Chương 646: Tiểu ma đầu văn võ song toàn.
- Buổi trưa ngày mai, tiểu ma đầu kia muốn xông trận?
Lúc này ở bên ngoài cửa Thiên Nhất Cung, bị một mảnh mây đen u ám không nhìn thấy biên giới vắt ngang hư không, thân là người tu hành, có lẽ Linh Động cảnh chỉ có thể cảm nhận được sự đáng sợ từ trong đám mây đen kia, cảnh giới Trúc Cơ thì lại cảm nhận được thiên uy uy nghiêm không thể ngỗ nghịch, mà tu sĩ Kim Đan cảnh lại cảm nhận được sát khí lạnh lẽo thấu xương ở trong đó, làm người ta kinh sợ không dám nhìn thẳng.
Người hiểu rõ nội tình đều biết, Linh Xảo Tông trừ Nguyên Anh lão tổ ra, thì tất cả lực lượng đều đã bỏ vào trong đại trận kia.
Mà bây giờ Nguyên Anh không nhúng tay vào cuộc tranh chấp giữa các tiểu bối, nếu ai phá được đại trận kia, thì cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ Linh Xảo Tông đều bại trận!
Nếu là bình thường, hầu như không có người dám suy nghĩ dựa vào sức của chính mình phá được đại trận này, nhưng bây giờ, lại có người muốn làm như vậy.
Tiểu ma đầu Nam Chiêm Phương Hành bỗng nhiên mạnh miệng nói điều này.
Hơn nữa hắn không chỉ là nói không thôi đâu, trên không Thiên Nhất Cung đã có pháp chỉ xuất hiện, lập lời thề với thiên địa!
Tám hướng khắp nơi đã có vô số tu sĩ chạy đến, chỉ vì nhìn hành động xông trận vĩ đại của tiểu ma đầu vào ngày mai... Đây là nói dễ nghe, cũng có một ít người, kỳ thật muốn sang đây xem tiểu ma đầu thanh danh hiển hách kia tự tìm đường chết như thế nào.
- Hắn muốn chém đầu ngươi vào buổi trưa ngày mai.
Lúc này, ở bên ngoài cửa núi Thiên Nhất Cung, trong đại trận đen kịt che khuất bầu trời, Phong chủ Thi Pháp Ấn Kỳ Tú Phong của Linh Xảo Tông đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trong suốt như ngọc, thân hình như ẩn như hiện, nhìn đạo pháp chỉ từ trên không Thiên Nhất Cung bay ra, trên mặt hắn tràn đầy mỉa mai, rất khinh thường nói với người bên cạnh:
- Nếu hắn đã ra pháp chỉ, không đáp trả chính là vô lễ, hãy trả lại hắn một đạo pháp chỉ!
- Vâng!
Tiểu đạo đồng kia trả lời rồi đi, sau nửa ngày đã nâng pháp chỉ cùng pháp ấn của Thi Pháp Ấn tới.
Trải rộng pháp chỉ, Thi Pháp Ấn lấy linh lực miêu tả, rồng bay phượng múa, viết ra một đạo pháp chỉ, sau đó để đạo đồng mang nó đi vào trong đại trận, sau nửa ngày, ở giữa đại trận đen nghịt của Linh Xảo Tông đột nhiên có ánh sáng lưu chuyển, một tờ pháp chỉ to như phòng ốc bay lên giữa không trung, ở trên ánh sáng màu tím mãnh liệt, chữ lớn màu vàng óng ánh đều có thể nhìn thấy được trong ba trăm dặm, ở dưới pháp lực gia trì, văn tự cuồn cuộn lay động truyền khắp nơi, trong vòng vạn dặm, trừ phi đóng quan khiếu, nếu không tất cả tu sĩ đều sẽ cảm giác được nội dung của đạo pháp chỉ này.
- Vì giết kẻ bất nghĩa, tiếc gì đầu một người!
Mười chữ khiến chính khí run sợ chính là nội dung pháp chỉ của Thi Pháp Ấn,không chỉ đáp lại đạo pháp chỉ khiêu khích kia của Phương Hành, càng giống như tuyên cáo với chúng tu, hắn lập ước cược đầu với tiểu ma đầu không phải vì mình, mà là vì giết kẻ bất nghĩa.
Trước đây chuyện Phương Hành ở bên trong Thiên Nhất Cung, mỉm cười nói “chẳng bằng ngươi giết chết tu sĩ Nam Chiêm, cược xem ta có nhíu mày hay không?”, cũng được một ít người Linh Xảo Tông tận lực thúc đẩy lưu truyền ra, đương nhiên kiểu nói cùng sự thật có chút sai lệch. Nói là Thi Pháp Ấn vì vạch trần khuôn mặt thật của tiểu ma đầu, đã thương lượng với tu sĩ Nam Chiêm, thăm dò cái tên kia một chút, kết quả vừa lúc lộ ra một mặt âm lãnh ngoan tuyệt của tiểu ma đầu kia, chuyện này có bóng dáng tu sĩ Nam Chiêm truyền ra, vì thế chúng tu liền tin hơn phân nửa.
Bây giờ, mặc kệ cái khác, ở phương diện chữ "nghĩa"thôi, Nam Chiêm Phương Hành đã bị vô số người mắng chửi.
Bên trong pháp chỉ của Thi Pháp Ấn, nhắc tới ba chữ "kẻ bất nghĩa", vừa lúc nói lại chuyện này lần nữa.
Bên ngoài Thiên Nhất Cung, trong núi, trên trời đã tụ tập không biết bao nhiêu tu sĩ Bắc Vực, nhao nhao thấp giọng bàn tán.
- Từ lúc tiểu ma đầu Nam Chiêm kia hiện thân ở Thiên Nhất Cung, đầu tiên là đại náo tiểu Kính Hồ, lại hóa thân làm kẻ trộm, làm ra không biết bao nhiêu vụ án, sau đó, ở trong đại hội Long Nữ kén rể, dùng thủ đoạn âm hiểm phế bỏ Đại Kiếm Khách tiền đồ vô lượng của Vân gia. Thực có thể nói làm nhiều tội ác, cái này ngược lại cũng thôi, từng có người thay hắn giải thích, nói hắn chỉ muốn bất bình thay tu sĩ Nam Chiêm, nhưng về sau như thế nào? Hừ hừ, phàm là người có loại ý nghĩ này đều bị hung hăng đánh vào mặt, tiểu ma đầu kia coi thường tính mệnh người đồng hương, ngược lại vì muốn giữ được pháp bảo đã cướp từ Linh Xảo Tông, không ngừng giật dây Thi trưởng lão hạ sát thủ, cũng còn may, Thi trưởng lão uyên bác, mới không mắc mưu của hắn...
- Âm thầm giở trò lừa bịp chính là bất chính, làm nhiều chuyện ác là bất nhân, coi thường tính mệnh tu sĩ Nam Chiêm là bất nghĩa, ha ha, còn có lời đồn truyền ra, nói lúc hắn ở Nam Chiêm đã từng xuất thủ giết sư, hai chữ bất hiếu này hắn chắc chắc ngồi vững, cũng may mà Long Quân tâm lớn, vậy mà thật có ý muốn gả con gái của mình cho dạng người bất chính bất nhân bất nghĩa bất hiếu này...
- A, Long Quân kia vốn có thanh danh không tốt, hắn được mọi người gọi là Long Quân bất tài nhất trong các thế hệ, đây cũng không phải là chụp mũ loạn cho hắn, bây giờ bởi vì hắn tham luyến sắc đẹp, toàn bộ Thương Lan Hải đều đã loạn không còn hình dáng, hạng người này chọn một tiểu ma đầu làm con rể thì có gì không ổn? Ha ha, nói không chừng nhạc phụ tệ hại cùng tặc con rể mới quen đã thân, quan hệ cũng không nông cạn đâu!
Nhiều người nhiều miệng, vừa nhắc tới chuyện nhà khác liền chọc sâu xuống, có người ngay cả Long Quân đều mắng.
Nhưng cũng có người vì Long Quân biện hộ:
- Cũng chưa chắc, đây là lời hứa của Long tộc, ban đầu ở trên đại hội kén rể, tiểu ma đầu đánh bại tu sĩ Bắc Vực, đoạt được vị trí thứ nhất trong đại hội, dựa theo lý, trưởng công chúa Thương Lan Hải vốn cùng hắn thành thân, cho dù Long Quân bất mãn, cũng phải nhắm mắt chấp nhận, ha ha, các ngươi nghĩ xem trận đánh lần này tiểu ma đầu chắc hẳn sẽ phải chết, nhưng Long Quân lại chậm chạp không đi thương lượng với Linh Xảo Tông, với ý thả cho hắn một con đường sống, nói không chừng bây giờ Long Quân đang vui mừng khi nhìn thấy tiểu ma đầu tự tìm đường chết đấy...
- Ai, nếu như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn một khối thịt ngon như trưởng công chúa rơi vào trong miệng tiểu ma đầu...
Bên trong các loại bàn tán, thậm chí còn có người thay Long Nữ tiếc hận, đa số là các tu sĩ trẻ tuổi.
- Mẹ nó, pháp chỉ kia của người ta nói tốt hơn ngươi đó, pháp chỉ cũng to hơn ngươi kìa...
Trên nóc nhà đại điện Thiên Nhất Cung, Phương Hành cùng Đại Kim Ô cũng nhìn thấy pháp chỉ của Linh Xảo Tông vắt ngang qua hư không, lớn hơn pháp chỉ bọn hắn mượn Đạo Vô Phương phát ra ngoài gấp ba lần, hơn nữa một hàng chữ bên trên, nói cũng êm tai rất nhiều.
- Tại sao pháp chỉ của ngươi lại nhỏ như vậy?
Phương Hành cảm thấy không bằng người, hết sức không vừa lòng oán giận nói với Đạo Vô Phương.
Đạo Vô Phương thật có chút im lặng, trợn mắt trừng một cái nói:
- Ta to như vậy, nếu không ngươi đi mượn pháp chỉ của cha hoặc Hồ Quân trường lão cho ta đi!
Phương Hành suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Thôi được rồi, ta không muốn liên hệ với những Nguyên Anh kia.
Sau đó, quay đầu lén lút thương lượng với Đại Kim Ô, một hồi, rồi lại nói với Đạo Vô Phương:
- Ngươi giúp ta phát một đạo!
Đạo Vô Phương lấy làm kinh hãi:
- Pháp chỉ còn có thể phát liền mấy đạo?
Phương Hành bẻ tay, xương ngón tay vang lên "Ba ba", không có ý tốt nhìn Đạo Vô Phương:
- Ngươi phát hay không phát?
Đạo Vô Phương cũng không biết phải nói gì, chính mình cũng là bị uy hiếp sao?
Đường đường là thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung…
Nhưng cũng đành chịu, tiên khốn kiếp này đánh mình, ngay cả cha ruột cũng sẽ không nói cái gì, không làm sao được, đành phải lại thu hồi pháp chỉ. Sau đó Phương Hành cùng Đại Kim Ô nói nhỏ đi thương lượng muốn viết thứ gì, ồn ào không ngừng, mơ hồ còn nghe thấy cái gì "Đã không to bằng hắn, vậy thì khí thế phải vượt qua hắn", "Trực tiếp chửi mẹ cũng không tốt, không được sai lầm một chút nào", "Hắn viết một bài thơ, chúng ta cũng trả lại hắn một bài thơ", "Ông đây văn võ song toàn, làm thơ không nói chơi"...
- Hắn lại làm thơ?
Đạo Vô Phương vụng trộm nghe thấy, cũng không nhịn được mở to hai mắt nhìn.
- Ừm? Tiểu ma đầu kia thu pháp chỉ trở về!
Lúc này, bên ngoài Thiên Nhất Cung cũng có vô số tu sĩ lưu ý đến, pháp chỉ trên không Thiên Nhất Cung đã không thấy.
Sau một phen kinh ngạc, nhất thời có người cười lạnh:
- Dù sao tiểu ma đầu cũng là người bất nhân bất nghĩa. Trên nguyên tắc cũng mất rất nhiều!
- Ha ha, còn chưa xông trận, khí thế đã thua, ngày mai tiểu ma đầu nguy rồi!
- Hắn vốn chính là một người bất chính bất nghĩa bất nhân bất hiếu, khí bất chính thì thế không thẳng, bị một câu của Linh Xảo Tông Thi bác bỏ, thu hồi pháp chỉ cũng là chuyện bình thường, hiện tại cũng không phải vấn đề hắn có chết hay không, sợ là sau khi hắn chết đều không có người nhặt xác...
- Ha ha, không tệ, bây giờ nghe nói, ấn tượng của đám tu sĩ Nam Chiêm kia đối với hắn không được tốt lắm, lần này đều không có người vây xem!
- A? Nói cũng đúng, làm sao không thấy bóng dáng của tu sĩ Nam Chiêm nhỉ?
- Có lẽ là không muốn gặp hắn, có ai biết được đâu, chờ nhìn cái tiểu ma đầu kia kinh ngạc!
Thấy được sự kinh ngạc của chư Tử Bắc Vực, đã từng liên tiếp thất bại dưới tay tiểu ma đầu trên đại hội kén rể, không biết có bao nhiêu người châm chọc khiêu khích, lúc trước Phương Hành đánh bại những người kia, họ đều không phải là nhân vật bình thường, không phải chân truyền một tông, thì chính là con nhà Đạo đủ để ảnh hưởng một Vực. Lúc sư thúc, sư bá sư đệ sư muội của bọn họ cùng đi nói về một người, người này liền tiện miệng nói mơ hồ..
Huống hồ, những chuyện này không có lửa thì làm sao có khói, có lý có chứng cứ, tự nhiên càng nói hùng hồn.
Có điều trong lúc bọn hắn bàn tán ầm ĩ, bỗng nhiên ở trên không Thiên Nhất Cung lại có một đạo pháp chỉ bay lên, treo giữa không trung.
Mấy chữ lớn màu vàng xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện, một đạo pháp lực thúc giục thần niệm gào thét bốn phương.
- Thi Pháp Ấn, không biết xấu hổ, đã xấu lại còn ngu xuẩn, âm hiểm, ngủ với đồ đệ còn không tính, sinh hạ con gái đoạt đạo nguyên. Dị thú Đằng Xà được trời cho, vô phúc không phần buồn bạc đầu, mượn tử ngự thú bị người làm thịt, chính mình lộ diện cũng mất mặt. Đừng nhìn hiện tại mà vội vui mừng, ngày mai ngươi cho ta danh sách tên khốn đến giúp đỡ, cẩn thận bị ta giết mấy lần, chẳng cần biết ngươi là người nhà ai, đều cùng hắn đi đến Tây Thiên...
Ở cuối còn bồi thêm câu:
- Ở trong đang viết tiếp!
Đạo pháp chỉ này vừa phát ra, chúng tu trong phạm vi ba trăm dặm đều ngây người.
Chuyện gì xảy ra?
Pháp chỉ bình thường đều là sắc lệnh, đại biểu một loại ý nguyện, một chỉ đã ra cũng giống như thề với thiên địa, tuyệt không sửa đổi.
Có khi nào thấy qua, phát một pháp chỉ còn chưa hết giận, lại phát cái thứ hai?
Hơn nữa đây con mẹ nó tính là pháp chỉ gì?
Nhân gian nhanh bản sao?
Ngươi còn muốn làm cái gì bên trong, ngươi con mẹ nó làm cái gì bên trong?
Nhưng câu văn sáng sủa trôi chảy, chúng tu thật đúng là theo bản năng đọc một lần, sau đó người biết chuyện hiểu ý cười một tiếng, người không biết chuyện kinh ngạc vô cùng, xì xào bàn tán với người chung quanh, tự nhiên cũng nghe được lời đồn kia.
Một số việc bí mật lưu truyền là một chuyện, bị nói ra trước mắt mọi người lại là một chuyện khác, người biết được chân tướng về Thi Pháp Ấn cũng không ít, nhưng mà người biết việc đều là các nhân vật cấp bậc trưởng lão trong tông môn Bắc Vực, để tránh trở mặt với Linh Xảo Tông, chỉ ngầm hiểu lẫn nhau, không đi bàn tán về hắn mà thôi, nhưng bây giờ có rất nhiều tán tu ngoại vực đến đây, tin tức này liền lưu truyền rộng rãi.
Bên trong tiếng xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Linh Xảo Tông, đã có nhiều ý mập mờ không nói rõ được.
- Tôn trưởng, có muốn phát một đạo pháp chỉ bác bỏ hắn hay không?
Ngay cả Đồng nhi kia, sắc mặt cũng khó coi đi tới bên cạnh Thi Pháp Ấn, thấp giọng nói.
Thi Pháp Ấn sắc mặt lạnh lùng, nửa ngày sau mới nói:
- Kệ hắn đi, thắng làm vua thua làm giặc, để xem ai lấy đầu ai!
Đồng Nhi lui ra, lúc này, trong mắt Thi Pháp Ấn bỗng nhiên phóng ra hai đạo sát cơ kinh người, trong lòng nghĩ xem nên giết kẻ này như thế nào, mà không bị người ta ngăn cản, chỉ tiếc một cái ý niệm trong đầu còn chưa rơi xuống, ánh sáng trên đạo pháp chỉ đã phóng đại, pháp lực kinh người từ pháp chỉ dâng lên, ôm theo thần niệm mạnh mẽ truyền ra khắp nơi, đột nhiên lại có một hàng chữ được hiện ra trên pháp chỉ:
- Nói tóm lại một câu, Thi Pháp Ấn, ngươi đừng sợ, lấy đầu ngươi còn chưa xong, giết cả nhà ngươi không mặc cả!