Lược Thiên Ký

Chương 625: Tiểu gia dẫn ngươi đi giết người

Chương 625: Tiểu gia dẫn ngươi đi giết người

Văn Diệc Nho là thiên kiêu phù đạo của Văn gia, lúc hai mươi tuổi đã từng tiến nhập phàm quốc, thi khoa cử, vào triều đường, dẫn quân chiến Man Hoang, xuống ngựa bình thiên hạ, cảm ngộ đạo pháp hồng trần, cuối cùng chiếm giữ bản nguyên một nước, hóa thành ba đạo Tiên Thiên phù bản mệnh, nhục thân hắn không mạnh, đan thành hai pháp, không quá mức hiếm lạ, nhưng chỉ nhờ vào ba đạo phù này, hắn đã được xếp hạng là thần tử mạnh nhất Bắc Vực.
Một phù bay tới lở lửng ở trên đỉnh đầu Phương Hành, khí cơ trên bùa mờ mịt, hóa thành hư ảnh một quốc gia.
Bên trong quốc gia kia có thành trì, có núi non, có đế vương, có tướng lĩnh, có thương nhân, có bình dân...
Đại quốc phù!
Vậy mà lại là một quốc gia sinh động như thật, mang theo sức nặng của một quốc.
Cái phù triện trước mắt này có trọng lượng bằng một quốc gia, đặt ở trên đỉnh đầu người sẽ khiến Phương Hành hóa thành một kẻ phàm nhân bên trong hồ nước.
Đạo phù thứ hai thì biến hóa ra một mảnh chiến trường.
Sa trường rộng lớn, giết chóc thảm liệt, huyết khí che khuất bầu trời, mà Phương Hành thì bị giam ở trong đó.
Chiến trận phù.
Đạo phù thứ ba lại hóa thành một vị Bồ Tát, khuôn mặt hiền lành, hai tay bắt ấn, ngồi ngay ngắn ở trong hư không, làm cho người ta sinh ra ý muốn quỳ lạy.
Bồ Tát phù.
Một phù trấn áp tu vi.
Một phù cầm tù nhục thân.
Một phù siêu độ tâm linh.
Đại phù sư đã lộ ra nội tình chân chính của mình.
- Đám con cháu này đều khó chơi như vậy sao?
Phương Hành thấy ba đạo phù này, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng, vẻ ngông cuồng trên mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại không dám khinh thường chút nào. Trực giác cho hắn biết ba đạo thần phù này rất khủng bố, hắn không cưỡng ép phản kháng lại lực lượng trấn áp, mà hơi nhắm hai mắt lại bình phục khí cơ, nửa ngày sau hai mắt lại đột nhiên mở ra, thu hồi Hắc Sắc Cự Kiếm, chân đạp hư không, hai tay bắt pháp ấn.
- Đừng nói một quốc gia, cho dù mang toàn bộ thiên địa tới thì như thế nào? Nhìn Tiểu gia làm loạn trời này, đất này!
Trong tiếng hét như sấm rền, một tay hắn ở trên, một tay ở dưới.
Một trái, một phải, chậm rãi vẽ tròn.
Quanh người hắn cũng có một đạo âm khí, một đạo dương khí vận chuyển, càng ngày càng mạnh.
Thẳng đến cuối cùng hóa thành một tòa âm dương đại trận, nguy nga như hai ngọn núi lớn, trấn áp hư không, chầm chậm xoay tròn.
Âm Dương Đại Ma Bàn.
Nghịch loạn âm dương thiên địa, thậm chí dẫn dắt khí cơ đảo loạn mọi thứ bên trong ba đạo thần phù.
Bồ Tát có gương mặt hiền lành xắn tay áo lên, nhảy vào sa trường, vung đại đao cắt đầu người, chúng sinh trong dân gian tiến vào miếu thờ, tranh đoạt hương hỏa với nhau, loạn thành một đoàn, sát khí bên trên sa trường tràn vào nhân gian, ngươi giết ta, ta giết ngươi, huyết khí ngập trời, bất thình lình khí cơ của một quốc gia, một cái nhân gian trở nên hỗn loạn, chướng khí mù mịt, làm gì có nửa điểm thanh tịnh chi khí, là một tòa địa ngục thì đúng hơn.
- Tại sao... tại sao lại thành dạng này...
Tâm thần của Văn Diệc Nho nối liền với ba đạo thần phù, thần phù bị loạn, tâm thần của hắn cũng bị loạn, hắn lảo đảo lui lại, sắc mặt trở nên cổ quái.
- Ngươi... Ngươi nghịch loạn nhân gian... Là nghịch tặc... Là hung ác... Là mầm hoạ... Là...
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Hành đã mang theo hoảng sợ cùng hận ý ngập trời, hắn chỉ tay vào Phương Hành chửi ầm lên.
- ... Là Phương đại gia của ngươi!
Phương Hành thì cười lạnh, khó khăn lắm mới vọt ra ngoài từ một khe hở giữa ba đạo thần phù, thân hình như u ảnh đạp một cước về phía Văn Diệc Nho, cũng may Văn Diệc Nho là đại sư phù triện, trong giây phút cuối cùng đã kịp phản ứng lại, ngón tay hắn vạch một cái trên không trung, lăng không vẽ ra một tấm bùa chú, một cước như điện chớp của Phương Hành bị ngăn ở giữa không trung, đạp vào khoảng không trước người Văn Diệc Nho, mặc dù một cước này không trúng đích nhưng lực lượng quá mạnh, đạp lên phù văn vẫn khiến mười trượng hư không chung quanh người Văn Diệc Nho run rẩy theo, vị đại phù sư này cũng bị hư không chấn động liên lụy, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình rơi vào trong hồ như tờ giấy mỏng, "Bịch" một tiếng, tạo ra một đám bọt nước không quá cao, sau đó im ắng thật lâu.
- Ha ha ha ha, người thứ mười!
Phương Hành cười to, thân hình phóng lên tận trời, lơ lửng ở trên Kính Hồ, đang muốn cười nói hai câu, lỗ tai chợt truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc, vội vàng đảo ánh mắt qua, ngay sau đó lập tức giật mình, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.
...
...
- Bắt giữ con yêu quạ kia...
- Bắt đứa bé đáng chết trên lưng nó cho ta...
Thời điểm Phương Hành ác đấu với Văn Diệc Nho, Thi Ấn Nguyên không có tâm tư quan chiến chút nào, lúc này hắn đang đứng ở trên đỉnh núi, điên cuồng kêu to, sai khiến nanh vuốt dưới tay mình đi vây bắt Đại Kim Ô, khiến Đại Kim Ô gấp đến mức nhảy lên.
Đại Kim Ô tức giận đến mức kêu to, nhưng cuối cùng vẫn phải chạy trốn cùng đứa bé, trên lưng cõng một đứa bé chưa đứng vững, nên nó chỉ biết dùng linh lực buộc đứa bé lại, miễn cho việc rơi xuống đất, việc này để nó bó tay bó chân, không cách nào buông ra đấu pháp cùng người ta, chỉ có thể một bên trốn một bên chửi ầm lên:
- Mẹ nó, chờ Đại Kim gia rảnh tay, sẽ để cho các ngươi nếm thử ta vuốt hạc...
- Oa...
Mặc dù đứa bé trên lưng được Đại Kim Ô linh lực che chở, nhưng dưới hoàn cảnh hung hiểm vẫn bị dọa cho khóc thét lên.
- Nhất định phải bắt được nó, sau đó bắt đứa bé trên lưng nó cho ta...
Thi Ấn Nguyên gần như tuyệt vọng, gào thét đến mức cuống họng sắp đứt.
Thật sự thì hiện tại hắn không có biện pháp nào khác, trấn tông chi bảo mang ra từ bên trong Linh Xảo Tông đã bị tiểu ma đầu đoạt đi, đối với hắn mà nói, bất luận như thế nào cũng phải cướp về, hơn nữa còn phải dựa vào năng lực của mình cướp về, bằng không, coi như những người khác chém giết tiểu ma đầu, lấy lại cánh cửa, Linh Xảo Tông bọn hắn muốn đòi lại, cũng là một chuyện vô cùng phiền phức.
Mà nếu bảo vật này thông qua tay người khác trở về Linh Xảo Tông, mặc kệ Linh Xảo Tông có vì thế mà trả giá lớn hay không, hắn cũng đừng hòng chạm đến bảo vật này. Cũng chính vì nguyên nhân này mà hắn nghĩ tới một biện pháp cuối cùng, chính là thừa dịp Phương Hành đại chiến cùng Văn Diệc Nho, không thể phân, sai tay chân đi theo mình bắt con yêu quạ hoặc là đứa bé kia lại, sau đó hướng tiểu ma đầu chuộc bảo vật về.
Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể đối phó Phương Hành.
Có điều hắn không thể nghĩ tới, trận ác chiến giữa Phương Hành và Văn Diệc Nho kết thúc nhanh như vậy.
Phương Hành vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng bừng bừng lửa giận, hai đầu lông mày tràn ngập sát khí.
- Thật không phải thứ gì ah, Tiểu gia tôn trọng quy tắc, ở chỗ này xa luân chiến cùng các ngươi, vậy mà các ngươi còn chơi trò này?
Phương Hành gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp thi triển na di chi thuật, lách mình nhảy lên lưng Đại Kim Ô, dùng một tay ôm lấy đứa bé, một tay khác tạo thành đao vung lên, huyết sắc đao giống như thực chất vắt ngang hư không, ngưng tụ không phát, những tu sĩ Linh Xảo Tông đang gào thét đuổi tới bị một thân sát khí của hắn chấn nhiếp, nhao nhao ngừng lại, nhất thời người ngã ngựa đổ, loạn cả một đoàn.
- Tiểu ma đầu, đây là Thần Châu, làm sao để ngươi đến quát tháo?
Trong tiếng hét to, kiếm khí chằng chịt đã bao phủ một phương, một vị kiếm tu xuất thân từ Khổ Hải ngăn ở trước người Phương Hành.
- Đừng tưởng may mắn thắng Văn sư huynh liền không để ai vào mắt, chỉ là tu luyện tương khắc mà thôi!
Một thanh niên mặt trắng môi đỏ cũng cầm ngân thương vọt tới, ngăn ở trước người Phương Hành, đó là đạo tử Tống gia đệ tử Thuần Dương Đạo Tống Quy Thiện, Tống Quy Tâm cũng là nhân vật thiên kiêu danh chấn Bắc Vực, khó khăn lắm mới chạy đến.
- Đạo hữu đến từ Nam Chiêm giết người bừa bãi, quả nhiên là...
Trên không trung có một người đàn ông trung tuổi, mặc áo bào rộng thùng thình, đạp hư không bay đến, mỗi một bước ba trượng, lơ lửng tới gần.
Một trong Tam Đạo Thất Tử, thiên kiêu Phù Khí Đạo Tạ Lâm Uyên cũng tới.
Dương như trong hư không xung quanh còn có rất nhiều người im lặng không nói tiếng nào chạy tới nơi này.
Trong lúc nhất thời, mười mấy tu sĩ trẻ tuổi có khí tức không tầm thường ngăn ở trước người Phương Hành, tuy không nói chuyện nhưng sát khí bức người.
- Người Hộ Đạo Minh gần như đến đông đủ a?
Mặt Phương Hành không biểu tình, quét nhìn chúng tu một chút, lạnh giọng nói.
Chúng tu sĩ không mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo, mặc dù bọn họ vây quanh Phương Hành nhưng không người nào có can đảm tiến lên khiêu chiến.
Sau khi Văn Diệc Nho thất bại, không còn người nào trong sân dám khinh thường Phương Hành, tất cả đều không phải người ngu, ngay cả Văn Diệc Nho cũng thất bại thì chúng tu sĩ còn lại, cho dù là nhân vật chân truyền hay đạo tử, trước khi ra tay cũng phải cân nhắc, lại thêm vừa rồi Phương Hành dùng một kiếm đâm Văn gia đại tiểu thư Văn Nghiễn Tâm gần chết, sát khí tràn ngập, một thân máu tươi cũng làm người ta run sợ.
- Hộ Đạo Minh, Hộ Đạo Minh... Đạo mà các ngươi bảo vệ là cái gì?
Phương Hành ôm chặt đứa bé trong ngực, mở miệng hỏi lần nữa.
Vẫn không có người nào nói chuyện, giống như đã nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của hắn nên ánh mắt mấy người đều trở nên lãnh khốc.
- Người cũng không phải là ít, Tiểu gia thu thập từng người sợ là tốn chút thời gian, không bằng như vậy đi...
Phương Hành hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi xa xa, chỉ Thi Ấn Nguyên nói:
- Từ nơi này tới đó chừng ba trăm trượng, hiện tại Tiểu gia sẽ đi qua giết tên vương bát đản kia, các ngươi ra tay một mình cũng được, đồng loạt ra tay cũng được, cứ việc hướng về phía Tiểu gia chào hỏi, Tiểu gia cũng muốn xem xem, người ta muốn giết hôm nay, các ngươi ai có thể bảo vệ được hắn?
Vừa nói hắn vừa xách đao chỉ Thi Ấn Nguyên trên đỉnh núi xa xa, sát khí bừng bừng:
- Trong mười hơi Tiểu gia trảm ngươi!
- Bạch!
Trong giây phút này, bỗng nhiên sắc mặt Thi Ấn Nguyên trở nên trắng bệch, không tiếp tục suy nghĩ đến cửa đồng gì nữa, quay đầu chạy liền.
Còn Phương Hành thì hét dài một tiếng, Đại Kim Ô hiểu ý, mở rộng hai cánh như kim vân, hai cánh đón gió phồng lên.
- Ta cũng không tin một tu sĩ Nam Chiêm có thể tùy ý làm bậy ở Thần Châu!
Bỗng nhiên trong đám người có một tiếng rống to vang lên, tiểu thiên kiêu Tống gia Tống Quy Tâm nâng thương lao đến, mặt đầy vẻ lạnh lẽo, thương ra như rồng, đâm thẳng về phía ngực phải Phương Hành, một chiêu này cực kỳ tàn khốc, nhắm thẳng đứa bé trong ngực Phương Hành, hắn thấy Phương Hành ôm một đứa bé trong ngực, chỉ còn một tay tự do, ngay cả pháp ấn cũng không thể bóp, nên không tin Phương Hành dùng một tay có thể tiếp được thương của mình.
- Oa...
Bởi vì nguyên nhân mất đạo nguyên nên đứa bé càng thêm mẫn cảm, sau khi phát giác ra sát khí, nó lập tức khóc thét lên.
Phương Hành lại sờ lên đầu của, thấp giọng nói: "Đừng khóc, Tiểu gia dẫn ngươi đi giết người!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất