Lược Thiên Ký

Chương 647: Bị người khác chơi đểu rồi.

Chương 647: Bị người khác chơi đểu rồi.

- Hay cho câu giết cả nhà ta!
Trên không Thiên Nhất Cung, đạo pháp chỉ kia vừa đi ra, chung quanh trong vòng trăm dặm là một mảnh vắng lặng, ban đầu chúng tu Bắc Vực đến đây xem trò cười, nhưng ở một câu cuối cùng kia, lại cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh lẽo rõ ràng, nhất thời không người đáp lại, ngay cả Thi Pháp Ấn cũng tức giận xông lên não, bỗng nhiên đứng lên, giọng nói oang oanh hướng vào trong Thiên Nhất Cung hét lớn:
- Thi mỗ chờ ngươi tới giết cả nhà ta!
Một tiếng gào to vận chuyển linh lực này lại như lôi đình chấn động khắp nơi.
Cũng không lấy pháp chỉ truyền lời, mà là một giọng nói gào lớn:
- Được, ta đánh con gái ngươi trước.
Vừa dứt lời, trơ mắt nhìn một con chim quạ màu vàng to lớn bay đến giữa không trung.
Trên lưng Kim Ô, một thiếu niên mặc áo màu xám tro đang ngồi khoanh chân, trong ngực còn ôm một đứa nhỏ, lại thấy thiếu niên kia hung hăng vỗ một cái vào mông đứa nhỏ, đứa nhỏ lập tức khóc lên, thiếu niên mặc quần áo màu xám tro lại cùng con quạ to lớn màu vàng phía tới "Ha ha""Oa oa"cười to, mặc dù tiếng khóc của đứa bé không vang, nhưng tu sĩ chung quanh có tu vi không yếu, lại nghe thấy rõ ràng.
Một màn quỷ dị này, nhất thời khiến cho mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Thi Pháp Ấn tức giận lên đến tận trời, quát lên:
- Làm gì có loại người như vậy? Sao không xuống đánh ta?
- Ha ha ha ha... Hắn thừa nhận đây là con gái của hắn...
Đại Kim Ô cùng thiếu niên áo xám tro đồng thời chỉ vào Thi Pháp Ấn cười to, giống như bắt được nhược điểm vậy.
Mà nội tâm của Thi Pháp Ấn cũng run lên, cũng ý thức được dưới sự tức giận của mình, quả thật suýt chút nữa làm lộ chân tướng, chỉ là tâm tư hắn nhạy bén, bèn quát lên:
- Ta không biết đứa nhỏ này là ai, nhưng bất luận là con cái nhà ai, cũng không cho phép ngươi đánh nó như vậy!
Một câu nghe có vẻ quang minh lẫm liệt, ra vẻ đạo mạo rất có phong cách cao thượng.
Có điều chiêu tùy cơ ứng biến này hiển nhiên không có tác dụng với Phương Hành. Nghe xong câu nói này, hắn trực tiếp phá lên cười. Ôm đứa bé đứng lên, hướng về phía đại trận kêu to:
- Thi Pháp Ấn, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, ngươi có bản lĩnh thì ở trước mặt của mọi người lập huyết thề, nói đây không phải con gái ruột của ngươi! Nếu như ngươi thề, ngày mai ông đây sẽ không xông trận, trực tiếp nhận thua luôn!
- Ngươi...
Thi Pháp Ấn nhíu mày một cái, không nói hết lời.
Người tu hành tu chính là thiên đạo, tin tưởng số mệnh cùng lực lượng trong cõi u minh, tự nhiên không có khả năng lập lời thề máu.
Huống hồ, cho dù không gặp báo ứng, nhưng ở ngay trước mặt nhiều tu sĩ biết rõ mọi chuyện như thế lập lời thề máu này, quả thật có một loại cảm giác trợn mắt nói dối, hắn gánh không nổi những người này, chuyện làm cũng đã làm, cho dù là bị người khác biết, cũng chỉ cảm thấy hắn tâm địa độc ác, hoặc sợ hoặc kiêng kị, nhưng lập thời thề máu này sẽ làm cho người ta xem thường, đây là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
- Bản tọa tuổi đã cao, không cùng đứa miệng còn hôi sữa như ngươi đấu võ mồm, ta chỉ ở chỗ này, chờ ngươi ngày mai xông trận!
Nói không lại hắn, Thi Pháp Ấn dứt khoát quyết định cái gì cũng không nói, sau khi nói câu sau cùng liền khoanh chân ngồi xuống.
- Không biết xấu hổ, trợn mắt nói dối!
- Ngươi con mẹ nó được lời bịa đặt dỗ lớn sao?
- Có phải Linh Xảo Tông các ngươi đều là hạng người này hay không? Thật buồn nôn, đây có phải là con ruột của ngươi hay không?
Trên không Thiên Nhất Cung, tiểu ma đầu lại dây dưa không bỏ, mắng nửa canh giờ, còn Thi Pháp Ấn đã phát giác tiểu ma đầu này muốn chọc giận hắn, để tự hắn nói ra một số lời không nên nói, sau đó, hắn dứt khoát có tai như điếc, đóng ý thức, ngược lại là một số đệ tử Linh Xảo Tông cảm thấy không phục, có mấy người nhảy ra quát Phương Hành, chỉ có điều đám bọn hắn vụng về, lại thêm sư trưởng ở bên cũng không kéo mặt xuống được, cuối cùng bị tiểu ma đầu còn có con tiện quạ đen kia chửi bóng chửi gió, chỉ chốc lát tất cả đều bại trận.
Cũng may sau nửa canh giờ, tiểu ma đầu kia đã mắng đến mệt, hạ xuống, pháp chỉ kia lại bay lên, chữ lớn màu vàng rực rỡ treo ở giữa trời, toả ra ánh sáng chói lọi:
- Buổi trưa ngày mai, ông đây chém đầu đầu chó của ngươi trước, rồi chặt đứt hương hỏa của ngươi!
- Được, buổi trưa ngày mai, ta cũng nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì!
Thi Pháp Ấn chậm rãi mở mắt, ở dưới đáy mắt lửa giận đang cháy hừng hực, sống ba trăm năm, bị mắng còn không nhiều bằng cả ngày hôm nay, điều này cũng làm cho lòng hắn nổi lên một loại cảm giác sắp phát điên đến cực độ, mạnh mẽ kiềm chế cơ tức giận, quay đầu phân phó đứa bé đi tuyên pháp chỉ, lệnh cho đệ tử trong tông làm công tác chuẩn bị, nghênh đón tiểu ma đầu kia xông trận vào ngày mai, thật nực cười, cũng may mà tiểu ma đầu này làm ra chuyện ngu xuẩn, chủ động định ra thời gian xông trận, đệ tử trong pháp trận cũng không cần thay phiên trực, buổi trưa ngày mai tập trung lực lượng vào một chỗ là được rồi.
Về phần chúng tu Thần Châu Bắc Vực, đều trơ mắt nhìn một người một quạ mắng Linh Xảo Tông đến á khẩu không trả lời được, thậm chí còn có một số nhân vật cấp bậc trưởng lão thi triển bình chướng che trước người, để ngăn cách tiếng mắng của tiểu ma đầu kia, thật sự đúng là rất kinh ngạc, Thần Châu có nhiều kỳ nhân dị sĩ, không thiếu truyền thuyết mỗi năm, có vị cường giả nào đó giết đến tận ngọn núi nào đó, đánh toàn phái đối phương đến mức không còn sức đánh trả.
Nhưng dựa vào miệng, mắng toàn tông đối phương đến im ắng, ngày hôm nay thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Được rồi, đoán chừng hỏa hầu đã không sai biệt lắm, nếu thực sự không được, lát nữa lão Kim ngươi lại đến mắng một trận!
Bên trong Thiên Nhất Cung, Phương Hành cười hì hì đưa vật nhỏ trong ngực cho Mẫu Đơn cô nương đã bưng sữa báo đợi nửa ngày, sau đó cười hì hì cùng Đại Kim Ô thương lượng:
- Chờ mắng bọn hắn đến phập phồng không yên, lúc mặt trời mọc ngày mai chuẩn bị xông trận!
Thiếu cung chủ Thiên Nhất Cung Đạo Vô Phương ngơ ngác nói:
- Không phải nói rõ buổi trưa ngày mai xông trận sao?
Phương Hành cùng Đại Kim Ô cùng nhau quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt khinh bỉ kia đã trả lời cho câu hỏi của hắn.
- Không phải lúc trước tên mập chết bầm này còn muốn tính toán hai chúng ta sao?
- Ai, đừng nói nữa, đồ đần đều cảm thấy mình rất thông minh!
Sau khi khinh bỉ, một người một chim quay đầu rời đi, thì thầm với nhau, để Đạo Vô Phương ở nguyên tại chỗ hung hăng đập đầu mình.
- Mẹ nó, bị hai tên khốn kiếp chọc giận, đầu óc của ta cũng hư luôn rồi...
Sau nửa ngày, hắn lại tự an ủi mình, cũng không phải ta đần, hai người này thật sự coi vô sỉ là chuyện cơm nước bình thường.
Cố tình đi theo sau, xem bọn hắn rốt cục thương lượng xông trận như thế nào, nhưng khi nhìn thấy hai tên kia đã đi xa, Đạo Vô Phương cũng do dự một chút, bỏ đi ý nghĩ này, đoán chừng hai người kia cũng sẽ không ngốc đến mức để cho mình nghe được bọn họ mưu đồ bí mật.
- Ngươi thật sự dự định ngày mai xông trận sao?
Phía trước, thân hình Long Nữ lặng lẽ xuất hiện, váy dài lơ lửng, tiên tư động lòng người.
- Nương tử tới rồi?
Trên mặt Phương Hành lập tức nở nụ cười.
Lập tức, vẻ mặt của Long Nữ có chút mất tự nhiên, ngừng lại một chút nói:
- Ta có thể xông trận cùng ngươi!
- Ách...
Phương Hành khẽ giật mình, tựa hồ không nghĩ tới Long Nữ sẽ nói như vậy, cũng làm cho hắn có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng lắc đầu, cười hì hì nói:
- Cái này thì không cần, ta không nỡ để ngươi mạo hiểm cùng với ta, ngươi ở bên cạnh nhìn là được!
- Vậy tại sao nó có thể?
Long Nữ thản nhiên nhìn Đại Kim Ô một chút.
Đại Kim Ô bỗng nhiên có cảm giác vinh dự, vô ý thức ưỡn ngực lên.
Phương Hành nhìn nó một chút, nói:
- Nó cũng không phải người, có chết ta cũng không đau lòng...
- Oa...
Đại Kim Ô nổi giận, vung móng vuốt vọt tới Phương Hành, trong lúc nhất thời vuốt xé hạc cùng Vương Bát Quyền lao vào cùng một chỗ.
Mắt thấy hai người này đùa giỡn đi xa, Long Nữ nhẹ nhàng thở dài, vẻ mặt có hơi mất mát. Lúc này, ở trên đỉnh núi xa xa, trong ngực Long Quân đang ôm một nữ đệ tử Thiên Nhất Cung xinh đẹp, một bên hì hì nâng cằm nữ đệ tử kia lên. Một bên giống như vô tình nhìn xuống phía dưới, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng không nhẹ, nhẹ nhàng thở dài.
- Con gái này của ta thực sự quá đần, chỉ thích hợp làm đạo lữ, không thích hợp làm tình nhân...
Thời gian một đêm rất nhanh đã qua đi, lúc mặt trời sắp mọc, một đạo kim ảnh, lặng lẽ không có tiếng động lướt đến cửa núi Thiên Nhất Cung.
Bên trong đại trận phía trước, có một ít mảnh mây đen dày đặc lại lặng yên không một tiếng động, tựa hồ không có người bảo vệ trận pháp, mà ở hai bên, một ít đỉnh núi cao thấp chập trùng, trong hư không, thậm chí một ít pháp chu to lớn đang lơ lửng, những tu sĩ đang ngồi khoanh chân xem cuộc chiến, lúc này cũng đang nhắm mắt dưỡng thần, hấp thu luồng tử khí đầu tiên lúc mặt trời sắp mọc, giữa thiên địa xuất hiện một tia yên tĩnh kỳ dị.
Lúc này, Phương Hành cùng Đại Kim Ô mặc áo giáp hạng nặng ngồi xổm ở cửa núi, liếc nhau một cái, đồng thời gật đầu.
Hít sâu một hơi, một người một quạ đồng thời lướt về phía cao thiên, thân hình như chớp ghé qua không trung.
Vút một cái chính là trăm trượng, mà sau đó lộ tuyến phi hành của Phương Hành cùng Đại Kim Ô hợp vào một chỗ, rồi ngồi xổm ở trên lưng Đại Kim Ô, mượn khí thế của nó lao về phía trước càng mãnh liệt hơn mấy phần, mang theo sóng gió ngập trời, mà cùng lúc đó, lúc mặt trời nhô lên nhảy ra khỏi biển mây, khí u ám giữa thiên địa bị quét sạch sành sanh, giống như một đạo kim quang bay ngang qua bầu trời xua tan hắc ám.
- Giết...
- Oa oa...
Một người một quạ đồng thời hét lớn, sát khí đằng đằng, nhưng cũng đánh tan một lát yên tĩnh của thế gian này.
- Bá bá bá...
Chúng tu xung quanh chờ đợi xem chiến cảm ứng được sát khí, gần như đồng thời mở to mắt, vô số đạo thần niệm quét tới.
- Chuyện gì xảy ra?
- Tiểu ma đầu đã rời khỏi Thiên Nhất Cung, hắn muốn xông trận vào lúc này hay sao?
- Thời gian còn chưa tới...
Trong lúc nhất thời, chúng tu đầy trời lại có chút không hiểu, rất kinh ngạc.
Nhưng cũng có một ít người phản ứng nhanh, cười lạnh:
- Hoang đường, tiểu ma đầu kia lại đánh chủ ý này!
- Luôn miệng nói buổi trưa sẽ xông trận, nhưng giờ Mão vừa tới liền đánh ra...
- Xứng với danh tiếng tiểu ma đầu, vô sỉ đến mỗi một bước!
Trong sự bàn tán kinh ngạc của chúng tu, ở trong không trung, một tia chớp màu vàng mang theo uy thế khó tả giống như một đạo ánh sáng mặt trời tạo thành kiếm quang màu vàng thẳng tắp chém vào đám mây đen nghịt trong pháp trận trước cửa núi Thiên Nhất Cung, thế xông lên này quả thực quá mạnh, gần như không thua gì một kích của Nguyên Anh, bất ngờ tách một đám mây trận ra hơn mười trượng, giống đao bổ vào đậu hũ.
Nhưng cũng chỉ có hơn mười trượng này, sau đó một vệt ánh sáng màu vàng kia cứ như vậy dừng lại, lộ ra bóng dáng của Đại Kim Ô cùng Phương Hành
Trên mặt bọn hắn tựa hồ cũng có chút kinh ngạc.
Ở quanh người bọn họ, vân khí màu đen càng chậm rãi tản ra, đột nhiên lộ ra đám đệ tử Linh Xảo Tông, mỗi người đều mặc áo giáp nặng, người mặc pháp y, bảo giáp, cầm trong tay pháp khí hoặc là phù văn, có một ít người ngồi xổm trên hung thú đằng đằng sát khí, từng loạt từng loạt, một đống một đống, chỉnh chỉnh tề tề, không bàn mà hợp trận lý, bao vây Đại Kim Ô cùng Phương Hành ở giữa.
- Ngươi thật cho là trên dưới Linh Xảo Tông chúng ta đều là kẻ ngu sao?
Cách đó không xa, một đám mây đen tản ra, lộ ra thân hình Thi Pháp Ấn đang ngồi khoanh chân ở trên bồ đoàn, mặt đầy mỉa mai, pháp y tung bay, tiên phong đạo cốt, giọng nói tựa hồ có chút khinh miệt mà lười biếng:
- Từ giờ Tý đã chờ ngươi, đã chờ nửa đêm rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất