Chương 652: Một bước lên mây, tiền đồ sáng lạn
Trước đây vẫn không quan tâm tới việc Phương Hành liều chết xông trận, cũng không có ý ở giữa điều hòa, nhưng Long Quân lại thình lình lộ diện vào lúc này, một câu nói đó làm sắc mặt của Đức Chiêu trưởng lão thất kinh, thi lễ với Long Quân, cười gượng nói:
- Thương Lan Hải chủ, vốn là do đám tiểu bối hồ đồ, ngài cần gì phải nhúng tay vào? Chẳng nhẽ thật sự muốn giết chết Phong chủ của Linh Xảo tông ta hay sao?
Long Quân cười rất ôn hòa, không mang theo cơn tức nào, nhưng vẫn có sự uy nghiêm làm người ta không dám hoài nghi:
- Đánh cược ta không quan tâm, đó là chuyện giữa các ngươi và tiểu tử này, Linh Xảo tông các ngươi kéo người của toàn tông đi đối phó với một con khỉ nhỏ như vậy ta cũng không để ý, thứ mất đi chính là mặt mũi của Linh Xảo tông các ngươi, ngươi đường đường là Nguyên Anh lão tổ lại trốn trong đại trận bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đối phó với một tên tiểu bối, ta cũng không để ý, hủy chính là danh tiếng của ngươi, nhưng ngươi rõ ràng đã thua, lại vẫn muốn chơi xấu, là thấy tu sĩ Hải tộc ta mềm yếu nên có thể bắt nạt được hay sao?
Giọng nói không lớn nhưng lại chấn động chúng tu ở xung quanh, không một người nào lên tiếng, lặng ngắt như tờ.
Ở trước mặt Phương Hành, Long Quân cười đùa giỡn cợt không có dáng vẻ kiêu ngạo của đại nhân vật, nhưng ở trước mặt chúng tu của Bắc Vực lại sừng sộ lên, lạnh giọng nói lại tựa như có một cây đại chùy đập ầm ầm vào lòng chúng tu Bắc Vực khiến người ta cảm thấy kinh hãi.
Cho dù danh tiếng có xấu hơn nữa, dù sao cũng là chủ nhân của Thương Lan Hải!
Đức Chiêu trưởng lão của Linh Xảo tông nhìn Thi Pháp Ấn sắc mặt xanh mét ở bên cạnh mình, gương mặt già nua cũng trầm xuống, sau một hồi lâu mới trầm giọng nói:
- Thương Lan Hải chủ, lão phu không dám mạo hiểm phạm vào uy nghiêm của Hải tộc, nhưng theo ta được biết, người này không phải người trong tộc ngươi!
Long Quân cũng thu lại tiếu ý trên mặt, thản nhiên nói:
- Ồ không phải người trong Hải tộc ta, thì là ai được?
Đức Chiêu trưởng lão lạnh lùng nói:
- Lão phu chỉ biết được hắn là một tên tiểu bối tới từ Nam Chiêu, đi tới Bắc Vực Thần Châu làm xằng làm bậy, làm không biết bao nhiêu việc xấu, sau đó còn giết một vị chân truyền của Linh Xảo tông ta ở trên Thiên Nhất cung, đoạt dị thú Đằng Xà của Linh Xảo tông ta, lại cướp cả bảo vật trấn tông của Linh Xảo tông, một tiểu nhi Nam Chiêm như vậy cho dù ngươi là Thương Lan Hải chủ cũng không thể nhúng tay vào được chứ?
- Lão khốn kiếp. Những thứ ngươi nói ta làm phải có chứng cứ chứ?
Phương Hành ở bên cạnh nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, ồn ào kêu to.
- Tiểu tử, ngươi dám mắng ta?
Đức Chiêu trưởng lão của Linh Xảo tông ngẩn ra, sau đó giận tím mặt.
Phương Hành nói:
- Không dám... Lão già khốn kiếp!
- Muốn chết!
Đức Chiêu trưởng lão tức giận tới mức râu mép cũng sắp bay lên, sát khí xung thiên dường như làm cho nhiệt độ chung quanh cũng giảm đi vài phần.
- Ha ha, trưởng bối nói chuyện, lấy đâu ra chuyện gì cho ngươi chen vào, cút sang một bên!
Nhưng cũng vào lúc này, Long Quân cười ha ha làm nhiễu loạn khí cơ vận chuyển trong thiên địa, làm xung quanh khôi phục như thường, còn gã thì tự nhiên đá vào mông Phương Hành một cái, la hắn cút sang một bên. Phương Hành xoa xoa cái mông của mình, trừng mắt với Đức Chiêu trưởng lão của Linh Xảo tông một cái rồi xoay người đi tới bên cạnh Long Nữ, dáng vẻ thực sự kiêu ngạo tới mức làm người ta ngứa răng...
- Ai nói hắn là một tiểu bối không môn không phái ở Nam Chiêm thế?
Long Quân cười khẽ một tiếng, âm lượng khẽ cao lên, có sự uy nghiêm vô hình trải rộng ra, mơ hồ làm chúng tu ở xung quanh đều có chút kiêng kỵ, sau đó gã mới chậm rãi nói tiếp:
- Nếu như hắn chỉ là một con khỉ tới từ Nam Chiêm, bản vương đương nhiên sẽ lười để ý tới hắn. Đừng nói là Linh Xảo tông các người quỵt nợ không trả, cho dù là trở mặt không nhận cũng không liên quan gì đến ta cả. Nhưng nếu hắn là thần tử của Hải tộc đạo thống ta, là con rể của Long Quân ta thì sao?
Nói đến đây đón lấy ánh mắt kinh ngạc của chúng tu, giọng nói gã hơi lạnh đi:
- Đầu tiên Linh Xảo tông các người bày đại trận, lấy lực toàn tông đấu với một mình tiểu bối của tộc ta, lại có cả Nguyên Anh ở trong trận, hành vi vô sỉ như vậy không nói, thậm chí cuối cùng thua đánh cược còn dám mạnh mẽ cưỡng ép người? Linh Xảo tông, ta chỉ hỏi các ngươi lấy lá gan đó từ đâu thế?
Sau khi chất vấn một phen như sấm sét đánh xuống, lại làm chư đệ tử của Linh Xảo tông chấn động tới mặt như màu đất.
Đức Chiêu trưởng lão há miệng nhưng lại không nói ra được câu nào.
Mà còn chưa hết, sau khi Long Quân quát chói tai liền bước lên nửa bước, lại thẳng tắp xông vào đại trận của Linh Xảo tông. Lúc này đại trận của Linh Xảo tông chưa giải, pháp tắc vẫn còn đó, khi gã bước một bước vào tự có khí cơ vô hình gào thét phản kích, còn Long Quân thì hoàn toàn không có động tác gì, ống tay áo khẽ nhếch, điện xà vô tận xao động, qua một lát lại xé rách pháp trận của Linh Xảo tông bên người, làm chư đệ tử bị chấn động bay ra ngoài.
- Tứ Phương Long Xà ấn...
Lúc này, Thi Pháp Ấn đứng bên cạnh Đức Chiêu trưởng lão cũng kinh hãi, đã hiểu mục đích của Long Quân, liều lĩnh lấy ra bốn Thanh Đồng ấn ùng ùng ập về phía Long Quân. Cùng lúc đó, bản thân mình quay đầu chạy, lập tức bóp nát bốn tấm phù triện giấu trong tay, không gian quanh người vặn vẹo, nhảy lên không trung, thân hình đã không thấy nữa, không biết đã đi đâu.
Đối mặt với Long Quân xuất thủ, y lại lấy Thanh Đồng ấn ra ngăn cản, lại lấy phù triện đào tẩu, phản ứng xác thực không chậm.
Chỉ tiếc, ở trước mặt Long Quân, chút thủ đoạn này lại tựa như hoàn toàn không có tác dụng.
Tay áo phất một cái, tựa như trong tay áo xuất hiện một không gian sâu không lường được, trực tiếp thu Thanh Đồng Đại ấn vào, còn hậu thủ cũng không ngừng lại, chụp thẳng về phía hư không đằng trước. Dưới bàn tay, trên không tựa như mặt hồ bình tĩnh bị khuấy lên từng vòng tròn rung động, ngay trong này, Thi Pháp Ấn đang mượn lực phù triện xuyên qua không trung chạy trốn, thân hình đột nhiên hiện ra, còn Long Quân chỉ cần lật tay là bắt được, chụp về phía dưới liền thẳng tắp túm Thi Pháp Ấn ra, đè bên cạnh mình.
Chỉ một tay phất tay, lấy tay áo thu ấn, lấy chưởng lực loạn trên không, lật tay bắt người, uy phong bá đạo đến cực kỳ bi thảm.
- Cha vợ thật là con mẹ nó uy phong...
Phương Hành ở bên cạnh nhìn, mắt đã tỏa sáng, than thở tự đáy lòng.
Nhưng Long Nữ lại bất mãn liếc hắn một cái:
- Lúc nhắc tới phụ vương ta không cho phép chửi mẹ nó!
Phương Hành liếc một cái:
- Không mắng con mẹ nó thì không đủ để thể hiện sự kính trọng cuồn cuộn tựa nước sông trong lòng ta!
Long Nữ nhất thời bị hắn làm nghẹn họng nói không lên lời.
- Đại trưởng lão... Thúc phụ... Cứu ta...
Thi Pháp Ấn bị Long Quân bắt được, một thân kỹ năng hoàn toàn không sử dụng ra được nửa phần, kinh hoàng quay đầu cầu cứu Đức Chiêu trưởng lão.
Còn ở trước mặt Long Quân, cho dù đường đường là Nguyên Anh lão tổ như Đức Chiêu trưởng lão cũng chỉ cúi đầu thở dài, cúi đầu không nói.
- Tiểu quỷ, khoản nợ đánh cược này, ngươi có muốn hay không?
Long Quân quay đầu nhìn về phía Phương Hành, nhẹ giọng cười nói.
Phương Hành không chút nghĩ ngợi, kêu lớn:
- Muốn, muốn chứ, cắt đầu người khác, ta muốn tế Vật nhỏ!
Nói rồi tự tay ôm hài tử trong lòng Long Nữ lên, Long Nữ mở tay hắn ra, oán giận nói:
- Nó còn chưa chết đâu!
Phương Hành ngẩn ngơ, nói:
- Vậy ta sẽ tế mẹ của nó!
Còn Long Quân cũng nhẹ giọng cười nói:
- Vừa rồi ngươi cũng nghe được, nếu ngươi chỉ là con khỉ nhỏ của Nam Chiêm, bản vương không có cách nào giúp ngươi đòi món nợ này được, nhưng nếu ngươi là thần tử của Tứ Hải đạo thống ta, là vị hôn phu của con gái ta, ta thân là nhạc phụ, phàm còn một hơi thở cũng sẽ không khiến ngươi bị người khác bắt nạt, như vậy trước khi cắt đầu người này, ngươi cũng nên nói những chuyện nên nói, rốt cuộc ngươi là người nào?
Nhìn ánh mắt như có chút thâm ý của Long Quân, hai gò má của Long Nữ đã phiếm hồng, cúi đầu, Phương Hành cũng ngẩn ngơ.
Còn chư tu xem cuộc chiến ở xung quanh tới lúc này thế nào còn không thể nhìn ra dụng ý của Long Quân nữa?
Thần tử của Tứ Hải!
Vị hôn phu của Long Nữ!
Khá lắm, đây thật sự là thân phận quá cao rồi.
Long Quân nhìn như không đứng đắn, kì thực nhất cử nhất động đều có thâm ý, gã xuất thủ thay Phương Hành thu hồi cái đầu mà Linh Xảo tông nợ hắn không phải chỉ là hứng khởi trong chốc lát, rõ ràng chính là muốn mượn Linh Xảo tông làm bàn đạp, lấy đầu của Thi Pháp Ấn làm đồ tế, dưới sự quan tâm của chúng tu Bắc Vực công khai tuyên cáo với toàn bộ giới tu hành thân phận mới của tiểu ma đầu xuất thân từ Nam Chiêm...
- Ta là ai?
Sau khi Phương Hành ngẩn ngơ thì cười ha ha, tự tay ôm eo thon của Long Nữ. Long Nữ quýnh lên, muốn đẩy hắn ra nhưng bị hắn ôm thật chặt, nào có thể đẩy hắn ra được. Chỉ có điều Long Nữ cao gầy, Phương Hành lại đến bên tai nàng, đơn giản đặt đầu nàng tựa lên vai mình, cười hì hì nói:
- Đây là tức phụ* của ta, các ngươi nói ta là ai? Nghe kỹ cho ta, tiểu gia ta chính là...
*Lão bà-phu nhân-vợ...
Một câu tuyên cáo sắp nói ra rồi.
Chỉ cần nói ra, cắt đầu của Thi Pháp Ấn xong liền tượng trưng cho một thân phận mới được sinh ra.
Tuyên cáo trước mặt chúng tu ở nơi này, so với lập hồn đăng thì tốt hơn nhiều.
Chỉ cần một câu nói, chính là một bước lên trời, viễn cảnh tương lai tốt đẹp như bước lên mây.
Cũng sẽ không suốt ngày bị người ta đuổi từ đông đến tây, từ tây đuổi tới đông chửi là tiểu ma đầu tới từ Nam Chiêm nữa, dứt mầm tai họa.
Cũng sẽ không phải là người xuất thân thổ phỉ, tiểu ma đầu lẻ loi một mình hành tẩu.
Một bước đã trở thành thiếu niên có thân phận lớn nhất trong thiên địa, phò mã gia của Thương Lan Hải Long cung, thần tử của Tứ Hải đạo thống!
Tư vị đó nếu không cẩn thận tỉ mỉ cảm nhận, xác thực khó có thể lĩnh hội.
Nhưng cũng đúng lúc này xa xa trong hư không, bỗng nhiên có một nữ tử thân hình chật vật ngự đằng vân liều mạng vọt tới. Áo nàng lộn xộn, trên pháp y đầy khói bụi, cũng không biết đã chạy bao lâu rồi, thoạt nhìn linh lực đã gần khô kiệt, ngay cả đằng vân dưới chân cũng đã sắp tan hết, giống như lảo đảo nghiêng ngả vọt tới, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
- Phương sư đệ... Phương sư đệ... Không... Không xong... nhanh chóng đến cứu mạng...
- Diệp Cô Âm?
Phương Hành thấy được cô gái kia thì hơi hơi ngẩn ngơ, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu.
- Ngươi sao thế, như là bị người ta đoạt mất giọng nói vậy?
Ngơ ngác nhìn Diệp Cô Âm nhào tới dưới chân mình, Phương Hành kinh ngạc hỏi, trong lòng tự nhiên hơi trầm xuống.
- Không xong... Hiện tại chỗ Phong Thiện sơn...
Diệp Cô Âm hít sâu một hơi, gián đoạn, dùng tốc độ nhanh nhất nói một lượt chuyện đã xảy ra, làm Phương Hành trực tiếp ngây người.
- Đàn bà thúi, sao không sớm nói cho ta biết!
Một lời chặn ngang giọng nói của Diệp Cô Âm, Phương Hành gấp tới mức viền mắt cũng đỏ lên, xoay người kêu:
- Kim Lục Tử, chúng ta đi!
Người chung quanh đều ngơ ngác, có chút không hiểu tình trạng bây giờ, còn mắt thấy tiểu ma đầu này sắp nhất phi trùng thiên, thân hình của Long Quân lại thoắt một cái, ngăn ở trước người Phương Hành, thản nhiên nói:
- Hài tử, ngươi cần phải hiểu rõ, bản vương nể mặt của nữ nhi mới cho ngươi cơ hội này, cũng chỉ cho ngươi lần này thôi, nếu như ngươi chọn sai, về sau hối hận cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
- Nhưng là ta... Ta không thể không quan tâm được...
Phương Hành gấp tới mức sắp chảy cả nước mắt, cao giọng kêu to.
Mà nhìn dáng vẻ kinh hoàng của hắn, Long Quân mãi lâu không nói, sau cùng, thấp giọng thở dài, để cho hắn đi.