Lược Thiên Ký

Chương 637: Lấy người đổi bảo

Chương 637: Lấy người đổi bảo

Lại nói Phương Hành mở ra ma nhãn vừa nhìn, rõ ràng phát hiện đạo nguyên vốn có số lượng không nhiều lắm của vật nhỏ kia thế mà lại đang bị kéo đi từng luồng từng luồng, phương hướng bay tới chính là phía trước một tòa đại điện dùng để tiếp đãi khách của Thiên Nhất cung, trong lòng lập tức hiểu ra vì sao lại thế, sự việc tới khéo như vậy, tất nhiên vì có người thông qua rút số lượng đạo nguyên vốn không nhiều lắm của vật nhỏ để ép hắn hiện thân, mà có thể làm được một điểm này, trừ bỏ nương chết đi này của vật nhỏ thì chỉ còn lại cha đáng chết kia của nàng, sát khí trong lòng nhất thời tăng vọt vạn phần.
“Vèo”
Hắn lập tức phóng lên cao, thân hình hóa thành một bóng xám, cũng không quản quy củ cấm bay trong Thiên Nhất cung, trực tiếp phi thân đến trên đại điện tiếp đãi khách của Thiên Nhất cung, vừa vung tay là một kiếm bổ xuống, kiếm khí cuồn cuộn nháy mắt bắn ra.
Ầm rầm!
Một tòa đại điện to như vậy lại bị một kiếm này của hắn chém ra một nửa, mái ngói lộn xộn rơi xuống, khói mù nổi lên bốn phía.
- Là ai ra tay chém đổ đại điện?
Trong khói mù, hơn mười bóng dáng trong thoáng chốc xông lên trên trời, lơ lửng giữa không trung, phần lớn ở giữa mặc trang phục của Linh Xảo tông, nói vậy chính là đám người Linh Xảo tông này đến tìm hắn, lúc này bọn họ đều bị phát hoảng, kinh hoàng không thôi vọt ra khỏi từ trong đống hoang tàn, trong miệng không ngừng hét lớn, sau một lúc lâu, ánh mắt mới rơi lên trên người đang cầm kiếm lơ lửng trong hư không cách đó không xa.
- Không phải các ngươi muốn tìm ta sao? Ta tới rồi!
Phương Hành cầm kiếm, âm trầm tiến lên, hét lớn với một đám lão nhân trước mắt:
- Ai là tên khốn kiếp kia?
- Ngươi chính là tiểu ma đầu xuất thân Viên gia, nhưng lại họ Phương?
Trong khi một đám lão đầu trước mắt không có ai lên tiếng trả lời, bên cạnh đã có một giọng nói ôn hòa vang lên, Phương Hành quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một nam tử thoạt nhìn chỉ sắp ba mươi tuổi, trên tay cầm một chiếc đèn bằng đồng thau, hắn hơi ngẩn ra, rồi sau đó nhíu mắt lại, hắn cảm nhận được khí cơ của vật nhỏ trên chiếc đèn bằng đồng thau này, đèn này rõ ràng là mệnh đăng của tiểu gia hỏa kia. Lại đang ở trong tay người này...
- Hóa ra không phải là một lão đầu tử...
Phương Hành nheo mắt nhìn, không hề che giấu sát khí của mình.
Người này đương nhiên là Thi Pháp Ấn đứng đầu Kỳ Tú Phong của Linh Xảo tông, lại khác với dự đoán trước của Phương Hành, hắn thế mà lại không phải là một lão đầu tử. Mà vẻ ngoài thoạt nhìn có khác biệt không lớn với Thi Ấn Nguyên, nhưng trên thực tế, hiện giờ hắn chẳng qua chỉ chừng ba trăm tuổi, nhưng có tu vi Kim Đan đại thừa, tuổi thọ ngàn tuổi. Dựa theo đạo linh mà nói, chính đang ở độ tuổi huyết khí sôi trào.
Nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc, thoạt nhìn chân chính là tiên khí từ bề ngoài đến khí khái này, Phương Hành lại cực kỳ giận dữ, cắn răng nói:
- Chính là ngươi phá hỏng thân thể của đệ tử mình, khiến cho nàng mang thai, sau khi hài tử sinh ra, lại rút đạo nguyên của nữ nhi thân sinh của chính mình ra để làm phép? Ngay mới vừa rồi, ngươi còn vì ép ta đi ra mà không tiếc rút sạch đạo nguyên còn sót lại của hài tử?
- Lớn mật. Dám nói chuyện như vậy với nhất phong chi chủ của Linh Xảo tông ta!
Nam tử kia còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có một đám lão nhân hét lớn lên, căm phẫn không thể ngăn lại.
Hóa ra tuy rằng Thi Pháp Ấn là Kim Đan nhưng Nguyên Anh bình thường cũng không dám khinh thường hắn, bởi vì người này chính là tuấn tài của Linh Xảo tông, cũng là đại trưởng lão của Linh Xảo tông, lại là nhất phong chi chủ, có tiền bối từng nhận định, người này trước năm trăm tuổi liền có khả năng phá vỡ mà vào cảnh giới Nguyên Anh, nếu hắn thật sự làm được, như vậy hắn sẽ trở thành một trong những Nguyên Anh trẻ tuổi nhất của Bắc Vực Thần Châu, thân phận cao đến dọa người.
Bình thường chính là một vài tu sĩ Nguyên Anh đều không thể bày dáng vẻ Nguyên Anh ở trước mặt hắn, chứ đừng nói chi tới Phương Hành chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, nhưng vừa lộ mặt liền nói năng lỗ mãng, nhất là không hề tránh né ở trước đám đông đại sảnh nói ra bí mật cho dù ở Linh Xảo tông thậm chí toàn bộ Bắc Vực Thần Châu đều không thể nói ra. Thật sự chọc giận nhóm trưởng lão Linh Xảo tông bọn họ.
Nhưng mà bọn họ khiển trách, lại trong lúc vô ý chỉ ra thân phận của nam tử này, quả thật chính là Thi Pháp Ấn.
- Ta đờ cờ mờ!
Phương Hành nhìn tên khốn kiếp này lại càng hận, vốn không có ý định động thủ, nhưng không nhịn được một kiếm chém tới.
Một tiếng ầm vang, Huyết Ẩm Cuồng đao vẽ ra một đường máu, lành lạnh chém tới nam tử trẻ tuổi kia.
Chúng tu chung quanh kinh hãi, nhìn vết đao chém xuống này, ào ào lui về phía sau, không dám tới gần.
Nhưng mà đối mặt với một đao đáng sợ này, nam tử trẻ tuổi kia còn nâng một chiếc đèn bằng đồng thau trong tay trái, lại nhẹ nhàng đưa tay phải qua, nhấn một cái ở trong hư không, một đóa mây bay tự dưng sinh ra dưới bàn tay hắn, luồng huyết ảnh kia rõ ràng bị đóa mây bay này nuốt chửng, tạo nên một làn sóng gợn, cuối cùng thế mà lại biến mất không thấy nữa, một đao hung mãnh này lại không khiến cho hắn lui về phía sau nửa bước.
- Pháp bảo không tệ, ăn một đao nữa của ta!
Phương Hành nhìn thấy một màn này, không chỉ không định thu tay lại, ngược lại càng thêm hăng hái, đao lớn vung lên, định xông tới.
Mà nam tử trẻ tuổi này nhíu mày, hiển nhiên không muốn đấu pháp với hắn, tay trái vừa động, lấy đèn bằng đồng thau ra, rồi sau đó ngón tay phải nhẹ nhàng kéo ra một luồng quang hoa từ trong chiếc đèn bằng đồng thau này, quấn quanh trên ngón tay, ngọn đèn chợt tối đi.
Một đao mà Phương Hành sắp chém ra đột nhiên dừng lại, híp mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Thi Pháp Ấn kia chậm rãi thả lỏng ngón tay, lại thả sợi đạo nguyên vào trong đèn, nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:
- Vị đạo hữu này tính tình nóng nảy, nhưng mà đã hiện thân gặp nhau, cần gì phải vội vã động thủ? Nói rõ ràng trước rồi lại đấu cũng không muộn! Lúc trước ngươi giết con ta, đã kết huyết cừu với ta, nhưng mà dù sao cũng vì con ta không biết tự lượng sức mình, lên pháp đài tranh phong với ngươi, bị ngươi chém giết, ta không lời nào để nói, thù này có thể bỏ, nhưng dị thú mà con ta lưu lại, cùng với chí bảo của Linh Xảo tông ta, ngươi cần trả lại!
- Hả?
Các trưởng lão Linh Xảo tông chung quanh, thậm chí trưởng lão Chung Nhất của Thiên Nhất cung, còn có một vài đệ tử Thiên Nhất cung đứng vây xem ở xa xa đều ngẩn ra.
Lúc trước Phương Hành chém con hắn, thậm chí còn chém giết dưới tình huống con hắn đã rút lui xuống dưới pháp đài, vốn tưởng rằng huyết cừu này tất nhiên không kết thúc được, lại không nghĩ rằng, lần đầu tiên Thi Pháp Ấn này gặp Phương Hành liền đã chủ động đưa ra có thể xóa bỏ phần thù hận này, chỉ cần đòi lại dị thú đằng xà kia cùng với chí bảo trấn tông của Linh Xảo tông bọn họ, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.
Mặc dù chỉ xóa đi ngoài mặt, ai cũng không biết hắn có phải âm thầm trả thù không, nhưng dù sao cũng không nói ra.
- Dị thú kia đã nướng ăn, về phần chí bảo của Linh Xảo tông các ngươi...
Ánh mắt Phương Hành lóe lên, cười lạnh nói:
- Đồ ta cướp tới được, dựa vào cái gì trả lại, có bản lĩnh, các ngươi đoạt lại đi!
- Lớn mật!
- Thật sự nghĩ đến ngươi là đệ tử Viên gia kia, lại có Thiên Nhất cung che chở ngươi, liền không để Linh Xảo tông ta vào mắt sao?
- Tiểu tử, chúng ta đã nhượng bộ mọi cách, ngươi nếu còn khinh người quá đáng, chúng ta nhất định chém ngươi!
Một đám lão đầu tử thật sự tức giận, theo bọn họ, Linh Xảo tông tỏ ra nhường nhịn đã vô cùng lớn rồi, cho dù tiểu tử kia thật sự là đệ tử của Viên gia, cho dù Long Quân cũng đã nhận hắn làm con rể, nhưng sau khi Linh Xảo tông làm ra thoái nhượng cao đến như vậy, cũng không nên vẫn khí thế bức người như thế, đây điển hình là không nói quy củ, còn thiếu trắng trợn muốn cùng Linh Xảo tông không chết không ngừng.
Liền ngay cả Thi Pháp Ấn kia cũng nhíu mày, trầm tư một lát sau rồi nói:
- Nói như vậy không có ý nghĩa gì cả, không bằng như vậy, ta lấy mệnh đăng đến đổi
Nói rất linh hoạt, nhưng Phương Hành lại nheo mắt lại.
Người này chẳng lẽ định lấy mạng của vật nhỏ đến uy hiếp mình?
- Nàng chính là khuê nữ của ngươi, ngươi dùng mạng của nàng đến đổi lấy bảo bối của ta, có xấu hổ không vậy?
Phương Hành ngồi chồm hổm xuống trong không trung, chống Huyết Ẩm Cuồng đao trong tay, mặt không biểu cảm nói.
Còn Thi Pháp Ấn lại nở nụ cười, nói:
- Ta chỉ một cái khác!
Khi hắn nói câu này, bên người liền có một trưởng lão lấy ra một khối truyền âm ngọc phù, sau một lúc lâu, bên ngoài sơn môn Thiên Nhất cung, rõ ràng có một đội đệ tử, áp tải một nữ tử bị xích sắt khóa lại đã đi tới, nàng tóc tai lộn xộn, mặc tử y, khí cơ trên người hỗn loạn, hiển nhiên đã hạ rất nhiều cấm chế, đương nhiên đó là Diệp Cô Âm, nàng đã thoát khỏi Hồng Trang lâu, hoàn toàn bị ép đến nơi này!
Ánh mắt của Phương Hành nhất thời nhìn thẳng, lạnh lùng nhìn nàng, thật lâu không nói.
Mà Diệp Cô Âm vào lúc này cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn về phía Phương Hành, ánh mắt đau khổ.
- Vị nữ tử này tên là Diệp Cô Âm, vốn là đệ tử của Linh Xảo tông ta, chỉ tiếc giữ mình bất chính, thế mà lại vào Hồng Trang làm nhạc kỹ, làm hỏng danh dự của Linh Xảo tông ta, sau này tuy rằng kịp thời thoát thân, nhưng vẫn bị Trì Pháp trưởng lão của tông ta điều tra ra, ấn theo môn quy của Linh Xảo tông ta, liệt đồ như vậy, phải đưa nàng ta lên pháp đài xử trí, để chỉnh gia phong, vốn trong vài ngày này sẽ xử lý nàng ta, nhưng mà ta ngược lại nghe nói, nàng ta với tiểu hữu ngươi có vài phần giao tình, vừa rồi lại gặp được nàng ta ở sơn môn, liền cố ý lại đi hỏi ngươi một chút, có thoáng mở một mặt được không?
Thi Pháp Ấn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không vội vàng không gấp gáp, không sốt ruột không nóng nảy, dáng vẻ mọi sự đều nắm chặt.
Hắn phát hiện ánh mắt lạnh lẽo của Phương Hành, liền cười càng thong dong, lạnh nhạt, ánh mắt nhẹ nhàng rơi lên trên mặt Phương Hành, rồi nói tiếp:
- Trừ bỏ người đệ tử này ra, Linh Xảo tông ta còn có mười tên đệ tử, đều từ bốn năm trước đã bái vào, hiện giờ cũng còn bảy người, vừa rồi gặp được ở sơn môn, nhưng cũng tới bái phỏng tiểu hữu ngươi, cảm thấy có thể đổi về dị thú với pháp bảo của Linh Xảo tông ta không?
Một màn biến hóa này khiến cho tất cả người vây xem chung quanh đều trầm mặc lại.
Cho dù bọn họ đều là tu sĩ Thần Châu, đều cảm giác hành động lần này có phần tàn nhẫn, khiến cho trong lòng bọn họ đều cảm thấy không được thoải mái.
- Phong chủ Kỳ Tú Phong làm việc có phần quá đáng!
Cửa đạo đường Thiên Nhất cung, cung chủ Đạo Vô Nhai với Long Quân sánh vai mà đến, nhàn nhạt nhìn lướt qua phía dưới, thấp giọng nói.
Long Quân nở nụ cười, thở dài:
- Cho nên ta mới nói, hải tộc nhất định phải lập đạo ở Thần Châu!
Đạo Vô Nhai thoáng trầm mặc, nói:
- Có cần ta giúp hắn một chút không?
Long Quân phất phất tay áo, nhẹ giọng cười nói:
- Không cần, bọn chúng cướp đoạt bảo bối của người ta, để cho bản thân hắn thu thập, ngươi ra mặt, danh bất chính, ngôn bất thuận, tuy rằng Linh Xảo tông là tiểu tông, nhưng cũng có hương khói trên Phong Thiện sơn, nếu cáo trạng ngươi, thân phận vốn khó xử của ngươi càng khó chịu, còn nữa, nếu như hắn ngay cả chuyện này đều không giải quyết được, nữ nhi của ta phó thác cho hắn làm sao yên tâm được? Nhưng mà, nếu như hắn có thể làm cho ta hài lòng, ha ha, đợi cho tứ hải lập đạo ở Thần Châu, ngươi có thể dìu dắt hắn ngồi lên vị trí đạo thống thần tử của hải tộc!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất