Chương 651: Mặt mũi
Tiểu ma đầu gào to một tiếng lại như lôi điện xuất hiện ngang trời, rắc một tiếng truyền khắp nơi.
Trong chốc lát thiên địa trống trải, cho dù là đệ tử của Linh Xảo tông hay là chúng tu vẫn đứng đó quan chiến, trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè lên. Vẻ mặt vừa phức tạp lại quỷ dị, có người muốn mở miệng, không ngờ lại không biết nên nói cái gì, còn có người căn bản không tin cảnh tượng trước mắt này, không ngừng xoa mắt, còn có một vài người đức cao vọng trọng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không nhịn được mà thấp giọng thở dài, ánh mắt phức tạp.
Tiểu ma đầu thực sự thắng rồi sao?
Muốn cắt đầu người sao?
Tuy đã sớm biết cái giá của trận đặt cược này, nhưng tới lúc này rồi, trong lòng chúng tu vẫn trầm như nước!
Dù sao cũng là một Phong chủ của Linh Xảo tông, trưởng lão xếp thứ năm trên dưới toàn tông, có thể trở thành thiên chi kiêu tử Nguyên Anh trẻ tuổi nhất Bắc Vực, bây giờ lại bởi vì một trận đánh cược mà lại thất bại, mất đầu bởi một tiểu bối tới từ Nam Chiêm?
Nhất thời, chúng tu chợt phát hiện mình rất khó chấp nhận được kết quả này!
Còn trên dưới Linh Xảo tông cũng đều mang sắc mặt khó chịu.
Mặc dù bọn họ chuẩn bị cho việc đánh cược này trong vòng một tháng nhưng lại không ngờ mình thực sự đã thất bại...
Bây giờ làm sao đây?
Chẳng nhẽ thật sự phải giao đầu của Thi trưởng lão ra?
Chuyện này đương nhiên khó có thể chấp nhận được, nhưng nếu không giao, mặt mũi của Linh Xảo tông để vào đâu được?
Trong mơ hồ, không biết có bao nhiêu ánh mắt lặng yên nhìn về phía Thi Pháp Ấn, không ngừng lóe lên, còn gương mặt của Thi Pháp Ấn cũng đã trở nên tái nhợt, bàn tay gã cứng còng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, nhìn trận pháp phía trước. Nguyên Anh trưởng lão lúc trước bị tiểu tháp do Phương Hành khống chế đụng ngã nhào một cái, bây giờ lại trầm mặc không nói, ngồi đàng hoàng ở trên tế đàn, im lặng không lên tiếng. Tràng hạt lần trong tay đã bị gã ta rút ra như bánh xe xoay tròn, sau khi âm trầm một lúc, Thi Pháp Ấn mới lạnh giọng mở miệng:
- Tiểu ma đầu, ngươi quỷ kế đa đoan, dùng thủ đoạn không quang minh bậc này để thắng Linh Xảo tông ta cũng không có gì tài ba cả, nếu thật sự muốn lấy đầu của Thi mỗ, sao không đường đường chính chính đọ sức với ta một trận?
Nghe xong lời nói này của gã, chúng tu của Linh Xảo tông cười rộ lên nhưng sắc mặt hơi đổi, cảm thấy lời này có phần quen tai!
Trước khi xông trận, không phải tiểu ma đầu cũng nói như vậy sao?
Lại bị Thi Pháp Ấn hung hăng từ chối, bây giờ rơi vào đường cùng, tiểu ma đầu lại đồng ý được sao?
- Ha ha ha ha, thật không biết xấu hổ...
Quả nhiên Phương Hành phá lên cười, con mắt sáng lên như là bắt được một câu nói cầu còn không được, cái miệng nhỏ nhắn liên thanh nói vui sướng:
- Thi Pháp Ấn, đại gia nhà ngươi thật không ra gì. Rõ ràng là đã thua đánh cược còn muốn tiểu gia đơn độc đấu pháp với ngươi sao? Ngươi muốn đấu pháp cũng được, nhưng việc nào ra việc đó, trước tiên ngươi trả cái đầu người còn nợ cho ta, sau đó hai chúng ta đấu pháp thế nào cũng được...
Đại Kim Ô ở bên cạnh phụ họa theo:
- Đúng, thiếu nợ thì trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, trước tiên mang đầu ra rồi lại nói tiếp!
Trong chốc lát sắc mặt của Thi Pháp Ấn tái nhợt trầm mặc không nói, ánh mắt không ngừng lóe lên, gấp gáp nghĩ kế thoát thân.
Còn câu nói của Phương Hành cùng Đại Kim Ô nhất thời làm tất cả đệ tử của Linh Xảo tông biến sắc mặt, nhao nhao phẫn nộ.
- Tiểu ma đầu, ngươi đã cướp chí bảo của tông ta, còn nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?
- Chẳng qua là bằng vào pháp bảo sắc bén mới thành công xông trận, đừng có thật sự cho rằng ngươi vô địch!
- Chư vị sư huynh đệ, hà tất phải nói nhảm với hắn làm gì, chúng ta xông lên phía trước giết hắn đi!
Trong tiếng liên thanh gầm lên, cơn tức cũng không nhỏ, chỉ là rõ ràng không còn sự hăng hái như trước đó nữa.
Thi Pháp Ấn nhìn thấy cách nói đó của Phương Hành thì cũng không thể làm gì được. Vừa vội vừa tức, vô cùng lo lắng sợ lão tổ tông Nguyên Anh sau khi suy nghĩ một phen sẽ vì bảo trụ danh tiếng của Linh Xảo tông mà giao mình gia, bây giờ gã đã cực kỳ hối hận rồi. Trước đây vì sao lại chiêu cáo tin tức lần đánh cược này cho chúng tu của Bắc Vực chứ? Cho nên hiện tại người xem cuộc chiến có quá nhiều, Linh Xảo tông đã không còn cách nào dễ dàng xuống đài được nữa.
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, trái tim gã dâng lên một sự ngoan lệ, bề ngoài bất động thanh sắc chậm rãi đi về phía trước, dường như đang trầm ngâm xem nên đáp lại như thế nào. Nhưng đột nhiên thân hình bỗng lóe lên, không ngờ lại thi triển Na Di thuật, mượn đại trận trong Linh Xảo tông chợt lấn tới trước người Phương Hành, bàn tay lành lạnh thẳng tắp đập xuống, trong miệng quát chói tai, truyền đi khắp nơi:
- Trước đó đánh cược là Linh Xảo tông ta có thể giữ chân ngươi được hay không, không phải là ngươi chỉ cần xông trận là coi như xong rồi, hiện tại bắt ngươi lại, Linh Xảo tông ta cũng sẽ thắng trận đánh cược này...
- Tên khốn kiếp này, không ngờ ngươi lại chơi chiêu ấy!
Giọng Phương Hành tức tối vang lên, tiểu tháp trong lòng bàn tay đẩy về phía trước người, tăng vọt mấy lần, lại giống như một cái khiên vừa hay chắn trước người hắn.
Tiểu tháp cứng như huyền thiết, thần khí cũng khó làm thương tổn được. Một trảo này của Thi Pháp Ấn ngay cả một vết tích cũng không lưu lại được, còn bị quang mang quỷ dị bắn ra từ tiểu tháp làm cả người như mất đi lực ngự không, buồn bực gào lên một tiếng, ngã trở lại trong trận pháp.
Nhìn thấy cảnh ấy, đừng nói là tu sĩ ở xung quanh quan chiến, cho dù chư đệ tử của Linh Xảo tông cũng đều kinh ngạc, sợ hãi. Bọn họ cũng biết cho dù lúc này Thi Pháp Ấn bắt giữ tiểu ma đầu này lại, mặt mũi của Linh Xảo tông cũng đã mất sạch. Đưa mắt nhìn về phía pháp tướng của Nguyên Anh lão tổ, bỗng nhiên thấy ông ta khựng lại, giơ tay ấn về phía không trung, một luồng pháp lực ngầm vận chuyển qua chế trụ Thi Pháp Ấn đang giùng giằng đứng dậy tái đấu, lạnh nhạt nói:
- Thua chính là thua, đừng có tái đấu nữa, tốt xấu gì cũng nên lưu cho Linh Xảo tông chút mặt mũi...
Sắc mặt của Thi Pháp Ấn nhất thời kinh hãi, quay đầu kêu lên:
- Sư thúc, người... người thật sự muốn ta...
Nguyên Anh lão tổ chậm rãi lắc đầu nhìn về phía Phương Hành, thản nhiên nói:
- Tiểu hữu, mặc dù ngươi mượn lực pháp bảo nhưng ngươi quả thực đã thành công xông trận, cho dù làm lại một lần nữa lão phu cũng không nắm chắc ngăn được món pháp bảo kia, cho nên trận đánh cược hôm nay coi như ngươi thắng, nhưng hãy cho lão phu giữ lại một chút cái tôi, chúng ta tới đây dừng lại thôi, thế nào? Nếu ngươi không cam lòng, Linh Xảo tông ta có thể bồi thường cho ngươi mấy món pháp bảo!
- Muốn lấy tiền chuộc mạng?
Phương Hành đối mặt với đường đường là lão tổ Nguyên Anh lại hoàn toàn không đổi sắc mặt, cắn răng cười nhạt, giọng nói phát lạnh:
- Bảo bối đáng tiền nhất Linh Xảo tông các ngươi đang ở trong tay ta rồi, còn có pháp bảo gì có thể lọt vào mắt ta được? Nếu như ngươi đã nhận thua, vậy thì hãy bớt sàm ngôn đi, lập tức chặt đầu người kia tới cho ta, bằng không ta sẽ chiêu cáo pháp chỉ cho thiên hạ, cho Linh Xảo tông các người mất hết mặt mũi.
- Ngươi!
Nguyên Anh lão tu của Linh Xảo tông này dường như cũng không ngờ Phương Hành lại khó chơi như thế, hoàn toàn không cho mình một bậc thang để bước xuống, trong chốc lát xấu hổ khôn kể, ánh mắt cũng hung ác nham hiểm. Đầu của Thi Pháp Ấn ông ta không muốn giao ra, cũng không thể đoạt lại pháp bảo nhà mình, cũng không thể tiếp tục dựng một mầm non có thể kết thành Nguyên Anh giống như Thi Pháp Ấn để thay thế gã được, sau khi suy nghĩ thì mặt già trầm xuống, trong chốc lát không đáp lại.
Cùng lúc đó, lại có một luồng thần niệm được thả ra truyền về phía mấy vị tu sĩ đức cao vọng trọng đang quan chiến.
- Ha ha, tiểu hữu tới từ Nam Chiêm à, lần đánh cược này vốn là Linh Xảo tông tận lực chiếu cố tới ngươi, ngươi thắng cũng cho qua đi, thành danh chỉ trong sớm muộn mà thôi, toàn bộ Bắc Vực đều sẽ biết tới một vị thiếu niên thiên kiêu xuất thế như ngươi, lại nói, ngươi còn phải cảm tạ Linh Xảo tông đã thành toàn mỹ danh cho ngươi đó, hà tất phải ở đây cãi lý không tha cho người ta chứ? Theo ta thấy chuyện này bỏ qua đi thôi!
Trong hư không, một vị lão nhân người mặc đạo bào màu vàng nhạt cười ha hả tiến lên, nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Đúng vậy đúng vậy, tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng Đức Chiêu chân nhân của Linh Xảo tông không bắt được ngươi sao? Còn không phải là vì tiếc cho tính mạng của ngươi, sợ ngươi và tiểu tháp này đồng thời bị hủy nên mới cho ngươi một chỗ trống để chui ra ngoài sao? Theo lão phu thấy, mỗi người lùi một bước đi, ngươi ấy à, đừng nên nói chuyện đầu người hay không nữa, ý của Linh Xảo tông người ta thế, coi như là Linh Xảo tông nợ ngươi một ân huệ, thế nào?
Một tráng hán khuôn mặt dữ tợn nhưng lại ăn mặc giống như một nho sinh đi ra, cũng mở miệng cười khuyên bảo.
- Khi đó ngươi chém giết con trai của Thi đạo hữu, hắn cũng dĩ hòa vi quý không tìm ngươi bắt ngươi đền mạng, bây giờ sao ngươi lại không hề cảm kích như vậy? Ha hả, Thần Châu không thể so với Nam Chiêm được, chuyện gì làm quá mức cũng sẽ dẫn tới sự bất mãn của chúng tu...
Lại có người đi ra, trong lúc nhất thời, có chừng bảy tám lão tu ở Bắc Vực có vị trí, có mặt mũi tới khuyên bảo.
Phương Hành nghe quả thực ngây người, liếc Đại Kim Ô một cái, hai người đều nháy mắt một cái.
- Làm sao ta càng nghe càng cảm thấy cả người ta đều sai, xấu hổ khi muốn lấy đồ khi đặt cược thắng vậy?
Đại Kim Ô cũng nói:
- Đúng vậy, nói thế thật giống như ngươi thua, bọn họ sẽ không mượn cơ hội đó làm thịt ngươi ấy...
Ánh mắt của hai người đều có chút không bình thường, cho tới giờ chưa từng nghĩ đối nhân xử thế còn có thể như vậy, thật hay giả lại dễ dàng bị đảo lộn như vậy sao?
- Tiểu hữu, chúng ta cũng là dĩ hòa vi quý, suy nghĩ thay ngươi thôi, dù sao ngươi cũng phải mượn pháp bảo mới thành công xông trận được, cũng không phải bằng kỹ năng chân thật, hiện tại để lại một đường, tương lai cũng sẽ giúp mình được chút gì đó, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ...
Một người dáng vẻ mập mạp, mặt tròn cười lên giống Phật Di Lặc mở miệng cười:
- Thế nào? Chuyện của ngày hôm nay, chỉ tới đây thôi được không?
- Các người nói đều thật có đạo lý...
Phương Hành cũng bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói.
Chúng tu nghe xong lời của hắn đều nhẹ nở nụ cười, đưa ánh mắt nhìn về phía Đức Chiêu trưởng lão của Linh Xảo tông. Mấy vị lão tu đều có quan hệ thân cận với Linh Xảo tông, đương nhiên biết lúc này dùng lời khuyên giải tiểu ma đầu, cứu được tính mạng của Thi Pháp Ấn, sau đó Linh Xảo tông tất sẽ nhận ân tình của mình, sẽ dâng hậu lễ, lúc này nhìn dáng vẻ của tiểu ma đầu rõ ràng đã xuôi dần.
Còn nửa câu sau của Phương Hành lại làm cho sắc mặt mọi người đại biến:
- Đáng tiếc chuyện đạo hữu nói ta không thể thực hiện được, chấp nhận thua cuộc, giao đầu người ra!
- Bốp...
Một đám lão tu có mặt mũi của Bắc Vực đều đồng thời đại biến sắc mặt, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
- Thật là một tiểu tử không có chừng mực, lão phu đã nhường ngươi một bước, còn dám lả lướt không buông tha, đầu người ở đây, ngươi có bản lĩnh thì tới mà lấy!
Sắc mặt của Đức Chiêu trưởng lão Linh Xảo tông cũng đã dị thường khó coi, trầm giọng nói, ẩn chứa sát khí.
- Chuyện này con mẹ nó thật là đang chơi xấu ta mà...
Phương Hành vừa tức vừa vội, tức giận nhìn Nguyên Anh lão tổ, quả thực không biết nói cái gì cho phải.
May mắn là vào lúc này, có người thay hắn trả lời:
- Không sao, người khác nợ hắn, trưởng bối như ta tới lấy thay hắn cũng giống nhau thôi!
Sau khi quát khẽ một câu kia, một thanh ảnh, một bóng trắng giáng từ trên trời xuống, bóng lưng mảnh và song thủ chắp đặt sau lưng, chính là một người đàn ông trung niên búi tóc hơi trắng, phong hoa vô song; nữ tử thì là một tiểu mỹ nhân có vóc dáng cao gầy, dung nhan khuynh thế, tuổi còn trẻ, trong lòng ôm một hài tử nho nhỏ. Hai hai người này vừa xuất hiện, nhất thời xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều thoáng lui về phía sau, tỏ vẻ không dám mạo phạm.
Hai người này, đương nhiên là phụ nhân – nữ nhi Long Quân và Long Nữ đến rồi.