Lược Thiên Ký

Chương 627: Ai thấy ta cướp bóc?

Chương 627: Ai thấy ta cướp bóc?

Phương Hành đứng trên đỉnh núi, một tay ôm đứa bé, một tay xách đầu người, bên hông dắt một con Đằng Xà, cạnh người là một con Kim Sắc Ô Nha, áo bào trên người bị khí lạnh trên Kính Hồ thổi phồng lên, hắn hướng về những nhân vật thiên kiêu của Thần Châu, uy phong lẫm lẫm lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi không phải Hộ Đạo Minh sao? Ở trước mặt Tiểu gia, các ngươi bảo vệ được ai?
Trong không trung có vô số tu sĩ, vô số cao thủ, đặ ở đâu cũng đều là nhân vật danh chấn một phương, nhưng không có một người nào đáp lời.
Có người hận, có người giận, có người thả ra sát khí lạnh thấu xương.
Nhưng không có ai không thừa nhận, tiểu ma đầu giết chóc tứ phương, bọn họ không ai cản nổi.
Trong sân có mấy chục thiên kiêu, vừa rồi thay phiên nhau tiến lên ngăn cản tên tiểu ma đầu này, nhưng có ai ngăn cản hắn được nửa bước?
- Còn có ai muốn đọ sức cùng Tiểu gia một trận?
Phương Hành cười lạnh, ném đầu Thi Ấn Nguyên xuống mặt đất, giơ chân đạp lên trên đó, quát hỏi không trung.
Sát khí lạnh thấu xương, hung phong bốn phía, hỏi Thần Châu ai dám chiến!
- Thực ngông cuồng, ai có thể tiến lên trị hắn, vì chúng tu Thần Châu rút cơn giận?
Người có cốt khí run rẩy, đau buồn kêu to.
- Chỉ có thể hận, Tống sư huynh đang bế quan, phần lớn người trong Tam Đạo Thất Tử không ở đây, nếu không phải vậy sao lại cho phép tên này hung hăng?
Có người nhắm hai mắt lại, cảm thán thời vận không đủ.
- Hiện tại Thiên Nhất Cung các ngươi còn che chở hắn sao?
Giờ này khắc này đại trưởng lão Khổ Hải Vân gia đứng trên một đỉnh núi khác cười lạnh, nhìn về phía Chung Nhất trưởng lão Thiên Nhất Cung.
Chung Nhất trưởng lão trầm mặc không nói, giống như là đã nhập định, nửa ngày về sau mới bỗng nhiên mở hai mắt ra, thản nhiên nói:
- Tất nhiên Hồ Quân trưởng lão biết được sự tình phát sinh ở chỗ này, nhưng ông ấy không truyền pháp chỉ cho ta, chắc hẳn là muốn cho ta tự mình xử lý, lão hủ không có bản lĩnh quá lớn, chỉ có thể dựa vào quy tắc xử sự, kẻ này đánh bại Vân Độc, đánh bại đạo tử Văn gia Văn Diệc Nho, đánh bại Phù Khí Đạo Tạ Lâm Uyên, càng đánh bại bất kỳ tu sĩ nào ra sân đấu pháp cùng hắn, nếu như không có người tiếp tục tới khiêu chiến thắng hắn, vậy hôn ước này...
Ông ta nói đến chỗ này hơi dừng lại một chút, rốt cục vẫn không nhẫn tâm làm ra quyết định, mà nhảy qua đề tài khác nói:
- Hắn chạy ra khỏi pháp đài giết người, là việc tư của hắn cùng Linh Xảo Tông, lão hủ không muốn thay tiểu bối Linh Xảo Tông báo thù, nhưng nếu có lão tổ tông Linh Xảo Tông tới tìm hắn, Thiên Nhất Cung ta cũng không bao che chở, mặt khác... dù sao hắn cũng không ở trên pháp đài, nếu như các ngươi có thù riêng thì cứ tìm hắn, Thiên Nhất Cung ta cũng không tới ngăn cản, việc tư giữa các ngươi chấm dứt, chuyện kén rể sẽ tiếp tục!
Ông ta nói xong những lời này liền nhắm mắt lần nữa, ý áy náy biểu hiện rất rõ ràng.
- Thiên Nhất Cung các ngươi rũ bỏ trách nhiệm về mình thật là sạch sẽ!
Vân Diêu trưởng lão cười lạnh một tiếng, không nói nhảm cùng Chung Nhất trưởng lão nữa, mà đứng dậy cầm kiếm hướng về không trung lạnh giọng hét lớn:
- Khổ Hải kiếm tu nghe lệnh, lão phu hoài nghi kẻ này từng làm tổn thương ta con cháu Vân gia, trộm kiếm kinh của Khổ Hải ta, không cần nói quy củ với hắn, nhanh kết kiếm trận bắt hắn lại...
Lão ta nói đến đây, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
- Nếu như phản kháng giết chết bất luận tội!
Lão ta nói xong, chỉ nghe trong đám người truyền ra một tiếng "Vâng" như sấm.
Kiếm khí tung hoành trên không trung, bất thình lình có hơn mười vị kiếm tu Vân gia vượt qua đám người, đứng ở các phương vị, kết thành một tòa đại trận phát ra kiếm khí sâm nhiên, ánh mắt hướng về phía Phương Hành đứng trên đỉnh núi, khí cơ ngưng tụ không phát.
Được Vân Diêu trưởng lão nhắc nhở, trưởng lão Văn gia cùng đi với Văn Nghiễn Tâm cũng đứng dậy, sự tức giận trong lồng ngực càng tăng lên, cao giọng hét lớn vào hư không:
- Con cháu Văn gia ở đâu? Kẻ này chính là ác tặc Nam Chiêm trộm phù triện Văn gia ta, hủy đi Dị Thú Tiên Viên, còn nói quy củ với hắn làm gì, nhanh chóng kết thành trận pháp, dùng mọi thủ đoạn, nhất định phải bắt hắn lại tra hỏi, nếu như dám phản kháng, giết chết không cần luận tội!
- Vâng!
Có phù quang sáng lên, kết thành một mảnh, hiển hiện nửa bầu trời.
- Đệ tử Phù Khí Đạo ở đâu, giết chết tên này xả giận cho Tạ sư huynh...
Một âm thanh sắc nhọn âm vang lên, vậy mà là âm thanh tức giận của Khâu Tiểu Ngọc, bên người nàng là Tạ Lâm Uyên toàn thân ướt nhẹp.
Đệ tử Phù Khí Đạo tới không nhiều nhưng vẫn có mười mấy vị, mặc dù đáy lòng không có dũng khí trêu chọc tên tiểu ma đầu kia, nhưng thua người không thua trận, cũng chỉ có thể cùng nhau tế khởi pháp khí, miệng hét lớn.
- Tiểu ma đầu khoanh tay chịu trói đi.
Khí thế yếu đi rất nhiều.
- Đệ tử Linh Xảo Tông ở đâu?
- Đệ tử Nhất Khí Tông ở đâu?
- Đệ tử Thanh Dương Quan ở đâu?
Trong lúc nhất thời âm thanh kêu gọi không ngừng vang lên trong không trung, không biết có bao nhiêu sát cơ xuất hiện, bao kín toàn bộ không trung Kính Hồ.
Chưa ra tay khí cơ này đã giống như là một cái thiên la địa võng, một mực bao vây Phương Hành ở trong đó.
Mỗi khi có tiếng hét vang lên lại có một đám người đáp án.
Bất kể tiểu ma đầu có danh tiếng lớn như nào, kết cục của hắn hôm nay cũng chỉ có một cái, đó chính là...
Chết không thể nghi ngờ!
Bất luận một nhà nào, một tông nào, đều sẽ không bỏ qua hắn.
Thời điểm sát khí của chúng tu đã thành thế, Phương Hành từ trên đỉnh núi đi ra, nhìn về phía chúng tu đang liên tục kết trận trong không gian, hít sâu một hơi, thần sắc ngạo nghễ không có chút hoảng hốt nào, cho dù lúc này chúng tu đối địch với hắn, cũng không nhịn được bội phục tên tiểu ma đầu này can đảm hơn người, sau đó liền nghe thấy Phương Hành lạnh lùng mở miệng:
... Đánh rắm, con mắt nào của các ngươi trông thấy Tiểu gia ăn trộm?
- ...
Chư trưởng lão chuẩn bị hạ lệnh vây công, nhất thời nghẹn lời, giống như là bị chẹn họng vậy.
Đại trưởng lão Khổ Hải Vân gia Vân Diêu thật sự bị tức điên lên, vô ý thức liền mở miệng mắng chửi:
- Đến lúc này rồi còn muốn ngụy biện hay sao? Con quạ mập vẫn còn đứng bên cạnh ngươi, ngươi còn không mau mau nhận tội, ngụy biện cái gì nữa?
Phương Hành quay đầu nhìn Đại Kim Ô, nghiêng cổ nói:
- Huynh đệ của ta đứng ở bên cạnh ta thì làm sao, thế giới này có rất nhiều kim sắc đại điểu, trong số hung thú Linh Xảo Tông vừa triệu hoán ra, cũng có mấy chục con kim sắc đại điểu, tại sao ngươi không nói là Linh Xảo Tông ăn cướp, lại nói tiểu gia? Hắc hắc, muốn động thủ cứ việc nói thẳng, chứ đừng bôi nhọ đại gia ta...
- Ngươi...
Vân Diêu giận dữ, quát:
- Cái giọng Nam Chiêm của ngươi còn có thể trối hay hay sao?
Phương Hành mở miệng lần nữa, bỗng nhiên đổi thành giọng Thần Châu:
- Trối cái đầu ngươi ấy, người trong giới tu hành đều dễ dàng khống chế mỗi một đường kinh mạch trong cơ thể, muốn nói giọng gì mà không được, mà nhắc tới chuyện giọng nói, ta nhìn ngươi cũng có chút hiềm nghi!
Vân Diêu tức giận tới mức râu ria đều dựng ngược lên, há hốc mồm, nhưng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Tư liệu lão ta nhận được về tên đạo tặc Nam Chiêm kia cũng chỉ có giọng nói Nam Chiêm và kim sắc đại điểu làm bạn, ngay cả chuyện kim sắc đại điểu kia là quạ đen, về sau mới suy tính ra, đúng là không có ai chính mắt nhìn thấy, dù sao lúc tên kia ăn cướp, cũng chỉ lộ diện mấy lần, đạo tặc và quạ đen đều dùng khăn đen che mặt, mà bọn chúng lại che giấu khí tức vô cùng tốt, hoàn toàn không để người ta bắt được, nếu không cũng không cần rắc rối như thế.
Lúc này bị tên tiểu vương bát đản kia mở miệng cãi lại, lão ta có loại cảm giác nói không nên lời.
Nhưng cũng nhưng vào lúc này, một vị trưởng lão Linh Xảo Tông nhảy ra ngoài hét lớn:
- Còn dám cãi cùn, không phải con nha đầu đáng chết vẫn còn ở trong ngực của ngươi sao? Nhân vật chứng đều có, lão phu xem ngươi còn có lời gì để nói!
Ánh mắt chúng tu nhất thời ngưng tụ, nhìn về phía Phương Hành.
Lần này hắn có mười cái miệng cũng không giải thích được, chúng tu đã chuẩn bị kỹ càng động thủ.
Nhưng Phương Hành lại trả lời không có nửa điểm do dự:
- Đây là con của ta và vợ ta, lão vương bát đản đừng nói bậy!
Trưởng lão Linh Xảo Tông tức điên lên, tức giận quát:
- Đánh rắm, vợ ngươi là ai?
Phương Hành trợn mắt một cái:
- Ngươi cứ nói đi?
Trưởng lão Linh Xảo Tông còn chưa trả lời, một bộ phận người trên không trung đã nhìn về phía Long Nữ.
Long Nữ nghiến răng, "Xùy" một tiếng, kéo rèm trước người xuống, nhắm mắt làm ngơ.
Trưởng lão Linh Xảo Tông muốn há miệng bác bỏ, thậm chí muốn nói ra câu nhỏ máu nhận người thân, giám định thân phận đứa bé kia nhưng lời đến khóe miệng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua nụ cười lạnh Phương Hành một chút, thì trong lòng nhất thời run lên, mặc dù có không ít người biết thân thế tiểu nha đầu này, nhưng đều là tự mình đoán được hoặc nghe đồn, Linh Xảo Tông chưa từng thừa nhận qua, dù sao vấn đề này cũng quan hệ đến mặt mũi phong chủ một phong, công khai thừa nhận thì ra thể thống gì, Linh Xảo Tông không thoát được mấy chữ bàng môn tà đạo?
Lúc hắn hiểu ra dụng tâm hiểm ác của tên tiểu ma đầu kia thì kinh hãi đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cảm thấy may mắn vì ngưng miệng lại được, nếu không chưa chắc Linh Xảo Tông đã tha thứ cho hắn.
Đại trưởng lão Vân gia Vân Diêu cũng nhìn ra sự xấu hổ của Linh Xảo Tông, lại thêm việc hắn không thể kiên nhẫn được nữa, liền một mực rống to:
- Nói lời vô dụng với tên tiểu ma đầu này làm gì, chỉ dựa vào việc ngươi phế đi con cháu Vân gia, giết chân truyền Linh Xảo Tông thì Thần Châu cũng không chấp nhận được ngươi, chúng đệ tử nghe lệnh, lập tức bắt tên tiểu ma đầu nà xuống, người nào bắt sống thưởng ba ngàn linh tinh, người nào đánh chết thưởng hai ngàn!
Chúng đệ tử trong không trung đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, vừa nghe hiệu lệnh xong lập tức hò hét, chuẩn bị xông ra.
Nhưng đúng vào lúc này, Long Nữ ngồi trong một cỗ xe ngọc đọt nhiên bay lên, áo trắng bay bay giống như tiên nữ, người còn ở trên không trung đã mở miệng nói:
- Chậm đã! dù sao người này cũng đã chiến thắng ở bên trên pháp đài, nếu như lúc này chư vị tiền bối bắt hắn, vậy không không phải là Ngao Trinh ở góa hay sao? Các vị đặt ta ở chỗ nào?
Vậy mà trưởng công chúa Thương Lan Hải lại lộ diện vào lúc này, nàng làm cho chúng tu khẽ giật mình, tạm thời nhẫn nhịn không xông lên.
Ngay cả Vân Diêu và trưởng lão các đại tông môn như Linh Xảo Tông cũng đều giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng.
Phương Hành nghe xong lời này, lại có chút hưng phấn, kêu lớn:
- Rốt cục ngươi cũng chịu theo Tiểu gia rồi sao?
Vẻ mặt Long Nữ bình tĩnh, lạnh giọng nói:
- Coi như ngươi đánh bại chúng tu cũng không tính là trổ hết tài năng, vẫn phải đánh bại một người nữa!
Phương Hành nghe xong lông mày nhíu lại:
- Ai?
Long Nữ thản nhiên nói:
- Ta!
Phương Hành ngẩn ngơ, còn chưa trả lời, bỗng nhiên Long Nữ hóa thành lưu quang, lao thẳng đến chỗ hắn, tốc độ quá nhanh, tựa như một tia chớp màu trắng, trong khoảnh khắc liền tới, bàn tay tinh tế đánh thẳng xuống người Phương Hành, khiến Phương Hành giật nảy cả mình, đẩy tay ra theo bản năng, đánh vào một chỗ với Long Nữ, nhưng một kích này của Long Nữ thực sự rất mạnh, đánh cho hắn bay thẳng về sau.
- Đàn bà thối, ngươi xong chưa?
Phương Hành tức giận mắng to, rõ ràng là muốn trở mặt.
Nhưng cũng vào lúc này, Long Nữ dùng thanh âm thật thấp truyền ra:
- Mang theo đạo ngọc phù này nhanh chóng rời đi, bên trong Thiên Nhất Cung có truyền tống tế đàn, vị trí ở bên trong ngọc phù, vừa rồi ta đã sai người mở tế đàn ra, ngươi theo phương vị bên trong ngọc phù đi đến, thông qua tế đàn là có thể rời đi nơi này, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi những thứ này, hy vọng trả được đại ơn của ngươi đối với tam đệ ta!
- Ự...c?
Phương Hành ngẩn ngơ, nhìn ngọc phù mà Long Nữ nhét vào trong tay mình, cảm thấy có chút cảm động.
Nàng dâu này cũng không tệ lắm ah...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất