Chương 638: Đánh cược ta sẽ không nhíu mày!
Trừ bỏ Diệp Cô Âm bị xích sắt khóa lại ra, sáu bảy tu sĩ Nam Chiêm khác đều bị các trưởng lão của Linh Xảo tông bắt vào, bảy tám người bị người áp chế đứng trong không trung, phía trước Thi Pháp Ấn, mỗi một ánh mắt bi phẫn nhìn Phương Hành, bọn họ đều xem như một đám Nam Chiêm chúng tu sĩ hăm hở nhất, trong những ngày đó vẫn luôn luôn bái phỏng Phương Hành, lại không nghĩ rằng cuối cùng gặp mặt dưới tình huống này.
Mà Thi Pháp Ấn đứng đầu Kỳ Tú Phong Linh Xảo tông lại mỉm cười, lẳng lặng nhìn Phương Hành.
Từ bên ngoài xem ra, cho dù trong mắt người nào, người này đều là một người trẻ tuổi tiên phong đạo cốt, bao hàm khí chất bất phàm, nhưng ai lại có thể đoán được, hắn là người đứng đầu Kỳ Tú Phong nổi danh tâm ngoan thủ lạt, làm việc không từ thủ đoạn của Linh Xảo tông? Phía dưới biểu cảm bình tĩnh kia của hắn, thật ra ẩn chứa nhiều chuyện cũ làm cho người ta nghĩ tới liền không rét mà run, thật sự là một trong những người tệ nhất của Bắc Vực Thần Châu.
Lúc này, hắn cũng đã chắc chắn ăn hết Phương Hành, sắc mặt bình tĩnh, treo nụ cười trên miệng, lẳng lặng nhìn Phương Hành.
Mà Phương Hành cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng liếc mắt nhìn đám tu sĩ Nam Chiêm này, những người này có quen mặt, có hoàn toàn xa lạ, cho dù cả đám chưa từng thấy mặt, nhưng tin tưởng nếu đặt trong Nam Chiêm, tất nhiên cũng là kiêu tử cao cao tại thượng một phương.
Nhưng lúc này lại tùy tiện bị người áp chế, làm tù nhân để buộc hắn giao ra pháp bảo của Linh Xảo tông đã đoạt tới...
Hắn vốn không biết những người này, lại đột nhiên mơ hồ có một áp lực quỷ dị đè lên trên vai hắn.
- Phương Hành, ngươi...
Diệp Cô Âm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng run giọng mở miệng, nhưng chỉ kêu tên, lại không nói nổi nữa.
Lần đầu gặp được Phương Hành, nàng đầu tiên nổi giận, sau đó cũng kinh ngạc vì Phương Hành thế mà lại cùng bàn uống rượu với Đạo Vô Phương của Thiên Nhất cung và Tạ Lâm Uyên chân truyền của Phù Khí đạo, âm thầm bội phục năng lực của hắn, thậm chí coi hắn là cây cỏ cứu mạng, nhưng Phương Hành cự tuyệt lại khiến nàng thất vọng trong lòng, không biết âm thầm rơi lệ bao nhiêu lần, cho đến sau này, nàng nghe nói tới chuyện đại đạo Nam Chiêm thường lui tới. Cuối cùng lường trước được Phương Hành cũng không thật sự ngồi yên bên cạnh nhìn, chính là dùng phương pháp của chính hắn để thay tu sĩ Nam Chiêm ra một ngụm ác khí này.
Rồi sau đó, Phương Hành đi Hồng Trang lâu, cướp đi tiểu Xảo nhi, lại trên đại hội chiêu tế của Thương Lan Hải long nữ, khí phách ra tay, liên tiếp đánh bại nhiều cao thủ của Hộ Đạo Minh. Ngay cả nhi tử của Thi Pháp Ấn đứng đầu Kỳ Tú Phong của Linh Xảo tông cũng giết, có thể nói đánh hết mặt mũi của Hộ Đạo Minh, nàng hy vọng cũng lại được lên tiến đến bái kiến, đơn giản chỉ muốn thuyết phục Phương Hành thay tu sĩ Nam Chiêm đánh một tia hy vọng.
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ đến Phương Hành thế mà lại liên tục vài lần không gặp, hiện giờ gặp còn có dáng vẻ này.
Lúc này Thi Pháp Ấn quyết tuyệt thực hiện. Giống như thay nàng cùng với tu sĩ Nam Chiêm hỏi lên một vấn đề.
Các nàng đều đang chờ đợi câu trả lời của Phương Hành!
Trầm mặc không tiếng động này giống như gông xiềng, cứ thật sự gắn vào trên đầu Phương Hành.
Đổi, hay không đổi?
- Chúng ta đánh cược đi!
Phương Hành còn không suy xét lâu lắm, liền mở miệng nói, đồng thời ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn thoáng qua Thi Pháp Ấn.
Nghe xong câu nói này, đám người Diệp Cô Âm đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên mặt Thi Pháp Ấn cũng dâng lên một nụ cười thản nhiên.
Cho dù Phương Hành mở miệng nói cái gì, chỉ cần Phương Hành không cự tuyệt trợ giúp những tu sĩ Nam Chiêu này là được rồi, ở trong chuyện lơ lửng không quyết định được nào đó, đề nghị đánh cược vốn là lệ thường tương truyền xưa nay trong giới tu hành. Hắn vẫn chưa hề cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí trong dự đoán, mà Phương Hành nói ra đánh cược, hắn cũng không để trong lòng, hắn coi trọng không phải là đánh cược mà là Phương Hành sẽ không để ý đến tu sĩ Nam Chiêu này. Với hắn mà nói, chỉ cần Phương Hành đáp ứng rồi, cho dù Phương Hành trao đổi cũng được, đánh cược cũng được, mục đích đều đã đạt tới.
Theo ý hắn, Phương Hành lúc này giống như một con khỉ hoang vào trong lòng bàn tay của Phật Tổ, trốn không ra đường sống.
Một trận đánh cược, đó là thua thì như thế nào?
Tu sĩ Nam Chiêu lại không ít!
Chính là Long Quân ở trên cửa đạo đường nghe được câu nói này cũng khẽ thở dài, lắc lắc đầu.
Nhìn thấy một màn này, cung chủ Đạo Vô Nhai của Thiên Nhất cung quay đầu liếc nhìn Long Quân.
Lúc này Long Quân đang khẽ lắc đầu, nhìn ra được dường như vị cha vợ này không hài lòng lắm.
- Phương đạo hữu, ngươi muốn đánh cược cái gì?
Thi Pháp Ấn nhàn nhạt nở nụ cười:
- Linh Xảo tông ta lại không có đối thủ đạo linh tương đương với ngươi, có thể ra tay tiếp nhận trận đánh cược này với ngươi chỉ có ta, nhưng mà cảnh cáo trước, ngươi muốn đánh cược với Linh Xảo tông ta, phải nói trước mới được, dị thú đằng xà, thậm chí “Như Ý môn” bảo vật trấn tông của tông ta cộng với rất nhiều mãnh thú mà trước đó ngươi đã thả ra đều đặt vào trong tiền đánh cược, về phần nội dung đánh cược cụ thể, ha ha, vậy cần phải thương lượng, thân thể Thi mỗ không mạnh, vũ pháp coi như thôi!
Nghe được lời này, đám người Diệp Cô Âm đã không nhịn được lo lắng.
Ai cũng không hề nghĩ đến, Thi Pháp Ấn nhân vật bậc này thế mà lại cẩn thận như vậy.
- Được!
Không nghĩ tới, Phương Hành thế mà lại đáp ứng, rồi sau đó nhìn lướt qua chúng tu, mỉm cười nói:
- Con rắn mọc cánh kia, còn cả cánh cửa nát kia, kể cả đàn mãnh thú ta đã từng triệu hoán ra, thậm chí bao gồm cả pháp bảo ở trên người ta, chỉ cần ngươi muốn, cũng đều có thể thêm vào trong đánh cược, về phần nội dung đánh cược, không đấu chiến pháp, không đấu pháp bảo, không đấu phù triện, cũng không đấu pháp...
Thi Pháp Ấn nghe được đến đây, lại nao nao, thản nhiên nói:
- Hả? Vậy ngươi định đấu cái gì?
Phương Hành cười ha ha, ánh mắt nhàn nhạt quét qua trên mặt hắn, rồi sau đó vừa xoay người, rơi xuống trên ngọn núi bên cạnh, cắm Huyết Ẩm đại đao trong tay trên mặt đất, trên mặt không hề tỏ vẻ gì, nhàn nhạt mở miệng:
- Không phải ngươi mang những người này lại đây vì nhận định ta sẽ đau lòng, muốn lấy mạng của bọn họ đến cướp bảo bối của ta sao? Liền đánh cược bọn họ là được...
Thi Pháp Ấn nhíu nhíu mày, nhìn sang phía Phương Hành.
Hắn làm người cẩn thận, ngược lại sẽ không bởi vì Phương Hành có tu vi thấp hơn bản thân liền khinh thường Phương Hành, càng sẽ không đáp ứng lung tung cái gì, miễn cho bị thuyền lật trong mương, nhưng mà trong lòng vẫn hơi tò mò, tiểu ma đầu này, rốt cuộc định giở trò gì...
Kể cả trưởng lão của Linh Xảo tông cùng với chúng trưởng lão và đệ tử của Thiên Nhất cung vây xem lúc này trên mặt cũng có nghi ngờ.
Dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, Phương Hành lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi liền giết tất cả những người này, ngược lại xem ta có nhíu mày chút nào không! Nghiền xương thành tro cũng được, thần hồn ma diệt cũng được, hễ là ta chớp mắt một chút, hoặc là nhíu chút đầu mày, liền tính ta thua, đừng nói những thú dữ và pháp kia đưa cho ngươi, kể cả để cho ta quỳ xuống đất gọi ngươi một tiếng gia gia cũng được!
“Rầm!”
Câu trả lời này rất ngoài dự kiến của Thi Pháp Ấn, kể cả chúng tu chung quanh đều kinh hãi, ánh mắt kinh nghi bất định.
Phía trên cửa đạo đường, Long Quân cũng hơi kinh ngạc, rồi sau đó mỉm cười.
Đám người Diệp Cô Âm ngược lại như gặp phải sét đánh, đầy mặt khiếp sợ, giống như không thể tin nổi vào lỗ tai mình nhìn Phương Hành.
Mà Phương Hành nhìn sắc mặt lành lạnh của Thi Pháp Ấn, cười hì hì nói:
- Ra tay nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian!
Hắn thở ra một hơi dài, chỉ vào trưởng lão Thiên Nhất cung đang há miệng nghẹn họng nhìn trân trối cùng với một đám đệ tử Thiên Nhất cung đang vây xem ở chỗ không xa chung quanh, rồi sau đó lại chỉ lên đạo đường Thiên Nhất cung ở trên đầu, cười nói:
- Người vây xem cũng không ít, liền làm chứng đi, nếu ta thắng, mấy thứ này Linh Xảo tông các ngươi liền đừng nhớ thương...
Tuy rằng tươi cười, nhưng khí thế bức người, rõ ràng có dáng vẻ muốn ép Thi Pháp Ấn thoái nhượng.
Còn Thi Pháp Ấn trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên sát khí xoay qua tăng lên, thân hình đột nhiên vừa động, vọt tới phía trước Diệp Cô Âm, năm ngón tay hung hăng trảo xuống, quát:
- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám?
Nhưng mà móng tay này vừa trảo tới đỉnh đầu Diệp Cô Âm lại đột nhiên thu về, đồng thời quay đầu nhìn Phương Hành, đôi mắt lành lạnh xẹt qua ở trên mặt Phương Hành, như muốn tìm ra vẻ lo lắng.
Nhưng mà không có, Phương Hành cười hì hì, thần sắc như thường, giống như đang chờ bàn tay này của hắn trảo xuống.
Liền ngay cả Diệp Cô Âm vào lúc này cũng như không lo lắng đến bàn tay trảo lên trên đỉnh đầu mình, chính là ngơ ngác nhìn Phương Hành.
Phương Hành không hề có ý tứ ngăn cản hay lo lắng, ánh mắt nàng ảm đạm, hơi mất mát, lại không phẫn nộ.
- Phương... Phương Hành, ngươi thật sự muốn nhìn chúng ta bị người giết đi sao?
- Phương... Phương sư huynh, chúng ta đều là tu sĩ Nam Chiêu, ở nơi đất ác Thần Châu này, đáng lẽ ra nên hỗ trợ lẫn nhau chứ...
- Tiểu ma đầu, ngươi thế mà lại thật sự xem chúng ta như tiền đặt cược, ngươi... Ngươi đồ phản đồ của Nam Chiêu...
Yên lặng một lúc lâu sau, chính là mấy vị tu sĩ Nam Chiêu kia ào ào mở miệng hét lớn, có lòng đầy căm phẫn, có vô cùng phẫn nộ, có đầy mặt thất vọng, có kinh hãi, mấy ngày này bọn họ vài lần đến bái phỏng Thiên Nhất cung, đơn giản là muốn gặp Phương Hành một lần, cho rằng tiểu ma đầu này như thế nào cũng không thể thật sự vô cớ đẩy chúng tu Nam Chiêu, dù sao hắn cướp đoạt pháp bảo các tông chung quanh, thậm chí hành động khiêu chiến chúng tu Hộ Đạo Minh trên đại hội chiêu tế đã chứng minh hắn không phải là một tiểu ma đầu máu lạnh chân chính.
Bọn họ coi Phương Hành thành cọng cỏ duy nhất cứu vớt bọn họ ra khỏi khốn cảnh, cho nên “Không để ý đến hiềm khích trước kia”, liên tiếp tới bái phỏng, nhưng đến lúc này, bọn họ không ngờ phát hiện sự tình dường như có phần không giống với như trong tưởng tượng của mình...
Ở trong tiếng quát, liền ngay cả Thi Pháp Ấn cũng có phần kinh nghi bất định, bàn tay đặt lơ lửng ở trên đầu Diệp Cô Âm lại cứng rắn chưa từng đánh xuống.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn vẻ mặt Phương Hành, lại chưa từng nhìn thấy một chút lo lắng nào, không hề cảm thấy thần niệm của Phương Hành có một chút dao động.
Cho nên một chưởng này hắn không dám hạ xuống, bởi vì một chưởng này hạ xuống, đó là tự nhận phần đánh cược này, lỡ như tiểu ma đầu này thật sự không để ý đến tính mạng của những người này, Linh Xảo tông bọn họ cũng mất đi tiên cơ, không còn lý do gì đến đòi dị thú với pháp bảo!
Mà ngạc nhiên bất định trong ánh mắt của hắn, Phương Hành ngược lại không hề để ý ngoáy mũi, đôi mắt hèn mọn lướt qua trên mặt Thi Pháp Ấn, cười lạnh nói:
- Mắt chó của ngươi bị mù, thế mà lại định dùng phương pháp này đến uy hiếp tiểu gia, ngươi má nó cũng không hỏi thăm một chút, khi ta ở Nam Chiêu đã bị bao nhiêu người đuổi giết, má nó đại gia ngươi, ngươi giết đi, nếu ngươi không dám giết ngươi là tôn tử của ta!
Không trung chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, thật sự bị dáng vẻ can đảm không quan tâm đến tính mạng người khác của hắn dọa sợ.