Lược Thiên Ký

Chương 631: Thần Châu làm rối không dễ dàng

Chương 631: Thần Châu làm rối không dễ dàng

- Trên thực tế, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt? nhưng ngươi còn tốt, không hung ác giống như người khác nói, dáng vẻ ôm tiểu nha đầu kia khiến cho ta không chán ghét ngươi nữa, huống chi còn có chuyện về tam sư đệ của ta nữa? Thật ra trong lòng ta vẫn rất cảm ơn ngươi, có một vài chuyện giữa ta và ngươi chỉ là một phen ngoài ý muốn, lúc đầu ngươi đi đến trước mặt ta nói, cái gì mà chịu trách nhiệm gì gì đó, ta nghĩ rằng ngươi châm chọc ta, nhưng mà bây giờ ta đã tin một nửa, hơn nữa nói thật, ngươi cũng rất lợi hại, nếu cho ngươi đủ thời gian, nói không chừng ngươi cũng sẽ trưởng thành một đại nhân vật danh chấn bốn phương...
Phía sau ngọn núi, Long Nữ nhìn Phương Hành, nhẹ nhàng nói. Lúc này trên mặt nàng đã không còn vẻ tức giận như trước nữa, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành cũng trở nên phức tạp hơn nhiều, thậm chí còn có nụ cười hiền lành, trái tim đều làm bằng thịt, Long tộc trời sinh trung thành, khoảng thời gian này bị tiểu ma đầu quấn chặt lấy, hơn nữa một mình hắn đấu với chúng tu Bắc Vực Thần Châu, dường như Long Nữ cũng có xúc động.
Phương Hành nghe nàng khen mình như vậy, mặt đỏ bừng lên cười ha ha, nói:
- Sao lại tin một nửa chứ?
Long Nữ cúi đầu, mỉm cười nói:
- Ta cảm thấy lời ngươi nói nhiều nhất chỉ có thể tin một nửa!
Phương Hành cười ha ha nhưng không phản bác lại, ánh mắt tỏa sáng nói:
- Cho dù tin bao nhiêu, nàng vẫn nên theo ta đi?
Thấy được ý tứ ôn nhu của Long Nữ, hắn đã cảm thấy đại sự nắm chắc được bảy tám phần.
Trên mặt cười tủm tỉm nhưng trong lòng thầm nghĩ: Không phải tên vương bát đản Cửu thúc thúc đó nói ta không cưới được công chúa sao?
Thật sự không nghĩ đến, Long Nữ nghe xong lại khẽ cười khổ, rồi sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không thể!
Phương Hành hơi ngây ngốc, rồi nổi giận kêu lên:
- Nàng cũng quá đáng đi. Tiểu gia ta vượt ngàn núi vạn sông đến tìm nàng, hiện giờ lời hay cũng đã nói hết, không đúng cũng đã xin lỗi, ngay cả cáo đại hội kén rể chó má này ta cũng tuân theo quy củ đánh tới cùng, bàn về về tình về lý không phải nàng nên đi theo ta sao? Nhưng bây giờ nàng nói với ta như vậy. Thật sự coi tiểu gia không biết giận hay sao?
Hắn càng nghĩ càng giận, nổi nóng lên.
Nhưng Long Nữ lại không cãi lại, nàng nhẹ nhàng tới gần Phương Hành, Phương Hành nhất thời cảnh giác ngậm miệng lại, hai bàn tay bày ra tư thế phòng ngự, nhưng sau khi Long Nữ đi tới nàng chỉ đặt tay lên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó xoa nhẹ đầu hắn. Thân hình nhẹ nhàng đi về phía sau, ánh mắt nhìn Phương Hành, nhẹ giọng truyền âm nói:
- Ta đã rõ tâm ý của ngươi, cũng biết ngươi hiếm có, ngày sau ngươi có thể trở thành một nhân vật lớn rất lợi hại, ngay cả ta cũng phải ngưỡng vọng, nhưng mà hiện giờ...
Long Nữ lại trầm mặc, khẽ thở dài nói:
- Bả vai này còn rất gầy, không gánh nổi nhân quả của ta...
Phương Hành ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Long Nữ, ánh mắt chuyển sang bên cạnh.
Theo tầm nhìn của Long Nữ, hắn phát hiện nàng đang nhìn xuống một đám tu sĩ tụ tập bên cạnh Kính Hồ bàn luận.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm giác có phần không ổn.
Trong không trung mưa càng lớn, Long Nữ trời sinh tị thủy. Nước mưa chảy xuống quanh thân nàng, mông lung giống như vòng sáng.
- Phương đạo hữu, ngươi anh hùng trẻ tuổi, thực lực hơn người, thật sự làm cho người ta bội phục. Chỉ tiếc hiện giờ trong các anh tài ở Bắc Vực Thần Châu ta, thần tử Thuần Dương Đạo_Tống Quy Thiện bế quan, thần tử Phù Khí Đạo Tiểu Tửu Tiên Triệu Trường Hà đi bồng lai tham gia đan tiên hội, thần nữ Âm Linh Đạo_Trà Trà tiên tử tới bắc hải thu thập quỷ khí, vài vị tiểu thiên kiêu của các tông môn khác cũng không ở trong môn, mấy người còn dư lại không được việc gì, hoặc tu hành chưa ổn, hoặc tuổi quá lớn, ra tay sẽ không công bằng, không có ai có thể luận đạo đàm pháp với Phương đạo hữu, đại hội kén rể lần này, ngươi đã thắng, chúc ngươi với trưởng công chúa trăm năm hòa hợp, tiên phúc vĩnh hưởng, chuyện lớn đã xong, chúng ta cũng cần phải cáo từ!
Dường như đám lão tu ở bên kia hồ đã thương lượng ra kết quả, phất phất tay áo bay vút qua, Phương Hành vốn tưởng rằng đám lão giả này đang thương lượng xem đối phó với mình như thế nào, nhưng chỉ thấy một lão nhân khoác áo bào lớn có hoa văn hình con hạc màu vàng nhạt, dẫn đầu bọn họ tươi cười chào đón, cười hề hề nói với hắn như vậy.
- Các ngươi muốn nói cái gì?
Mặc dù là lời hay nhưng Phương Hành vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, trong lòng đã đề phòng cảnh giác.
Lão giả mặc áo bào có hoa văn hình hạc cũng là một vị trưởng lão của Phù Khí Đạo, quyền cao chức trọng, từ sau khi trưởng lão Vân Dao của Khổ Hải Vân gia tức giận rời đi, chúng tu tới xem lễ do hắn làm chủ, lúc này lão nhân lại cười hiền lành nói:
- Chính là những lời vừa nói, ba vị Nguyên Anh lão tiền bối đã báo cho chúng ta, lần này Phương đạo hữu đánh bại chúng tu vô địch, sau này ba vị thần tử thần nữ Bắc Vực sẽ lãnh giáo ngươi, đàm đạo luận pháp cũng sẽ không tổn thương hòa khí, cho nên ngươi đừng lo lắng chúng ta có chỗ bất kính gì, dù sao thất châu Phong Thiện sơn vẫn là nơi nói quy củ, bây giờ chúng ta đi ra chỉ muốn nói lời tạm biệt mà thôi!
Phương Hành cảm thấy không đúng, nếu thật sự là như thế, hắn tự nhiên cầu còn không được, nhưng hắn trời sinh tỉnh táo, trực giác lại cảm thấy dưới khuôn mặt tươi cười hiền lành của lão nhân này, giống như cất giấu âm mưu gì đó mà mình không rõ.
Bất thình lình, hắn nhớ ra điều gì đó, liền nhìn về phía Long Nữ.
Vào lúc này Long Nữ cũng lạnh lùng nhìn mấy vị lão tu kia.
Trưởng lão Phù Khí Đạo cầm đầu vẫn cung kính với Long Nữ, khách khách khí khí nói:
- Trong lòng trưởng công chúa đã có chủ ý, chúng ta liền chúc mừng ở đây, ngày khác làm lễ song tu, tất nhiên sẽ có một phần hạ lễ đưa lên, tạm thời biểu lộ tâm ý...
Long Nữ cắn cắn môi, dừng một lúc mới nói:
- Chuyện đó...
Trưởng lão Phù Khí Đạo kia lại ngắt lời Long Nữ, thấp giọng cười nói:
- Tứ gia tam đạo mười hai tông chúng ta đã thương lượng rồi, sự tình biến hóa quá mức bất ngờ, chúng ta đồng ý chuyện Phương đạo hữu đính hôn với trưởng công chúa, chẳng qua chuyện đó vượt ra ngoài kế hoạch quá nhiều, nếu có vài thế lực không biết tham dự vào, chúng ta lại sợ cục diện không cách nào nắm trong tay, cho nên... Vẫn là quên đi!
- Quên đi...
Thân hình Long Nữ khẽ lắc lư, giống như đứng không vững, run giọng nói:
- Ngao Trinh đánh cược thanh danh, trả giá cao, thậm chí còn bao gồm cả bản thân, cố hết sức thương nghị đại sự một năm, lại cứ quên đi như vậy... Kiều trưởng lão, sao ngươi lại bắt nạt ta như vậy?
Nhìn dáng vẻ của nàng, dường như có phần kích động đến mức khó có thể tự kiềm chế.
Mà trưởng lão Phù Khí Đạo kia nói xong, chỉ nhẹ nhàng cười, nói:
- Trưởng công chúa, chuyện này không trách chúng ta được!
- Đúng vậy... không trách các ngươi được...
Long Nữ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, giống như đang làm ra một quyết định khó khăn, sau một lúc lâu nàng mới mở mắt ra, thở thật dài, nói:
- Chuyện này chỉ có thể trách ta, lại không trách được người khác!
Nàng đứng nghiêm dưới một gốc cây thông già, trầm mặc thật lâu không nói gì, mặc kệ nước mưa làm ướt tay áo, lại không nói một lời, vẻ mặt cô tịch có phần dọa người.
Lúc này trong hư không mưa to bàng bạc, khung cảnh trong tầm mắt đều tối om, trên bầu trời đầy lôi điện chạy từ tây sang đông như rắn bò.
Lúc này Phương Hành mới hiểu được cục diện hiện tại, cuối cùng cũng biết được Long Nữ đang khó xử cái gì, cũng biết được mưu tính của tu sĩ Bắc Vực Thần Châu, nhất thời trong lòng tràn đầy căm phẫn, nổi trận lôi đình, nhưng không biết nên làm cái gì...
Bức cung!
Đám người này đang ép Long Nữ bỏ cái hôn sự này!
Phương Hành không ngu, cũng không ngốc, từ khi đến tham dự đại hội kén rể này, hắn đã cảm giác được sự việc có chút quỷ dị.
Người đến tham dự kén rể rất nhiều, nhưng phần lớn người trong đó giống như đến xem náo nhiệt, lúc ở trong đạo đường, thực lực mười vị thiên kiêu đã hơn phần đông người khác, nhưng sau khi lên đài đấu pháp lại thưa thớt lác đác, thậm chí có vài người còn không có ý định lên đài, sau khi bị bản thân hắn khích tướng mới nhảy lên pháp đài động thủ với hắn, ban đầu trong lòng hắn nghĩ tu sĩ Nam Chiêm bị đối xử bất công thì muốn mắc ói, không để ý quá nhiều, đến lúc này mới biết được tính nghiêm trọng của vấn...
Giữa Long Nữ với đám tu sĩ Bắc Vực này vốn có minh ước rồi!
Long Nữ gả cho một nhà nào đó trong số bọn họ, người lấy được Long Nữ sẽ là minh chủ vốn là một phần của minh ước, chỉ khi Long Nữ đáp ứng tiến vào trong minh ước này, bọn họ mới có thể yên tâm dựa theo quy định của minh ước, làm việc theo kế hoạch minh ước đã ấn định, trong giao ước trước đó, cũng không nói rõ ràng Long Nữ chỉ có thể gả cho một nhà trong số bọn họ, dù sao bọn họ cũng không hề nghĩ tới giữa đường lại xuất hiện hắn, bản thân có bản lĩnh đánh bại toàn bộ tiểu bối có tiềm lực trong minh ước, giành được vị trí đứng đầu trong đại hội kén rể...
Nhưng cho dù hắn thắng, bọn họ cũng không tin hắn, rõ ràng muốn xé bỏ minh ước.
Hoặc là nói xé bỏ minh ước, ám chỉ Long Nữ làm ra quyết định.
Hoặc loại bỏ hắn ra ngoài, hoặc kén rể một lần nữa, hoặc xé bỏ minh ước, mọi người dứt khoát chia tay!
Đám vương bát đản này đánh không lại hắn, không đè hắn xuống được, không dọa được hắn, lại bắt đầu tạo áp lực về phía Long Nữ.
Khó trách thái độ của Long Nữ đối với hắn có thay đổi lớn, nhưng không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại càng có vẻ đau khổ...
Bản thân hắn còn tưởng rằng đã áp đảo chúng tu sĩ Bắc Vực Thần Châu, không ngờ người chịu thiệt lớn nhất lại chính là Long Nữ, một phen tâm huyết trôi theo dòng nước!
- Lão vương bát đản, dám chơi mánh khóe như vậy ở trước mặt ta?
Hắn lớn tiếng ồn ào, sát khí trên người nổi lên, định động thủ.
Chỉ tiếc lúc này bên trong hư không vẫn có ba vị Nguyên Anh tọa trấn, hơn nữa mấy vị trưởng lão này cũng không e ngại hắn, trưởng lão Phù Khí Đạo kia nhẹ giọng cười nói:
- Phương đạo hữu, chuyện này không trách chúng ta được...
Rõ ràng là Phương Hành muốn dùng một quyền đánh nát răng lão nhân này, nhưng một quyền kia lại không hạ xuống được.
Hắn biết việc đó vô ích, coi như hắn có thể tẩn lão nhân này một trận, nhưng có thể ép lão ta cùng với thế lực sau lưng lão giúp Long Nữ hay sao? Hơn nữa, ba vị Nguyên Anh vẫn còn ở trên đỉnh núi ngoảnh mặt làm ngơ, tuy vừa rồi bọn họ bị thân phận "Viên gia" giả mạo của hắn dọa sợ, tỏ vẻ chỉ đơn thuần xem lễ, nhưng hiển nhiên không thể mặc cho hắn tùy tiện làm rối chuyện này.
Nếu hắn thật sự ngang ngược, dưới tình huống không gây thương tổn hắn, bọn họ vẫn có thể cưỡng chế tống hắn ra ngoài ngàn vạn dặm mà không có vấn đề gì, họ không đuối lý tự nhiên sẽ không sợ "Lão tổ tông Viên gia" trong miệng hắn tìm tới cửa...
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả hắn cũng có phần bối rối.
Mà trên mặt mấy vị lão tu ở đây đều lộ ra nụ cười thản nhiên: Muốn làm rối loạn ở Thần Châu, cũng không dễ dàng như vậy!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất