Chương 641: Long Quân giảng pháp.
Long Quân bưng hai chén rượu Long Nữ để lại lên, một chén đưa cho Phương Hành, một chén cầm trong tay, cười như không cười nhìn Phương Hành, nhìn Phương Hành đến đỏ rần cả mặt, trái tim nhỏ đập bịch bịch, gần giống như muốn chạy bán sống bán chết, lúc này mới giơ chén lên, chạm vào Phương Hành một cái, mỉm cười nói:
- Khoan hãy nói, một tiếng cha vợ này của tiểu tử ngươi gọi rất dễ nghe.
Phương Hành hì hì cười nói:
- Quá khen, người một nhà thôi!
Long Quân nhìn hắn một chút, khẽ xì một tiếng:
- Đừng lôi kéo làm quen, ta còn chưa đáp ứng cái hôn sự này đâu?
- Nói như kiểu ngươi còn có thể gả con gái cho người khác vậy...
Phương Hành không sợ hắn một chút nào, khinh thường lẩm bẩm một câu.
Lỗ tai của Long Quân rất thính, nghe thấy rõ ràng, cười lạnh nói:
- Con gái của ta như hoa như ngọc, trong khắp thiên hạ này, ngươi có thể tìm ra được mấy người? Còn nữa, mặc dù đứa con gái này kế thừa sự thông minh linh hoạt của bản vương, tư chất lại hơn người, nhưng tính tình lại không giống ta, trung trinh như một, ngay thẳng chính trực... Nói trắng ra là có hơi ngốc, cái tính tình này có thể bù vào công việc quản gia, nếu thật muốn gả ra ngoài, có tông phái nào không tranh đến đầu rơi máu chảy? Còn không phải vội vàng gả cho cái tên khốn kiếp như ngươi hay sao? Hừ hừ, ngươi lớn lên rất đẹp à?
Phương Hành há to miệng, lại không trả lời, chỉ "Khà khà" nở nụ cười.
Long Quân quái dị nhìn tiểu tử này một chút, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, một tay tóm lấy Phương Hành, hai mắt như kiếm rơi thẳng vào mặt Phương Hành, hoảng sợ nói:
- Tiểu tử ngươi... Thật sự đã làm gì con gái của ta à?
Phương Hành cũng giật nảy mình, vô ý thức muốn chạy trốn, ở dưới tình huống bị Long Quân nắm chặt trong tay, lấy tu vi của hắn thì chắc chắn trốn không thoát, đành phải mở rộng mắt thần, nhếch miệng cười nói:
- Chuẩn xác mà nói là con gái ngươi làm gì ta mới đúng...
Oanh!
Long Quân biến sắc, khuôn mặt không biết là khóc hay cười, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Trái tim của Phương Hành khẽ nhấc lên, thầm nghĩ lão già chết tiệt này sẽ không thẹn quá hoá giận đập chết hắn chứ?
Cuối cùng Long Quân không có giết người, sau nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ném Phương Hành ra, che lấy cái trán thở dài:
- Buồn thay! Nghĩ tới Ngao Ứng Thiên ta anh minh một đời, phong lưu phóng khoáng, một thế đi tới, mặc kệ là con gái cưng hay là tiểu thư khuê các, tiên tử đạo môn hay là Ma Uyên Bồ Tát, không biết đã thu phục bao nhiêu, không nghĩ tới đến lúc già lại bị tên khốn kiếp nhà ngươi lừa mất con gái...
Long vương vừa cảm thán, vừa bi ai nhìn Phương Hành:
- Chẳng lẽ đây chính là báo ứng trong truyền thuyết hay sao?
Phương Hành ngồi xổm trên mặt đất cười hắc hắc, nghĩ thầm người vợ này ổn!
Long Quân mất nửa ngày mới kiềm chế được lửa giận, bỗng nhiên nghiêm trọng nhìn Phương Hành nói:
- Thương lượng với ngươi chuyện này?
Phương Hành vội vàng cười nói:
- Đều là người một nhà, cha vợ cứ việc phân phó, cho dù lên núi đao, xuống biển lửa...
Long Quân trực tiếp ngắt lời hắn:
- Hải tộc ta lập đạo ở Thần Châu, ngươi có nguyện gia nhập đạo thống của Hải tộc ta, làm thần tử một phương.
- Làm thần tử?
Phương Hành trực tiếp ngây dại, mặc dù hắn đến Thần Châu không lâu, nhưng vẫn có thể biết rõ địa vị của thần tử một phương, tương đương với thiên kiêu và các đại đệ tử thân truyền của các tông môn ở Nam Chiêm trước đó, nhưng địa vị lại cao hơn, bởi vì ở Thần Châu, ở dưới ước buộc của Cửu Thiên chi minh, thần tử một phương đại diện cho đạo thống một phương, gần như có thể nói là chúa tể một phương, quyền thế thậm chí không thua kém chưởng giáo nội bộ đạo chính thống.
Mà chuyện quan trọng như vậy, lại nói ra đơn giản như thế?
Thần tử Hải tộc…? Không tính ở trong Thương Lan Hải Long cung, chỉ tính riêng bốn đại Vương tộc, thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, làm sao đến lượt mình?
Đáy lòng của Phương Hành vô cùng khiếp sợ, mất nửa ngày mới trả lời:
- Ta có chỗ tốt gì?
"Phốc"một tiếng, Long Quân phun ngụm rượu vừa uống vào miệng ra.
Lúc đưa ra yêu cầu này, hắn thật sự cảm thấy Phương Hành hoặc là lập tức quỳ xuống đất bái lạy, mang ơn, hoặc là ra vẻ rụt rè, kích động vạn phần, lại không nghĩ rằng câu đầu tiên của cái tên khốn kiếp này lại hỏi mình có chỗ tốt gì?
Ngươi còn muốn chỗ tốt cái rắm?
Để ngươi làm thần tử Hải tộc đạo thống đã là chỗ tốt cực lớn!
Còn có chỗ tốt gì lớn hơn so với cái này?
Dường như nhận thấy sát khí từ trong ánh mắt của Long Quân tràn ra, Phương Hành mới trợn mắt trừng một cái, giải thích nói:
- Chúng ta đều là người một nhà, ngươi cũng đừng lừa ta, thần tử nào có dễ làm như vậy, phía dưới còn có một đám người đang chờ chiếu cố đấy, hơn nữa, ta cũng không tin trong tứ hải các ngươi không tìm thấy một người thích hợp làm thần tử, vậy mà nhạc phụ đến hỏi ta, khẳng định có ẩn tình ở bên trong...
Nói đến chỗ này, hắn giống như nhớ tới cái gì đó, nghiêm mặt nói:
- Mặt khác, ta cũng không muốn ở rể!
Long Quân ngẩn ngơ:
- Ngươi còn có nhà?
- Có chứ!
Phương Hành giống như nhớ tới chuyện cũ, khẽ thở dài:
- Sơn trại nhiều năm không có ai xử lý...
Long Quân ngạc nhiên:
- Ngươi muốn cho con gái của ta ở sơn trại?
Phương Hành nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, làm áp trại phu nhân!
- Ta cho ngươi sơn trại phu nhân! Ta cho ngươi sơn trại phu nhân này...
Long Quân thực sự nhịn không được, đánh vào mặt hắn.
Phương Hành bị hù liền co cẳng chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ, "Sưu"một tiếng đã ra ngoài hai mươi trượng.
- Đã nói không động thủ...
Phương Hành ở xa nói vọng lại, trong tay vẫn cầm chén rượu, vậy mà không có sánh đổ ra ngoài.
Long Quân cũng bị chọc giận quá mà cười lên, lại phất tay gọi Phương Hành trở về, cười khổ nói:
- Ngươi gặp chuyện vẫn rất khôn khéo, thôi, lấy thân phận của lão phu cũng không thể so đo với ngươi, ngươi muốn chỗ tốt, được, cho ngươi một người vợ có tính là chỗ cực tốt không?
- Cái này còn gọi là không so đo?
Phương Hành khinh bỉ nhìn Long Quân:
- Vợ vốn là của ta!
Lông mày của Long Quân lại bắt đầu giật giật, Phương Hành vội vàng ngậm miệng, ngoan ngoãn ở bên cạnh nghe.
Long Quân lấy tay đè trán, nửa ngày mới thở dài một tiếng:
- Ngươi muốn chỗ tốt gì?
Hai mắt của Phương Hành bắt đầu tỏa sáng, nhìn thấy ánh mắt không đúng của Long Quân, mới vội vàng thu liễm lại, ngồi nghiêm chỉnh nói:
- Kỳ thật ta cũng không tham lam, dù sao đều là người một nhà cả, có điều ngươi cũng biết, nuôi gia đình rất vất vả, đại gia… Ạch, hiện tại ta là người có gia đình, cho nên không tính toán tỉ mỉ một chút khẳng định là không được, mặc dù cha vợ ngươi là người một nhà, nhưng...
Long Quân đã gần bó tay rồi, buồn bã nói:
- Ngươi không muốn bị đánh thì cứ việc nói thẳng!
Phương Hành im lặng:
- ... Ngươi giúp ta dọn dẹp người Linh Xảo Tông ở bên ngoài kia đi!
Lúc này Long Quân đã hoàn toàn bó tay rồi, nửa ngày mới lắc đầu nói:
- Đó là rắc rối mà ngươi gây ra, tự mình dọn dẹp đi!
Phương Hành suy nghĩ một chút, thử dò xét:
- Vậy Long cung các ngươi có Thần khí gì, có bốn, năm, bảy hay tám món?
Long Quân trợn mắt nhìn hắn một cái, lúc này Phương Hành lại không tránh, xem ra tâm tư muốn Thần khí của hắn tương đối kiên định, đành thở dài một tiếng, nói:
- Trước kia ta có thể cho ngươi mấy món đồ cưới, nhưng bây giờ có chút khó khăn, hiện tại, Long cung bảo các đã không nằm trong tay ta, muốn mở ra có chút khó khăn, cho dù ta lấy mấy món ở Tứ Hải Vương Tộc, cũng không phải vật gì tốt...
Phương Hành sâu kín nhìn Long Quân, đồng tình nói:
- Ngay cả bảo các của người đều để cho người khác cướp đi à?
Long Quân nhìn hắn một cái:
- Đúng vậy!
Phương Hành nói:
- Quả nhiên là cha vợ, khá hào phóng!
Long Quân cười ha ha một tiếng, có hơi tự đắc:
- Những phàm phu tục tử các ngươi làm sao hiểu được niềm vui của bản vương? Ha ha, dù sao hiện tại đường tu tiên bị cắt đứt, người sống cả đời cũng chỉ mấy ngàn năm, giống những lão già kia thanh tâm quả dục, bế quan đợi kiếp thực không thú vị? Bản vương không làm như vậy, sống thì phải tự do tự tại sống mấy đời mấy kiếp, chơi chán những thứ mình thích, chơi chán rồi mới gọi là viên mãn, bản vương yêu thích thật nhiều thứ, yêu nhất chính là tiểu mỹ nhân, có thể ở bên trong Yêu tộc ngàn năm thậm chí vạn năm làm bạn với đệ nhất mỹ nhân, thì bảo các có tính là cái gì? Nếu muốn, ngay cả khí vận toàn thân cứ việc cầm đi, đừng khách khí!
Phương Hành nghe được liền ngẩn người mê mẩn:
- Đúng vậy, là một nam nhân phải tam thê tứ thiếp, sống phải vui vẻ.
Long Quân vỗ bả vai Phương Hành, cười nói:
- Có thể nói lời này, có thể thấy được ngươi có chút tuệ căn!
Phương Hành cười to nói:
- Đó là đương nhiên...
Hai người nhìn nhau cười to, nhưng sau đó, bỗng nhiên cảm thấy có hơi không cười tiếp được.
Long Quân nhíu nói:
- Giống như có gì đó không đúng...
Phương Hành nuốt ngụm nước bọt, cũng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng không dám nói.
Lúc này, giọng nói u lãnh từ xa bay đến:
- Cha vợ cùng con rể trò chuyện về nữ nhân còn cười ha ha, đúng là có hơi là lạ!
Người nói chuyện là Đại Kim Ô ở cách đó không xa đang ôm đứa nhỏ, tên này cũng muốn đến đây góp vui, nhìn xem lão Long quân có thể xuất ra bảo bối gì hay không, nhưng e ngại uy danh của Long Quân, cho nên không dám tùy tiện tới gần, thẳng đến lúc nghe được chủ đề của hai người trò chuyện đã chệch quá xa, mới nhịn không được xen vào một câu, nhưng lập tức liền cảm nhận được bốn đạo ánh mắt giết người, vội vàng co rụt đầu lại.
Long Quân ho một tiếng nói:
- Nói về chuyện lúc đầu đi, hiện tại bản vươn không cách nào giúp ngươi xử lý đối thủ, cũng lười quản chuyện rắc rối này, trong tay cũng không có pháp bảo gì, nhiều nhất chỉ có thể truyền cho ngươi mấy đạo pháp quyết!
- Pháp quyết?
Phương Hành nghe có chút ngẩn ngơ, sau đó nhếch miệng:
- Ta có rất nhiều, hiện tại còn luyện không hết đâu!
Long Quân hơi nghiêm túc, cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy bản thân đã rất lợi hại rồi?
Phương Hành ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói:
- Hắc hắc, khẳng định không kém xa ngươi!
Long Quân tự nhiên hiểu được ý của tiểu tử này, cười lạnh một tiếng, tiếp tục đả kích hắn:
- Hà tất phải so sánh với ta, ở trong cùng một thế hệ, ngươi cũng chưa chắc khó gặp được địch thủ, vừa rồi bản vương nói cho ngươi vị trí thần tử, kỳ thật cũng cất nhắc ngươi rồi, lấy bản lĩnh bây giờ của ngươi muốn làm thần tử Hải tộc còn kém mấy phần, đừng nói đến tranh phong với mấy tiểu tử mà Thần Châu Trung Vực muôn đời truyền thống bồi dưỡng ra, chỉ nói ở Thần Châu Bắc Vực, Tống Quy Thiện thuần dương đạo đạo tử cũng chưa chắc yếu hơn ngươi...
Phương Hành nghe lời này, nháy mắt, nửa ngày không có lên tiếng.
Đại Kim Ô ở bên cạnh chen miệng nói:
- Tiểu thổ phỉ không có yếu như vậy đi, hay truyền Căn Bá Sát Sinh đại thuật cho hắn!
Long Quân nghe thấy, lạnh giọng cười một tiếng:
- Trước kia đại thuật đủ để quét ngang cường địch, đặt ở thời đại này của các ngươi, nó cũng chưa chắc đã vô địch thiên hạ, ai, căn cơ bây giờ của ngươi quả thực không tệ, nếu như ở trước kia, chỉ lấy tu vi luận thắng bại, cho ngươi thêm mấy chục năm bế quan, lại thêm một số chỉ điểm cùng tài nguyên cần thiết, có lẽ có thể trở thành tu sĩ kết anh trăm tuổi hiếm thấy, đủ để ngạo mạn một thế hệ, nhưng bây giờ... Ha ha, kỳ thật không có tác dụng gì, kết Nguyên Anh thì như thế nào? Chống không nổi kiếp, vô dụng!