Lược Thiên Ký

Chương 630: Chuyện lớn lại hóa nhỏ.

Chương 630: Chuyện lớn lại hóa nhỏ.

Tình cảnh tiểu ma đầu bị Nguyên Anh lão tổ dùng một chưởng vỗ chết, hoặc là trực tiếp bắt đi trấn áp mà chúng tu mong đợi chưa từng xuất hiện, ngược lại là cảnh tiểu ma đầu bay lên trời cao, mặt đối mặt cùng ba vị Nguyên Anh, khiến tất cả đồng thời trầm mặc lại, thật lâu chưa từng phát ra âm thanh, loại biến hóa quỷ dị này làm cho chúng tu cảm thấy kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, lén lút suy đoán xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
Phần lớn mọi người trong số bọn họ đều không mang hai chữ "Viên gia" bên trong câu nói kia liên hệ đến con quái vật khổng lồ của Thần Châu Trung Vực, nhưng trong lòng cũng hiện lên bốn năm cái thế gia lấy Viên làm họ, bọn họ bắt đầu mang Phương Hành liên hệ vào trong đó, nhưng bất kể nghĩ như thế nào, cũng đều cảm thấy sự tình lộ ra một cỗ cảm giác quỷ dị, rất không bình thường.
Mà Pháp Tướng của ba vị Nguyên Anh dùng thần niệm trao đổi trong không trung cũng tiến đến phần cuối.
- Không thể mạnh mẽ trấn áp người này, phải làm theo quy củ.
- Tứ Hải Minh Ước do tứ gia, tam đạo, thập nhị tông môn cùng nhau thương nghị quyết định, hắn dính líu một chút như thế...
- Minh ước là minh ước, thân phận là thân phận, hai cái này không hề có liên quan, cho dù hắn là tiểu bối Viên gia Trung Vực, thì nhiều nhất chúng ta không tính toán với hắn, để hắn bình an trở lại Trung Vực là được rồi, chuyện lớn như Tứ Hải Minh Ước làm sao có thể để hắn gây rối loạn.
- Ý của ngươi là?
- Những chuyện này đều do bọn tiểu bối Kim Đan nghị định, chúng ta chỉ để ý xem lễ là được.
- Ha ha, ta hiểu rồi, bọn tiểu bối tự nhiên có cách làm của bọn chúng, chuyến này chúng ta tới vốn là để xem lễ.
Sau khi ba vị Nguyên Anh thương lượng ra kết quả, tâm trạng đều rất quyết tâm, đôi mắt của vị Nguyên Anh lão tổ muốn dùng một cái tát chụp chết Phương Hành lúc trước cũng lóe lên hàn quang lần nữa, ông ta trầm giọng nói với Phương Hành:
- Tiểu quỷ, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lão phu mặc kệ ngươi đến từ phương nào, là hậu bối nhà ai. Ngươi dám hồ đồ như thế ở Thần Châu Bắc Vực, lão phu nhất định thay người lớn nhà ngươi dạy dỗ ngươi.
Lời nói này rất nặng, nhưng không hiểu sao nó lại khiến người ta cảm thấy thiếu mất một phần sát khí.
Phương Hành lườm một cái, trong tim mừng thầm, nhưng bề ngoài vẫn một bộ dáng vẻ không phục, kêu lên:
- Tại sao lại là ta hồ đồ, rõ ràng là một cái đại hội kén rể, ta đến cưới vợ thì đắc tội ai, chẳng lẽ chịu đòn không được đánh trả hay sao?
Vị Nguyên Anh lão tổ kia cũng không tức giận, mà tiếp tục trầm giọng nói:
- Nói bậy nói bạ, đừng nói là phân thắng bại trong đại hội kén rể của trưởng công chúa, coi như luận đạo đấu pháp trong ngày thường thì những lão gia hỏa như chúng ta cũng lười quan tâm các ngươi, càng không ra tay làm khó dễ ngươi, nhưng vừa nãy ngươi ỷ vào pháp bảo đông đảo. Xuất ra ức hiếp tu sĩ cùng thế hệ, hành động như vậy làm sao lão phu có thể ngồi yên không để ý đến.
Phương Hành thở dài, nói:
- Ai nha lão tiền bối của ta, ngươi đã trách oan ta rồi, chuyện này không thể trách ta, thật ra gần đây chỗ các ngươi xuất hiện một tên đạo tặc rất là cao tay, tiểu bối nhà các ngươi không bắt được người ta, lại muốn nhanh chóng tìm được kẻ thế mạng để báo cáo với các ngươi. Nên đã nhìn chằm chằm vào ta, vu khống nói là ta làm, ta muốn nói lý lẽ cùng bọn hắn, nhưng bọn hắn thấy ta không có bối cảnh muốn bắt nạt ta, coi ta là tên đạo tặc kia, giao lên chuộc tội ... Hừ, ta lấy những pháp bảo này ra, là muốn cho bọn họ nhìn xem, pháp bảo của tiểu gia ta nhiều đến mức dùng mãi không hết, làm sao có thể động vào mấy cái bảo bối trong cửa hàng rách nát của các ngươi, mấy cái này làm gì có cái nào không đáng tiền?
Lời nói cùng vẻ oan ức kia khiến Đại Kim Ô suýt chút nữa tin là thật.
Vị Nguyên Anh lão tổ tên Văn Ngôn kia nhàn nhạt nói:
- Hả? là ai bá đạo như vậy.
Phương Hành trực tiếp chỉ về phía đại trưởng lão Khổ Hải Vân gia nói:
- Hắn.
Đại trưởng lão Vân gia đứng ở nơi xa nhìn về bên này thấy tiểu ma đầu kia chỉ mình, trong lòng nhất thời cả kinh. Tâm ý có phần co rúm lại.
Nguyên Anh lão tổ lại cười nhạt, nói:
- Hóa ra là người Vân gia. Lão phu cũng không thể làm thay việc người khác, nếu là hiểu lầm liền giải thích là được, cần gì phải náo động đến mức như thế, lão phu chỉ đến xem lễ, không thèm để ý đến sự tình của đám tiểu bối các ngươi, chỉ cần ngươi làm việc có chừng mực, sẽ không có người đến làm khó dễ ngươi, chút phong phạm đó Phong Thiện Sơn Thất Châu ta vẫn phải có.
Nói đến chỗ này, hai vị Nguyên Anh còn lại cũng đi theo gật đầu, nói:
- Lão phu cũng không quản ngươi là con cháu nhà ai, nếu ngươi làm việc không biết tiến thối, nhất định sẽ làm cho ngươi nếm chút khổ sở, nhưng ngươi làm việc theo quy củ, sẽ không có người nào bắt nạt được ngươi.
Một người khác nói:
- Có cơ hội thì thay ta vấn an gia chủ của các ngươi, ba trăm năm trước, lão phu đã từng nâng cốc nói chuyện vui vẻ cùng hắn.
Bọn họ nói như vậy là mốn đặt mình ngoài sự việc, sau khi phất tay áo một cái, đều lui qua một bên.
Phương Hành vội vàng gọi bọn hắn lại:
- Bảo bối của ta còn chưa trả ta đây này ...
- Hừ, với thân phận của ba người chúng ta, còn có thể tham chút ít đồ này của ngươi hay sao, chúng ta tạm thời giữ lại, chỉ cần ngươi thành thành thật thật, tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi, nếu như làm việc không biết tiến thối, hừ, vậy để trưởng bối các ngươi tự mình đến đòi.
Ba vị Nguyên Anh lão tổ vẫy vẫy tay áo, tiên phong đạo cốt bay lên trên ngọn núi bên cạnh, lưu lại một mình Phương Hành đang nghiến răng nghiến lợi.
Hắn biết đồ vật của mình nhất định sẽ quay lại, dù sao người ta cũng là Nguyên Anh lão tổ, mặt mũi vẫn phải có, trước khi thu rồi đồ vật khẳng định phải giả vờ giả vịt một phen, chỉ có điều hiểu thì hiểu nhưng tận mắt nhìn thấy đồ vật nhà mình bị người khác mang đi, trong lòng cũng tương đối khó chịu, chỉ có thể mắng vài tiếng cho xong.
Nhưng cũng may cuối cùng chỉ là doạ dẫm, ba vị lão đầu này không dám mạnh mẽ trấn áp hắn, chuyện cưới vợ hắn liền nắm chắc rồi, trong lòng Phương Hành vẫn là rất sung sướng, học ba vị Nguyên Anh kia giơ giơ tay áo, xoay người bay xuống Kính Hồ.
Không biết lúc này ánh mắt chúng tu xung quanh nhìn về phía hắn coc cảm xúc gì nữa.
Kính nể, kiêng kỵ, co rúm lại, phẫn hận đều có nhưng xu thế đằng đằng sát khí lại biến mất không thấy.
Từ trong ánh mắt có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc của chúng tu, thậm chí có rất nhiều người còn chưa hiểu đến tột cùng là chuyện gì xảy ra ...
Rõ ràng là ba vị lão tổ đằng đằng sát khí mà đến, đã ra tay rồi tại sao đột nhiên lại làm hòa như vậy, vừa rồi ba người bọn họ nói chuyện cùng tiểu quỷ này, đã có không ít người nghe được, ý tứ kia rõ ràng là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, sau khi nói chuyện vài câu lại có một loại cảm giác kính già yêu trẻ, chuyện này khiến cho chúng tu chuẩn bị động thủ liều mạng làm sao chấp nhận được.
- Không phải là ngươi còn muốn bắt ta sao?
Phương Hành hếch mũi nhìn về phía đại trưởng lão Khổ Hải Vân gia, lạnh giọng khiêu khích.
Vân Dao cũng không phải kẻ ngu, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, thấp giọng nói:
- Đến tột cùng thì ngươi là con cháu nhà ai?
Phương Hành nhe răng cười cười:
- Ngươi đoán xem...
Vân Dao nhất thời nghẹn họng nói không ra lời, đưa mắt nhìn sang ba vị Nguyên Anh trên ngọn núi kia, nhìn dáng dấp như có điều suy nghĩ của hắn, hiển nhiên là có người đang truyền thần niệm cho hắn, vẻ mặt đại trưởng lão Vân gia dần dần trở nên phức tạp, hình như còn có phần khiếp sợ, thậm chí là kiêng kỵ, sau một hồi lâu hắn mới chuyển hướng về phía Phương Hành, lạnh giọng mở miệng nói:
- Chẳng cần biết ngươi là con cháu nhà ai, Vân gia cũng không sợ ngươi, hôm nay vốn là một hồi luận bàn đấu pháp, ngươi lại độc ác phế bỏ đạo tử Vân gia ta, cho dù lão tổ nhà ta tự trọng thân phận, không đến làm khó dễ ngươi, thiên tài Vân gia ta có hàng nghìn hàng vạn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ngươi luận thắng thua lần nữa, cáo từ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng tu, hắn vẫy tay áo một cái, mang theo một đám Kiếm tu mênh mông cuồn cuộn rời đi.
Không biết trong lòng lão già này đang thấp thỏm bất an, muốn nhanh chóng trở về truyền đạt việc kỳ lạ này cho lão tổ Vân gia, hay là có chuyện gì khác.
- Tiểu gia đã nói là mình bị oan uổng, còn có người muốn nói ta nói dối sao.
Phương Hành nhìn về bốn phía, những người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều tránh ra theo bản năng.
Trong lòng đều muốn nói oan uổng cái rắm, người có đầu óc sao không đoán được chuyện này đều do hắn làm.
Chỉ có điều nghĩ thì nghĩ, thấy thái độ của ba vị Nguyên Anh lão tổ kia đối với tiểu ma đầu này, cũng không có người nào nguyện ý dây dưa chuyện kia nữa, một là không có chứng cứ xác thật, trừ phi Linh Xảo Tông không thèm đếm xỉa tổn thất danh tiếng mấy trăm năm của phong chủ một phong, đứng ra xác nhận thân phận của tiểu nha đầu kia, nhưng làm như vậy cũng không nhất định làm khó được tiểu hổn đản này.
Dù sao trong lời nói của ba vị Nguyên Anh lão tổ đã biểu thị bọn hắn sẽ không oan uổng tiểu ma đầu này, nếu lại có thêm người sống chết chỉ ra tiểu ma đầu chính là tên đạo tặc kia, chẳng phải là đánh vào mặt ba vị Nguyên Anh kia hay sao.
Ba người bọn họ đã không để ý.
Có thể tổn thất của những cửa hàng trước đó bị tu sĩ Kim Đan để ở trong mắt, nhưng Nguyên Anh thì không lưu ý.
Thứ bọn họ để ý chỉ có số mệnh lưu chuyển, nắm chắc độ kiếp cùng với bộ mặt của bọn họ.
Nhìn thấy chúng tu á khẩu không biết nói gì, Phương Hành mới cười hì hì nhìn về phía Long nữ, tất cả đều không nói được.
Trên mặt Long nữ không có nửa điểm vui mừng, nàng nhẹ giọng nói:
- Ngươi tuyệt đối không phải người Viên gia.
Nàng dừng một chút lại truyền âm nói:
- Có thể ngươi có quan hệ cùng Viên gia nhưng tuyệt đối không phải người Viên gia Trung Vực.
Phương Hành cười hì hì, thấp giọng nói:
- Có bản lĩnh thì để cho bọn họ đi đối chất đi ...
Long nữ nhất thời không biết nói gì.
Phương Hành thì cười híp mắt đi tới, nói:
- Hiện tại đại sự của hai ta có thể định rồi.
Trên mặt cười nhưng trong bóng tối lại lưu tâm đề phòng, nhắc tới chuyện dễ khiến con mụ này phát điên nàng sẽ động thủ với hắn, không đề phòng không được.
Nhưng mà ngoài ý liệu, lần này Long nữ không hề giận giữ nữa, trái lại hiện ra vẻ uể oải, nàng nhẹ nhàng quay người sang, đạp lên hư không, hướng về phía một ngọn núi dưới ánh trăng đi đến, nhàn nhạt nói:
- Ngươi đi theo ta.
- Được rồi.
Phương Hành đưa đứa bé cho Đại Kim Ô, đuổi theo nàng nhanh như một làn khói.
Đại Kim Ô tự mình ngồi xuống tại chỗ, thấy ánh mắt những người chung quanh nhìn về phía mình có phần quái dị, liền trừng mắt nhỏ lên nhìn lại bọn hắn, cậy mạnh nói:
- Không phục sao? Đại Kim gia là tiểu yêu tổ của Viên gia, ai nghi ngờ thì nếm thử vuốt của ta.
Người chung quanh giận mà không dám nói gì, hừ vài tiếng liền khinh thường quay đầu đi.
Hồ Quân trưởng lão vẫn một mực im lặng không lên tiếng, ở trên không trung quan sát nơi này khe khẽ thở dài, nhìn về phía ba lão giả ngồi xếp bằng trên ngọn núi, lão ta đã hiểu ý của bọn họ, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắt dĩ, thấp giọng tự nói:
- Tiểu quỷ này vừa xuất hiện, cục diện liền rối loạn, chỉ đáng thương cháu gái Ngao Trinh của ta, mệnh thật sự khổ như vậy ư ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất