Lược Thiên Ký

Chương 632: Cướp tức phụ nhi

Chương 632: Cướp tức phụ nhi

Trong giới tu hành thường có truyền thống, khi tiểu bối của nhà nào đó tu hành thành công, sẽ phá quan mà ra, hành tẩu thiên hạ, đến các nơi tìm kiếm đối thủ, luận đạo đấu pháp, ma luyện bản thân. Thậm chí vào trăm ngàn năm trước, còn có các tiểu la hán tiểu bồ tát của Ma Uyên tay cầm ma chỉ, đi đến Thần Châu, hoặc là đám thiên kiêu của Thần Châu đi tới Ma Uyên, đi qua lại một lần như vậy hoặc là chết nơi tha hương, hoặc là may mắn trở về, giống như phượng hoàng dục hỏa, phi thiên thần long, nhận khiêu chiến của đối thủ cùng đẳng cấp làm lễ rửa tội.
Những chuyện đó vẫn thường xảy ra nhưng chưa từng thấy người nào có thể làm rối loạn đại thế một vực, hay một tông môn do hơn mấy trăm ngàn người hình thành, có điều cục diện trong lòng chúng tu Bắc Vực lúc này đã là như thế, quả nhiên thực lực của tiểu ma đầu này không tầm thường, hắn đã có vốn liếng để so đấu chính diện với thần tử tam đạo, nhưng cho dù không tầm thường thì như thế nào chứ? Dựa vào một mình hắn đã định quấy rầy kế hoạch lớn của Bắc Vực sao?
Đây vốn là nằm mơ!
Đừng nói là một tiểu bối của Viên gia, cho dù đạo tử của Viên gia Trung Vực đến đây, cũng không làm được chuyện này.
Bọn họ tin tưởng, Long Nữ nhất định sẽ làm ra lựa chọn chính xác.
Bởi vậy trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười thản nhiên...
Còn đáy mắt Phương Hành lại lóe lên ánh sáng lạnh!
- Tiểu gia ta đã thắng, cho dù nói như thế nào thì nàng cũng đã là người của ta rồi, đừng nói lời không giữ lời!
Phương Hành nhìn Long Nữ, không nhịn được mở miệng nói rất chân thành:
- Cùng lắm thì không để ý đến bọn họ, chuyện của nàng để ta giúp!
Long Nữ đứng dưới cây thông già, kinh ngạc đến mức gần như hóa đá, cuối cùng cũng có vài phần sức sống, trên mặt nàng lộ ra ý cười đau khổ, quay đầu nhìn về phía Phương Hành. Trong mắt không có hận, chỉ có một chút cảm kích, cùng với càng nhiều là bất đắc dĩ, rồi sau đó nàng cúi đầu than một tiếng, dứt khoát bay về giữa không trung, mép váy bị gió đêm thổi bay, lướt qua mặt Phương Hành.
Một đạo thần niệm truyền vào trong tâm thần Phương Hành.
- Ta tin tưởng ngươi có thể giúp được ta, nếu cho ngươi thời gian, chắc chắn ngươi có thể trưởng thành nhân vật không tầm thường!
- Nhưng hiện giờ ta thiếu nhất chính là thời gian, bằng không ta cũng sẽ không vội vã rời khỏi Thanh Khâu quật...
- Hiện giờ ngươi còn không gánh nổi nhân quả cho ta. Cố gắng gánh vác sẽ chỉ kéo cả ngươi vào, cho nên...
- ... Đừng tùy hứng!
- Ngươi có con đường phải đi của ngươi, ta cũng có con đường của ta, chúng ta không đi cùng nhau được!
- Tình cảm, thậm chí ơn nghĩa của ngươi, Ngạo Trinh ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều cuộc đời này không có duyên, sao không thoải mái một chút?
- Long Nữ không thể sống vì mình, nên chỉ có thể thiếu nợ ngươi...
- ... Ôn tồn An ủi đêm hôm đó xem như một giấc mộng đi...
Nàng bay đến giữa không trung, khóe mắt như có nước mắt tràn ra. Nhưng lại bị nước mưa rửa trôi.
Trong lòng đau khổ lại không biết nói với ai, ngay cả Phương Hành luôn miệng muốn kết hôn với nàng cũng không biết, lúc ở Nam Hải, thị nữ Xà Cơ của Long Nữ đã từng nói với Phương Hành, rồng trời sinh trung thành, lại bị đại đạo của nhân tộc ảnh hưởng sâu sắc, nên bàn về vấn đề coi trọng trinh tiết, có thể nói không hề thua kém những thế gia chính thống lâu đời nhất của Thần Châu, quả thật lời nói thô tục “lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó” đã biến thành ý niệm khắc sâu vào trong xương cốt các nàng, xuyên suốt cả cuộc đời dài đằng đẵng của các nàng.
Nếu không phải trên lưng gánh vác trách nhiệm nặng nề, thì sau một đêm hoang đường đó Long Nữ đã nhận mệnh, chuyện gả cho người khác là không có khả năng, trừ việc đâm lao phải theo lao, đi theo tiểu vương bát đản này ra, nàng cũng chỉ còn con đường sống cô độc nốt quãng đời còn lại mà thôi, nhưng tiểu vương bát đản này vẫn có vài phần lương tâm, khi nàng sắp kén rể, hiến mình cho kế hoạch khôi phục long cung lâu dài, lại vượt qua vạn dặm xa xôi tìm đến đây, mặc dù lúc đó vẻ mặt Long Nữ tức giận, sau đó lại bị hắn làm cho tức giận càng lợi hại hơn, nhưng trong lòng vẫn có một chút cảm giác vui mừng.
Ý niệm vào trước là chủ vốn rất đáng sợ, sau một đêm hoang đường trong lòng Long Nữ càng có hạt giống như vậy, sau đó Liên Nữ nói tiểu ma đầu này dùng mạng của hắn đổi mạng cho nàng thì hạt mầm này liền đâm rễ, tiếp theo, tiểu ma đầu đến Thần Châu, mang tin tức về tam đệ cho nàng, lại vì nàng đại náo tiểu Kính Hồ, ác chiến với chư tu trên Kính Hồ, bộ dạng oai phong vô địch, tuy rằng ở giữa có chút quái dị, nhưng ở trong cái nhìn của Long Nữ, vẻ quái dị này có tình có nghĩa như vậy, ấn tượng ngược lại tốt hơn.
Chẳng qua, tiểu vương bát đản này càng làm như vậy, Long Nữ càng xót xa!
Nàng đã sớm hiểu tất cả đều là trao đổi lợi ích, không có khả năng nghịch chuyển, cho nên càng nhìn Phương Hành cố chấp, trong lòng càng không dễ chịu.
Cho dù không dễ chịu, thì vẫn phải làm ra lựa chọn của mình.
Giống như cách nói của nàng, không thể sống vì mình nên đành thiếu nợ ta và ngươi!
Thiếu ngươi một lần ân ái, thiếu ta một đời trong sạch!
Lúc nàng bay đến giữa không trung đã làm ra quyết, ánh mắt nhìn về phía chúng tu ở chung quanh trong đầy vẻ kiên nghị, Long Nữ thở dài, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng, vận chuyển linh lực, cất cao giọng nói:
- Chư vị đạo hữu, xin nghe Ngạo Trinh nói một lời, vừa rồi ta đã thương lượng với vị đạo hữu này, kết quả kén rể hôm qua không tính...
Lúc này, trong lòng trưởng lão các tông chung quanh Kính Hồ đều nhẹ nhàng thở ra, lộ vẻ mỉm cười.
Đại Kim Ô ôm đứa bé ở xa xa tưởng rằng "Đại sự đã định", cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Mà chung quanh Kính Hồ, các tu sĩ trẻ tuổi của các tông môn đông một nhóm, tây một nhóm đều mặt lộ vẻ cười lạnh, cực kỳ nhiều người trong bọn họ đều cho rằng Phương Hành muốn dựa vào hôn ước với Long Nữ để sống yên ở Bắc Vực Thần Châu, lại nói, tiểu ma đầu kia thật đúng là kiêu ngạo, ngày hôm nay sự tình đều làm hết đường, nhưng vậy có tác dụng gì? Cuối cùng còn không phải vẫn tay không, còn thành trò cười
Dưới tình huống này trong ý tưởng vui sướng khi người gặp họa, thậm chí có người cao giọng kêu một tiếng hay!
Rồi sau đó, mơ hồ vang lên tiếng cười vang, tức giận đến đôi mắt như đậu tương của Đại Kim Ô quét ngang chung quanh.
- Tiểu vương bát đản này sao ngay cả một nữ nhân cũng không trị được...
Trong lòng nó cũng đã bắt đầu hơi oán trách!
Nhưng mà âm thanh cười vang của chúng tu chung quanh không vang lên trong thời gian quá dài, một ý niệm trong đầu Đại Kim Ô cũng còn chưa dứt.
Sau đó bọn họ liền đột nhiên kinh hãi.
Long Nữ phi thăng đến giữa không trung, lại vẻ mặt lạnh lùng thêm chua xót nói ra quyết định của mình, còn chưa nói xong, sau lưng liền xuất hiện bóng dáng tối đen, trong tay giơ một thanh đại bổng đen nhánh, lặng yên không một tiếng động lại vô cùng nhanh chóng nhảy tới sau lưng Long Nữ, rồi sau đó vung một gậy lên, đây cũng được kêu vừa nhanh lại mạnh, Long Nữ tu vi bậc này nhưng lại hoàn toàn không đề phòng.
"Bịch" một tiếng, Long Nữ còn chưa nói xong liền đã bị đánh cho bất tỉnh, mà bóng đen kia lại ôm ngang lấy nàng.
- Lải nhải vớ vẩn cái gì, cứ phải để tiểu gia ta dùng tuyệt chiêu...
Phương Hành thu hồi đại bổng, vác Long Nữ lên trên vai, kêu Đại Kim Ô:
- Lục tử, chúng ta đi...
Đại Kim Ô ở phía dưới ngây người sau một lúc lâu, mới đột nhiên phản ứng lại:
- A, được rồi...
Thoáng qua trong lúc phi thân lên không trung, cực kỳ bội phục trong lòng cũng đừng nói đến.
Mà các tu sĩ khác hiển nhiên không hiểu biết cách làm của tiểu ma đầu bằng nó, bao gồm cả ba Nguyên Anh ở trong đó đều còn ngơ ngác chưa hồi hồn, ở giữa trời đất, người người ngây ra như phỗng, chỉ có mưa to dày đặc rào rào từ trên trời rơi xuống!
Vốn tưởng rằng ổn má nó phần thắng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, ai ngờ lại sẽ xuất hiện một màn này?
- Ta má nó, trưởng công chúa bị cướp đi...
- Tiểu ma đầu kia thế mà lại đánh ngất xỉu trưởng công chúa, vác người chạy mất...
- Mau đuổi theo hắn, mau đuổi theo hắn...
Sau ước chừng bốn năm giây thời gian, một đám tu sĩ Thần Châu mới phản ứng kịp, dậm chân hét lớn lên.
Ầm ầm!
Một đoàn tu sĩ đều bay lên, kết bè kết đội đuổi theo phía sau, nhưng mà tốc độ của tiểu ma đầu quá nhanh, bọn họ kéo dài mấy giây thời gian như vậy, lại chỉ trơ mắt nhìn hắn vác Long Nữ, bay vào phía sau ngọn núi, Đại Kim Ô ở phía sau hưng phấn "Oa" "Oa" kêu to, mang theo vật nhỏ theo thật sát phía sau, trơ mắt nhìn sẽ trốn xa, không đuổi kịp.
- Haizzz...
Rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể kêu ba lão tu Nguyên Anh đã quyết định chủ ý đứng ở bên cạnh "Xem lễ" ra tay, một người trong đó than nhẹ một tiếng, pháp thân hóa thành ánh sáng, chạy thẳng về phía trước, lúc lại xuất hiện, rõ ràng đã ngăn ở trước mặt Phương Hành, vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Hành hăng say vác Long Nữ trốn đi, cười khổ nói:
- Tiểu hữu dẫn trưởng công chúa định đi đâu?
Phương Hành đưa tay bảo vệ Long Nữ, giống như sợ hắn cướp mất, kêu lên:
- Ta mang nàng dâu của ta về nhà, ngươi cũng quản?
Lão tu kia bị nghẹn họng, lại nói:
- Ha ha, nghe ý tứ mới vừa rồi của trưởng công chúa...
Phương Hành trực tiếp ngắt lời hắn nói, kêu lên:
- Có ý tứ gì, sao ta lại không nghe thấy?
Lão tu này nhất thời không biết nói gì, hắn cũng nhớ ra, hình như Long Nữ còn chưa nói hết lời đã bị tiểu vương bát đản này đánh ngất xỉu.
Không còn cách nào khác lại thừa nước đục thả câu, như vậy lại nói về tiểu ma đầu muốn vác công chúa rời đi, hắn thật sự không tìm thấy cớ gì thích hợp để ngăn cản, nếu thật sự để cho tiểu ma đầu vác Long Nữ đi rồi, cho dù bị tiểu ma đầu vác đi thời gian một đêm, rồi trở về thì thanh danh của Long Nữ cũng bị hao tổn, đến lúc đó thuyết phục mấy thiêu kiêu có phần tâm cao khí ngạo của mấy đại tông môn kia thật sự lấy tôn bồ tát này về trong nhà sao?
Nghĩ tới đây, cũng chỉ có thể truyền âm nói:
- Ngươi thật sự định mang nàng rời đi như vậy, lại không để ý đến nàng một thân nghĩa lớn?
Phương Hành nhìn thẳng vào Nguyên Anh pháp tướng này:
- Không có ý tứ gì, một nữ nhân cần nghĩa lớn gì!
Ánh mắt của Nguyên Anh lão tu này hơi co lại:
- Ngươi mang nàng đi rồi, bộ tộc chân long có lẽ sẽ mất đi một đường khí cơ duy nhất...
Phương Hành nói:
- Liên quan gì đến ta?
Nguyên Anh lão tu này nhất thời tức cười, bị tính tình gì cũng không sợ này của Phương Hành làm cho không biết ứng phó như thế nào.
- Mau mau tránh ra!
Phương Hành thấy mình bị chặn đường đi, phía sau chúng tu đã chạy đến, một đám lòng đầy căm phẫn gào thét lớn muốn đến cướp tức phụ của mình, liền phát điên, một tay nâng cự kiếm màu đen lên, mắng to:
- Ta vác tức phụ nhà ta rời đi, liên quan cái rắm với các ngươi? Ai dám ngăn cản ta, Kim Đan đi tới liền hỏi kiếm của ta, Nguyên Anh đến liền đi hỏi lão tổ tông Viên gia chúng ta...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất