Lược Thiên Ký

Chương 642: Giao con gái, truyền đại thuật.

Chương 642: Giao con gái, truyền đại thuật.

Thấy Long Quân nghiêm túc nói, Đại Kim Ô cùng Phương Hành đều dỏng tai lắng nghe.
Mà Long Quân dường như mở miệng nói, ngược lại thật sự đường đường chính chính nói với bọn hắn:
- Cảnh giới Linh Động lấy ngự khí làm chủ, cảnh giới Trúc Cơ chính là lập căn cơ, mà cảnh giới Kim Đan thì là ngộ pháp, tu thuật, nếu không bàn những cái phù Đan khí ngoài bốn đại đạo, truy cứu nguồn gốc vẫn là hai đạo pháp và thuật, tựa như hai cực âm dương, hỗ trợ lẫn nhau, không thể thiếu bất cứ một một đạo nào!
Nói đến chỗ này, hai tay của hắn khoanh tròn một vòng ở trong hư không, diễn ngộ pháp lý:
- Ở cảnh giới Kim Đan, mạnh nhất chính là cửu pháp chi Đan, ý là hiểu chín pháp, ngộ chín thuật, mà trong này, phẩm chất cao thấp của mỗi một pháp, mỗi một thuật đều huyền ảo khó lường, nếu đều đi tới cực hạn, lúc này mới có thể nói là đại viên mãn, ở đời này của Bản Vương không sợ trời không sợ đất, lại chỉ sợ một người, đó là tên lợi hại nhất mà đời này Bản Vương đã thấy qua, hắn thông hiểu chín pháp, hiểu được bảy thuật, ở Kim Đan trung kỳ liền từng kiếm chém bảy vị Nguyên Anh, hắn thật sự quét ngang các Vực không có địch thủ, được mọi người âm thầm gọi là nhân vật lợi hại nhất trong vạn năm qua, lúc trước, hắn chậm chạp không chịu kết thành Pháp Anh Pháp Tướng, chính là muốn tu hai thuật, để cầu cảnh giới đại viên mãn, nhưng người này mất tích đã lâu, không biết sống hay chết!
Kim Đan trung kỳ dùng kiếm chém bảy vị Nguyên Anh?
Phương Hành cùng Đại Kim Ô liếc nhau một cái, hai tên này đều có chút không dám tin tưởng.
Phải biết bây giờ Phương Hành cũng là Kim Đan trung kỳ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện đối đầu với Nguyên Anh...
Thôi được rồi, vô ý thức đã nghĩ muốn chạy!
Mà sau khi Long Quân cảm khái xong, lại cười như không cười nhìn Phương Hành, cười lạnh nói:
- Tiểu tử ngươi còn thật sự coi chính mình có thể vô địch trong đám cùng lứa rồi sao? Lão phu đã từng nhìn thấy ngươi cùng người đấu pháp, căn cơ quả thực không tệ, thân có bảy pháp, lại chỉ dùng qua bốn pháp, mà trong bốn pháp này, lại chỉ có hai pháp không làm sai, mấy cái khác chỉ xuất ra dọa người mà thôi, trong mắt nhà lành nghề không đáng mỉm cười một cái, đối phó những bọn tiểu bối nói như rồng leo, làm như mèo mửa này thật không ngại, nhưng nếu đụng phải thần tử kỳ tài, ngươi sẽ bị người ta đánh cho nhừ đòn!
- Cái này. . .
Lúc đầu, Phương Hành rất nghiêm túc lắng nghe, nhưng lúc này lại có chút nghi hoặc.
Mơ hồ cảm thấy Long Quân hẳn nói sai rồi...
Tình huống tu hành của bản thân hắn, hắn há có thể không biết.
Tu Thái Thượng Đạo thống Vô Pháp Vô Thiên Chi Đan, có thể điều khiển vạn pháp, về sau thể nội tự thành thức giới, uống tạo hóa lôi dịch mà được Lôi pháp, mượn Long Châu có được từ trong mộ Thanh Khâu được Thủy pháp, lại bởi vì lúc trước Thập Nhất thúc truyền cho mình Huyền Quan Trảm Thủ Đồ, thu được Tam Muội Chân Hỏa, lấy được Hỏa pháp, ngoài ra còn mượn Sơn Bảo ngộ được Sơn Pháp, tổng cộng có bốn pháp, vì sao Long Quân này lại nói mình có bảy pháp?
Long Quân cũng không có ý giải thích, rồi nói tiếp:
- Trong bốn pháp ngươi sử dụng, cũng chỉ có hai pháp không làm sai, một pháp hiển hóa yêu hỏa chi liên kia, nếu ta nhìn không sai, giống như là bí thuật Hồ Thần Hỏa của Yêu Địa Hồ tộc, chỉ có điều, nếu so với bí thuật huyền ảo bọn họ được truyền thừa xuống, gần như có thể thúc đẩy uy lực Hỏa chủng trong cơ thể ngươi đạt đến cực hạn, chỉ tiếc ngươi sử dụng thuật này không lưu loát, ngay cả ba phần uy lực cũng không phát huy ra được, một thức khác chính là đại thuật Sát Sinh mà vị lão thánh nhân kia truyền cho ngươi, ha ha, thân người ma tướng, ngược lại thục dục sát ý trong cơ thể ngươi đến cực hạn, lộ ở thịt trên khuôn mặt lúc thi triển, không thua tiên pháp, là vì mạnh nhất!
- Sát linh, chẳng lẽ đây cũng là một đạo pháp trong miệng hắn?
Phương Hành giật mình, lưu ý đến một ít trọng điểm trong miệng Long Quân.
- Có điều mấy pháp khác của ngươi gần như không đáng tán dương một cái, lôi ý rất lợi hại, có thể xưng là một trong mấy đạo lôi pháp mạnh nhất thế gian, chỉ tiếc ngươi vốn không hiểu ngự lôi thuật, lãng phí hạt giống tốt này, Thủy pháp kia càng như vậy, ngươi có thấy nhà ai lấy nước hồ đến đánh người không? Ngươi còn muốn dìm chết nó hay sao? Nực cười, thật sự đáng tiếc cho Long tộc chúng ta...
Nói đến chỗ này, hắn hơi dừng lại, sau đó bỏ qua không đề cập tới, tiếp tục khinh bỉ nói:
- Sơn Pháp kia càng không cần nhắc tới, vốn cũng không phải là hạt giống tốt gì, đến lúc ngươi dùng càng vụng về hơn, có khác gì lấy đá đập người đâu, bản vương quả thực nhìn không được...
Vừa nghe xong, Phương Hành trợn trắng mắt, thầm nói:
- Đại gia đây có tệ hại như ngươi nói không?
Long Quân lại nghe được, nghiêm mặt nói:
- Có!
Phương Hành không lên tiếng, ngồi xổm trên mặt đất phụng phịu, con mắt nhanh như chớp chuyển.
Đại Kim Ô bên cạnh nhìn thấy, trong lòng phát lạnh, thầm kêu:
- Hỏng rồi, không biết bí thuật nhà ai gặp nạn...
Quả nhiên, Phương Hành suy nghĩ nửa ngày, mới lẩm bẩm:
- Vậy bí thuật nào tương đối lợi hại đây...
Long Quân cũng hơi im lặng, vỗ nhẹ bàn tay hắn nói:
- Đừng suy nghĩ những thứ này, bí thuật của những đại tông môn kia không phải thứ mà ngươi có thể giành được, học được bí thuật của môn phái nhỏ còn không bằng không học, không chỉ không phát huy thực lực vốn có của ngươi, ngược lại trong lúc vận chuyển xuất hiện khí lộ, dễ dàng bị người ta tóm được nhược điểm, chẳng bằng bây giờ ngươi mượn một hơi điên đánh một mạch mới có hiệu quả!
- Ai...
Phương Hành bị hắn lục phá tâm sự, ung dung thở dài một tiếng, không khỏi thương cảm.
Đến lúc này, Long Quân cảm thấy đả kích không sai biệt lắm, chớp mắt nhìn Phương Hành mấy cái, cười nói:
- Đừng có thất vọng như thế, không nói những cái khác, Long tộc ta cũng có hai đạo đại thuật, có thể thúc đẩy đến cực hạn, có thể xưng mạnh nhất thế gian, không biết ngươi...
Hai mắt của Phương Hành lập tức sáng lên, giờ mới hiểu được ý đồ của Long Quân, vội vàng liên tục gật đầu:
- Cảm ơn!
Long Quân ngẩn ngơ, vô ý thức nói:
- Ta còn chưa đáp ứng truyền cho ngươi đâu...
Phương Hành vô cùng thành khẩn nói:
- Cha vợ, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, chúng ta đều là người một nhà...
Long Quân nhìn hắn nửa ngày, có hơi uể oải thở dài, loáng thoáng cảm thấy mình lăn lộn cả đời, được mọi người gọi là Long Quân vô dụng nhất trong các thế hệ, cũng có người gọi hắn là tên khốn kiếp nhất, nhưng hôm nay lại cảm thấy mình mở mang kiến thức, cảnh giới thực sự vẫn thấp một bậc, cười khổ một tiếng nói:
- Ngự Lôi Đại thuật cùng Bố Vũ Đại thuật của Long tộc ta không dễ truyền...
Phương Hành nói:
- Ngươi không truyền, ta liền không cưới con gái của ngươi...
Long Quân thuận miệng đáp:
- Ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi không cưới con gái của ta, thì nó làm sao bây giờ?
Phương Hành nói:
- Ai bảo ngươi không phải bưng giá đỡ tới?
Long Quân cười ha ha một tiếng, vốn muốn mượn sườn núi xuống dốc, nhưng bỗng nhiên cảm giác có chút không đúng.
- Không đúng, ta xin ngươi cưới con gái của ta sao?
Vậy mà lấy cái này uy hiếp ta?
Càng nghĩ càng tức, vừa đưa tay muốn đánh, lại nghe thấy một tiếng quát từ bên cạnh lại truyền đến:
- Ngươi nói cái gì?
Ở dưới sườn núi có một nữ tử bưng cái khay làm bằng gỗ tử đàn mặt đầy tức giận nhìn lên, người này chính là Long Nữ, lúc nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ trên sườn núi, liền lấy một bầu rượu đưa lên, lại không nghĩ tới tên khốn kiếp này đang dùng loại phương pháp kia uy hiếp phụ vương của mình, đây thật là giận không chỗ phát tiết, ai cầu xin ngươi cưới, trước đó là ai quấn quít không buông?
- Ôi... Hì hì, ta nói đùa với ông ấy thôi...
Phương Hành cũng giật nảy mình, nghe quá nghiêm túc, không có phát hiện nàng đi lên, vội vàng đứng dậy giải thích.
- Hừ, mắt bị mù mới có thể gả cho ngươi!
Hiển nhiên Long Nữ rất tức giận, lườm Phương Hành một cái, dọa Phương Hành đến mức chỉ có thể cười hì hì không ngừng, nàng vừa tức vừa giận để khay lên tảng đá, rồi quay đầu trừng mắt với Phương Hành đang cười ha ha và cả Long Quan đang xem náo nhiệt, Long Quân cũng bị dọa không dám cười, lúc này mới nặng nề nhún chân, không muốn ở cùng hai người này thêm một phút nào nữa, xoay người rời đi.
- Ai, em dâu, cho ta mặt mũi...
Đại Kim Ô ngông nghênh đứng lên khuyên giải, trên mặt của nó đều vẻ là cười trên nỗi đau của người khác, chỉ sợ chuyện không gây lớn ra.
Long Nữ cười lạnh, ôm đứa bé ở trên lưng nó vào trong ngực.
- Hì hì, nữ nhân mà, cứ nhìn thấy trẻ con liền bớt giận!
Đại Kim Ô quay đầu nhìn thoáng Phương Hành, bộ dáng rất là đắc ý.
Nhưng mà một ý niệm trong đầu còn chưa hiện lên, chợt thấy trên mông đã trúng một cước, đầu đâm vào trong huyền nhai...
- Mẹ nó, thì ra bế lấy đứa nhỏ, sợ lúc đá ta sẽ hù dọa nó...
...
...
Phương Hành nhìn thấy vậy cũng hơi im lặng, lắc đầu thở dài:
- Phụ nữ a...
Long Quân ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác:
- Với tính tình này của con gái ta, ngươi hãy chậm rãi dỗ nó đi!
Phương Hành cầm bầu rượu Long Nữ đưa tới rót hai chén, liếc mắt nhìn Long Quân:
- Đều do ngươi làm hại!
Long Quân cảm thấy mình rất vô tội, khinh thường nói:
- Chính ngươi muốn lấy cái này đến uy hiếp ta, liên quan gì đến ta?
Phương Hành thở dài, nửa ngày sau mới nói:
- Hai cái đại thuật kia truyền hay không truyền?
Long Quân hơi nở nụ cười, nghiêm túc nhìn Phương Hành, thản nhiên nói:
- Đại thuật này quý như mạng, ngươi có thể coi nó là đạo pháp lập tông của một tông một phái nên không dễ truyền, chỉ là pháp quyết thế hệ này khác với trước kia, không cần phải che giấu, ta có thể truyền hai đạo thuật Ngự Lôi, Bố Vũ cho ngươi, nhưng ngươi cần đồng ý với ta ba điều kiện!
Thấy hắn nghiêm túc nói, Phương Hành cũng thu hồi vẻ mặt cợt nhả:
- Ngươi nói nghe một chút!
Long Quân thản nhiên nói:
- Điều kiện thứ nhất, tu đại thuật Long tộc ta cần gánh nhân quả của Long tộc, nếu tương lai Long tộc gặp đại nạn, ngươi cần xuất thủ tương trợ, tốt xấu cũng phải giúp Long tộc ta lưu lại một đường hương hỏa, để con cháu hậu thế có lại thời cơ quật khởi!
- Nghiêm trọng như vậy sao? Cha vợ yên tâm, chuyện người trong nhà ta khẳng định sẽ hỗ trợ!
Phương Hành ngẩn người, rồi vỗ ngực cam đoan, trong lòng lại nghĩ: Đến lúc đó nhìn kỹ hẵng nói!
Long Quân cũng không thèm để ý, cũng không muốn Phương Hành cam đoan gì, nói tiếp:
- Chậm thì trăm năm, nhanh thì hai ba mươi năm, Thần Châu sẽ có đại biến, ai, cũng là đám lão già kia tức giận đến mức muốn nuốt núi sông, dám chơi pháp như vậy, ai cũng không biết cái này sẽ trở thành một chút hi vọng sống để chống lại đại kiếp, hay là làm cho đại kiếp sớm giáng thế, nhưng bất luận như thế nào, đến lúc đó ta muốn ngươi mang Hải tộc đi.
Phương Hành nghe vậy, ngơ ngác hỏi:
- Đại kiếp gì?
Long Quân nghiêm mặt đáp:
- Đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết, bây giờ ta không thể nói!
Phương Hành suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi:
- Ta giống như không thể không nghe theo?
Long Quân nói:
- Đương nhiên, để ta nói hết ra, ngươi không đáp ứng chẳng phải là không nể mặt mũi?
Phương Hành vỗ đùi:
- Vậy còn dông dài gì nữa, nói tiếp đi!
Long Quân cười ha ha một tiếng, nói:
- Sảng khoái!
Sau đó đưa lỗ tai tới, bên tai Phương Hành thấp giọng nói vài câu, lại khiến Phương Hành sửng sốt.
- Ngươi nói đùa sao? Cái này cũng gọi là điều kiện?
Phương Hành nhìn về phía Long Quân ánh mắt vô cùng cổ quái.
Long Quân ho nhẹ một tiếng:
- Ngươi nói có đáp ứng hay không?
Phương Hành bất đắc dĩ đáp lại:
- Ngài đã nói ra, ta không đáp ứng chẳng phải là không nể mặt người à?
Long Quân cười ha ha một tiếng, nói:
- Trẻ nhỏ dễ dạy! Con gái liền giao cho ngươi, hai đạo đại thuật của Long tộc cũng đưa ngươi!
Phương Hành cũng cười ha ha một tiếng, vung tay nói:
- Được, ta đều muốn!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất