Lược Thiên Ký

Chương 650: Mang đầu người đến!

Chương 650: Mang đầu người đến!

Nguyên Anh xuất thủ tất nhiên là bất phàm, tiểu tháp ở bên trong đại trận đi qua đi lại tự nhiên bỗng nhiên bị khóa chặt, ở giữa năm ngón tay của vị Nguyên Anh lão tổ của Linh Xảo Tông, năm đạo linh lực đan thành lưới, tiểu tháp ở giữa giống như hạt cát bé nhỏ so với Nguyên Anh cao trăm trượng, bất luận tiểu tháp xông tới đâu đều sẽ bị linh lực của hắn khóa chặt, lúc năm ngón tay khép lại cũng chính là lúc tiểu tháp bị hắn bắt được.
Đối mặt với cục diện này, Phương Hành cũng nổi hung ác, không còn tránh né, dứt khoát cứng rắn tiến lên.
Một tiếng rống "Đâm chết hắn" vang lên, lúc đầu tiểu tháp giống như người trưởng thành lớn chừng ngón cái, bỗng nhiên ánh sáng bắn ra bốn phía, vậy mà không ngừng biến lớn lên, gần như trong chốc lát, từ lớn chừng ngón cái biến thành một đứa nhỏ, lại từ một đứ nhỏ biến thành con voi lớn cuối cùng vọt tới, lúc cách thân hình Nguyên Anh chừng ba mươi trượng, bỗng nhiên biến thành to như núi nhỏ, ầm ầm cứng rắn tiến lên.
- Hả?
Nguyên Anh lão tổ kia vồ đến một cái, lúc đầu vốn nghĩ dễ như trở bàn tay, nhưng thẳng đến khi năm ngón tay chộp tới tiểu tháp, mới đột nhiên cảm ứng được, bên trong tiểu tháp nhìn như bình thường kia vậy mà xen lẫn lực lượng pháp tắc mạnh đến cực điểm, ở giữa năm ngón tay, linh lực bị xoắn nát, hư không hỗn loạn, bắt không trượt tay, vậy mà nắm vào không khí trơ mắt nhìn tiểu tháp to như núi nhỏ đập vào mặt.
- Không ổn!
Vị Nguyên Anh lão tổ của Linh Xảo Tông phát hiện không ổn, kêu to một tiếng, liền muốn tránh ra.
Nhưng mà đã trễ, tiểu tháp mãnh mẽ xông tới, khoảng cách ba mươi trượng trong chớp mắt liền đến, chỉ thấy "Bành" một tiếng, tiểu tháp to bằng ngọn núi nhỏ vậy mà thẳng tắp đâm vào trán của vị Nguyên Anh lão tổ kia, so với pháp tướng cao trăm trượng, tiểu tháp kia giống như cục gạch đập lên gáy, đập thẳng vào Nguyên Anh lão tổ khiến hắn hét thảm một tiếng, ngã nhào một cái ngã ngửa trên mặt đất...
- Ha ha ha ha...
- Oa oa oa oa...
Trong tiểu tháp truyền ra tiếng cười to của tiểu ma đầu cùng tặc quạ đen, tiểu tháp lần nữa thu nhỏ tiếp tục phóng về phía trước.
Mà chúng chiến tu xem trận chiến xung quanh thì trực tiếp ngây người.
Khác với vừa rồi tiểu tháp hóa to chừng bằng ngón cái ẩn nấp tiến lên, lần này tiểu tháp biến to chừng ngọn núi nhỏ. Vị phá tướng Nguyên Anh lão tổ của Linh Xảo Tông kia cũng cao chừng trăm trượng, nhưng cũng làm người ta nhìn thấy rõ ràng... Trong ba trăm dặm, tất cả tu sĩ đều thấy được đường đường là Nguyên Anh lão tổ bị tiểu tháp kia đụng cái té ngã, nhất thời miệng mở to, thậm chí quên cả khép lại...
- Vậy... Vậy mà... Lại đụng Nguyên Anh lão tổ ngã lăn ra, cái kia là bảo bối bực nào?
Chúng tu xem chiến đều hít vào một ngụm khí lạnh, trái tim run lên, một màn này thật quá mức kinh người.
Nhưng cũng chỉ có số ít nhân vật lớn nhạy bén phát hiện, sau khi Nguyên Anh lão tổ bị đụng ngã lăn ra, tiểu tháp kia nhìn như không thay đổi, kì thực ánh sáng đã đang nhanh chóng ảm đạm, tựa như mỹ ngọc đã mất đi bảo quang, minh châu đã mất đi trong suốt, giống như trôi mất một lực lượng cực kỳ trân quý, khí tức phía trên tiểu tháp cũng rất nhanh trôi đi, dần dần suy yếu.
Đối với đại trận còn dư lại mà nói, lực lượng còn lại vẫn đủ dùng.
Sau khi đụng ngã lăn Nguyên Anh, tiểu tháp lập tức thu nhỏ lại, lần nữa biến nhỏ chừng ngón cái, như chớp giật bay về phía trước, Nguyên Anh lão tổ ẩn thân trong đại trận của Linh Xảo Tông để phòng ngoài ý muốn, cũng chỉ có như thế, sau khi hắn bị đụng đổ, chư đệ tử tông môn phía sau cũng không có người có năng lực ngăn tiểu tháp này lại, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nó phóng tới một chỗ khác trong pháp trận.
- Xùy...
Từ hư không nhìn xuống, một mảnh mây đen trăm dặm địa vực che chắn đại trận, rốt cục vào lúc này hoàn toàn bị chia thành hai nửa.
- A a ha ha, ta thắng, Thi Pháp Ấn, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, mang đầu người đến đây!
Sau khi xông ra khỏi pháp trận, tiểu tháp lơ lửng giữa không trung, một đạo ánh sáng xám, một vệt kim quang từ bên trong bay ra, ở trong hư không hóa thành bộ dáng của tiểu ma đầu cùng Đại Kim Ô, Phương Hành cất tiếng cười to, bàn tay giơ ra, tiểu tháp liền bay trở về lòng bàn tay của hắn, khí cơ thu lại, rồi hóa thành hình dáng không chút thu hút, bất kỳ ai cũng không nghĩ ra, cái này chính là bán tiên khí có thể biến hóa tùy ý.
Sau khi hùng dũng hiên ngang rống to, hắn lại mặt mày ủ rũ nhìn tiểu tháp, bộ dáng rất đau lòng.
Tiểu tháp này là pháp bảo bảo mệnh mà Căn Bá cho hắn, lúc hắn vội vã mang theo Đại Kim Ô rời khỏi Yêu Địa, Căn Bá liền cho hắn tiểu tháp này, nói rất đơn giản, nhìn tên khốn kiếp ngươi có nhiều bảo bối quá, túi trữ vật đã không đóng lại được, lão già ta sẽ cho ngươi một thứ tốt, sau đó liền cho hắn tiểu tháp này, biến hóa như ý, không gian cực lớn, thích hợp bỏ đồ vật.
Chỉ có điều, nếu chỉ để trữ vật, Căn Bá cũng không cần trịnh trọng ban thưởng như vậy, tháp này vẫn còn có một tác dụng kỳ diệu khác, chính là sau khi xây dựng không gian ổn định, có thể chứa người, trốn vào trong tòa tháp, mà thân tháp không tổn hại, người ở bên trong tháp sẽ không có việc gì, sau đó ở trong tháp khống chế pháp bảo, lao sang trái, đột kích bên phải có thể mượn cơ hội này thoát khỏi hiểm cảnh, thật sự là tuyệt không thể tả.
Mặc dù Căn Bá không nói qua lai lịch của tháp này, nhưng căn cứ vào một ít truyền thuyết của Yêu Địa mà Đại Kim Ô từng kể, cộng thêm hắn lấy âm dương Thần Ma Giám xem xét, Phương Hành đại khái cũng đoán ra được lai lịch của toà tháp này, Yêu Địa từng cho ra ba vị Yêu Đế, pháp lực thông thiên, tung hoành một thế, ở lúc Yêu tộc yếu thế bị trục xuất, bọn họ cứng rắn bức lui tiên binh Thần Châu, để Yêu tộc ở Yêu Địa an thân, còn liên thủ sáng lập Yêu Đế Các, bảo tồn một đường khí vận của Yêu Địa, để con cháu hậu thế có cơ hội vùng lên lần nữa.
Bên trong ba vị Yêu Đế, có một vị tên gọi Hư Không Yêu Đế, am hiểu xuyên thẳng qua hư không, vô tung vô ảnh, lúc mở ra Yêu Đế Các trên Yêu Địa đã dùng đến da thú, hài cốt, kỳ thật là sau khi vị Hư Không yêu này tọa hóa lưu lại hài cốt mà chế thành, sau đó Căn Bá truyền cho Phương Hành một tòa tiểu tháp, bộ dáng chế thành cùng yêu trong yêu tháp không khác chút nào, phải có chút liên quan.
Đương nhiên, về lai lịch cụ thể, Phương Hành không thèm để ý, chỉ cần dùng tốt là được.
Sau khi thấy chỗ kỳ diệu của tiểu tháp, trong lòng một mực ngứa ngáy khó chịu, chắc hẳn lúc trước Căn Bá truyền tháp cũng không ngờ tới Phương Hành sẽ phá như vậy, người bên ngoài lấy được tiểu tháp này khẳng định sẽ trân trọng giữ lại, nhưng Phương Hành cầm lại một mực suy nghĩ lúc nào thử một chút... Trước kia lá gan của người khác đã có ba cái lớn, có thứ này liền trở thành người mười cái trăm lớn.
Lúc trước đại náo Thiên Nhất Cung, đối mặt với sự truy đuổi của Hồ Quân trường lão, hắn liền muốn dùng một lần, nhìn xem có thể chạy trốn dưới tay Nguyên Anh hay không, đáng tiếc Hồ Quân trường lão bị tấm phù lệnh của Viên gia dọa sợ, hắn còn chưa kịp sử dụng tiểu tháp, về sau lúc đoạt vợ, bị Nguyên Anh vây quanh, hắn cũng muốn thử một lần, nhưng cuối cùng Long Quân xuất hiện, cũng không dùng tới, đến hôm nay, mới có thể tính là có đất dụng võ.
Ẩn thân trong tiểu tháp, mạnh mẽ xông đại trận của Linh Xảo Tông, thật sự ngẫm lại liền kích thích.
Một phen đại náo quả nhiên diệu dụng vô tận, chỉ có điều sau khi sử dụng xong hắn lại bắt đầu hối hận.
Tiểu tháp quá mức huyền diệu, ban đầu là Căn Bá xuất thủ lưu lại một đạo phù văn ở trong tháp, có thể để Phương Hành lấy tu vi Kim Đan điều khiển bảo vật này, nhưng cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi, sau lần sử dụng này, phù văn ảm đạm, tiểu tháp chỉ có thể dùng để chứa đồ, lần sau còn muốn cho người đi vào cũng giống như túi trữ vật, trước tiên làm người đó hoàn toàn mất hết khí cơ, hoặc người chết mới có thể ném vào.
Đại Kim Ô thấy bộ dáng này của hắn cũng vô cùng khinh thường: lúc vô dụng, ngươi suy nghĩ dùng một chút, sau khi dùng xong lại đau lòng!
Nghe Phương Hành hét lớn một tiếng, trên dưới Linh Xảo Tông cũng hoàn toàn tĩnh mịch, trên mặt từng người đều hiện lên vẻ lo lắng, trầm mặc không nói gì.
Ngay cả chúng tu xem trận chiến, cũng từng người ngạc nhiên, ánh mắt nặng nề nhìn về phía phương hướng này.
Chẳng ai ngờ rằng, tiểu ma đầu kia vậy mà thật xông trận thành công.
Trong thời gian uống cạn chung trà ngắn ngủi, thành công xuyên qua đại trận, đi tới một chỗ khác, trong lúc đó quấy rối người trong đại trận người ngã ngựa đổ, thậm chí còn đụng ngã một vị Nguyên Anh lão tổ đã ẩn nấp ở trong đại trận, phá nát trận phá không thể lại nát hơn...
Nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chút quái quái!
Ỷ vào một cái pháp bảo xông trận đụng ngã Nguyên Anh, cái này còn được gọi là xông trận sao?
Rõ ràng là đang khoe của mà.
Cũng chính bởi vì trong lòng có loại cảm giác quái dị này, khiến cho bất luận là đệ tử Linh Xảo Tông, hay là chúng tu xem trận chiến đều giữ vững trầm mặc kỳ dị, trọn vẹn trong bốn năm hơi thở, thiên địa một mảnh yên lặng, không có một người mở miệng.
- Ngươi... Ngươi dựa vào pháp bảo xông trận, có tài ba gì?
Sau thời gian bốn năm hơi thở, mới có một trưởng lão Linh Xảo Tông cách Phương Hành gần nhất giận dữ hét lớn, giận dữ mắng mỏ Phương Hành, vị trưởng lão này canh giữ ở cửa ải cuối cùng đã ôm ý nghĩ cho dù chết vẫn phải thủ trận, trước kia Thi Pháp Ấn từng có đại ân với hắn, hắn cũng đã thề độc, mình có thể chết, nhưng tiểu ma đầu kia muốn xông trận, thì phải đạp lên thi thể của chính mình, nhưng chẳng ai ngờ rằng, tiểu ma đầu kia điều khiển tiểu tháp mà đến, "Ba" một tiếng liền đụng nát trường kiếm trong tay mình, người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bay qua.
Cái này khiến ông vừa phẫn nộ vừa nghẹn khuất, một bầu nhiệt huyết còn chưa kịp bùng lên đã bị người trước mắt tạt một chậu nước lạnh.
Lúc này, hắn giận dữ mắng mỏ Phương Hành, bộ dáng giống như muốn cắn người.
Nhưng mà Phương Hành lại hờ hững với hắn, ngoáy lỗ mũi, nhìn về phía Linh Xảo Tông, người tu hành bảo thể vô cấu, huống chi Phương Hành tu nhục thân gần tới cực hạn của tu sĩ, tuy ngoáy không ra thứ gì, nhưng vãn hung hăng ngang ngược đến bỉ ổi, làm cho vô số tu sĩ Linh Xảo Tông đều tức giận bốc khói trên đầu, lão tu hướng hắn phẫn rống to càng suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
- Trước khi xông trận ta đã hỏi qua, là các ngươi bảo không có vấn đề gì!
Phương Hành uể oải mở miệng, bộ dáng muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
Một câu làm chúng tu Linh Xảo Tông nói không ra lời!
Lúc này, bọn họ mới nghĩ tới, trước khi tiểu ma đầu xông trận, thật đúng là có lải nhải vài câu, mà Thi Pháp Ấn vì muốn cho hắn chết sớm, thật đúng là có nói ra câu có pháp bảo gì cứ sử dụng hết ra, lúc ấy chỉ vì ngăn chặn cái miệng của tiểu ma đầu kia, nhưng ai có thể nghĩ tới, kết quả vậy mà tiểu ma đầu kia mượn một món pháp bảo đánh toàn bộ chúng tu Linh Xảo Tông phát cáu.
- Nhóm khốn kiếp, là các ngươi trước trận chiến mang theo pháp khí, phối phù triện, cưỡi hung thú, mấy ngàn người bao vây một mình ông đây, kết quả ông đây chỉ dựa vào một món pháp bảo đã xông trận thành công, các ngươi ngược lại còn không nhận hay sao?
Phương Hành hít sâu một hơi, gào lên:
- Ít con mẹ nó nói nhảm đi, ta còn chưa nói chuyện các ngươi ẩn giấu một vị Nguyên Anh ở trong đại trận đâu, Thi Pháp Ấn, mang đầu người đến đây!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất