Chương 645 : Buổi trưa ngày mai chém đầu ngươi.
Thời gian một tháng rất ngắn, nhưng có những lúc thời gian trôi qua rất chậm, ví như nói ở tình huống Phương Hành cùng Đại Kim Ô cả ngày chịu giày vò, hai người đều hận thời gian không thể trôi nhanh một chút, nhưng hết lần này tới lần khác phải dùng tâm thảm ngộ, biết chuyện Long Quân truyền pháp chính là cơ hội khó có được, nhất là cường giả một phương dốc túi truyền hết bí pháp nhất tộc, càng làm cho người ta không thể tin được.
Một tháng qua, sét đánh, Thủy Kiếp, chân đạp, đây quả thực không phải cuộc sống của con người.
Đương nhiên, người thống khổ nhất trong Thiên Nhất Cung cũng không phải là hai bọn họ, mà là Đạo Vô Phương, Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung.
Đơn giản mà nói, bây giờ mỗi ngày Phương Hành cùng Đại Kim Ô đều là nghe kinh, chịu hành hạ, chặn đánh tên mập.
Nghe kinh chính là nghe Long Quân giảng pháp, giải thích pháp lý, ngộ chân lý, chịu hành hạ, hoặc là ở lôi trạch, hoặc là ở đầm Chân Thủy, tình huống bị sét đánh thất khiếu bốc khói, dìm trong nước đến mức bụng căng tròn, cảm ngộ "Lý lẽ vạn vật"mà trong miệng Long Quân nói, sau khi làm xong những chuyện này, hai tên này mới đi tìm niềm vui thú, chính đi chặn đánh Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung.
- Cùng người chém giết là phương pháp ngộ Đạo tốt nhất, cho nên hiện tại các ngươi cần tìm một đối thủ đủ tư cách để luyện tập!
Nguyên lời của Long Quân là như thế, sau khi nói xong, liền ám chỉ bây giờ hai người bọn họ đang ở Thần Châu Bắc Vực, đối thủ đủ tư cách nhất kỳ thật đang ở ngay bên trong Thiên Nhất Cung, thiếu chủ Thiên Nhất Cung giống như tòa núi thịt bình thường kia, ở trong miệng Long Quân chính là không thua chính là phụ kỳ tài, đan thành năm pháp không nói, còn tu luyện Lôi thuật đến cực hạn, lại thêm một thân thịt mỡ, kỳ thật cũng là tu nhục thân đến cực hạn mới lộ ra bên ngoài.
Phương Hành cùng Đại Kim Ô nghe xong liền để ý, mà Đạo Vô Phương liền bị như vậy.
- Tên mập chết bầm, ngươi chui vào trong cái hang chuột nào rồi? Đi ra cho ông đây!
- Oa oa, sớm nhìn tên mập này không vừa mắt, ngươi chớ núp, Đại Kim gia ta đã trông thấy ngươi rồi!
Bên trong Thiên Nhất Cung, hai cái bóng một vàng một xám tán loạn khắp nơi, trong miệng không ngừng kêu gào, hù các đệ tử Thiên Nhất Cung nơm nớp lo sợ, từng người co lại trong động phủ, ngay cả đầu cũng không dám nó ra dò xét, thật không biết Thiên Nhất Cung đã làm chuyện tàn nhẫn không có tính người nào, mà đưa tới hai tên sát tinh như thế, sống lớn đến như vậy, bọn họ chưa thấy qua một têm dám ở Thiên Nhất Cung nói ra từ "mập" này, nhưng hôm nay, lại có hai tên điên mỗi ngày lúc chạng vạng tối đúng giờ từ trên trời giáng xuống, một mặt hô "Tên mập chết bầm", một bên tìm thiếu cung chủ khắp nơi.
Không chỉ như thế, người bị đánh không chỉ có thiếu cung chủ, trong mười đệ tử chân truyền không có ai tránh thoát, đều bị đánh rất nhiều lần.
Hai tên khốn kiếp này đơn giản coi trời bằng vung, tìm người khắp nơi khiêu chiến, ở bên trong Thiên Nhất Cung, ngoại trừ mấy vị trưởng lão thân phận tôn quý, thì không có người nào không bị hai người bọn họ khiêu khích qua? Hết lần này tới lần khác cung chủ cùng Hồ Quân trường lão đối với chuyện này làm như không thấy, lúc bọn họ đến liền ăn mấy lần thiệt thòi lớn, lúc đầu đệ tử Thiên Nhất Cung không nhịn được đi ra quát tháo bọn họ, hiện tại đã không ai dám thò đầu ra.
- Mẹ nó, ta đến cùng đã tạo nghiệt gì...
Ở trong sơn cốc vắng vẻ dưới mây, mây đen che lấp, cả người Đạo Vô Phương núp ở một chỗ trong sơn động, hận nghiến răng nghiến lợi, lúc đầu hắn còn dự định dùng Phương Hành thật tốt, lại không nghĩ tới người này vậy mà có bản lĩnh như thế, chẳng những đánh bại chúng tu Hộ Đạo minh, còn làm cho Long Quân vô cùng kinh ngạc, hết lần này tới lần khác Long Quân tựa hồ còn rất xem trọng người con rể này, cho nên tên này trở thành khách quý bên trong Thiên Nhất Cung. Đừng nói lợi dụng hắn, mình còn phải tận lực qua lại, rút ngắn quan hệ với hắn.
Sau đó, Đạo Vô Phương nhịn ba ngày. Khi mở tiệc thiết yến chiêu đãi tên khốn kiếp này lần nữa, thì ác mộng bắt đầu.
Uống rượu nửa canh giờ, trong miệng tên khốn kiếp nói ra 1,452 lần câu "Tên mập chết bầm", Đạo Vô Phương nhịn!
Còn tên Đại Kim Ô kia vứt năm trăm sáu mươi chín cái mị nhãn với thị thiếp xinh đẹp bên cạnh hắn, Đạo Vô Phương cũng nhịn.
Tên khốn kiếp kia thương hại tám người khiêng kiệu của hắn mỗi ngày đều khiêng hắn lên, áp lực thực sự quá lớn. Hiện tại tiền tiêu hàng tháng quả là quá thấp, một mình đề ra tiền tiêu hàng tháng gấp mười lần cho người ta, còn buộc hắn ấn Pháp Ấn nhận phần khế ước này, Đạo Vô Phương vẫn nhịn...
Con quạ đen kia biểu diễn tiết mục dùng cánh uống rượu một phen, ngã vào chén ngọc Lam Điền mà hắn trân quý, Đạo Vô Phương cũng nhịn!
Nhưng đợi đến tiệc rượu tản ra, hai tên khốn kiếp này lại không giữ quy tắc cùng nhau vào trộm bảo khố tư nhân của hắn, Đạo Vô Phương nhịn không được, tên mập này ở trên giường ngọc nhỏ bắn ra, giống như viên thịt bay tới động phủ của hai tên khốn kiếp kia, cố ý muốn đặt mông ngồi chết bọn họ, trong lúc vô tình nhìn thấy, hai người này đều mặc giáp hạng nặng chờ đợi hắn...
Sau đó, cuộc sống thống khổ bắt đầu.
Đạo Vô Phương quả thực bất phàm, nhục thân mạnh mẽ, phi kiếm, vũ khí, thậm chí dãy núi đánh vào người không đau không ngứa, mà hai người Phương Hành cùng Đại Kim Ô chỉ dùng lôi pháp cùng hắn đối địch, dưới sự khắc chế của bí thuật lôi pháp "Tia chớp hình cầu" mà hắn tự ngộ, hai người kia hoàn toàn không thể ra tay đáp trả, gần như không có chút chống cự nào, chỉ có thể vòng quanh toàn bộ Thiên Nhất Cung cùng hắn tản bộ, vừa trốn vừa mắng.
Thế là bên trên Thiên Nhất Cung liền xuất hiện một tình cảnh, một con quạ màu vàng to như tê giác cùng một thiếu niên Nhân tộc mặc áo bào xám bay trên trời, vừa bay vừa mắng "Tên mập chết bầm", ở phía sau bọn họ, thiếu cung chủ nhà mình tròn vo như một tòa núi thịt, khống chế thiểm điện, mây lồng sương mù che đậy, ầm ầm từ phía sau nghiền ép đi qua, cũng không biết va sụp bao nhiêu ngọn núi.
Lần thứ nhất đại chiến, Đạo Vô Phương toàn thắng mà về, thuận lợi đoạt lại pháp bảo đã mất trộm trong bảo khố của mình.
Nhưng ngày thứ hai, hai tên khốn kia lại tới, toàn bộ mặc giáp trụ ở cửa động khiêu chiến.
Đạo Vô Phương liền xông ra ngoài, sau một phen đại chiến, lại đuổi hai người này chạy loạn đầy trời, kêu oa gọi bậy.
Nhưng ngày thứ ba, bọn họ lại tới...
Sau đó ngày thứ tư, bọn họ lại tới...
Ngày thứ năm...
Ngày thứ sáu...
Đạo Vô Phương không phải người ngu, đến ngày thứ ba cũng cảm giác không được bình thường, có lòng muốn tránh chiến, nhưng ở trước mặt hai tên khốn kiếp kia, hắn muốn tránh chiến thật sự là không thể, mỗi lần đều bị hai người bọn họ mắng giận sôi lên, tinh thần khó chịu, sát tâm đều nổi lên mấy lần, nhưng hết lần này tới lần khác, hai tên kia chạy thật nhanh, dù là ai không nhịn được dạng rượt đuổi này, mỗi lần đều truy sát nửa ngày, rồi hậm hực hồi phủ.
Đến ngày thứ bảy, Đạo Vô Phương thậm chí muốn tránh đi, không ngây người trong Thiên Nhất Cung nữa.
Nhưng mà vô dụng, Hồ Quân trường lão tự mình hạ chỉ, không cho phép hắn ra ngoài, kêu hắn ngoan ngoãn ở trong Thiên Nhất Cung.
Vì vậy Đạo Vô Phương liền muốn tụ hợp các đệ tử chân truyền của Thiên Nhất, đến hung hung giáo huấn hai tên khốn kiếp kia một lần.
Nhưng sau khi trải qua đại chiến, chư chân truyền đều bị tổn thất lớn, ngay cả hắn cũng đều không đành lòng gọi bọn họ nữa.
Vì vậy Đạo Vô Phương chỉ có thể để bản thân gánh lấy, dù sao cũng chỉ một tháng thôi, mình còn chống đỡ không nổi đi không được sao?
Thẳng đến khi hắn phát hiện, Lôi thuật của tên khốn kiếp tên Phương Hành kia tiến cảnh, tu vi vậy mà cũng tiến triển cực nhanh, lúc đầu dùng lôi pháp đối đầu với mình, quân lính nhanh chóng tan rã, chỉ có thể chạy thoát thân, nhưng không đến ba ngày, hắn mơ hồ có thể so chiêu với mình. Không đến mười ngày, bản thân mình chỉ có thể dùng hết toàn lực, mới có thể đánh bại hắn trên lôi pháp, mà thời gian nửa tháng về sau, hắn bỗng nhiên phát hiện, ở trên Lôi pháp tạo nghệ, đối phương đã làm cho mình cảm thấy kinh ngạc, chỉ cần hơi thất thần liền gặp nhiều thua thiệt...
Lúc này luận bí thuật tinh thâm, mình còn thắng hắn một bậc, nhưng tư pháp phẩm chất cực cao này có thể đền bù.
Đến lúc này, Đạo Vô Phương làm sao còn có thể không biết mình đường đường là thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung thiếu, ở trong miệng người bên ngoài có bản lĩnh hoàn toàn có tư cách tiến vào hàng ngũ ba đạo thất tử, thậm chí thứ tự của mình còn không thấp, đã bị tên khốn kiếp kia coi thành đá mài đao?
Buồn thay...
Từ bảy ngày trước. Đạo Vô Phương liền cảm giác mình đã không phải là đối thủ của tiểu ma đầu kia, lúc này, bị hắn cùng tên tặc quạ đen chỉ biết kiếm lợi nọ dừng thu thập, vốn cho rằng chính mình đã thua, hai người bọn họ sẽ không đến tìm mình nữa? Không nghĩ tới hai tên khốn kiếp kia bền lòng như vậy, mỗi ngày đều đến, Đạo Vô Phương lần lượt chịu đau khổ, khóc không ra nước mắt, đành phải trốn đến sơn cốc không đáng chú ý trong Thiên Nhất Cung, cũng mượn pháp trận còn sót lại của sơn cốc này tránh né bọn họ nhìn bằng thần niệm.
- Đã tìm được chưa?
Phương Hành cùng Đại Kim Ô gặp ở không trung, Phương Hành lớn tiếng đặt câu hỏi.
Đại Kim Ô lắc đầu nói:
- Không thấy, động phủ của hắn, còn có động phủ của mười tám nhân tình, còn có suối nước nóng mà nhân tình có bộ dáng xinh đẹp nhất tắm, thậm chí ngay cả dưới váy nhân tình của hắn, ta đều nhìn qua, không thấy...
Đạo Vô Phương ở phía dưới hận nghiến răng, mẹ nó, cái tên quạ háo sắc này đi chiếm tiện nghi thị thiếp của mình?
Tìm người nào có thể tìm dưới váy đây?
Ông đây toàn thân là thịt, váy phải lớn bao nhiêu mới có thể đắp lên đây?
Phương Hành nhẹ gật đầu, lẩm bẩm:
- Bảo khố của hắn, kinh các, đan phường, ta cũng tìm, một cái đồ tốt cũng đều không có!
Đạo Vô Phương ở phía dưới càng ngẩn ngơ, khóc không ra nước mắt, đây là tìm người sao?
Đây con mẹ nó rõ ràng là cướp sạch mà?
Một ít vốn liếng của bản thiếu cung chủ đã bị các ngươi cướp sạch bảy, tám lần, ngươi còn không buông tha?
Trong lòng thầm hận, nhưng nghĩ đến cũng may hai người bọn họ tìm không thấy mình, cũng nên đi?
Lại không nghĩ, chỉ nghe giữa không trung, tiểu ma đầu kia hắc hắc nở nụ cười lạnh:
- Tên mập chết bầm, chỉ cần ngươi còn ở trong Thiên Nhất Cung, cho dù trốn vào trong hang chuột ta đều phải bắt ngươi ra, muốn tránh đúng không? Ha ha, nhìn Bố Vũ Đại thuật của ta đây...
Chỉ thấy, tiểu ma đầu quát lớn một tiếng, vốc lên một ít nước hồ từ Kính hồ phía dưới, sau đó niệm pháp quyết, vẩy vào không trung, lập tức nhìn thấy trong không trung mây đen dày đặc, sau nửa ngày, bắt đầu có nước mưa tí tách tí tách rơi xuống, phạm vi cũng không lớn, nhưng cũng bao phủ mười dặm Vực, trong lúc nhất thời bao gồm cả Đạo Vô Phương đang ẩn thân trong sơn cốc nhỏ cũng bị làn mưa làm cho bụi mịt mờ.
- Không ổn...
Phát giác được mưa nhỏ rơi xuống, Đạo Vô Phương giật nảy cả mình, liền chui vào chỗ sâu trong động phủ, nhưng mà đã trễ mất rồi.
Thân thể của hắn quá mức khổng lồ, động phủ nhỏ này giấu hết thân thể của hắn, vẫn có một bộ phận bị dầm mưa.
Mà ở trong không trung, Phương Hành khép hờ lên hai mắt, duỗi ngón tay ra chọc mưa bụi, tia thần niệm liền thông qua màn mưa bao phủ tất cả địa vực trong vòng mười dặm tất, cho dù là chỗ mà thần niệm không thể chạm tới, ở trong chớp mắt hắn biết rõ như lòng bàn tay, bỗng nhiên cười ha ha, thân hình khẽ động, cúi vọt xuống dưới:
- Tên mập chết bầm, mông to như vậy còn lộ ra bên ngoài đây này, ông đây nhìn ngươi chạy đi đâu?
- Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi...
Đạo Vô Phương vừa nghẹn khuất vừa phẫn nộ hét lớn một tiếng, từ nơi chật hẹp trong động phủ bò đi ra, rống to một tiếng, thân thể như núi thịt đánh vào giữa không trung, hai cánh tay vừa ngắn lại vừa thô giang ra hai bên tìm tòi, lại mò lên hai đạo roi sắt giống như Lôi Điện, ầm ầm quất tới Phương Hành đang ở đối diện, đối với việc vận dụng Lôi pháp, có thể nói hắn đã đạt tới đỉnh cao.
- Ngự Lôi Đại thuật!
Nếu là lúc trước khẳng định Phương Hành sẽ chạy trối chết, nhưng xưa đâu bằng nay, trong tiếng cười lớn, hắn quát to một tiếng, mây đen trên đỉnh đầu có bốn năm đạo thiểm điện to bằng bắp đùi từ trên trời giáng xuống, ầm ầm bổ xuống Đạo Vô Phương, Đạo Vô Phương vừa sợ vừa giận đành phải dùng hai đạo Lôi Tiên tiêu diệt cái bốn đạo sét từ trên trời giáng xuống, nhưng chưởng ngự lôi pháp không sánh bằng Phương Hành chỉ tiêu diệt được hai đạo, hai đạo lôi điện khác liên tiếp đánh trên người hắn, kêu thảm rơi xuống Sơn Cốc.
- Ha ha, không phải hai ngày trước, tên mập chết bầm ngươi rất hung ác sao?
Đại Kim Ô nghiêng trên mặt đất, hai cánh vỗ vào nhau. Hai đạo cuồng phong từ đầu cánh lướt đến, đưa Đạo Vô Phương lên giữa không trung.
- Bắt nạt người cũng phải biết đủ? Ta đường đường là thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung đã né các ngươi nửa tháng, về phần mỗi ngày các ngươi không chết không thôi tìm kiếm ta như vậy sao? Ta biết bởi vì ngay từ đầu ta tính kế ngươi, khiến trong lòng hai người các ngươi bất mãn. Nhưng bây giờ đuổi đánh ta một tháng, tức giận nhiều hơn nữa cũng nên tiêu tan rồi chứ? Không nói ta ăn bao nhiêu thua thiệt… Tự hỏi hai người các ngươi không biết chán sao?
Đạo Vô Phương vừa uể oải vừa phẫn nộ, đại khái cũng tuyệt vọng, vậy mà không phản kháng, khổ khổ ngồi xuống không trung kêu la.
Sau khi rống lại cảm thấy hối hận, thế nhưng bây giờ ở trong Thiên Nhất Cung, không biết bao nhiêu người đã thấy được bộ dáng này của mình.
Hận nha!
Hình tượng mấy trăm năm đã bị hủy sạch!
- Khà khà khà khà, tên mập chết bầm ngươi đừng đánh trống lảng, ông đây cố tình đến tìm ngươi luận bàn lôi pháp, mau chóng lĩnh ngộ đại thuật thật tốt, nhưng tên khốn kiếp ngươi cũng lời không ít, bây giờ lôi pháp tạo nghệ so với một tháng trước mạnh không biết bao nhiêu, ngươi tủi thân cái gì?
Phương Hành cười hì hì hạ xuống, ngồi xổm ở trước mặt Đạo Vô Phương cười nói.
Đạo Vô Phương á khẩu không trả lời được, khổ khổ quay đầu.
Tiểu ma đầu nói không sai, trên thực tế, nếu không bởi vì luận bàn này có chỗ tốt cho hai bên, phụ thân hắn cùng Hồ Quân trường lão cũng không có khả năng bỏ mặc hai tên khốn kiếp này mỗi ngày ở trong cung bên truy sát mình, nói thật ra, mình cùng tiểu ma đầu đấu lôi pháp, thu hoạch cũng thật không ít, nhưng hắn tức giận chính là... Không phải dạng luận bàn này sao? Không thể tìm nơi bí ẩn lưu một chút mặt mũi cho mình à?
- Nếu thật là vì luận bàn... Vậy ngươi trả đồ vật trong bảo khố lại cho ta?
Đạo Vô Phương quay đầu, mang một tia hi vọng hỏi.
Phương Hành cười hắc hắc, nói:
- Đấu pháp là giả, đoạt bảo bối của ngươi là thật!
Đại Kim Ô chen miệng nói:
- Cũng không phải, cái này là học phí ngươi phải nộp!
Đạo Vô Phương nhất thời hận nghiến răng. Hận ý của hắn với con quạ đen này còn sâu hơn so với tiểu ma đầu, trên thực tế nếu thật sự động thủ, hắn là không sợ tặc quạ đen này, nhưng hết lần này tới lần khác tên này không chịu chính diện giao phong, hoặc là trốn ở sau lưng tiểu ma đầu, hoặc là dựa vào tốc độ cùng mình chạy đầy trời. Mà điểm yếu của mình vừa lúc là tốc độ, cho dù xuất toàn bộ sức mạnh cũng không đuổi kịp nó.
- Yên tâm đi, hôm nay ông đây không phải tới tìm ngươi so tài, mà tìm ngươi từ biệt!
Thấy Đạo Vô Phương uể oải, Phương Hành cười híp mắt nói, bên trong bộ dáng có mấy phần không bỏ.
- Rốt cục cũng muốn đi à?
Đạo Vô Phương giơ mặt mập mặt sưng lên, có chút kích động.
Phương Hành cười nói:
- Cũng không phải, thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, Thiên Nhất Cung các ngươi cũng bị Linh Xảo Tông chặn cửa núi một tháng, ông đây cũng không muốn rời đi, có điều ngươi yên tâm, chờ ta lấy được đầu của tên khốn Thi kia, sẽ trở lại làm khách ở Thiên Nhất Cung...
Hắn thở dài một hơi, có chút lưu luyến nói:
- Nói thật, ta vẫn rất nhớ Thiên Nhất Cung các ngươi!
Đạo Vô Phương run run một chút, lắc đầu liên tục nói:
- Không cần, không cần, Thiên Nhất Cung tuyệt đối sẽ không nhớ ngươi, ngươi cứ việc đi đi, chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu, vĩnh viễn không về được, thiên địa rộng lớn, chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau… Những bảo bối ngươi cướp đi ta cũng không cần, còn có những tiểu thiếp của ta, các ngươi coi trọng người nào cứ việc mang đi, chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, chỉ cần đừng trở về là được...
- Con mẹ ngươi, ngươi thật muốn đuổi chúng ta đi à...
Phương Hành đá vào mông Đạo Vô Phương, tức giận nói:
- Ông đây đã bắt đầu xem ngươi làm bạn!
Đạo Vô Phương dở khóc dở cười:
- Mặc dù trước kia ta tính toán ngươi, nhưng vẫn làm những chuyện một người bạn nên làm, mời ngươi ăn uống tiệc rượu, dùng nhiều tiền thuê tiên tử đến hát khúc ca múa, còn muốn giới thiệu mấy vị đạo hữu cho ngươi biết... Mặc dù bị ngươi đẩy vào trong hồ, nhưng tốt xấu gì ta cũng có tâm ý… Còn ngươi thì sao? Ngươi thì sao? Đuổi theo ta đánh nửa tháng, bạn bè chính là như vậy sao?
- Khà khà khà khà, đánh là thân mắng là yêu...
Phương Hành cùng Đại Kim Ô liếc nhau một cái, cũng có chút ngượng ngùng.
Trong lòng thầm nghĩ, trong khoảng thời gian này có phải làm quá độc ác hay không?
Bọn họ biết ngay từ đầu tên mập chết bầm Đạo Vô Phương này tiếp xúc với mình liền không có ý gì tốt, bởi vậy sau khi được Long Vương âm thầm chỉ điểm, thì vô cùng hưng phấn dị, mỗi ngày Phương Hành đều đi chặn Đạo Vô Phương đấu pháp, một nửa là vì rèn luyện lôi pháp, một nửa khác cũng thật sự là muốn trút giận, có điều khi nhìn thấy thiếu cung chủ đã từng mười phần lãnh ngạo tự đắc bị đánh thành bộ dáng này, trong lòng cũng mang áy náy!
- Ha ha, không nói những thứ vô dụng này, mượn ấn ký của Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung ngươi, giúp ông đây phát một cái pháp chỉ!
Phương Hành xách Đạo Vô Phương lên.. Lấy lực lượng bây giờ của hắn xách mập mạp này đều cảm giác có hơi phí sức.
- Được, trên pháp chỉ nói cái gì?
Đạo Vô Phương nghe thấy Phương Hành thật muốn đi, lập tức tinh thần tỉnh táo.
Phương Hành cười hắc hắc, nhìn về phía cửa núi, thấp giọng nói:
- Buổi trưa ngày mai chém đầu của ngươi!
Đạo Vô Phương nghe lời này, gật đầu mạnh một cái, cũng không dài dòng, thân thể như núi thịt trực tiếp phóng tới hành cung của mình, không bao lâu sau, có một đạo pháp chỉ lấy đại trận hộ sơn của Thiên Nhất Cung làm căn cơ bay lên, bồng bềnh lung lay lên giữa không trung, treo giữa không trung, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, phía trên pháp chỉ, pháp lực hùng hồn khuếch tán ra, bên trong nghìn dặm, trong lòng chúng tu có cảm ứng.
- Buổi trưa ngày mai chém đầu ngươi...
Một tiếng ầm vang, Thần Châu Bắc Vực vốn một mực đang chờ Phương Hành xông trận nhất thời sôi trào.
Nhìn chuyện náo nhiệt không lớn, bọn họ vốn lo lắng cái gọi là xông trận của tiểu ma đầu kia là nói ngoa, cuối cùng vẫn bởi vì Long Quân hoặc là cung chủ Thiên Nhất Cung cầu tình mà tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, sau khi nhìn đến đạo pháp chỉ chiến thư này, trái tim của bọn họ cuối cùng cũng để xuống, trò hay trốn không thoát, ở trong bàn tán vô tận, cũng có vô số tu sĩ chạy tới Thiên Nhất Cung.
- Ngày mai tiểu ma đầu muốn xông trận!
- Pháp chỉ đều đã phát ra, lần này cũng sẽ không thất bại!
- Đi đi đi, đi xem cuộc chiến, vô luận ai thua ai thắng, một trò hay đều chạy không thoát...
Nếu có thần linh từ trên cửu thiên nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy, một vùng Thiên Nhất Cung lại lần nữa náo nhiệt hẳn lên, không biết có mấy vạn tu sĩ tu vi khác nhau đều chạy đến xem trận chiến, nhân khí hội tụ vô cùng mạnh, thậm chí không thua gì Long Nữ Thương Lan Hải kén rể lúc trước...