Chương 626: Các ngươi bảo vệ được cái gì
Một trận chém giết đặc thù chính thức diễn ra.
Trên danh nghĩa, Hộ Đạo Minh do đệ tử các tông môn tạo thành, nhưng đến lúc này họ không lo được cái gì mà xa luân chiến với không xa luân chiến, mặc kệ thân phận Thi Ấn Nguyên như thế nào, thực lực ra sao, lại có ý nghĩa đặc thù gì, năm đó Tống Quy Thiện mượn tên tuổi Thi Ấn Nguyên, mới gây dựng được Hộ Đạo Minh bây giờ, mà lúc này Phương Hành ở ngay trước mặt người Hộ Đạo Minh chém giết Thi Ấn Nguyên, không thể nghi ngờ là nỗi sỉ nhục đối với Hộ Đạo Minh.
Nếu âm thầm chém giết thì thôi.
Thậm chí thời điểm Thi Ấn Nguyên khiêu chiến hắn bị hắn chém giết cũng không sao.
Nhưng bây giờ hắn nói ra lời nói này, lại ở trước mặt người Hộ Đạo Minh chém giết Thi Ấn Nguyên, vậy thì không được!
Ầm ầm!
Tống Quy Tâm đã sớm ra tay, ngân thương quét ra một mảnh ảo ảnh.
Vị Kiếm tu Vân gia, chúng tu sĩ cùng một trong Thất Tử Tạ Lâm Uyên cũng đồng loạt ra tay.
Đứa bé giống như bị hù dọa nhưng khi nghe lời Phương Hành nói thì đột nhiên ngừng khóc, đôi mắt nhỏ mở to nhìn về phía xung quanh, Phương Hành cười to, nghĩ thầm trước kia làm mặt quỷ, gãi ngứa, đưa pháp bảo hoặc là kề đao lên cổ nó, đều không thể khiến nó ngừng khóc, vậy mà một câu nói này lại có hiệu quả, chuyện này khiến hắn rất vui mừng, cuối cùng lại dỗ dành đứa bé.
- Chúng ta cùng đi tới!
Phương Hành cười lớn một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phía trước.
Một thương độc ác của Tống Quy Tâm đã tới, thế như thiểm điện.
- Sụp đổ!
Phương Hành một tay ôm đứa bé, một tay khác giơ lên đập vào cán thương, dưới lực lượng chấn động Tống Quy Tâm có cảm giác không cầm được ngân thương trong tay, hắn rống to một tiếng, mượn thế lộn ngược lại đâm về phía sau lưng Phương Hành. Hắn không tin Phương Hành còn có những biện pháp khác ngăn một thương này lại, nhưng mà mũi thương đã dừng lại.
Ma khí từ trên người Phương Hành cuồn cuộn, che đậy thân hình của hắn.
Lúc ma khí tiêu tán, Tống Quy Tâm nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Ai nói tiểu ma đầu kia không có tay bắt pháp ấn?
Ai nói tiểu ma đầu kia không có tay cầm binh khí?
Ai nói tiểu ma đầu không có tay đi phòng ngự?
Lúc này tiểu ma đầu đã biến hóa ra ba đầu sáu tay, một tay nắm chặt ngân thương của Tống Quy Tâm. Một tay khác nắm Hắc Sắc Cự Kiếm chém tới. Lại có hai cánh tay khác đang bắt pháp ấn, cuối cùng vẫn còn một cánh tay ôm đứa bé, một tay che mắt nó lại, sợ nó bị hù dọa, hình ảnh này vừa xuất hiện khiến Tống Quy Tâm run như cầy sấy, chung quanh tu sĩ cũng nghẹn ngào kêu to.
- Ba đầu sáu tay?
- Dĩ nhiên là Ma Tướng. Ma Tướng Chi Thân!
- Tên tiểu ma đầu này là người bên kia Ma Uyên hay sao?
Vô số tu sĩ xung quanh kêu to, ngay cả người trông coi Đạo Đài cũng trầm mặc không nói, Chung Nhất trưởng lão nhìn thấy đám người trẻ tuổi đấu pháp cùng hắn thì không thể không kìm nén một bụng tức giận, vào lúc này Vân gia đại trưởng lão đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy kinh hãi, hai người liếc nhau đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương, ba đầu sáu tay, Ma Tướng Chi Thân. Tiểu bối Nam Chiêm học được từ chỗ nào?
Mà lúc chúng tu đang kinh ngạc, Phương Hành vẫn lạnh lùng không cười không nói, hai cánh tay bắt ấn đan vào cùng một chỗ, ngón tay nở rộ như hoa sen, chỉ về phía trước, kiếm khí sâm nhiên, ma ý tăng vọt. Một lát sau chia cắt mây trên không trung, một đạo kiếm khí đâm thẳng đến ngực Tống Quy Tâm.
Hồ Đan kiếm!
- Xùy" một tiếng, Tống Quy Tâm bị kiếm khí đánh trúng, hoảng hốt lùi lại...
- Tiểu ma đầu ngừng bước!
Đại Kim Ô đang bay nhanh về phía trước, thì trước người lại xuất hiện một tu sĩ mặc áo bào xanh, người này là một nhân vật có danh tiếng bên trong Hộ Đạo Minh, mười ngón tay hắn mở ra, vỗ vào hư không, trong một sát na này có gần trăm con lệ quỷ gào thét đi ra, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Phương Hành, trong lúc nhất thời, trước sau trái phải trên dưới Phương Hành đều có hình ảnh lệ quỷ rít gào, huyết khí xông vào mũi.
- Cút ngay!
Phương Hành đứng ở trên lưng Đại Kim Ô không ngừng bắt ấn, mười ngón tay đan lại, liên tục biến ảo, hướng về không trung bắt ấn, hỏa ý hiển hiện đầy trời, hình thành vô số hỏa liên, trải rộng các nơi trong hư không, quỷ ảnh đầy trời đều bị hỏa liên quất bay hoặc trói lại, phát ra âm thanh quỷ khóc, trên thân thể chúng có vô số thần hỏa nổi lên, hóa thành khói xanh phiêu tán hư không, không có dấu vết.
Hồ thần hỏa!
- Ta đến chiến ngươi!
Lại một tiếng thét vang lên, lần này là đạo tử Phong Yên Vân của Nhất Khí Tông vừa mới bị trấn áp ở trong hồ, cuối cùng hắn cũng đánh vỡ tòa núi nhỏ, vọt lên từ đáy hồ, hắn ôm theo thù mới hận cũ lớn tiếng gào thét, vọt thẳng lên không trung nghênh đón Phương Hành, lúc này thiết giáp toàn thân sáng lên vô số phù văn dung nham, hơi khói bên trên phù văn tung bay ở giữa không trung, hóa thành một đôi mắt kinh người, đột nhiên mở ra.
Ngay cả tu sĩ Kim Đan Đại Thừa cảnh bị đôi mắt này nhìn thấy cũng sẽ cảm giác thân thể như sa vào đầm lầy.
Phong Yên Vân lấy thiết giáp thành danh, nhưng ai có thể nghĩ đến bản lãnh áp đáy hòm của hắn thật ra là trảm tâm chi thuật?
Chỉ có điều hắn thi triển bản lĩnh đáy hòm thì tiểu ma đầu cũng không có dự định giấu dốt.
Phương Hành nhìn qua đôi ma nhãn trong không trung, sắc mặt bất động, hai tay kết xuất ba đạo pháp ấn Thanh Hồ Quỷ Diện cuối cùng nhanh như điện quang thạch hỏa.
Ấn này vừa thành, hắn hai mắt bỗng nhiên phát sáng, giống như là biến thành hai cái vòng xoáy.
Tâm Thần ấn!
Lấy pháp phá pháp, lấy thuật phá thuật, đôi ma nhãn kia lặng yên không một tiếng động vỡ nát, không trung lại trở nên trong sáng.
Còn Phong Yên Vân đang ngơ ngơ ngác ngác bị Đại Kim Ô tiện tay đập một cái bay vào trong hồ.
Trong nháy mắt thi triển ba loại ấn pháp, liên tiếp đánh bại ba người, đều là pháp ấn học được từ Thanh Hồ Quỷ Diện.
Thời điểm Phương Hành ở Yêu Địa đã được Căn Bá chỉ dạy, dùng thời gian ngắn nhất tìm hiểu chín ấn bên trong Thanh Hồ Quỷ Diện, mặc dù nói mục đích lúc đó là vì cứu những người bị vây ở bên trong Yêu Đế Các, nhưng tìm hiểu chín cái ấn này cũng rất hữu ích đối với việc học pháp của Phương Hành, kết quả trực tiếp nhất chính là Hồ Đan kiếm, Hồ Thần hỏa, Tâm Thần ấn, ba loại pháp thuật này đều được Phương Hành nắm giữ ở trong tay.
Tất cả đều học trong Thanh Hồ Quỷ Diện, truyền lại từ Yêu Tiên, là tiên pháp.
Cùng tên với thần thuật bí truyền của Sơn Hồ tộc Thanh Khâu, thậm chí còn đồng nguyên, nhưng huyền ảo hơn, uy lực cũng lớn rất nhiều!
Sau khi Phương Hành học xong ba thuật này thì đây cũng là lần đầu dùng nó đến ngăn địch, hiển lộ thần uy.
Một mạch liều chết, địch thủ vô số, bí pháp ra hết, một mảnh thất bại.
- Nam Chiêm Phương Hành. Ngươi còn thiếu nợ ta một trận chiến, thử một chút Độc Tí Ma Khôi của ta!
Tạ Lâm Uyên ngăn ở phía trước, tế lên một đạo tàn binh, đó là một cái tượng đá gãy mất một tay, trên không trung mở hai mắt ra. Gào thét bay về phía Phương Hành đánh tới, những nơi thân thể nó đi qua, thậm chí ngay cả hư không cũng bị nó lây nhiễm một đường hắc tuyến, đó là dấu hiệu hư không sắp bị phá nát, ánh sáng gấp khúc tại thành, chuyện này cho thấy tốc độ của nó đã tiếp cận biên giới vỡ nát hư không, vô cùng đáng sợ.
- Cút ngay!
Phương Hành vung Hắc Sắc Cự Kiếm trong lòng bàn tay ra. Triển khai Vô Danh Công Quyết năm đó Kiếm Thai truyền lại tới cực điểm, ma khí sâm nhiên, gào thét tập kích, vô số ánh sáng càn quét phạm vi hơn mười trượng trước người hắn, làm mọi người tan tác trong chớp mắt. Sau khi chiến đấu gần trăm chiêu với ma tượng cụt tay, cuối cùng ma tượng tay cụt cũng tức giận gào thét lên một tiếng thê lương, linh khí trên người tiêu tán, bay trở về trong tay Tạ Lâm Uyên.
- Cút ngay!
Phương Hành đạp một cước, Tạ Lâm Uyên ôm ma tượng rơi xuống.
- Ngăn lại hắn, ngăn lại hắn ah...
Thi Ấn Nguyên đã đổi mạng chạy trốn, lại phát hiện tiểu ma đầu phía sau đang bay thẳng về phía mình với thế không thể ngăn, không biết có bao nhiêu cao thủ xông lên phía trước, nhưng không thể ngăn cản hắn nửa khắc. Một đóa Kim Vân cùng tiểu ma đầu ở bên trên lấy tốc độ như chớp giật đuổi theo hắn, dọa thể xác và tinh thần hắn kinh hoảng, mang theo tiếng khóc nức nở liều mình kêu to.
Dị thú Đằng Xà trong ngực hắn, cũng bị dọa cho sợ hãi tiến vào trong ngực hắn, nhưng hắn lại không biết trốn vào trong ngực ai, chỉ có thể đổi mạng để nanh vuốt Linh Xảo Tông ngăn ở trước người hắn. Còn mình thì cưỡi mây, liều mạng chạy trốn, đám nanh vuốt Linh Xảo Tông theo hắn tới trừng to mắt, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể kiên trì tiến lên kết thành trận thế ngăn cản.
- Mười vạn tám ngàn kiếm!
Phương Hành gầm nhẹ, kiếm khí bay múa quanh người, giống một đoàn kim quang, quét ngang cả phiến hư không.
Tất cả tu sĩ ngăn ở trước đều bị đánh cho điên đảo, tử thương thảm trọng.
Những chỗ đi qua chỉ thấy một đoàn kim quang lao thẳng đến như lưu tinh, tu sĩ trên không trung đều bị cuốn về tứ phía.
Một màn này khiến cho vị thiếu phong chủ Kỳ Tú Phong ngây dại.
Đợi hắn kịp phản ứng lại, đoàn kim quang kia đã đi tới trước mặt hắn, kình phong khiến hắn không mở mắt ra nổi.
- Đừng... Đừng giết ta... trả. . . trả lại ngươi con dị thú này...
Thi Ấn Nguyên hoảng sợ kêu to, hắn đã cảm nhận được sát cơ của Phương Hành, cũng biết mình ở dưới hung uy bực này, không thể nào chạy trốn được, bị dọa cho hai tay run rẩy, ngay cả dị thú Đằng Xà trong ngực cũng hiến ra, hắn biết vì sao Phương Hành muốn giết mình, hết thảy đều bởi vì đầu dị thú này mà lên, nếu là bình thường, tự nhiên hắn quý như tính mạng, nhưng lúc này chỉ muốn giao ra đổi mệnh!
- Còn chờ ngươi trả, chẳng lẽ Tiểu gia không đoạt lại được sao?
Phương Hành không để ý hắn chút nào, tức giận hét lớn, chộp Đằng Xà nắm ở trong tay, rồi sau đó vỗ ra một chưởng:
- Cha ngươi vì một đầu súc sinh, mà mạng của con gái ruột mình cũng không cần, vậy Tiểu gia sẽ dứt khoát giúp hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn...
- Đừng giết...
- Đông!
Một chưởng này thẳng đập vào gáy Thi Ấn Nguyên, khiến thiếu phong chủ Kỳ Tú Phong Linh Xảo Tông chỉ hô được một nửa câu cầu xin tha thứ đã nghẹn lại, mang vị thiên kiêu Trúc Cơ Linh Xảo Tông này đập quỳ trên mặt đất, hai đầu gối đều nát bét.
Mặt mày Thi Ấn Nguyên méo mó, ngũ quan phun máu tươi, ý thức dần dần biến mất.
Vào lúc này hư không chung quanh, cũng dần dần yên tĩnh trở lại, lặng ngắt như tờ.
Thật giết?
Trong lòng chúng tu sĩ giống như bị cự chùy đập một cái, tiếng hung thú gào thét cũng yên lặng đi rất nhiều, vừa rồi bọn họ đều ra tay toàn lực, thi triển tuyệt kỹ đáy hòm nhưng đều vô dụng, không thể cản nổi.
- Thu...
Đằng Xà trong tay Phương Hành cảm ứng được chủ nhân đã bỏ mình thì gào thét một tiếng, há miệng cắn mu bàn tay Phương Hành.
Phương Hành lạnh nhạt nhìn nó:
- Con súc sinh kia, trước kia chủ nhân của ngươi bị hại, sao không thấy ngươi cắn bọn họ?
Phương Hành dùng tay túm lấy đuôi con Đằng Xà này, hướng đám nham thạch bên cạnh quất xuống, "đùng" một tiếng, đường đường là dị thú lại bị hắn quất cho đầu óc quay cuồng, cũng không biết bên trong thân thể nho nhỏ gãy mất bao nhiêu cái xương, mà Phương Hành vẫn chưa hết hận, lại mạnh mẽ ném nó xuống mặt đất, rồi đạp một chân lên, chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, lúc nhấc chân lên, đã xẹp...
Có người run rẩy theo bản năng, đây chính là dị thú Đằng Xà ah...
Sao có thể ra tay giết nó như giết chết một con chuột vậy?
Phương Hành cúi đầu nhìn một chút, thấy móng vuốt nho nhỏ của Đằng Xà vẫn rung động, vậy mà không chết, nghĩ thầm mệnh con tiểu vương bát này đủ cứng rắn, hắn cầm lấy cái đuôi nó nhấc lên, bỏ vào trong đai lưng, chờ lúc về lại trị nó.
Vào lúc này bàn tay hắn nhấn một cái, ngắt đầu Thi Ấn Nguyên xuống, chậm rãi quay người.
Ma Tướng ba đầu sáu tay đã tiêu tán, tay trái Phương Hành cầm đầu người, tay phải ôm đứa bé, cười lạnh nhìn về phía những tu sĩ Thần Châu Bắc Vực hoặc là nói những nhân vật thiên kiêu xưng danh Hộ Đạo Minh vừa mới vứt mệnh ngăn cản hắn, những không có người nào có thể khiến bước chân của hắn dừng lại nửa bước, thanh âm hắn không lớn lại rất rõ ràng:
- Ở trước mặt Tiểu gia, các ngươi có thể bảo vệ được cái gì?