớt theo, khiến hắn giảm bớt đi không ít sức lực, tốc độ truy đuổi Thi Ấn Nguyên càng lúc càng nhanh. Một bên đuổi một bên không ngừng kêu to lên.
- Tiểu ma đầu, ngươi có dũng khí cướp trấn tông chi bảo Linh Xảo Tông ta, nhất định tông chủ sẽ không tha cho ngươi...
Thi Ấn Nguyên không quên lớn tiếng uy hiếp, hiển nhiên lúc này hắn vẫn lo lắng chuyện Thần khí.
- Trước tiên tiểu gia ta chụp chết ngươi, để nó trở thành vật vô chủ...
Phương Hành cười lạnh một tiếng, chân đạp hư không, tốc độ lại tăng gấp đôi, trong chốc lát đã lao đến chỗ Thi Ấn Nguyên. Lúc hắn còn trên không trung đã vung tay lên, ba đạo cổ kiếm Biểu Tử, Phì Dương, Sơn Trại đã liên tiếp bay ra, chém thẳng về phía Thi Ấn Nguyên bên ngoài trăm trượng.
- Cứu ta...
Thi Ấn Nguyên bị dọa cho, vừa hồn phi phách tán, vừa lớn tiếng kêu cứu.
Chỉ có điều những hung thú hắn vừa triệu hoán ra mất khống chế, khiến chung quanh hỗn loạn tưng bừng, chúng tu sĩ hoặc là chú ý đề phòng, để tránh bị hung thú nổi cơn điên ở bốn phía va chạm làm bị thương. Hoặc là tránh sang một bên, giống như là trưởng lão Thiên Nhất Cung, phi độn lên trên không trung, liều mạng khống chế những con yêu thú kia, để tránh bọn chúng vọt vào bên trong Thiên Nhất Cung, hủy đi sơn môn Thiên Nhất Cung.
Vậy mà trong lúc nhất thời không có người để ý tới hắn.
Lúc Thi Ấn Nguyên trơ mắt nhìn mình sắp bị cổ kiếm chém giết, tâm linh chợt lóe, há miệng kêu to:
- Nhận thua á...
Phương Hành đang đuổi phía sau ngẩn ngơ, há miệng kêu to:
- Ngươi nói gì?
Đồng thời hung hăng thôi động pháp quyết khiến ba đạo cổ kiếm lao tới nhanh hơn.
Nhất thời tâm tư Thi Ấn Nguyên như nước đắng đại mạo, hắn có can đảm ra mặt khiêu chiến tiểu ma đầu, là vì hắn cậy nhờ khả năng khống chế mấy trăm con hung thú của đầu dị thú Đằng Xà này, và cái quy củ kén rể của Thiên Nhất Cung. Nói nói trắng ra là ở trong tình hình này, đừng nói tiểu ma đầu, xem như tu sĩ Kim Đan Đại Thừa cảnh hắn cũng dám khiêu chiến, dù sao hắn cũng không cần tới gần pháp đài, chỉ tùy tiện dùng hung thú tiến lên chém giết là được. Nếu tiểu ma đầu giết ra khỏi trùng vây, vọt tới chỗ hắn thì hắn cũng có thể trực tiếp nhận thua, không nguy hiểm gì.
Dù sao hắn cũng là tu sĩ Trúc Cơ, thắng trận chiến này nhất cử thành danh, thua trận chiến này thanh danh cũng vô hại.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, sự tình lại phát triển đến loại cục diện này.
Rơi vào đường cùng kêu to nhận thua, vậy mà tiểu ma đầu vờ như không thấy, thật sự là vô sỉ đến cực điểm.
- Tiểu ma đầu, cần gì đuổi tận giết tuyệt? Đến đánh với ta một trận!
Bỗng nhiên hư không xuất hiện một đại hắn to như cột điện, cao hơn Phương Hành gấp hai lần, trên người mặc một bộ thiết giáp đen nhánh, ngay cả gương mặt cũng được bao bọc lại, chỉ lộ ra hai con mắt lạnh lẽo, hai tay mang theo một thanh cự kiếm gần giống Hắc Sắc Cự Kiếm, huy kiếm đập bay ba đạo cổ kiếm, cứu Thi Ấn Nguyên, sau đó hướng Phương Hành vọt tới.
Phong Yên Vân!
Phương Hành đã nghe qua và biết lai lịch của người này.
Đạo tử Nhất Khí Tông Phong Yên Vân, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy bên trong Hộ Đạo Minh.
Năm đó tu sĩ Nam Chiêm đấu pháp cùng tu sĩ Thần Châu, cùng bày ra mười trận chiến, người này là một người trong số đó.
Đấu mấy trăm hiệp cùng huynh đệ Hàn Anh của hắn, cuối cùng kết thúc mà không phân thắng bại, nhưng bộ thiết giáp trên người Phong Yên Vân chính là chí bảo Nhất Khí Tông, chế tạo từ Cửu U Hàn Thiết, thần binh lợi khí không thể tổn thương, phong hỏa lôi cũng không có hiệu quả, có thể nói đây là thần giáp, bởi vậy năm đó hắn và Hàn Anh không phân thắng bại là sự thực, trong trận chiến kia Hàn Anh bị hắn chém rụng một đầu cánh tay, cuối cùng dựa vào một cánh tay thi triển kế nghịch sát, dùng thương thuật điểm vào bộ ngực hắn, dựa vào lực chấn động chấn thương phế phủ của hắn, lúc này mới khó khăn lắm tạo thành thế hoà không phân thắng bại.
- Hôm nay tiểu gia phải làm thịt hắn, ta xem ai dám ngăn cản ta?
Phương Hành rống to, lao về phía đối diện, hai bên đồng thời đánh ra binh khí trong tay.
Binh khí của Phong Yên Vân là thanh cự kiếm cầm trong, mà binh khí của Phương Hành... là cánh cửa kia.
Cánh cửa đồng vốn ở trong tay hắn, còn chưa kịp bỏ vào trong túi trữ vật, lại có thể lớn có thể nhỏ, cũng coi như một món binh khí, mặc dù tốc độ Phương Hành kém hơn Đại Kim Ô, nhưng hắn đã tu luyện qua bí thuật của Bằng tộc, nhục thân lại cường hoành, nên thân pháp vốn rất kinh người, nhẹ nhàng tránh thoát một kiếm gần như xé rách hư không của Phong Yên Vân, sau đó thả người nhảy lên đỉnh đầu Phong Yên Vân, hét lớn một tiếng, cánh cửa đồng trong tay đã to bằng cái thớt, hắn dùng hai tay vung nó về phía đầu Phong Yên Vân chụp xuống.
- Đông...
Thực lực Phong Yên Vân không yếu, trong thời gian ngắn ngủi như vậy còn có thể thu hồi cự kiếm, ngăn cản trên đỉnh đầu.
Chỉ tiếc, nếu là vũ khí khác, tất nhiên bị hắn chống đỡ được, hoặc là trực tiếp đánh bay, nhưng binh khí trong tay Phương Hành rất là hiếm thấy, tránh cũng không thể tránh, lực lượng của nó trầm, mặc dù hắn dùng kiếm đón đỡ, không bị nó trực tiếp đập vào đầu, nhưng cánh cửa ẩn chứa một thân quái lực của Phương Hành vỗ xuống vẫn truyền đến người hắn, cả người như bị hòn đá vạn cân thẳng rơi xuống.
- Bành...
Mặt Kính Hồ bằng phẳng như nước văng lên một cái bọt nước cao mấy trượng, vị Phong Yên Vân kia biến mất không thấy bóng dáng.
Phương Hành thu hồi cánh cửa đồng, mặc dù biết Phong Yên Vân bị hắn đập không thấy bóng, nhưng hắn biết thằng kia có thiết giáp hộ thể, căn bản không thể bị một kích đánh ngã như thế, thậm chí còn không bị thương, nhưng hắn tự có diệu kế, sau khi đánh Phong Yên Vân xuống, thân hình nhanh chóng lơ lửng ở trên mặt Kính Hồ ba trượng, hai tay bấm quyết, thi triển Sơn Pháp, hướng về phía dưới nhấc lên.
Chỉ cảm thấy đại địa chấn động, nước hồ cuốn ngược, bùn đất đáy hồ bị lực lượng của hắn nhấc lên, theo thân hình Phương Hành bay cao, thình lình tạo thành một tòa núi nhỏ cao gần trăm trượng, ầm ầm bay theo Phương Hành lên không trung, sau đó nhào lộn trên không trung, một cước đạp lên đỉnh ngọn núi này, mang tòa núi cao trăm trượng đá xuống phía dưới.
Nhường như Phong Yên Vân rất biết phối hợp, hắn vừa mới từ đáy hồ chui lên, đã bị ngọn núi nhỏ này đập xuống...
- Hóa sơn phù...
Phương Hành kêu to một tiếng, lấy ra mấy lá bùa từ trong túi trữ vật, đánh lên đỉnh ngọn núi bùn này.
Lúc đầu ngọn núi bùn đất này rất mềm, nhưng lát sau đã trở nên cứng như nham thạch, đứng im ở trong hồ không động đậy.
- Thứ chín...
Phương Hành phủi tay, đại công cáo thành, ánh mắt quét nhìn không trung, tìm bóng dáng cái tên Thi Ấn Nguyên kia.
Cho dù bản lãnh tên mặc thiết giáp này có lớn hơn nữa, bị một ngọn núi ngăn chặn, muốn nhất thời chạy trốn ra cũng không được.
- Độc môn bí truyền Hóa Sơn Phù của Văn gia chúng ta... Quả nhiên là ngươi cướp cửa hàng phù triện của chúng ta...
Trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng quát chói tai, Phương Hành ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một vị nữ tử mặc váy xanh ngồi xếp bằng ở trong hư không, trước người có một cây đàn cổ bằng ngọc, nhìn như thế nào cũng cảm thấy đường vân trên đàn có chút quen mắt, tâm tư hắn hơi chuyển liền nghĩ ra, cây đàn này chính là pháp khí của Diệp Cô Âm năm đó, nhưng nghe nói về sau bị một nữ tử Văn gia cướp đi.
- Tiểu thư đanh đá của Văn gia Văn Nghiễn Tâm?
Phương Hành giật mình, hắn đã đoán được thân phận người này.
Cô ta là một vị nữ thiên kiêu đời này của Văn gia, cũng là nhân vật đắc lực bên trong Hộ Đạo Minh, thời điểm đấu pháp hai năm trước đã tự tay giết chết một vị tu sĩ Nam Chiêm bởi vì tức giận mà mắng đạo tử Thuần Dương Đạo Tống Quy Thiền, tu sĩ kia cũng chỉ vì chuyện trước khi Tiêu Tuyết cùng Vân Độc đấu kiếm đã từng nói rõ chỉ luận Kiếm Đạo, Vân Độc cũng cười lạnh không thôi, rõ ràng chính là đáp ứng, nhưng khi Vân Độc động thủ lại lấy tu vi thúc kiếm, cưỡng ép trấn áp, ác hơn là hắn đã ra tay ác độc, hoàn toàn phế bỏ Tiêu Tuyết.
Tu sĩ Nam Chiêm kia tức không nhịn nổi, mắng Tống Quy Thiện không giảng đạo lý, nhưng Tống Quy Thiện ở trong mắt Văn gia đại tiểu thư chính là nhân vật giống như thần, không được có nửa điểm ô uế, cô ta nhất thời oán hận liền hướng người kia ra tay ác độc, một kiếm giết chết.
Phương Hành gặp cô gái này cũng cười lạnh một tiếng, không nói câu nào, đạp mạnh vào hư không, cả người giống như một ngôi sao băng bay vút lên trời.
- Tống sư huynh nói nửa điểm không sai, dã tu Nam Chiêm giết chết không hết, lưu lại chỉ là hậu hoạn!
Văn Nghiễn Tâm cười lạnh một tiếng, hai tay gảy lên trên cổ cầm một cái, tiếng đàn vang lên leng keng, hóa thành vô số phong nhận che kín hư không, so sánh với Kinh Hoàng nhìn thấy trong tay Diệp Cô Âm ở Bột Hải quốc năm đó thì cái đàn này có uy lực mạnh hơn, phong nhận vô hình tập kích, che kín hư không, cho người ta một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh, xem ra cây đàn sau khi rơi vào trong tay Văn Nghiễn Tâm, đã được luyện chế lại một lần.
Vô số phong nhận hóa thành hình dáng một Phượng Hoàng to lớn ở trên không trung, giang rộng hai cánh, gào thét mà đến.
- Tiểu gia ở chỗ này, ngươi tới giết đi!
Lúc này Phương Hành nhẹ giọng cười một tiếng, năm ngón tay hơi mở, sau đó đè xuống.
Đáy mắt có một vòng sát cơ xẹt qua!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất