Lược Thiên Ký

Chương 654: Một nén hương trên Phong Thiện sơn

Chương 654: Một nén hương trên Phong Thiện sơn

Phong Thiện sơn ở Thần Châu Bắc Vực là một nơi trung tâm của hàng trăm tông môn đạo thống của địa vực to lớn, cũng là thánh địa của Bắc Vực. Ở thời kỳ thượng cổ, Thánh vương Nhân tộc từng ở trên Phong Thiện sơn lập được đạo thống Nhân tộc mười vạn năm, vì vậy mà được gọi là cố lão truyền thừa của Thần Châu Bắc Vực. Phàm là lão tổ tông chủ muốn lập đạo thống của chính mình ở Bắc Vực đều cần phải cúi đầu với chư đạo, leo lên Phong Thiện sơn, dâng lên một nén hương, lúc này mới coi như là danh chính ngôn thuận khai tông lập giáo, cho dù trăm ngàn năm sau tông môn thế nhỏ bé cũng vẫn được đạo môn chính thống công nhận.
Nếu không dâng lên trên đó một nén hương, cho dù tu vi của lão tổ cao thâm, tông môn thế lớn cũng chỉ coi như là con cáo hoang dã, đệ tử bị người ta coi như là tán tu, không ra gì, hơi không cẩn thận sẽ bị chư tông khác quần công, tông môn hủy diệt chỉ trong một khoảnh khắc.
Dâng hương trên Phong Thiện sơn luôn luôn là đại sự của Bắc Vực, một khi truyền tin tức ra lập tức sẽ dẫn tới người tứ phương đến vây xem, chúc mừng.
Mà bây giờ, tin tức ngũ lão Đại Tuyết sơn lên dâng hương ở Phong Thiện sơn lại vô cùng quỷ dị, hầu như không có ai biết. Ngoài ba đại tông môn của Thần Châu Bắc Vực là Phù Khí đạo, thuần Dương đạo, Âm Linh đạo cùng vài thế gia có liên quan tới việc này ra thì mọi người khác đều không có được bao nhiêu tin tức, cho dù là bên trong ba đạo cùng thế gia này cũng có ý nghiêm cẩn, âm thầm điều binh khiển tướng, không cho phép người trong môn truyền ra ngoài, tựa hồ thể hiện chuyện dâng hương ở Phong Thiện sơn lần này chỉ là một việc nhỏ, chẳng qua là một chuyện cười mà thôi...
- Một nén hương này cũng không dễ dâng đâu...
Ở bên ngoài Thuần Dương đạo cung, đi xuống được mười bậc, vẻ mặt của ngũ lão Đại Tuyết sơn đều có chút trang nghiêm, qua một lúc lâu, một lão đạo vẻ mặt uy nghiêm lạnh giọng mở miệng, chính là lão tổ Sở Vương đình Sở Thái Thượng:
- Muốn lên Phong Thiện sơn phải xông qua mười trận, lấy đạo ý của mình phá các huyễn cảnh, đánh bại người hộ trận để biểu diễn tu vi của bản thân. Nếu là lúc bình thường, xông qua mười trận này chẳng qua là đi ngang sân khấu màu thôi, chỉ là một hình thức, nhưng bây giờ ba đạo lại không hy vọng chúng ta thực sự lập được đạo, chỉ cần Nam Chiêm ta một ngày không lập được đạo, khí vận của Nam Chiêm ta liền là vật trong tay bọn họ. Nhưng chúng ta lập đạo, tiểu bối Nam Chiêm rời khỏi tông môn, thừa hưởng khí vận của Nam Chiêm ta, mưu kế bốn năm trước của bọn họ liền như dã tràng xe cát biển đông, lần này mười trận tất sẽ khó xông qua, nói không chừng năm lão già chúng ta đều sẽ...
- Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không dám mạo phạm làm hành vi sai trái lớn vậy giữa thiên hạ, không đến mức điều Nguyên Anh lão tổ tới chặn đường dâng hương của chúng ta. Người đi theo chẳng qua là tu sĩ Kim Đan cảnh tới bảo vệ, nếu sợ có chuyện, năm người chúng ta chẳng lẽ thật sự giống như bọn họ nói, chẳng đáng để ý tới sao?
Vạn La lão quái lạnh giọng quát chói tai:
- Lúc xông trận, lão phu sẽ lên đầu tiên, muốn lĩnh giáo thần thông của ba đạo Bắc Vực tiếng tăm lừng lẫy!
- Ah... năm người chúng ta tuy cũng là Kim Đan đại thừa nhưng không có khả năng có thể ung dung xông trận đâu...
Long Kiếm Đình thở dài một tiếng:
- Lúc chúng ta tu hành, công pháp không trọn vẹn, tài nguyên khuyết thiếu, toàn bộ đều nhờ vào ngộ tính của bản thân, mặc dù đã bước vào Kim Đan đại thừa cũng không phải là đối thủ của chư tử Thần Châu, ha ha, nói không chừng chúng ta cao tuổi rồi, tu sĩ Kim Đan hai ba trăm tuổi của người ta cũng không thua chúng ta ấy chứ, bọn họ ngại vì đạo chỉ thượng cổ nên mới cho chúng ta cơ hội này, nhưng sợ rằng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!
- Aiz
Hồ Cầm lão nhân khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói:
- Hoa trong gương, trăng trong nước cũng phải làm cho nó trở thành sự thật, chúng ta không có lựa chọn nào khác! Bốn năm trước vốn tưởng sẽ có chuyển cơ khi khí vận Nam Chiêm lên cao, nhưng ai ngờ tới lại vì chúng ta thiển cận hại những đứa trẻ kia phải khổ? Mà thôi, thôi vậy, chúng ta đều có hậu bối ở Thần Châu, vì bọn họ, mười trận này cho dù là đầm rồng hang hổ cũng nhất định phải xông qua!
- Cũng được, dù cho có xông qua được trận hay không cũng phải dạy bọn họ biết kiếm đạo của Long Kiếm Đình ta thế nào, đồ nhi của ta cũng không thể nằm xuống vô ích!
Đầu lông mày của Long Kiếm Đình nhướng lên lành lạnh nói nhỏ, kiếm trong vỏ đeo sau lưng nhẹ vang lên tiếng long ngâm, tựa như nóng lòng muốn xông ra khỏi vỏ đánh một trận.
- Sư tôn, đồ nhi bất hiếu...
Vẻ mặt của ngũ lão trang nghiêm rời khỏi sơn môn Thuần Dương đạo, nhưng ở bên ngoài sơn môn, bên dưới một gốc cây hoa lại thấy được một nữ tử váy tím đầy mặt là lệ ngân bước nhanh tới, ầm ầm quỳ xuống dưới chân Hồ Cầm lão nhân. Còn ở cách đó không xa, một vị nữ tử váy đỏ tung bay, dáng vẻ xinh đẹp vẻ mặt trang nghiêm xa xa bái ngũ lão một cái, Lệ Hồng Y tâm cao khí ngạo, lúc này lại chân tình bái lạy.
- Ha ha, không muốn cho các ngươi biết được, vậy mà ngươi vẫn tới!
Hồ Cầm lão nhân thấy được Diệp Cô Âm thì hơi ngạc nhiên, sau đó đầy mặt là nụ cười miễn cưỡng, vỗ nhẹ đầu của Diệp Cô Âm, sau đó tự tay đỡ Diệp Cô Âm đang phủ phục dưới đất dậy, ánh mắt từ ái, hơi áy náy.
- Sư tôn... Đồ nhi... Đồ nhi làm mất mặt người...
Viền mắt của Diệp Cô Âm sưng đỏ, cũng không biết đã khóc bao lâu rồi, người đã lớn vậy lại giống như một tiểu cô nương nhát gan.
Dường như Hồ Cầm lão nhân biết nàng muốn nói cái gì, nhẹ giọng cười, nói:
- Chớ có nói bậy, khi vi sư còn trẻ tuổi đã từng xuyên qua yên hoa, làm người đánh đàn để mưu sinh, chỉ cần tâm chính khí thẳng, không thẹn với lòng, nhưng ở đây thì cũng có làm được gì đâu? Ha ha, nói đến cũng là vi sư hại ngươi, nếu không phải ta nghĩ sai thì cũng không đến mức để ngươi tới Thần Châu chịu sự ủy khuất này, ngươi chớ trách vi sư là tốt rồi...
Thầy trò hai người đều nói năng day dứt, trong chốc lát không nói được nhiều.
Còn Vạn La lão quái đầu đầy tóc bạc thì gác tay ưỡn bụng, nhìn về phía Lệ Hồng Y đứng cách đó không xa, đầu tiên là liếc mắt thể hiện sự tán thưởng với Lệ Hồng Y, sau đó cười nói:
- Dáng vẻ của Lệ Quỷ Vương còn khó coi hơn cả ta, sinh ra một đứa con trai so với đệ tử ta còn khó coi hơn, khuê nữ này lại có vẻ khá được! Nha đầu, tại sao ngươi lại lắm miệng gọi đệ tử của Hồ Cầm lão nhi qua đây khóc lóc sướt mướt thế, thật đáng ghét!
Lấy thân phận địa vị hiện nay của Lệ Hồng Y, sợ là ở trong Âm Linh đạo cũng không có mấy Kim Đan dám xem nhẹ nàng như thế, nhưng nàng ở trước người Vạn La lão quái lại cười khanh khách giống như một tiểu bối giữ lễ quá mức, nhẹ giọng cười nói:
- Chẳng qua là vãn bối cảm thấy năm vị tiền bối hiên ngang lẫm liệt, vì muốn mưu một đường số mệnh cho đám hậu bối chúng ta mà không tiếc đông độ Thần Châu, thực sự là đáng quý, đám tiểu bối ta chịu ân huệ lớn như vậy không thể hồ đồ mà không biết cảm kích được, lần này mới tự chủ trương báo việc này cho Diệp sư muội trước, đến đây tham bái!
- Hừ hừ, hiên ngang lẫm liệt cũng không phải, vì một mưu đồ mà thôi, nếu tương lai Nam Chiêm thật sự lập đạo, năm lão già ta có thể nói là danh chính ngôn thuận trở thành lão tổ đạo thống của Thần Châu rồi, chẳng phải sẽ mạnh hơn nhiều so với việc vùi ở Nam Chiêm ăn no nằm chờ chết sao?
Vạn La lão quái nói chuyện đại nghĩa lẫm liệt tuyệt không có chút hiên ngang lẫm liệt nào, lại nhìn Lệ Hồng Y, nói:
- Ngươi đừng làm tình cảnh lớn thêm, đã nói cho những ai rồi?
Lệ Hồng Y nhẹ giọng cười, dịu dàng bái, nói:
- Người nên biết, vãn bối đều đã đưa tín phù, chỉ không biết có mấy người sẽ đến!
Vạn La lão quái ngẩn ngơ, lắc đầu cười khổ nói:
- Hà tất phải như vậy?
Sau khi nói xong, do dự một chút, lại thấp giọng hỏi:
- Vậy tên đồ đệ khốn kiếp của ta?
Lệ Hồng Y dừng một chút, thấp giọng nói:
- Hắn không ở trong Thiên Nhất cung, có người nói bị Long Quân dẫn theo người đi tu hành rồi!
Nét mặt của Vạn La lão quái dựa như có chút mất mát, sau cùng lại cười nói:
- Được rồi, được rồi, vừa thấy tên tiểu khốn kiếp đó ta đã nổi giận, mắng hắn hắn còn cãi lại, không thấy tăm hơi cũng tốt, thật ra ta nghe nói gần đây hắn rất có uy phong...
Lệ Hồng Y biết ông ấy muốn nghe cái gì, mỉm cười nói:
- Phương sư đệ thành anh hùng rồi, sau khi đi tới Thần Châu liền đại náo Thiên Nhất cung, lại liên tiếp làm rất nhiều đại án, hủy diệt vô số sinh ý của ba đạo tứ gia, nhưng các đạo lại không bắt được hắn, sau lại ở trong đại hội chiêu tế của Long Nữ Thiên Nhất cung xuất thủ phế bỏ thiên tài Vân Độc của Khổ Hải Vân gia, chém con của Thi Pháp Ấn - Phong chủ của Kỳ Tú phong Linh Xảo tông, một gậy đánh Long Nữ bất tỉnh rồi cướp dâu, làm Long Quân tức giận không biết bao lâu, nhưng đồn rằng cũng định nắm lỗ mũi nhận đứa con rể là hắn...
Nói đến đây, suy nghĩ một chút, lại nói:
- Ta vốn muốn truyền tin cho hắn, nhưng hiện tại hắn đang định ra một trận đánh cược đầu người với Linh Xảo tông, không muốn làm cho hắn phân tâm, thêm nữa... Vân gia, Tống gia, Linh Xảo tông, các loại đại tông đại môn dường như hắn đều đã đắc tội một lượt rồi, nếu hắn tới, chỉ e mấy phe thế lực đó đều sẽ tới làm khó dễ năm vị tiền bối, chuyện lập đạo này sẽ sinh ra khó khăn hơn, còn nữa...
Vạn La lão quái nghe vậy thì đầy mặt vui mừng, cười phất phất tay, nói:
- Quả nhiên không hổ là do lão phu dạy dỗ, thật là con mẹ nó còn uy phong hơn so với ta hồi trẻ. Nữ nhi của Long Quân cũng dám đánh cho bất tỉnh rồi cướp đi... Được rồi, chuyện còn lại không cần phải nói lão nhân ta cũng hiểu, tiểu khốn kiếp này đã có ghế cao có thể leo, lão khốn như ta sao có thể lôi hắn vào nước đục được? Nếu thật sự thành con rể của Long Quân, thân phận đó mạnh hơn nhiều so với đệ tử đạo thống của Nam Chiêm, việc này không nói cho hắn cũng tốt, chờ chúng ta lập đạo thành công rồi sẽ đi gặp hắn!
- Tiền bối, chuyện Nam Chiêm lập đạo...
Lệ Hồng Y muốn nói lại thôi, thấp giọng đặt câu hỏi.
- Đã bằng lòng rồi.
Vạn La lão quái cười khoát tay áo, nói:
- Chuyện còn lại chính là dâng nén hương mà thôi, ngươi không cần phải lo.
- Tuy tu vi của vãn bối thấp nhưng cũng muốn trợ giúp một tay!
Lệ Hồng Y nghe Vạn La lão quái nói ung dung, nhưng lông mi lại hơi nháy, lãnh đạm nói.
- Mệnh đăng của ngươi vẫn còn ở trong Âm Linh đạo đấy, vẫn đang là đệ tử của Âm Linh đạo, chuyện này đừng nên nhúng tay vào!
Vạn La lão quái cười khoát tay áo, thoải mái nói:
- Hơn nữa, sự tiến bộ tu vi hiện tại của ngươi tuy không yếu nhưng cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, nếu giúp vừa không được gì mà còn có thể bị dính líu tới, hơn nữa đây là chuyện của những lão bối bọn ta, ngươi nhúng tay vào cũng không thích hợp, chẳng lẽ một tiểu nha đầu như ngươi còn phải tranh danh với đám lão gia như chúng ta sao? Cứ nhìn là được!
Lệ Hồng Y hơi ngẩn người, biết lời nói của lão già này tuy đang chế giễu, trên thực tế cũng là nói thật. Mệnh đăng của nàng đang ở trong Âm Linh đạo, phải tuân thủ môn quy của Âm Linh đạo, tuy là đệ tử Nam Chiêm nhưng lại không giúp được Nam Chiêm. Trên thực tế, nàng không đưa tin cho Phương Hành vì cũng hiểu đạo lý trong chuyện này. Phương Hành chỉ cần nhập đạo Tứ Hải sẽ không còn là người Nam Chiêm nữa, vì vậy sau khi nghe được sự tích của Phương Hành, nàng liền không truyền tin cho hắn. Lúc này nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở:
- Vậy vãn bối cũng không thể giúp được gì sao?
Tựa như nhớ ra cái gì đó, Vạn La lão quái sáng mắt lên, thấp giọng nói:
- Nghe nói Thần Châu có một nơi chuyên để uống rượu nghe hát, rượu ngon món ăn quý lạ vô số, chỉ cần vung Linh Tinh thì muốn có gì sẽ có cái đó, còn có cả tiên tử xinh đẹp nữa... có cả loại có thể ngủ...
Lệ Hồng Y ngẩn ngơ, gượng cười nói:
- Lúc đầu có một Hồng Trang lâu, nhưng bị đồ đệ của người đập rồi...
Vạn La lão quái sững sờ một lát, trợn mắt nói:
- Tên tiểu khốn kiếp này đúng là thật không ra gì!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất