Lược Thiên Ký

Chương 639: Đánh cược đầu người, có dám không?

Chương 639: Đánh cược đầu người, có dám không?

Ở trong tiếng cười lạnh bức bách của Phương Hành, bàn tay Thi Pháp Ấn run lên, suýt chút nữa chính xác đánh xuống, nhưng mà lập tức có một vị trưởng lão Linh Xảo tông ở bên người hắn chen tới túm lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói:
- Thi sư đệ, không thể thật sự hạ sát thủ, dù sao bọn họ vẫn là đệ tử của Linh Xảo tông ta, nếu thật sự đánh giết, sẽ tổn hao nhiều đến thanh danh của Linh Xảo tông ta, lỡ như đánh lên thành danh Ma tông chẳng phải mất còn nhiều hơn được? Hơn nữa dù sao tiểu ma đầu này cũng có liên quan đến Viên gia Trung Vực, nếu thật sự chọc giận Viên gia, chỉ sợ Linh Xảo tông chúng ta...
Lời tiếp theo không nói ra, nhưng vẻ mặt lo lắng của mấy vị trưởng lão bọn họ đã nói rõ tất cả.
Bàn tay Thi Pháp Ấn nâng lên hồi lâu cuối cùng chậm rãi buông xuống, nếu có người thần thức linh mẫn sẽ phát hiện ra bàn tay hắn thế mà lại khẽ run run, cũng không biết do tức hay là như thế nào, nhưng mà sau khi hắn buông bàn tay xuống, hắn đón lấy nụ cười lạnh của Phương Hành, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Phương đạo hữu nói đùa, đám đệ tử này đều là người của Linh Xảo tông ta, từ trước đến nay không khác với đệ tử Thần Châu, đã vào chỗ chúng ta, liền đối xử bình đẳng, sao lại loạn hạ sát thủ? Vừa rồi chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi!
Phương Hành coi thường quay đầu sang bên, phỉ nhổ lên không trung, lạnh lùng trào phúng:
- Không biết xấu hổ!
Sắc mặt của Thi Pháp Ấn nhất thời vừa đen vừa nặng, không biết từ khi nào trong tay hắn nhiều thêm một chuỗi hạt châu óng ánh trong suốt, tử khí quấn quanh, chính là không ngừng lần tràng hạt, giống như định mượn nó ổn định tức giận trong lòng, sau một lúc lâu mới nói:
- Trăm nghe không bằng một thấy, Phương tiểu hữu tuyệt tình cũng khiến cho Thi mỗ thêm kiến thức! Việc đã đến nước này, lời vô nghĩa không cần nói nữa, mọi người đều nói ngươi là tử hệ của Viên gia Trung Vực, nhưng trước đó Thi mỗ đã từng đặc biệt tìm người hỏi thăm về ngươi, chính là một vị tiểu hữu xuất thân Nam Chiêu làm người chính trực không nhìn nổi hành vi giả danh lừa bịp của ngươi, nói hết lai lịch của ngươi cho ta biết, ha ha, ta ngược lại không biết ngươi từ nhỏ bái Thanh Vân tông Nam Chiêu, sau này lại vào Đại Tuyết sơn, cuối cùng chém Hoàng Phủ Đạo Tử, sau đó ngươi tiêu danh biệt tích, lại có quan hệ gì đến Viên gia Trung Vực, về phần ngươi với Thương Lan Hải long cung...
Nói đến đây, lại nhẹ giọng cười lạnh, trong mắt lóe lên chút ý tứ châm chọc.
Chúng tu chung quanh đều ngẩn ra, ánh mắt nhìn Phương Hành đều có vài phần hoài nghi, chỉ có điều không biết Kỳ Tú Phong chủ này nói là thật hay giả, nếu thật sự như lời hắn nói, tiểu tử này lớn lên ở Nam Chiêu từ nhỏ, chẳng phải nói thân phận “Người của Viên gia kia là giả mạo sao?
Mấy vấn đề này cũng khiến cho người ta đau đầu. Dù sao lệnh phù của Viên gia kia là thật, ngược lại không tiện một lời đoán bừa!
Còn Thi Pháp Ấn nói đến đây rồi trong mắt xẹt qua chút ý lạnh, nhìn thoáng qua về phía đạo đường, cười lạnh nói:
- Cho dù ngươi sẽ trở thành phò mã Thương Lan Hải, rợ rằng cũng không giữ được bảo vật trấn tông của Linh Xảo tông ta đi? Hiện giờ ở trong Thiên Nhất cung, bản chân nhân không đến mức làm hỏng quy củ nơi đây, nhưng ngươi cũng không thể cả đời ngây ngốc ở trong Thiên Nhất cung, một khi rời khỏi nơi này, Thi mỗ sẽ ở bên ngoài sơn môn Thiên Nhất cung chờ ngươi!
Nói đến đây lại chắp tay vái chào Chung Nhất trưởng lão của Thiên Nhất cung, lại vái chào về phía đạo đường Thiên Nhất cung, rồi sau đó liếc nhìn Phương Hành, phất ống tay áo rồi không nói thêm gì nữa, xoay người phi thẳng đến chỗ sơn môn Thiên Nhất cung.
Các trưởng lão Linh Xảo tông cùng đi theo nhìn thấy hành động kia của hắn đều ngẩn ra, vẻ mặt bất định, nhưng chính là vẫn còn nhất quyết thả đám người Diệp Cô Âm bị bọn họ trói lại ra. Cười lạnh một tiếng về phía Phương Hành rồi xoay người đi theo, tuy rằng không nói thêm điều gì, nhưng hiển nhiên đằng đằng sát khí. Dường như đã quyết định chủ ý rằng định ôm cây đợi thỏ ngoài Thiên Nhất cung, không chết không dừng với Phương Hành.
- Phương Hành, coi như Lăng mỗ nhìn lầm ngươi, ngươi quả nhiên vẫn là tiểu ma đầu không chuyện ác nào không làm, chưa bao giờ thay đổi!
Sau khi người của Linh Xảo tông rời đi, quanh người Phương Hành nhất thời yên lặng không tiếng động, nhưng một vị tu sĩ Nam Chiêu trẻ tuổi đột nhiên phẫn nộ mở miệng phá vỡ yên lặng, ánh mắt hắn nhìn Phương Hành tràn đầy thất vọng với chán ghét, thậm chí đã xen lẫn ý hận nhè nhẹ.
- Không sai, mấy ngày trước tới bái phỏng là do chúng ta mù mắt, Vương mỗ này cắt bào đoạn nghĩa với ngươi!
Người còn lại càng giận dữ, từng người lập tức vung kiếm, cắt một góc bào phục của mình.
Mà ở bên người Diệp Cô Âm lại có một người đỡ nàng dậy, thấp giọng nói:
- Diệp sư tỷ, chúng ta đi thôi, cho dù tình cảnh gian nan như thế nào, cũng đừng cầu đến trên người tiểu ma đầu này, hắn chỉ quan tâm bản thân tiêu dao, làm gì từng có tâm tư lo lắng cho người khác? Chúng ta đi thôi, cho dù chết, cũng sẽ không thể đánh mất đạo nghĩa Nam Chiêu, về phần hắn... Để cho hắn tiếp tục làm cô hồn dã quỷ đi!
- A, nghe người ta nói hắn sắp làm phò mã gia của Thương Lan Hải, thật sự uy phong lớn...
Một đám tu sĩ Nam Chiêu đều căm phẫn mở miệng, nâng đỡ nhau, đi về phía sơn môn Thiên Nhất cung.
Nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt của các đệ tử Thiên Nhất cung đang vây xem nhìn về phía Phương Hành đều có vẻ phức tạp.
Nhưng Phương Hành lại chỉ lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, luôn luôn trầm mặc không nói, đợi cho đến khi một tu sĩ Nam Chiêu đi qua bên người hắn oán hận phun một ngụm lên trên không trung, hắn mới đột nhiên lườm mắt ra, bất ngờ lấn người tiến đến, trở tay vung ra một cái tát, quát lạnh nói:
- Ngươi tính là thứ gì, lại nói lời châm chọc ở trước mặt ta, coi ta không dám giết ngươi?
Một cái tát này quất thẳng tới một đám tu sĩ Nam Chiêu bay ra bốn phía, ngã trái ngã phải, mỗi người ánh mắt hồi hộp không thôi.
Đến lúc này, tiểu ma đầu vẫn còn dám ra tay với bọn họ?
- Có bản lĩnh ngươi liền đánh chết ta đi, để cho ta chết trong tay tu sĩ Nam Chiêu, còn hơn bị người Thần Châu ức hiếp đến chết!
Tu sĩ đã trúng một chưởng kia khiếp sợ qua đi, rõ ràng tức giận càng bành trướng, liều mạng kêu to.
- Được!
Phương Hành lạnh giọng đáp ứng, thân hình đột nhiên vọt tới, một huyết ảnh gào thét mà ra, chém thẳng về phía trán hắn.
- Phương sư đệ...
Vào lúc này, Diệp Cô Âm thê lương kêu to, tràn đầy ý tứ cầu khẩn.
Ánh đao kia đột ngột dừng lại trên trán tu sĩ Nam Chiêu, đao khí dày đặc lạnh như băng rõ ràng rạch trán hắn ra một vết máu, liền ngay cả áo cà sa trên người hắn cũng “Roẹt” một tiếng nứt ra, chính là bị hàn khí trên đao nứt thành hai nửa, có thể thấy được sát khí một đao này nặng bao nhiêu, cũng không phải để cho người ta nhìn không, tu sĩ Nam Chiêu kia bị hù mặt như màu đất.
- Bản thân vô dụng lại trông cậy vào ta cứu giúp? Các ngươi cũng thật có tiền đồ!
Phương Hành nhìn mặt những người này, đồng thời lạnh lùng lướt qua mấy người chung quanh:
- Các ngươi nhớ kỹ, cho tới bây giờ ta không hề nợ các ngươi, cũng đừng trông cậy vào ta liều mạng vì các ngươi, lúc trước khi đến Thần Châu, sao các ngươi không nghĩ đến kết cục ngày hôm nay? Ha ha, chỉ sợ lúc đó vẫn đầy đầu vui mừng đi? Đẩy xuống bao nhiêu người mới chiếm được cơ hội này? Có làm ra mạng người không?
Sắc mặt của tu sĩ Nam Chiêu bị hắn dùng đao chỉ vào như màu tro, há miệng thở dốc, lại không nói ra được điều gì.
Phương Hành cũng lười nói chuyện với hắn, chậm rãi thu đao:
- Bản thân không có bản lĩnh, vậy tìm chết là được, bớt đến phiền ta!
Hét lớn một tiếng giống như sấm rền, chấn đám tu sĩ này ra ngoài hơn mười trượng, đụng lên trên ngọn núi.
- Được rồi, chúng ta đi!
Nhất thời trong lòng các tu sĩ Nam Chiêu đều phẫn uất không thôi, nhưng khi bị khí thế hung ác của Phương Hành chấn nhiếp lại không dám nói thêm điều gì, có người đi đỡ vị tu sĩ bị hắn đánh bay lên, dìu dắt nhau, ánh mắt oán hận, cúi thấp đầu chậm rãi đằng vân rời đi.
Trong cả quá trình chỉ có Diệp Cô Âm chậm rãi quay đầu, đầy mặt đau khổ liếc nhìn Phương Hành, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nhưng Phương Hành lại trầm mặc không nói, yên vị ở trên ngọn núi, nhìn về phía sơn môn, trầm mặc không nói, lấy hồ lô ra uống rượu.
Nhưng không biết có phải ảo giác không, tu sĩ Nam Chiêu vừa đi, bên người hắn thế mà lại mơ hồ có vài phần lạnh lẽo cô tịch.
Đã gần đến hoàng hôn, chút sắc chiều từ giữa ngọn núi rơi xuống, chiếu lên một mảnh sông núi như máu.
Đại kim ô mang theo vật nhỏ tới, đứng từ xa nhìn Phương Hành, không tới quấy rầy, chính là trong mắt đã có vẻ lo lắng.
Long Nữ đã ba ngày không hiện thân cũng xuất hiện, nàng đi tới không xa bên người Phương Hành, nhẹ nhàng ngồi xuống nhưng không nói chuyện.
Các đệ tử của Thiên Nhất cung càng ngày càng nhiều, đứng trong hư không từ xa xa, không dám lộ ra nhưng nhỏ giọng nói.
- Tiểu ma đầu này thế mà lại nhẫn tâm như thế, lại bỏ mặc sinh tử của chúng tu sĩ Nam Chiêu sao?
- Đúng vậy, cho dù hắn có quan hệ với Viên gia, tốt xấu gì cũng xuất thân từ Nam Chiêu, nhưng ngay cả chút tình đồng hương ấy cũng không để ý tới?
Có người châm chọc, ánh mắt hèn mọn.
- Hừ, dù sao hắn cũng không dễ dàng có được địa vị như hiện giờ, sẽ xen lẫn với đám người này đánh về nguyên hình sao?
- Không sai, giữa long cung với Nam Chiêu, hắn tốt xấu gì sẽ làm ra lựa chọn, bằng không làm sao được lương tế của trưởng công chúa?
- Đây mới là hành vi của người thông minh chứ...
Cũng có người than nhẹ, mang theo một chút lý giải xen lẫn ghen tỵ.
- Haizzz, chỉ tiếc Linh Xảo tông sẽ không bỏ qua cho hắn, thế mà lại chặn sơn môn, đây là muốn không chết không ngừng với hắn mà!
- Có lẽ long quân sẽ ra tay bảo vệ hắn cũng không chừng!
- Không chắc chắn, chuyện này hắn hoàn toàn đuối lý, sớm muộn gì cũng phải giao mấy thứ kia ra...
Trong âm thanh nghị luận, màn đêm khó khăn phủ xuống, Phương Hành cũng uống hết một hồ lô rượu, xách Huyết Ẩm Cuồng Đao chậm rãi đứng lên, có hung tính khó hiểu bắn ra, lại đè toàn bộ tiếng nghị luận chung quanh xuống, vô số hai mắt hoặc tò mò, hoặc lạnh lùng nhìn hắn, nhưng hắn lại nhìn về phía bên ngoài sơn môn Thiên Nhất cung, mây đen nơi đó bắt đầu tuôn ra, chợt có khí tức cường thịnh thoáng hiện trong mây, hiển nhiên là cao nhân của Linh Xảo tông thật sự như lời Thi Pháp Ấn nói, khóa chặt sơn môn Thiên Nhất cung, chỉ còn chờ Phương Hành rời khỏi Thiên Nhất cung.
- Không biết xấu hổ, ngươi nghe đây cho ta!
Phương Hành hít vào một hơi, đột nhiên nâng Huyết Ẩm Cuồng Đao chỉ lên không trung, giọng nói như sấm rền cuồn cuộn quét khắp nơi, lao thẳng tới chốn u ám ngoài sơn môn Thiên Nhất cung kia:
- Không phải ngươi muốn đánh cược sao? Đến lúc đó ta dùng đầu của mình đánh cược đầu của ngươi, trong một tháng, ta nhất định rời khỏi Thiên Nhất cung, Linh Xảo tông ngươi có bao nhiêu nhân mã, có bao nhiêu pháp bảo cứ việc kéo tới canh chừng, ta liền giết ra từ trong các ngươi, xem các ngươi có giữ được ta không, ai thua liền lưu đầu người đó lại, ngươi có dám đánh cược không?
Rầm!
Tất cả các tu trong không trung đều khiếp sợ, sắc mặt đã trở nên cực kỳ cổ quái, mà ở cửa đạo đường ngược lại đột nhiên truyền đến một tiếng cười dài...
Là long quân!
Mà trong mây đen bên ngoài sơn môn Thiên Nhất cung lại trầm mặc thật lâu, sau một lúc lâu mới truyền đến một tiếng quát lạnh:
- Đánh cược!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất