Chương 633: Số mệnh long cung
Chuyện cướp tức phụ đã có thể làm trơn tru như vậy, Đại Kim Ô đã lòng tràn đầy sùng bái với Phương Hành!
Tiểu ma đầu sát khí bừng bừng, vác Long Nữ liền trốn chạy, đối với cái gọi là nghĩa lớn đủ loại của Long Nữ, lão nhân gia hắn chẳng thèm để ý đến, cái gì mà long cung chính thống, cái gì mà số mệnh chân long, cái gì mà đường sống cuối cùng, tất cả nên cút đi đâu thì cút đi đó, chờ đến đại cẩu tử trong Quy Khư xuất quan, lại lập một môn long tộc đạo chính thống không được sao, cần gì cứ phải tức phụ của mình, đi tranh giành nơi rách nát kia với Thương Lan Hải?
Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấu tính tình ngoan cố của Long Nữ, đã quyết định chủ ý muốn ký kết minh ước tứ hải đi chống đối long hậu thì không phải người khác dễ dàng khuyên giải được, hơn nữa hắn cũng lười khuyên, cứ một bổng đánh cho bất tỉnh khiêng về nhà!
Chính là một hành động kia làm sợ hãi chúng tu của Bắc Vực Thần Châu, tuy rằng ngoài miệng nói lý do để xóa bỏ minh ước tứ hải, ngầm ép Long Nữ chính miệng hủy bỏ tư cách kén rể với Phương Hành, nhưng trên thực tế bọn họ lại cũng không thật sự muốn hủy bỏ, dù sao minh ước này có rất nhiều chỗ tốt đối với bọn họ, bằng không lấy ánh mắt cao cao tại thượng kia của bọn họ, lại sao có thể dễ dàng thỏa hiệp, ký kết minh ước với người khác được?
Chẳng qua, mới vừa rồi bọn họ còn vì lý do xóa bỏ minh ước tứ hải mà ngầm ép Long Nữ, lại phát hiện nâng cục đá đập chân mình... Rõ ràng trơ mắt nhìn mục đích đã đạt được, nhưng bị tiểu vương bát đản này làm việc thật sự đủ quỷ quái, lại trực tiếp đánh ngất xỉu người vác lên bỏ chạy, náo loạn cái gì chứ, trưởng công chúa long cung bị người vác chạy, minh ước tứ hải còn kết cái rắm...
Mưa càng lớn!
Tu sĩ như thủy triều dày đặc trong không trung, vây Phương Hành đang vác nàng dâu chật như nêm cối, kiên quyết không chịu nhường cho.
Nhưng mà cũng không có ai thật sự ra tay, liền ngay cả ba vị Nguyên Anh pháp tướng đều giữ vững trầm mặc!
Thật sự không có lý do!
"Bối cảnh" của tiểu vương bát đản này giống như một gông xiềng vĩ đại, thật sự trấn áp trên đỉnh đầu chúng tu, hơn nữa nhìn đạo lý bên ngoài, tiểu ma đầu này đúng là thắng đại hội kén rể này, vị trưởng công chúa trên vai kia còn chưa kịp nói câu "Không tính" ra khỏi miệng liền bị hắn đánh ngất xỉu, tính ra thật đúng là có hôn ước trong người với hắn, mọi người nói lý không được.
- Hồ Quân đạo hữu, ngươi nên ra mặt nói một câu!
Một trong ba vị Nguyên Anh pháp tướng, rơi vào dường cùng, truyền âm cho Hồ Quân trưởng lão vẫn đang đứng trên đỉnh núi xa xa xem náo nhiệt.
Hồ Quân trưởng lão kia cũng đầy bụng bất đắc dĩ:
- Ta có năng lực nói cái gì?
Một trong ba vị Nguyên Anh nói:
- Long Nữ sống nhờ Thiên Nhất cung các ngươi, ngươi cũng coi như nửa chủ nhân. Càng là trưởng bối của nàng, tự nhiên có tư cách mở miệng lưu Long Nữ lại, tốt xấu gì cũng phải để cho hắn đợi đến khi Long Nữ tỉnh lại mới có thể rời khỏi cung, sự tình hiện giờ tự nhiên không phải do tiểu ma đầu này... Hừ, lão Hồ Quân. Ngươi rõ ràng đã sớm biết trên người tiểu tử này có phù lệnh của Viên gia, lại không nói sớm cho chúng ta biết, làm hại ba người chúng ta mất đi thể diện lớn như vậy, còn chưa tìm ngươi tính sổ, chuyện này ngươi không thể thoái thác được đi...
Hồ Quân trưởng lão cười khổ đáp lại:
- Ba người các ngươi chạy từ xa mà đến, lão phu liền khuyên các ngươi ấn theo quy củ làm việc, là các ngươi tự cho rằng ta muốn nuốt một mình pháp bảo của tiểu quỷ này, có như vậy mới vội vàng ra tay cướp đoạt chia sẻ thứ tốt, sao lại có thể trách ta?
Ba vị Nguyên Anh không nói chuyện nữa, cũng ngượng ngùng nhận cái hố này.
Nhưng mà Hồ Quân trưởng lão lại thở dài một tiếng, đúng là không tiện cứ ngồi bất động, bây giờ cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Nhai không ở trong cung, trước khi đi đã giao phó chuyện của Long Nữ cho hắn, hắn liền có chức trách vững vàng thúc đẩy xong chuyện bên ngoài là đại hội kén rể, bên trong là ký kết minh ước tứ hải, tuy rằng hắn chưa từng có tính toán khiến tiểu ma này với Long Nữ ghép thành một đôi, cũng như tiến cử lực lượng sau lưng hắn vào trong tứ hải minh, nhưng tình trạng bây giờ mà nói, ý nghĩ này đã hoàn toàn không có khả năng thực hiện.
Rơi vào đường cùng, pháp tướng bay lên, lắc mình đi tới trong vòng vây chúng tu cướp tới, nhẹ nhàng nhìn Phương Hành thở dài nói:
- Tiểu hữu, vẫn nên để trưởng công chúa xuống đi, các ngươi có thể tạm nghỉ ở Thiên Nhất cung ta, đợi nàng tỉnh lại rồi bàn tiếp!
Phương Hành nhíu mày, kêu lên:
- Nàng tỉnh lại rồi còn có thể đi theo ta sao, lão gia hỏa này ngươi có ý tứ gì?
- Ngươi cũng biết nàng tỉnh lại sẽ không đi theo ngươi sao. Vậy còn đánh ngất xỉu mang người đi?
Hồ Quân trưởng lão thật sự có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không muốn dùng sức mạnh, thoáng trầm tư rồi mới hơi bất đắc dĩ nói với Phương Hành:
- Tiểu hữu, ngươi làm như vậy cực kỳ không đồng ý với cách làm của chất nữ Ngao Trinh ta, nhưng ngươi cũng không nghĩ, nếu như ngươi thật sự dẫn nàng đi rồi, đương nhiên có thể để cho ngươi cưới nàng làm thê tử, đạt được ước muốn, nhưng long tộc các nàng lại mất đi đường sống cuối cùng, vậy đời này nàng làm sao có thể thoải mái được?
Phương Hành cười lạnh một tiếng nói:
- Ta liền biết nàng là người ngu ngốc, nhưng ta không thể nhìn nàng làm chuyện ngu xuẩn, số mệnh của long tộc tự nhiên có nam nhân long tộc các nàng đi tranh giành, đến cướp đoạt, đi giết ra một hai đường đến mấy trăm sợi nhánh đường sống đến, khi nào đến lượt nàng một nương môn giả vờ bạch nhãn lang ở trong này rồi? Nương môn này chính là thích thể hiện, ta như thế nào cũng phải trói nàng trở về đánh một trận mới được...
Hồ Quân trưởng lão cười khổ nói:
- Long tộc... Hiện giờ có danh phận tự do, trừ bỏ nàng ra, còn có người nào khác?
Phương Hành không nói chuyện về Long tam thái tử ra, chỉ lắc đầu nói:
- Ta mặc kệ!
Hồ Quân trưởng lão trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới khẽ than, đột nhiên truyền âm nói:
- Thôi, chuyện này nói cho ngươi biết cũng không sao, ngươi thật sự cho rằng bản thân nàng nguyện ý làm một lợi thế sao? Cũng bị bất đắc dĩ thôi, Thương Lan Hải lão long vương bệnh cũ quấn thân, đã tuổi thọ không còn nhiều, khi hắn hạc bay về tây thì số mệnh của nhất mạch Thương Lan Hải long cung treo trên người hắn nhất định sẽ bị người đánh cắp, số mệnh chính thống của bộ tộc chân long ôn dưỡng từ mười vạn năm trước sẽ không còn, cũng giống như bị người nắm mạch máu, từ nay về sau cho dù long tộc có được hậu duệ có tư chất cao đến đâu, cho dù trở thành long tiên, cũng sẽ bị người bố trí... Nói như vậy, ngươi hiểu được chỗ khó xử của nàng rồi chứ?
- Long tộc... Chính thống... Số mệnh...
Phương Hành ngẩn ngơ, trong lòng lóe lên tia chớp, cuối cùng đã hiểu rõ chỗ khó xử của Long Nữ!
Khó trách nương môn này đã biết được tin tức đại cẩu tử còn sống yên lành, thậm chí có khả năng hoàn toàn khỏi hẳn cũng nhất định phải ký kết minh ước tứ hải này, thậm chí tâm chí càng thêm kiên định, lại hóa ra là vì thứ chính thống đồ bỏ này...
- Cướp thì cướp đi, cùng lắm thì quay đầu lại cướp về lần nữa, nàng cướp không được ta cướp về giúp nàng, nhưng làm tức phụ người khác lại không được!
Tâm tư đang cấp tốc xoay chuyển, Phương Hành vẫn trả lời như chém đinh chặt sắt, từ chối trả lại Long Nữ.
Hồ Quân trưởng lão nhíu mày, không muốn nói thêm nữa, nói khẽ:
- Nếu dễ cướp về như vậy, Ngao Trinh chất nữ cũng không đến mức được ăn cả ngã về không như thế, lão phu đã nói nguyên nhân hậu quả cho ngươi nghe, ngươi lại bướng bỉnh không nói lý như vậy, ngươi thật sự tình sâu thắm thiết với Ngạo Trinh chất nữ, lại có thể nào trơ mắt nhìn phụ vương nàng qua đời mà không để cho nàng có cơ hội gặp mặt một lần cuối cùng?
- Lão già kia cũng không làm ra chuyện tốt gì, một vũng long cung này còn không phải do hắn cào ra sao, không thấy có thể thiếu mất một miếng thịt sao?
Phương Hành đã bí mật cầm tiểu tháp ngà voi bên hông, hắn có dự cảm, hôm nay quả thật không dễ dàng rời đi như vậy.
- Ngươi dám bất kính với long quân!
Hồ Quân trưởng lão nghe xong câu nói này, trên mặt thế mà lại hiện lên chút giận dữ, quát lạnh một tiếng, bước lên trước một bước.
- Vù!
Phương Hành lại cảnh giác lạ thường, đột nhiên cầm lấy tiểu tháp ngà voi, giơ lên cao cao, tỏ vẻ tàn nhẫn quát Hồ Quân trưởng lão:
- Bớt má nó vô nghĩa đi, đây là tức phụ của ta, có liên quan cái rắm với các ngươi, đâu cần các ngươi tới khoa tay múa chân nên làm cái gì cần làm cái kia? Đặt đây một câu, hôm nay ta muốn mang tức phụ của ta chạy lấy người, các ngươi đám lão vương bát đản này có tư cách gì không đồng ý?
- Hả?
Hồ Quân trưởng lão thấy một màn này, trái tim nhất thời giật giật, nghĩ rằng tiểu tháp kia là thứ pháp khí lợi hại gì sao?
Tuy rằng nhìn không ra được tiểu tháp kia rốt cuộc là pháp bảo gì, nhưng ngầm cảm giác được khí tức của tiểu tháp này có phần không tầm thường, lại nhìn thấy con quạ màu vàng kia vừa nhìn thấy tiểu ma đầu này lấy ra tiểu tháp lập tức thay đổi vẻ mặt, "Vèo" một tiếng đứng bên người tiểu ma đầu, dáng vẻ giống như đặc biệt kiêng kỵ, cũng khiến cho Hồ Quân trưởng lão ngầm cảm thấy có chút không ổn, theo bản năng lui về phía sau một chút, chưa ra tay ngay.
Các tu khác chung quanh cũng trong lòng hoảng hốt, ào ào lui về phía sau, bọn họ đã từng thấy sự lợi hại của pháp bảo tiểu ma đầu này.
Ba vị Nguyên Anh pháp tướng khác nhìn thấy một màn này, vì không biết gốc rễ, cũng cảm thấy hơi kiêng kỵ, nhất thời lại không có người đáp lại.
- Ta không đồng ý!
Chính vào lúc này, từ trong hư không phía tây, đột nhiên truyền đến một tiếng quát khẽ.
- Đi đại gia ngươi, ngươi lại là vương bát đản nào?
Phương Hành theo tiềm thức chửi một câu, quay đầu lại nhìn về hướng kia, sau đó hơi ngẩn ra.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, gần như ngân hà trút xuống, như muốn tiêu diệt thiên địa, phủ kín từng tầng rèm châu ở giữa trời đất, không trung không thấy một tia sáng, khắp nơi hư không toàn là hắc ám, nhưng mơ hồ có thể thấy được một người lão giả đầu đội nón cao, mặc áo bào rộng chân đạp hư không mà đến, hắn đi cũng không nhanh lắm, khí cơ trên người lại càng không có vẻ hùng hồn bá đạo bao nhiêu, nhưng vừa xuất hiện như vậy, lại nhất thời liên hệ đến tâm hồn mọi người, thậm chí liên hệ đến trận mưa như trút nước trăm năm hiếm thấy trong trời đất này bộc phát lên mưa như đổ sông, lôi long tán loạn.
"Thịch" "Thịch" "Thịch" "Thịch"
Bóng dáng kia một đường đạp không mà đến, khí tức gào thét, nhưng trong không trung lại liên tục nhảy ra vài pháp tướng, đang ngạc nhiên không thôi nhìn về phía bóng dáng kia, những pháp tướng này rõ ràng là một vài Nguyên Anh lão tổ của các đại tông khác thi triển pháp tướng chạy tới, lại ẩn nấp trong hư không chưa từng hiện thân, nhưng vì khí cơ của bóng dáng kia quá mức mạnh mẽ, một đường đi tới, khiến cho tất cả đều bị chấn nhiếp đi ra.
Bóng dáng kia càng đi tới gần, đã lộ ra tướng mạo, lại là một nam tử trung niên nhìn không ra tuổi thật, chiếc áo bào rộng hành vân bố vũ mặc trên người, đầu đội nón ngọc lưu ly, dung nhan quắc thước, chắp tay mà đến, cách càng gần, mưa to đầy trời này liền càng mạnh thêm, đã gần như đến lũ như từng chậu từng chậu trút xuống ngay đầu, thậm chí ngay cả nước mưa đều nhìn không tới.
Khi hắn tới trước, toàn bộ tu sĩ vây quanh Phương Hành đều không bị khống chế tách ra hai bên, như bị bàn tay vô hình gạt sang hai bên, liền ngay cả một người trong ba vị Nguyên Anh pháp tướng kia cũng không ngoại lệ, vốn không khống chế nổi thân hình của mình.
Mà nam tử kia lại chậm rãi đi về phía Phương Hành, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Long Nữ trên vai hắn.
- Ta là cha của nó!