Lược Thiên Ký

Chương 628: Bắt nạt Tiểu gia không có?

Chương 628: Bắt nạt Tiểu gia không có?

Long Nữ kín đáo đưa ngọc phù cho Phương Hành, nhưng cũng nói không rõ ý nghĩ trong lòng mình là như thế nào, trước đó nhìn thấy tiểu ma đầu đùa nghịch uy phong ở bên trên pháp đài, trong lòng vẫn có một loại cảm giác quái dị xuất hiện, về sau nàng gọi thị nữ Thiên Nhất Cung sắp xếp cho nàng hỏi một ít chuyện, biết được một chút sự tình Thần Châu Bắc Vực phát sinh trong khoảng thời gian này, coi như đoán được chuyện gì xảy ra.
Mặc dù phát hiện tên tiểu ma đầu này làm việc tàn nhẫn như thế không vì riêng mình, nhưng nhìn thấy hắn ôm một đứa bé đại chiến tứ phương, cuối cùng trong lòng vẫn có chỗ xúc động, nếu cẩn thận tính toán ra, ngoại trừ một lần ở Nam Hải kia ra, sự tình lần này cũng là lần thứ nhất nàng biết về Phương Hành, quả thực trong lòng có tư vị khó tả.
Lại thêm chuyện tam đệ mình, cuối cùng Long Nữ vẫn làm ra quyết định này.
Dù sao nàng cũng không thể trơ mắt nhìn tên tiểu vương bát đản này mất mạng ở đây, nàng phải sắp xếp cho hắn một con đường sống.
Về phần sau đó mình phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, tạm thời không thèm nghĩ nữa.
Nhưng chuyện nàng tuyệt đối không nghĩ tới chính là, cái tên tiểu hỗn đản này lấy được ngọc phù, trân trọng cất giữ vào, nhẹ giọng thở dài, làm một bộ cảm động xong, lại nắm thật chặt tay của nàng, vừa thâm tình lại vừa chém đinh chặt sắt nói:
- ... Ta không đi!
- Không đi?
Long Nữ ngây ngốc, kinh ngạc nhìn Phương Hành.
Phương Hành đường đường chính chính nói:
- Lần này tới để cưới nàng về nhà chồng, sao có thể đi?
- Cưới cái đầu của ngươi!
Long Nữ tức giận đánh ra một chưởng, nàng thật sự có loại cảm giác tiếc hận rèn sắt không thành thép.
Đã là lúc nào rồi còn ở nơi này nói năng lung tung?
- Ai nha, tại sao lại động thủ đánh người?
Phương Hành bị dọa nhảy tới không trung, lớn tiếng hét lên:
- Không lấy được nàng, tiểu gia ta liền không đi!
Long Nữ nghe được lời này, tâm tư nhất thời lạnh ngắt, nghĩ thầm nếu để người khác nghe được, một đường sinh lộ cuối cùng cũng theo đó mà gãy mất?
Quả nhiên, đại trưởng lão Vân gia Vân Diêu ở trên không trung, lúc đầu còn lo nghĩ, chợt nghe thấy lời này, mi tâm ngưng lại, quát:
- Trưởng công chúa mau lui lại, vì tên ác tặc Nam Chiêm này lẫn vào mà lần kén rể này không tính, đợi ta bắt giữ hắn xong, lại so đấu lần nữa, nếu có chỗ bất kính về sau Khổ Hải Vân gia ta sau tự có đền bù tổn thất, binh sĩ Vân gia nhanh chóng ra tay...
Hắn vận chuyển linh lực hét to một tiếng, nhất thời chấn động khắp nơi, tuy ra lệnh cho kiếm tu Vân gia, nhưng cũng ám chỉ những người khác.
Chúng tu sĩ đều không phải người ngu, tự nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Vân Diêu.
Trong lúc nhất thời, không trung dày đặc mây đen, kiếm khí lạnh thấu xương, phù quang lấp lóe, đạo đạo pháp khí bay giữa không trung, cùng nhau tụ họp xuống.
Đối mặt với một màn này ngay cả Long Nữ cũng nguội lạnh một nửa.
Vừa rồi nàng muốn trợ giúp Phương Hành, cũng trông cậy vào việc chúng tu không sẵn sàng, đưa hắn vào Thiên Nhất Cung.
Nhưng bây giờ tiểu hỗn đản này đánh rắn động cỏ, chúng tu có phòng bị, coi như nàng muốn cứu cũng mất đi cơ hội.
Dưới sự tức giận, nàng thật sự hận không thể xoay đầu lại, cho hắn mấy cái bạt tay.
- Ha ha, với chút trận thế đó đã muốn bắt tiểu gia ta sao?
Lúc này Phương Hành cũng hét to một tiếng, rất là khinh miệt, hắn để mặc Đại Kim Ô mang theo hắn bay thẳng lên không trung, sau đó một cái tay lấy ra túi trữ vật, ánh mắt lạnh lùng quét về phía chúng tu sĩ trong không trung, quát:
- Các ngươi triệu hoán hung thú, bắt nạt Tiểu gia không có sao?
Hắn cầm Bách Hung Đồ trong tay, đứng ở trên không trung mở ra, sau đó cắn ngón tay một cái, quẹt lên trên Bách Hung Đồ.
- Các ngươi chơi pháp khí, bắt nạt Tiểu gia không có sao?
Hắn lại lắc túi trữ vật một cái, đổ ra một mảng lớn pháp khí không trọn vẹn trên không trung, khí cơ đều là âm trầm quỷ dị.
- Các ngươi chơi phù triện, bắt nạt Tiểu gia không có sao?
Trong túi trữ vật bay ra mấy chục đạo phù triện màu vàng, toả ra ánh sáng chói lọi trên không trung, khí tức rất đáng sợ.
- Các ngươi...
Lúc Phương Hành nói xong lời cuối cùng, liếc nhìn túi trữ vật, tiện tay thu vào, nói:
- Lần sau lại cho các ngươi nhìn!
Chỉ có điều một câu nói sau cùng này của hắn không có người nghe.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt!
Đây là có chuyện gì?
Mấy chục con hung thú có khí tức khủng bố, mỗi một con đều mạnh hơn so với hung thú Thi Ấn Nguyên triệu hoán ra, con mạnh nhất đã có thể so với Kim Đan Đại Thừa, đây chính là hung thú ngũ giai hiếm thấy, toàn bộ Linh Xảo Tông cũng chỉ có ba đầu, bởi vì thể chất yêu thú có hạn, không phải cứ cho ăn bí dược là bọn chúng sẽ trưởng thành, tăng trưởng đến trình độ nhất định sẽ đình chỉ, thậm chí lui lại.
Nhưng hung thú tiểu ma đầu này triệu hoán đi ra, lại có khí tức hùng hậu, khí tức một số con ngũ giai càng đáng sợ hơn.
Mà đám tàn binh kia bất thình lình đều có linh tính, tất nhiên là khi còn nguyên vẹn đã đi theo một số cường giả, bảo lưu lại chiến ý khi còn sống của bọn họ, nếu tìm hiểu kỹ càng, khó có thể tưởng tượng được chỗ tốt, nhưng tên tiểu ma đầu này lại coi chúng như đồng nát sắt vụn, ném tất cả ra ngoài, dường như muốn dùng chiến ý trong những tàn binh này trấn áp chúng tu, đây là cái gì, đơn giản là coi vàng như cục gạch!
Về phần phù triện màu vàng kia, uy lực cũng rất mạnh mẽ, kinh khủng nhất là không biết dùng vật liệu gì chế thành, vậy mà hoàn toàn không sợ lửa, tỏa ra ánh sáng vàng óng trấn ở trên đỉnh đầu chúng tu sĩ, chúng tu sĩ không chọc còn tốt, vừa công kích chúng liền hóa thành một tên kim giáp cự nhân, thực lực không thua gì chiến tu Kim Đan hậu kỳ, trong tay cầm đại kích, hung hăng đâm xuống.
- Rốt cục thu hoạch ở Yêu Địa cũng phát huy được tác dụng ...
Phương Hành thở dài, cúi đầu nhìn tiểu tháp ở bên hông một chút, nghĩ thầm chỉ còn thừa lại cái này.
Hắn cảm giác có người nhìn mình, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy bộ mặt đờ đẫn của Long Nữ, nhất thời nở nụ cười hì hì, từ không trung nhảy xuống, đi đến bên người Long Nữ cười nói:
- Vừa rồi định nói với ngươi rằng bản lãnh tiểu gia rất lớn ...
- Ngươi...
Long Nữ thở thật dài một cái, trên mặt đầy vẻ đắng chát, mệt đến mức không muốn nói cái gì.
- Chỉ bằng những thứ này, ngươi cũng dám hoành hành bá đạo ở Thần Châu?
- Những thứ này thì làm sao?
Phương Hành nhếch miệng, hướng chung quanh nhìn lại, đã thấy trên bờ Kính Hồ đã sớm loạn thành một đoàn, vừa rồi chúng tu kết trận muốn bắt hắn, đều rơi vào trong nguy hiểm đáng sợ, Khổ Hải kiếm trận cùng đại trưởng lão Vân gia Vân Diêu đã bị mấy chục con hung thú vây lại, va chạm đến mức không còn hình dáng, tất cả kiếm tu đều chạy trốn.
Đám hung thú này là sau khi tu vi hắn tăng lên Kim Đan trung kỳ luyện hóa Bách Hung Đồ, thực lực so tứ giai hung thú còn mạnh hơn nhiều.
Coi như một chọi một, chỉ sợ đại trưởng lão Vân Diêu cũng phải phí sức mới có thể chế phục bọn nó, mà mấy chục con hung thú cùng lao đến... thì kiếm trận cái rắm gì, tranh thủ thời gian nghĩ xem nên giữ mạng như thế nào cho nhanh, không bị giết chết là tốt rồi!
Một bên khác, một đám phù sư Văn gia cũng bị mấy chục con rối mặc kim giáp vây vào giữa, từng cỗ máy móc cứng rắn vung vẩy đại kích đâm về phía bọn họ, gần như kín không còn kẽ hở, đáng thương cho một đám phù sư, lúc đầu không chú ý tăng trưởng nhục thân, bây giờ gặp phải kim giáp lực sĩ bực này làm gì còn sức chống trả, trong hỗn loạn có thể trốn được là tốt rồi.
Những kim giáp phù triện này là bảo bối cất giữ mấy chục năm của Thái Thạch gia Yêu Địa, tất cả có năm mươi tấm, lúc trước tiểu ma đầu giả chết làm hại Thái Thạch gia không thể không chảy máu, mang những phù triện này đưa đến Cô Nhận Sơn xin lỗi, sau đó lại rơi vào tay tiểu ma đầu. Về sau Thái Thạch gia phát hiện mình bị lừa gạt, tức giận đến mức Thái Thạch lão tổ mấy lần đến Cô Nhận Sơn đòi lại, nhưng mấy Nguyên Anh trưởng lão vừa điên lại vừa vô sỉ ở Cô Nhận Sơn thấy sự tình không ổn liền giả bộ mắt mù tai điếc, dưới sự che chở của Căn Bá, Thái Thạch lão tổ cùng mấy vị lão tổ của Cô Nhận Sơn và Phù Tang Sơn đánh nhau mấy tháng, tốn không ít sức lực, cuối cùng chỉ lấy về... được ba tấm!
Bốn mươi bảy tấm còn lại, có mười cái rơi vào trong tay Cô Nhận Sơn, mười cái rơi vào trong tay Phù Tang Sơn, tất cả số còn lại rơi vào trong tay tiểu ma đầu.
Còn đám tàn binh kia là do Phương Hành lấy được trong Yêu Đế Các, tất cả đều là vật bất phàm, lúc này đè ép ở trên đỉnh đầu chúng tu, sát khí bức người, đối với những tu sĩ kia mà nói, nó đơn giản như là đao kề trên cổ, tất cả pháp khí được tế lên trên không trung, đều bị cỗ sát khí kia lôi kéo, rời khỏi tay người điều khiển, bị mảnh tàn binh kia hấp dẫn có kéo về cũng không trở lại.
Một màn này, đừng nói là đám người Vân Diêu, ngay cả chư trưởng lão Thiên Nhất Cung nhìn thấy cũng nhất thời kinh hãi ngây người.
Nhưng Phương Hành nhìn thấy một màn gà bay chó chạy trước mắt lại cười ha ha, mặt Long Nữ tràn đầy vẻ lo lắng, nhẹ giọng thở dài.
- Ngươi làm những việc này không khác gì tự tìm đường chết ah...
Nàng xoay đầu lại, vừa tức giận, vừa hận, vừa bất lực, muốn nói cái gì nhưng lại không nói nên lời.
- Chỉ bằng những người này mà muốn giết ta sao?
Phương Hành khinh thường, nhìn cũng không thèm nhìn.
Long Nữ không trở về, ánh mắt nhìn về phía hư không, dường như phương hướng kia có một luồng khí tức cường đại đang gào thét bay đến.
- Ngươi thật sự cho rằng những Nguyên Anh lão tổ kia sẽ để mặc cho ngươi làm loạn ở chỗ này, mà không ra tay sao?
Phương Hành nhíu mắt, nói:

- Dựa theo quy củ của bọn họ có lẽ họ sẽ không ra tay, thế nhưng ta biết, năm đó Nam Chiêm Huyền Vực mở ra, chín vị đại thánh đã định ra Cửu Thiên Chi Ước, trong đó có ước định, nhóm Nguyên Anh lão quái bế quan đợi kiếp số, không thể tuỳ tiện quấy nhiễu khí vận của bọn tiểu bối, nếu lấy thiên địa làm bàn cờ, thì nhóm Nguyên Anh đều ở bên ngoài bàn cờ, chỉ có Kim Đan hạ cờ, nói cách khác, trừ phi ta chạy vào trong tông môn bọn họ thả một mồi lửa, hoặc là chém giết một tên Đạo Tử nào đó của bọn hắn, nếu không phải như vậy làm sao dễ dàng thỉnh động đến đại giá của bọn hắn? mặc dù tên Thi Ấn Nguyên bị ta chụp chết là một trong những Đạo Tử dự bị của Linh Xảo Tông, nhưng vẫn còn không mời nổi Nguyên Anh lão tổ?
Long Nữ thấy hắn nói nhẹ nhàng như vậy lại nở nụ cười khổ:
- Đúng là bên trong Cửu Thiên Chi Ước có điều này nhưng đó là ước định của các thế lực lớn, ngươi là một người đơn độc, tới Thần Châu, lấy đâu ra lực lượng để cho người ta tuân thủ quy củ này?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Ai nói ta không có?
Long Nữ thở dài không muốn tiếp tục mở miệng.
Đột nhiên từng mảng mây đen ở chân trời phía Đông bị xé nát, một đạo pháp tướng nhìn không rõ ràng từ trên trời giáng xuống, ngồi xếp bằng ở trong hư không, người này phất ống tay áo một cái, lại có khí tức hùng hậu chấn động hư không, khiến cho hung thú Phương Hành triệu hoán ra gào thét không thôi, nhao nhao rơi xuống mặt đất, vậy mà trên cổ mỗi một con hung thú đều mang theo một cái vòng sắt, không ngờ bị khống chế lại, run rẩy quỳ trên đất.
Ầm ầm!
Một phương hướng khác lại có một đạo pháp tướng giáng lâm, người này duỗi tay điểm một cái, kim quang của mấy chục con rối kim giáp trong không trung bị tán đi, biến thành phù triện, bồng bềnh rơi trên mặt đất, pháp tướng kia phất ống tay áo một cái, mấy chục phù triện liền bay vào tay áo của hắn.
Đạo pháp tướng thứ ba, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên không trung, mở một cái túi ra, một mảnh tàn binh không trung đều bay vào trong túi này.
- Lão vương bát đản, trả bảo bối cho ta...
Đầu tiên Phương Hành rất là kinh hãi, sau đó giận dữ, hướng về không trung gào thét.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất