Chương 640: Tứ hải thần tử
- Cược đầu người?
Vào lúc này trên dưới Thiên Nhất Cung bị hấp dẫn tới, các trưởng lão đệ tử hoặc nhìn từ xa hoặc nhìn ở khoảng cách gần thật sự không ít lại bị tiếng hét lớn này của Phương Hành chấn đến trái tim hoảng hốt. Tu sĩ đánh cược mạng cũng không hiếm thấy, vì tranh pháp đoạt bảo mà đánh cược mạng là chuyện đã nhìn rất quen rồi, nhưng một người ngay cả tính mạng đồng hương đều không để ý lại sẽ vì một khẩu khí, hoặc vì giữ lại pháp bảo cướp được ở trên tay mà đánh cược mạng với người khác lại không quá thông thường, lại nói là đánh cược mạng, thật ra vốn chính là con mẹ nó toi mạng...
Ngươi tiểu ma đầu cho dù cường đại nữa, còn có thể mạnh hơn một tông người ta sao?
Tuy rằng Linh Xảo tông không phải là đạo thống lớn giống như Bắc Vực Tam đạo, nhưng dù sao cũng là đại tông hạng nhất tiếng tăm lừng lẫy, cho dù không kể tới Nguyên Anh lão tổ tông ở sau lưng người ta, trong vòng Tam Phong cũng có vô số cao thủ và pháp bảo, đến lúc đó bày đại trận ở cửa Thiên Nhất cung, sợ rằng Tống Quy Thiện đệ nhất tiểu bối Bắc Vực cũng còn không nắm chắc có thể liều lĩnh xông qua, tiểu ma đầu này thế mà lại dám đánh cược?
Cũng khó trách Linh Xảo tông nhanh chóng đáp lại như vậy, đây vốn là chuyện tốt thượng đẳng!
Trong lòng chúng tu nhất thời lúc cổ quái, khi buồn cười, thật sự không biết nói gì cho phải!
Nếu tiểu ma đầu này không phải điên cuồng đến không giới hạn thì nhất định là hắn đã điên rồi!
- Thi Pháp Ấn kia dùng hết thời gian ba trăm năm mới bò lên vị trí nhất phong chi chủ của Linh Xảo tông, càng lập nhiều công lao hiển hách, tâm tư thật sự bất phàm, hắn có thể nắm chắc bây giờ chúng ta đang bôn ba vì chuyện lập đạo ở hải tộc, không dám làm quá mức đi, long quân, hiện giờ bên phía Linh Xảo tông đã lập ra cục diện không chết không ngừng với tiểu tử này, nhưng lại chiếm lý nghĩa, chính là ta cũng không tiện nhúng ta, lại càng không tiện đuổi bọn họ ra xa khỏi sơn môn Thiên Nhất cung, chuyện này cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là có phần khó giải quyết...
Cửa đạo đường, cung chủ Thiên Nhất cung Đạo Vô Nhai cũng cười khổ một tiếng, hơi bất đắc dĩ nói với long quân.
Long quân cũng cười nhẹ, nói:
- Ta hiểu được! Nhóm lão già của ba đạo Thuần Dương, Phù Khí, Âm Linh kia khó khăn lắm mới hổ thẹn vì chuyện ký kết tứ hải minh ước với nữ nhi ta, không thể không đáp ứng chuyện hải tộc ta lập đạo ở Thần Châu. Nhưng bây giờ chính là thời điểm mấu chốt, mặc dù Linh Xảo tông không tính là hạng nhất ở Bắc Vực, nhưng cũng là hương hỏa hạng trên của Phong Thiện sơn, cho dù là ta cũng không tiện ra tay trấn áp, ngươi cũng như thế, trước đây ngươi vì chuyện ta lập đạo ở Thần Châu mà ra công lớn, thân phận xấu hổ đã rước lấy sự bất mãn của bao lão bất tử Bắc Tam Vực kia. Về chuyện này bảo trì công chính là tốt nhất, bằng không cho dù làm như thế nào đều sẽ nhận lấy nhược điểm!
- Vậy sao không khuyên tiểu tử này, để cho hắn trả pháp bảo của Linh Xảo tông về?
Ánh mắt Đạo Vô Nhai lóe lên, nhìn về phía long quân.
Long quân cười nhẹ, lại nói:
- Cảnh giới Kim Đan, tuổi còn trẻ, chính là lúc thành danh lập uy. Hắn đã làm ra lựa chọn, chúng ta đây cần gì phải chặn ngang một tay làm rối loạn đạo tâm của hắn? Cứ kệ hắn đi!
Đạo Vô Nhai hơi nhíu mày:
- Tuy rằng hắn quả thật bất phàm, nhưng nếu muốn lấy lực lượng của một người chiếm Linh Xảo tông, còn kém chút!
Long quân cười ha ha, nói nhỏ:
- Muốn làm con rể của ta, làm thần tử của tứ hải ta, không có chút phân lượng sao được?
Đạo Vô Nhai thoáng giật mình. Ngừng lại một chút, mới nói:
- Long quân thật sự muốn để kẻ này làm thần tử đạo thống sau khi hải tộc lập đạo?
Long quân cười ha ha, bất đắc dĩ nói:
- Ta cũng không nhìn vừa mắt hắn, nhưng ai bảo khuê nữ ta chọn trúng chứ...
Đạo Vô Nhai nhất thời không nói được gì, biết long quân nói chẳng qua chỉ là câu chuyện cười. Lấy hiểu biết của hắn về long quân, cũng không phải người vì nữ nhi của mình mà sẽ làm ra chuyện như vậy, nói trắng ra, người được xưng là vị long quân vô dụng nhất trong nhiều đời, từ trước đến nay hoang dâm yêu sắc, bạc tình bạc nghĩa, càng có thêm được tiếng xấu điển hình là kẻ thấy nữ nhân sẽ không nhấc nổi chân, cái gọi là yêu thương nữ nhi càng gần như là đánh rắm, lão vương bát đản nảy đã đến đây từ một tháng trước, âm thầm gặp mình, nhưng lại không gặp nữ nhi mà hắn nói là yêu thương trước, ngược lại trơ mắt mượn đại cục mà nữ nhi hắn bày ra, đào hố các đạo thống Bắc Vực đều trên mặt không có ánh sáng, sau đó hắn liền nương theo các đạo thống này hỏ thẹn mà dễ dàng ép người ta đáp ứng chuyện lập đạo...
Trên thực tế, Đạo Vô Nhai vô cùng tin tưởng nếu không phải khuê nữ của lão vương bát đản này bị tiểu ma đầu kia một gậy đánh cho bất tỉnh vác đi, nói không chừng sẽ nhịn đến khi chuyện hôn nhân của nữ nhi hắn bị định ra rồi mới ra mặt, bởi vì đến lúc đó, các minh ước cùng với phân chia lợi ích càng chính xác, khi ấy hắn chứng cứ trong tay, cũng có thể càng đúng lý hợp tình ra điều kiện với các đạo thống.
Lão vương bát đản như vậy, sẽ bởi vì hổ thẹn với nữ nhi của mình mà nâng một người ngoài lên vị trí thần tử?
Thần tử!
Đó chính là người hội tụ khí vận đạo thống một phương, mà thần tử của hải tộc sau khi lập đạo, lại là quang vinh cỡ nào?
Đánh chết Đạo Vô Nhai đều không tin hắn sẽ không có lý do!
Nhưng cố tình dáng vẻ của long quân lại không giống như đang nói đùa, đây không khỏi khiến Đạo Vô Nhai có phần làm không rõ ràng được!
Trước kia chuyện lão vương bát đản này thích làm nhất chính là ném ra chí bảo của người nào đó, dẫn tới thiên kiêu các vực thậm chí nữ nhi của mình ra tay quá nặng, vì đoạt chí bảo mà đầu rơi máu chảy, bản thân lại ôm mỹ nhân tránh ở sau rèm che mặt xem náo nhiệt!
Hắn sẽ phó tác đại sự đứng đắn như vậy cho người khác?
Suy nghĩ cẩn thận, đường đường cung chủ Thiên Nhất cung thế mà lại càng nghĩ càng có cảm giác không rét mà run.
- Ngươi thật sự định một mình chiến một tông, đánh cược mạng với người?
Hồ lô rượu bên người Phương Hành đã rỗng, Long Nữ liền lấy một bầu rượu, hai chén ngọc từ trong ống tay áo ra, sau khi rót đầy liền đưa cho Phương Hành. Mặc dù liên tục ba ngày nàng không gặp Phương Hành, nhưng khi Phương Hành một mình ngồi trên ngọn núi uống rượu giải sầu, nàng lại không hề tị hiềm, tự nhiên mà hiện thân, ngồi cùng với hắn từ chiều đến hoàng hôn, giống như đã nói lên điều gì.
Vào lúc này ánh mắt của nàng tĩnh mịch, nhìn lên trên mặt Phương Hành lại không ra ý nghĩ trong lòng, chỉ thấy hai chữ bình tĩnh.
Còn Phương Hành quay đầu nhìn nàng, thật lâu không nói gì.
Khi Long Nữ cảm thấy không khí có phần cổ quái, hịn không được định mở miệng phá vỡ yên tĩnh, Phương Hành đột nhiên “Wow” một tiếng nhảy dựng lên, đưa tay cầm chặt lấy tay Long Nữ, cười nói:
- Tức phụ nhi, nàng cuối cùng đi ra gặp ta nha?
Trên khuôn mặt trắng như sứ của Long Nữ lộ vẻ đỏ ửng, cảm nhận được ánh mắt cổ quái chung quanh khiến nàng xấu hổ khôn kể, dùng sức rút về, nhưng lại bị tiểu ma đầu kia nắm chặt, tu vi của hai người tương đương, thế mà lại không rút về được, chỉ có thể quát:
- Ngươi đứng đắn chút đi!
Phương Hành trợn mắt nói:
- Ta cầm tay của nàng dâu nhà mình thì làm sao?
Long Nữ càng không nói được gì, chỉ có thể lườm hắn nói:
- Ngươi cứ quyết định đánh cược mạng với người như vậy?
Phương Hành thở dài, nói:
- Hiện giờ ta đã hối hận!
Long Nữ nhất thời không nói được gì:
- Vậy mà ngươi còn đánh cược?
Phương Hành thật vô tội nói:
- Không đánh cược thật mất mặt mà, dù sao gia hỏa kia quyết định ở cửa sơn môn chặn ta...
Tuy lời này không có hết sức nói nhỏ, nhưng đệ tử Thiên Nhất cung ở gần chung quanh đó đều nghe được, bọn họ vốn cảm thấy Long Nữ với Phương Hành ngồi kề nhau mà cảm thấy trong lòng vừa ao ước ghen tỵ lại tiếc hận nhưng lúc này trở nên nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu ma đầu này thế mà lại bởi vì sợ mất mặt mà đánh cược một ván với Linh Xảo tông sao? Đây cũng quá không coi đầu của bản thân là quan trọng đi?
- Ngươi!
Long Nữ há miệng thở dốc, nhưng không biết nói hắn thế là được hay không, càng nghĩ càng giận, trên mặt đã u ám, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên rút tay về, oán hận đánh một cú lên trên đầu Phương Hành.
Thật sự hận không thể quất chết tiểu vương bát đản này!
- Ái chà, lại định đánh nhau đúng không?
Phương Hành nhảy dựng lên, tránh thoát một chưởng này, định đánh lại.
- Khụ khụ...
Ngay khi hai người sắp bóp véo nhau, một tiếng ho khan đột nhiên vang lên.
Phương Hành đang xắn tay áo vung nắm tay nhất thời chợt lạnh trong lòng, trên mặt mang cười, ngoan ngoãn ngồi xuống, còn Long Nữ cũng đỏ mặt, xoay người qua, ngồi nghiêm chỉnh, đầu cũng không dám nâng lên. Sau lưng bọn họ, không biết từ lúc nào đôi mắt cổ quái của long quân đã từ đạo đường nhẹ nhàng nhìn hai người bọn họ, giống như rất thú vị, cũng không nói gì, cứ đánh giá qua lại như vậy.
Trong lòng Phương Hành không nắm chắc, cũng không dám lên tiếng, chính là nhỏ giọng cười theo, Long Nữ lại trầm mặc, không nói một lời.
Cứ nhìn hai tiểu bối có phần đứng ngồi không yên, có như vậy long quân mới thở dài mỹ mãn, ngông nghênh ngồi vào giữa hai người, chen Phương Hành sang bên cạnh, lạnh giọng giáo huấn:
- Cút sang bên cạnh, đồ không có tiền đồ...
Phương Hành giận mà không dám nói gì, đành phải tìm một chỗ khá xa ngồi xuống, miệng nói thầm:
- Ngươi mới không có tiền đồ đó!
Long quân trợn mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Vừa định ra đánh cược với người rồi lại hối hận, không phải không có tiền đồ thì là gì?
Phương Hành lẩm bẩm:
- Vậy còn mạnh hơn người bị nương môn lừa gạt...
Đây chính là đánh trúng chỗ đau của long quân, vung tay lên quất xuống, Phương Hành đã sớm đề phòng “Vèo” một tiếng trốn ra xa hơn mười trượng, cảnh giác nói:
- Thật quá đáng, hai người các ngươi liên thủ khi dễ ta sao?
Long quân cười lạnh:
- Cứ khi dễ ngươi thì làm sao?
Phương Hành ngoáy ngoáy mũi, nói:
- Không có việc gì, buổi tối ta lại khi dễ nàng, nhìn xem ngươi nhúng tay như thế nào!
Long quân nghe vậy, nhất thời ngạc nhiên.
- Hừ!
Khi nghe được lời này, Long Nữ cuối cùng ngồi không yên, căm giận đứng dậy, trừng mắt lườm Phương Hành, xoay người rời đi.
- Haizzz, khó khăn lắm mới gặp mặt, lại bị lão cha vợ phá rối...
Phương Hành nhìn theo bóng lưng Long Nữ, bất đắc dĩ thở dài.
- Lại trách ta...
Long quân cũng cảm thấy không nói được gì, sau một lúc lâu mới vẫy vẫy tay, nói:
- Ngươi lại đây!
Phương Hành cảnh giác liếc hắn.
Long quân không kiên nhẫn trừng mắt:
- Đi tới đây!
Phương Hành thật đúng là không sợ hãi gì, nói điều kiện từ xa xa:
- Nói chứ đừng động thủ!
Long quân bị chọc tức, thật muốn đánh hắn một trận, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy lấy đại cục làm trọng đi, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, có tiếng cũng có miếng nói với Phương Hành:
- Ít lải nhải, đi lại đây, không đánh ngươi, còn có ưu việt cho ngươi!
Phương Hành vừa nghe xong lập tức lon ton chạy đến, nở nụ cười nói:
- Lão cha vợ có gì phân phó?