Chương 636: Linh Xảo tông làm pháp ấn
- Tức phụ ta không để ý đến ta, làm sao bây giờ?
Trong động phủ trang trí hoa lệ nào đó ở Thiên Nhất cung, Phương Hành vắt chân ngồi vắt chéo trên bàn ngọc, trong lòng ôm một thanh tỳ bà, vừa lười biếng gẩy gẩy, vừa nói với đại kim ô đang nằm bên cạnh đùa với vật nhỏ ở trên bụng nó, hỏi vấn đề không biết đã hỏi bao nhiêu lần trong mấy ngày nay. Hiện giờ cách trận chiến Kính Hồ đã qua ba ngày, sau khi Long quân hiện thân, địa vị của Phương Hành và đại kim ô ở trong Thiên Nhất cung coi như nước lên thì thuyền lên, đã từ tiểu lâu bên hồ chuyển vào trong động phủ đầy đủ linh khí.
- Đại kim gia ta dạy ngươi đi bên cạnh tiểu lâu của nàng hát tiểu khúc cho nàng nghe, có hiệu quả không?
Trong mắt đại kim ô lóe lên tặc quang, tràn đầy tò mò hỏi.
Sau khi Long quân hiện thân, cũng ở trong một động phủ bên cạnh tiểu Kính Hồ, thường xuyên có mấy đại nhân vật của đạo thống Bắc Vực Thần Châu tới chơi, trao đổi tinh tế, giống như đang thảo luận chuyện hải tộc lập đạo ở Thần Châu gì đó, còn long nữ ngược lại vẫn sống một mình ở trong tiểu Kính Hồ kia, Phương Hành thấy đây là cơ hội tốt để khơi thông tình cảm, liền mấy lần đi qua thăm hỏi, nhưng long nữ vẫn không chịu gặp hắn, nếu là trước kia, Phương Hành đã sớm trực tiếp xông vào, nhưng hiện giờ cha vợ đang ở cách đó không xa nên không dám lỗ mãng nữa, chỉ có thể nghĩ cách để long nữ hiện thân gặp mặt, nhưng mà đã sử dụng đủ loại phương pháp, vẫn luôn không thể gặp mặt một lần, đại kim ô con chim trộm này liền cùng đi theo nghĩ kế!
Phương Hành nghe xong, xoay người liếc nó một cái trắng mắt:
- Ta thật sự hoài nghi biện pháp này của ngươi có tác dụng hay không!
Đại kim ô nói:
- Đương nhiên có tác dụng, năm đó khi đại kim gia ta mười tuổi đã từng sử dụng chiêu này với gà rừng ở trên núi!
Phương Hành hỏi:
- Sau đó thế nào?
Đại kim ô nói:
- Sau này ta liền lừa nó vào trong nồi chưng...
Phương Hành liền hết chỗ nói rồi, qua một lúc lâu sau, mới thở dài nói:
- Ta cũng cảm thấy biện pháp ngươi nói có tác dụng, năm đó thật ra cửu thúc thúc ta đã từng dạy, ngâm thơ làm câu đối đánh đàn hát gì đó hầu hết đều có thể quyến rũ nương môn, nhưng hai ngày nay ta thử vài lần đều vô dụng, lần đầu tiên đàn trong thời gian cạn chung trà, nàng không để ý đến ta, lần thứ hai đàn nửa canh giờ, lão Long ở đầu kia lao tới muốn đánh ta...
Dứt lời lòng còn sợ hãi:
- May mà ta chạy nhanh!
Đại kim ô cũng không nói được gì, nói:
- Ngươi hát cái gì?
Phương Hành ôm lấy đàn tỳ bà, thuận miệng hát cho nó nghe hai câu:
- Trong hồ có con cóc kêu ộp ộp, con quỷ nhỏ trong lâu mở cửa nhanh nha. Đi theo ta trở về sơn trại, chúng ta ba năm sinh bốn oa nhi mập...
Đại kim ô nâng cánh che đầu, thở dài nói:
- Đổi lại là ta cũng đi ra đánh ngươi...
Phương Hành nổi giận, cầm đàn tỳ bà đập lên trên đầu nó:
- Đều là chủ ý nát của ngươi ra!
Đại kim ô phát hoảng, vội vàng giơ vật nhỏ lên làm tấm chắn. Hù đến vật nhỏ bật khóc, vừa khóc thêm la ầm lên, lại hù đến nữ đệ tử nội môn Mẫu Đan của Thiên Nhất cung đang ghì chặt một đầu sư tử cái vắt sữa nhanh chóng lao đến, đoạt lấy vật nhỏ nhẹ nhàng dụ dỗ, đồng thời hung hăng lườm hai người này, đối mặt với Mẫu Đan cô nương có mẫu tính quá độ, hai người này chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, lúc này không giống trước kia, đối với nương môn này bọn họ triệt để không tự cao tự đại được.
- Đúng rồi, Phương đại gia. Vị Diệp tiên tử kia hôm nay lại tới nữa, không gặp sao?
Mẫu Đan trừng mắt nhìn Phương Hành, giống như nhớ ra điều gì, nhẹ giọng hỏi.
- Nàng ta đến đòi hài tử này hả?
Phương Hành quay đầu nhìn nàng, thấp giọng mở miệng.
Mẫu Đan lắc lắc đầu nói:
- Lại không phải, lần trước khi Diệp tiên tử tới cũng đã từng nói với ta, hài tử này đi theo nàng cũng chỉ có ba bốn năm mạng thôi, hơn nữa sẽ thường xuyên đột phát bệnh hiểm nghèo. Không phải thuốc và châm cứu thông thường có thể chữa, nhất định phải là linh đan bảo dược sang quý mới có thể kéo dài tính mệnh, nàng cũng rõ ràng bản thân vốn không chiếu cố tốt, nàng đã nói thế. Hài tử cứ để ngài chiếu cố còn tốt hơn đi theo nàng, tuy rằng cũng định tới gặp, nhưng không có ý tứ đòi lại, đoán chừng vì chuyện khác mà tới, lần này người đến lại nhiều hơn chút...
Phương Hành như có đăm chiêu, nhẹ giọng hỏi:
- Lần này đến đây bao nhiêu?
Mẫu Đan nói:
- Bảy tám gì đó. Nhìn quần áo trang sức đều là tông môn khác nhau, khẩu âm nói chuyện ngược lại giống như ngài!
Phương Hành gật gật đầu, nói:
- Nói với nàng ta đi, về sau đừng đến, có thể giúp ta đây đã giúp!
Mẫu Đan giật mình, thấp giọng đáp ứng:
- Vâng!
- Phương đại gia, không tốt rồi...
Đúng lúc này, vang lên một tiếng thét kinh hãi, Tử Diên cô nương lảo đảo chao nghiêng điều khiển một thanh cổ kiếm bay vút tới.
Kiếm này vẫn do Phương Hành thưởng cho, vừa mới lấy đến, điều khiển không tốt.
- Trừ bỏ tức phụ không để ý đến ta, Phương đại gia ta vẫn tốt...
Phương Hành lười biếng liếc mắt nhìn qua, đã thấy Tử Diêu cô nương đầu đầy mồ hôi.
- Không phải... Không phải, là người của Linh Xảo tông lại đến đây, một lần này, là phong chủ Kỳ Tú Phong tự mình đến!
Tử Diêu cô nương vô cùng sốt ruột nói.
- Phong chủ Kỳ Tú Phong?
Ánh mắt Phương Hành chợt lóe, trầm mặc lại.
Hiện giờ trên người hắn có khoác danh hào “Viên gia” cáo mượn oai hùm này, gần đây có cha vợ Long quân thái độ không rõ ràng này tọa trấn, ôm hai cái đùi rắn chắc, đám tu sĩ Thần Châu này đã thành thật không ít, phù triện, pháp khí, mãnh thú của bản thân còn trở về, tiểu bối bị mình đả thương, thậm chí Vân gia bị mình phế bỏ đạo tử đều sẽ không tìm phiền toái, chỉ có người của Linh Xảo tông hai lần ba lượt tới cũng không ngoài ý muốn, một là Linh Xảo tông bị hắn đánh chết nhi tử của nhất phong chi chủ, lại có hung thú đằng xà cũng bị hắn cướp mất, càng nghiêm trọng hơn chính là, Thanh Đồng đại môn bảo vật trấn tông của Linh Xảo tông kia còn ở trong tay của hắn, chắc cũng muốn đòi lại đi.
- Kẻ kia là tu vi gì?
Ánh mắt Phương Hành lóe lên, mở miệng hỏi.
Tử Diêu lại nao nao, thấp giọng nói:
- Ta nhìn không thấu tu vi của lão nhân gia này, nhưng truyền thuyết lão nhân gia này rất lợi hại, có thể làm nhất phong chi chủ của Linh Xảo tông, nhất định không phải kẻ yếu, liền ngay cả một vài Nguyên Anh trưởng lão đều có thể ngang hàng nói chuyện với hắn ta đó!
- Như vậy sao, thế không dễ giết...
Phương Hành nói thầm, lại nghĩ tới bây giờ mình không có lý do chính đáng, có thể giết cũng không quá dễ giết, tốt nhất tìm lúc không người đánh hôn mê, nghĩ tới đây, liền lười động, phất phất tay:
- Nói với hắn Phương đại gia đang trông hài tử, không rảnh gặp hắn.
Tử Diêu ngẩn ngơ, nhất thời không nói được gì, nhưng đành phải quay đầu đi bẩm báo.
- Cái gì? Kẻ này khi dễ Linh Xảo tông ta quá đáng!
- Chém đệ tử tông ta, đoạt dị thú tông ta, đoạt chí bảo tông ta, thậm chí ngay cả gặp cũng không gặp sao?
- Kẻ kia khinh người quá đáng, cho dù thật sự là tử hệ của gia tộc Trung Vực kia, cũng không nên khinh thị Linh Xảo tông ta như vậy!
- Chúng ta đi bắt lấy hắn, đoạt lại chí bảo tông ta!
Dưới đại điện tiếp khách từ xa đến của Thiên Nhất cung, sau khi một đám lão nhân của Linh Xảo tông nghe xong câu trả lời của Tử Diêu lập tức giận tím mặt, có kẻ tức giận đến phun cả tiên trà trong tay ra đầy đất, hận không thể lập tức đi giết tiểu ma đầu kia.
Chung Nhất trưởng lão phụ trách tiếp đãi cười khổ một tiếng, chỉ đành phải đứng dậy khuyên bảo:
- Chư vị đạo hữu đừng giận, nói ra mọi người cũng biết Long quân đang cùng với cung chủ và vài vị lão tổ tông của Bắc Tam đạo kia nghị sự ở Thiên Nhất cung ta, quấy nhiễu bọn họ ngoài mặt rất không dễ nhìn, huống hồ cung chủ tự mình ra lệnh, hiện giờ đại trận trong Thiên Nhất cung mở ra toàn bộ, cho dù các ngươi định xông vào cũng chính là không qua được!
Một vị trưởng lão của Linh Xảo tông quát to:
- Chung Nhất lão huynh, ta và ngươi có quen biết, kính xin ngươi giúp ta chộp tiểu quỷ kia đến!
Chung Nhất trưởng lão cười khổ nói:
- Hài tử kia hiện giờ là khách quý của Thiên Nhất cung ta, cung chủ tự mình hạ lệnh để cho hắn tiến vào trong động phủ sau núi, đây đâu phải đãi ngộ của người bình thường có thể có? Lão phu không dám dùng sức mạnh với hắn, còn nữa...
Nói đến đây, lão nhân này cười khổ một tiếng, tự giễu nói:
- Dựa vào gấp mấy lần ta đây cũng đánh không lại hắn!
Chúng trưởng lão của Linh Xảo tông nhất thời không nói được gì, một người nói:
- Vậy mặc kệ hắn trốn tránh chúng ta không gặp sao?
Chung Nhất trưởng lão cười khổ nói:
- Đợi đến khi hắn rời cung, chư vị tự nhiên có thể hỏi hắn, Thiên Nhất cung ta liền không quản!
Trưởng lão Linh Xảo tông ngẩn ra, vội vàng hỏi tới:
- Vậy khi nào hắn sẽ rời đi?
Chung Nhất trưởng lão nói:
- Chuyện này lão phu cũng không biết...
- Quá đáng, nếu như hắn trốn cả đời, bảo vật trấn tông của chúng ta liền bỏ qua sao?
- Nếu như hắn vụng trộm trốn đi rồi, chúng ta đi tìm ai đây?
- Ép hắn đi ra...
Một đám lão nhân của Linh Xảo tông nhất thời lại ồn ào lên, rối một nùi, nhưng vào lúc này, một nam tử dung nhan thanh tú, áo bào rộng rãi, thoạt nhìn có dáng vẻ ba mươi mấy tuổi, hai mắt nhỏ dài như đao, mặt không biểu cảm, lấy một chiếc đèn bằng đồng thau từ trong tay áo ra, ngọn đèn phía trên như đậu, có vẻ đặc biệt suy yếu, hắn ho nhẹ một tiếng, trong đường nhất thời hoàn toàn yên lặng.
Toàn bộ các trưởng lão của Linh Xảo tông đều nhìn về phía hắn, ánh mắt cổ quái.
- Hắn sẽ đi ra gặp, cũng sẽ trả lại chí bảo tông ta cùng với dị thú vốn thuộc về Linh Xảo tông ta!
Nam tử thanh niên này nhàn nhạt mở miệng, hai ngón tay thon dài trắng trẻo gõ nhẹ lên trên đèn bằng đồng thau, rồi sau đó chậm rãi bắn ra một luồng quang hoa, chiếc đèn bằng đồng thau kia nhất thời sáng tắt không yên, ngọn đèn vốn như đậu có vẻ mỏng manh hơn.
- Ôi trời, Phương đại gia, ngài mau nhìn hài tử này làm sao rồi?
Lúc này ở bên ngoài động phủ Phương Hành đang ở, Mẫu Đan cô nương đang bế vật nhỏ ở bên mép nước cho cá vàng ăn đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, lảo đảo loạng choạng xông vào trong động phủ, lại suýt chút nữa ngã sấp xuống, được Phương Hành lắc mình xuất hiện ở ngoài động phủ đi đỡ lấy, sau đó Phương Hành liền tỏ vẻ nghiêm túc nhìn vật nhỏ ở trong lòng nàng, rõ ràng phát hiện vật nhỏ kia đang trong ngủ say đột nhiên mở mắt, hữu khí vô lực oe oe khóc hai tiếng, rồi sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên xám tro, lại nặng nề ngủ say, ngay cả hô hấp đều yếu đi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đại kim ô cũng lao đến, vừa nhìn thấy dáng vẻ của vật nhỏ, nhất thời tỏ vẻ kinh hãi.
Mặt Phương Hành không biểu cảm, khép hờ hai mắt, sau một giây, sau lưng rõ ràng xuất hiện một ma ảnh ba đầu sáu tay, giữa trán ma ảnh kia là một con mắt dựng thẳng mở ra nhìn về phía vật nhỏ, sau đó lại nhìn về phía Thiên Nhất cung.
- Người cha thật ác độc...
Sau khi Phương Hành nhìn xong, trong mắt đột nhiên lóe lên chút sát khí, cự kiếm màu đen trực tiếp cầm trong tay.