Chương 653: Ngũ lão đi Thần Châu
- Nam Chiêm Đại Tuyết sơn tặng một bộ Quỷ vương đan kinh, tự biên không có phẩm cấp, một bộ đạo điển “Vạn La tạp ký”, một bộ công pháp thần cấp sơ giai “Hoàng Đạo Hành Long quyết”, một bộ công pháp thần cấp “ Tiên Âm Tẩy Thần Khúc phổ”, một quyển thượng phẩm huyền giai “Lăng Hư Kiếm kinh”, một quyển trận đồ “Quỷ Thần Âm Dương trận”, một quyển công pháp thượng phẩm huyền giai “Đa Tình Đạo quyết”, có bảy mươi ba đạo quyết thống thập, bốn mươi mốt thiên kinh văn, khế thư linh mạch chưa khai thác có một trăm linh năm, ba mươi cây bảo dược, hai mươi bảy miếng Kim Đan, chính là bái lễ!
Một tháng trước.
Thần Châu Bắc Vực, gần vùng Phong Thiện sơn, ba tông môn lớn nhất Bắc Vực là Thuần Dương đạo, Phù Khí đạo và Âm Linh đạo, lấy sơn môn đứng đầu là Thuần Dương đạo. Cửa cung Thuần Dương đạo chí cao vô thượng, năm lão giả thân mặc đạo bào màu xám tro ngồi quỳ trên quảng trường ở cửa cung, đỉnh đầu là mặt trời chói chang chiếu nắng hè xuống, dâng lên hạ lễ rồi yên tĩnh chờ lão đạo tiếp khách kia tuyên thị.
- Ha ha, năm vị đạo hữu tới từ Nam Chiêm hữu lễ rồi!
Một lát sau, trong cửa gỗ đóng chặt, bên trong Thuần Dương đạo cung đen ngòm mới có một tiếng nói già nua vang lên, giọng nói cũng có chút cấp bậc lễ nghĩa, chỉ có điều cũng không có ý mời người vào, dường như có chút mất hứng với lễ vật được dâng lên.
Lời của ông ta còn chưa dứt lại có một giọng nói âm trầm của một bà lão vang lên:
- Những đạo quyết đồng nát, công pháp bỉ lậu này ở trong đại điện Tàng Kinh của ta nhiều như cát sông, Lữ đạo hữu, ngươi mời ba người chúng ta tới chính là muốn xem những bái lễ này sao? Hừ hừ, ngay cả tạp ký không có phẩm cấp cũng mang tới dâng, chỉ có thể ném cho đệ tử ngoại môn làm bàn đạp chân, đáng giá để ba người bọn ta đặc biệt tới tiếp nhận sao?
- Hồi bẩm ba vị đạo chủ, Quỷ Vương Đan kinh chính là tuyệt học của Lệ gia Nam Chiêm Quỷ Vương ta, cũng là một môn đạo. Luyện hóa quỷ đan, mở mê khiếu quả thật là bí thuật chuyển kiếp! Vạn La tạp ký là hội tụ sở học trọn đời của Vạn La đạo hữu, đan khí phù thuật bao hàm toàn diện, chỉ vì mới thành thư gần đây nên còn chưa có ai đánh giá, chỉ có thể gọi nó là đạo điển không phẩm cấp. Hoàng Đạo Hành Long quyết chính là thần quyết do Sở Vương đình đứng đầu Sở Vực đặt mầm móng, thần pháp xuất xứ từ Thương Lan Hải Long cung, mấy chục đời tiên hiền vương đình đều xuất hiện lớp lớp, hợp thành hoàng đạo tu luyện của nhân tộc!
Ở phía trước Thuần Dương đạo cung, một lão giả mặc tạp y, bên người bày một cái hồ cầm nhàn nhạt mở miệng hồi bẩm:
- “Tiên Âm Tẩy Thần khúc phổ” là một đời tu hành của lão phu, lấy thanh âm nhập đạo, không quan trọng tâm đức, có thể không vào pháp nhãn của cao nhân nhưng cũng có chút tác dụng. Lăng Hư Kiếm kinh là của Long Kiếm Đình lão hữu khi còn trẻ tuổi có được một nửa bộ kiếm kinh lại thêm tâm huyết của hắn thôi hàng mà thành, tự có bí mật độc đáo riêng, Quỷ Thần Âm Dương trận lại là trận đồ tổng cương hàng đại tông, có thể nói đó là nguyên căn của trận đạo Nam Chiêm ta, Đa Tình Đạo quyết lại là công quyết bản nguyên của Nam Chiêm Bắc Vực Đa Tình Đạo tông, luyện hóa âm dương, kỳ lý xưng huyền, bảo dược và Kim Đan này cũng là trước đây đoạt được ở Nam Chiêm Huyền Vực, đây là thịnh tình của chúng ta với ba vị đạo chủ, cũng là lòng thành kính của Nam Chiêm, hy vọng ba vị đạo chủ nhìn vào phân lượng thành tâm của chúng ta, nghe chúng ta...
- Ha ha, không cần mèo khen mèo dài đuôi nữa đâu!
Bên trong Thuần Dương Đạo cung, một tiếng nói trẻ tuổi có chút bén nhọn vang lên:
- Bản tọa tò mò là, vì sao đông độ Thần Châu thương lượng lập đạo lại chỉ có năm người các ngươi? Hoàng Phủ gia của Nam Chiêm vì sao lại không cử người tới? Những năm gần đây, Linh Sơn tự của Vân Già vụ tráo đã thu nạp một vài cô hồn dã quỷ không nhà để về, mưu đồ không nhỏ, vì sao đại sự lập đạo lớn như thế này bọn họ lại không phái người qua đây?
Sau khi nói xong, cửa gỗ của Thuần Dương Đạo cung bị một cơn gió lạnh thổi qua, bốn phía mở rộng, cũng lộ ra hình dáng ba người bên trong đạo cung, có ba vị tu giả khí tức cao thâm kinh khủng ngồi trên bồ đoàn, một người trong số đó là một lão giả già rồi nhưng vẫn tráng kiệng, người mặc một bộ đạo bào trắng tới chói mắt, một vị bên trái lại là một bà lão da như da gà, người mặc một bộ đạo bào màu đỏ sậm, vị nam tử ở bên phải dáng vẻ bề ngoài trẻ trung nhưng ánh mắt lại có chút tang thương, mặc một bộ pháp bào màu xanh nhạt, mới rồi chính là gã mở miệng.
Cửa đạo cung, năm vị lão giả ngồi trên quảng trường liếc nhau, vẫn là do lão giả bên người đặt một cây hồ cầm nhẹ giọng trả lời:
- Hoàng Phủ gia từng nói, thế hệ này người có tu vi Kim Đan vẫn luôn hiếm muộn, không có người thích hợp để chọn lựa, Nguyên Anh lão tổ lại ngại vì một vài chuyện đã qua trước kia ở Cửu Thiên Chi Minh nên không thiện đông độ Thần Châu, còn như Linh Sơn tự vốn là người thuộc vùng thiếu văn minh, không để ý tới thế sự, chọn tới chọn lui, tứ vực Nam Chiêm, Sở Vực, Tây Mạc, Nam Cương, Bắc Thần sơn cũng chỉ có Sở Vực Đại Tuyết sơn ta mới có một nhóm có thể tới Thần Châu...
Lời nói cực kỳ thành khẩn, bà lão ngồi ở bồ đoàn bên trái lại cười âm lãnh, nói:
- Cho dù người của Hoàng Phủ gia cùng Linh Sơn tự không tới được, với thân phận và tu vi của ngũ tử Đại Tuyết sơn ngươi, muốn đàm luận với nhóm bọn về việc lập đạo cũng có phần không đủ tư cách... hắc hắc, bốn năm trước, chư đạo của Bắc Vực Thần Châu ta đã mở một cánh cửa cực lớn cho phép tiểu bối Nam Chiêm các ngươi bái vào chư đạo để tu hành, đừng nói là những người lưu danh trên thần bia Huyền Vực, cho dù một vài tên phế vật cũng nể mặt đám lão gia lòng thành các ngươi mà nhận hết, bây giờ mới qua thời gian bốn năm, các ngươi liền không kịp chờ đợi muốn tới trao đổi chuyện lập đạo, là vì không hài lòng với sắp xếp của chúng ta sao?
Nghe xong lời nói của bà lão này, sắc mặt của ngũ lão trên quảng trường đều có phần nặng nề, nhất là một lão nhân đầu đầy tóc trắng trong số đó, đáy mắt tuôn ra sự tức giận, bàn tay khẽ nâng, tựa như muốn lên tiếng quát lên nhưng lại được Hồ Cầm lão nhân đè tay xuống, sau đó chắp tay thi lễ với đạo cung, trầm giọng nói:
- Không dám đưa ra dị nghị với sự sắp xếp của ba vị đạo chủ, chỉ là tu vi của bọn ta thấp kém, hậu chi hậu giác, một năm trước mới khó khăn lắm tỉnh ngộ được cơ hội vận chuyển thiên địa, chuyện lập đạo của Nam Chiêm chỉ vì lưu lại một tia khí vận cho Nam Chiêm mà thôi, không dám muốn...
- Ha ha...
Tu sĩ dáng vẻ thanh niên ngồi ở bồ đoàn bên phải, đạo chủ Phù Khí đạo khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Sợ là các ngươi nghe nói Yêu tộc muốn tới Thần Châu lập đạo, sau đó Hải tộc cũng muốn lập đạo nên bây giờ mới cảm thấy ngồi không vững đi? Thật không dám đấu diếm, các ngươi tới Thần Châu ta lập đạo vốn là lập đạo ở Bắc Vực, phân chia khí vận của Bắc Vực ta. Yêu tộc lập đạo, chúng ta một là nhìn phân lượng chuyện đại chiến trục yêu năm đó nên bồi thường cho bọn họ một chút, ngoài ra cũng có mặt mũi của vị lão Thánh Nhân kia cùng Thương Lan Hải Long Mẫu đã đưa cho ta chút đồ để trao đổi. Hải tộc lập đạo thì bản thân Long tộc có giao tình không cạn với giới tu hành của Thần Châu, Long Quân đích thân trao đổi việc này với Thần Châu, chúng ta cũng không tiện từ chối! Tới lượt Nam Chiêm các ngươi sao... ha ha, các ngươi thật sự cho rằng vài món tàn kinh phá quyển dâng lên như thế, hơn nữa lại có năm tu sĩ Kim Đan không có danh tiếng gì tới cầu khẩn một phen mà chúng ta phải ngoan ngoãn phân khí vận ra cho các người lập đạo ở Thần Châu sao?
- Chuyện này...
Bị người ta nói thẳng mặt như thế, sắc mặt của Hồ Cầm lão nhân hơi trầm xuống, đã không biết đáp tiếp thế nào nữa.
Còn ở bên cạnh ông ấy, một lão đầu tóc bạc cũng đã không kiềm chế nổi lửa giận nữa, ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói:
- Nếu như lão phu nhớ không sai, bốn năm trước Huyền Quan giáng thế hạ xuống Nam Chiêm, Thần Châu lấy đi bảy thành cơ duyên, chúng tu Nam Chiêm chúng ta cũng không hề nói một chữ “Không” nào cả, bây giờ năm người chúng ta chẳng qua là muốn yêu cầu được lập một đạo thống ở Nam Chiêm mà thôi, cho tiểu bối của Nam Chiêm ta một phần khí vận không quan trọng, một thế hệ tiểu bối Nam Chiêm ta trước sau chỉ có một sợi khí vận này, cộng lại chẳng qua cũng chỉ có mấy trăm người, có thể phân đi được bao nhiêu? Yêu cầu này không quá đáng chứ!
Ba người trong đạo cung nghe xong lời nói này của ông ấy thì nét mặt lại tựa như có chút ý không vui, đạo chủ Phù Khí đạo ở phía bên phải càng chau chân mày lại, như cười như không nói:
- Còn chưa thỉnh giáo đạo hiệu của vị đạo hữu này?
Lão đầu tóc trắng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
- Đạo hiệu của lão phu là Vạn La, chư đạo hữu đều gọi ta một tiếng Vạn La lão quái!
- Ah... Vạn La lão quái...
Đạo chủ Phù Khí đạo khẽ gật đầu, sau đó đầu lông mày khươi một cái, đáy mắt toát ra một chút lãnh ý:
- Đạo hiệu không tồi, nhưng ta lại chưa nghe bao giờ, lại không biết ngươi tu vi bao nhiêu, lại có kỹ năng gì, dám ở trước mặt ba người chúng ta ăn nói như thế à?
Một câu cuối cùng cũng mang theo uy nghiêm của đạo chủ một phương, mặc dù không nhiều nhưng lại làm chấn động lòng người.
- Khà khà khà khà, dã tu hoang dã, quả nhiên không biết cấp bậc lễ nghĩa!
Bà lão bên trái cũng cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói một câu, mặt ngậm sự châm chọc.
Vạn La lão quái nhất thời bùng lên lửa giận, lập tức muốn đứng dậy nhưng Hồ Cầm lão nhân lần nữa cản ông ta lại, khẽ gật đầu một cái, nét mặt thoáng qua một tia đau khổ. Mấy người bên cạnh cũng đều đứng dậy đè lão đầu này xuống, dáng vẻ bất đắc dĩ lại không biết làm thế nào. Vạn La lão quái nhìn thấy tình cảnh này cũng biết người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, thở dài một tiếng, căm giận nhịn xuống.
- Ba vị đạo chủ, tu sĩ Nam Chiêm ta vốn có đạo khởi đầu từ Thần Châu, trước thượng cổ bởi vì ba châu Nam Chiêm, Bắc Câu, Tây Hạ không thay đổi, yêu ma hoành hành, lúc đó mới bị tách ra ngoài, giáo hóa ba châu. Đạo chỉ thượng cổ từng nói, phàm là người của ba châu đều có công giáo hóa, nếu thế hệ sau có ý định quay lại Thần Châu lập đạo, chư đạo của Thần Châu đều phải lấy lễ phụng chỉ, năm người chúng ta chính là bằng vào đạo chỉ này mà tới...
Hồ Cầm lão nhân ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chắp tay, cuối cùng nói ra một chuyện quan trọng trong phút cuối.
- Các người lại biết đạo chỉ kia ư?
Sắc mặt của ba vị đạo chủ này khẽ biến, bà lão bên phải, đạo chủ Âm Linh đạo lạnh giọng nói:
- Bằng vào chút tu vi cùng thân phận của năm người các ngươi, còn chưa tiếp xúc nổi tới nội dung của đạo chỉ này, sao không nói rõ với chúng ta nội dung đạo chỉ này là do người nào nói cho các người biết? Mấy lão bất tử của Hoàng Phủ gia trốn trong Hắc Thủy hồ tu luyện? Hay là vị hòa thượng dởm giả ngây giả dại ở Linh Sơn tự?
Ngũ lão của Đại Tuyết sơn đều trầm mặc không nói, lẳng lặng nhìn ba vị đạo chủ trong đạo cung.
Hai vị đạo chủ của Phù Khí đạo, Âm Linh đạo sắc mặt có chút bất mãn, ở giữa hai người bọn họ, vị đạo chủ Thuần Dương đạo rốt cục cũng mở miệng vào lúc này, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía ngũ lão Đại Tuyết sơn, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi nói không sai, năm đó Nam Chiêm cũng không có nhân chủng, bây giờ đạo giả và Nhân tộc cả vùng Nam Chiêm đều đồng nguyên đồng đạo với Thần Châu ta, các ngươi muốn trở về Thần Châu lập đạo, theo quy tắc chúng ta không thể từ chối được, chỉ có điều, chuyện lập đạo không phải chuyện đùa, chính là truyền thừa từ ý lập đạo giáo hóa từ thượng cổ thánh hiền, không phải chuyện đơn giản như xây vài tòa đạo quan, các người muốn lập đạo phải chứng minh tu sĩ Nam Chiêm các ngươi, hoặc pháp thuật hoặc khí hoặc trận, tính lĩnh ngộ và thôi diễn của mình, như vậy mới có thể lập được đạo thống ở Bắc Vực ta, giáo hóa đệ tử của tông môn, lời ấy của lão phu ngươi thấy có lý hay không?
- Có lý!
Ngũ lão của Đại Tuyết sơn nghe thấy lời ấy thì trầm tư hồi lâu, đồng thời mở lời.
Còn đạo chủ Phù Khí đạo thì lúc này hơi sáng mắt lên, hiểu ý của đạo chủ Thuần Dương đạo, trong tiếng cười lạnh, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đã hiểu được nó có lý, vậy trước khi lập đạo phải lên Phong Thiện sơn dâng một nén hương đã!