Lược Thiên Ký

Chương 655: Ngũ tổ lên núi

Chương 655: Ngũ tổ lên núi

Phong Thiện sơn cao vạn trượng, bên dưới lại có ác cốc tựa như đường đi thông U Minh, bên trên như thông cửu thiên, vô cùng cao và hiểm trở.
Ngoài hiểm trở ra lại có khí phách vương đạo, tựa như định thế đại ấn vậy, tọa lạc ở Bắc Vực Thần Châu từ thời kỳ thượng cổ, Thánh vương của Nhân tộc Phong Thiện tới nay, đại biểu cho đạo thống Nhân tộc đứng vững không ngã, vừa giống như một trong năm cây đại trụ số mệnh đỉnh thiên lập đạo, cùng với tiên đảo Bồng Lai các Đông Vực, thiên thượng Bạch Ngọc kinh của Nam Vực, Côn Luân dao trì của Tây Vực, Huyền Võ Thần tướng của Trung Vực, chống đạo thống Thần Châu như mặt trời ban trưa.
Trên đạo trường trước đây cổ tiên nhân giảng kinh trên Phong Thiện sơn có một cái đỉnh đồng cao chín trượng, rộng chín trượng, ba chân hai tai, đỉnh này không có thần lực, cũng không phải pháp khí, nhưng mà bên trong lại cắm đầy thần hương, sau khi đổ xuống lại có trăm cái tiếp tục cắm lên, mỗi cái đều có khói xanh bay lên nghi ngút, lơ lửng lượn lờ giống như khí vận vô hình, không đoán trước được, thay đổi vô hình, trên ứng với thương thiên, dưới tiếp đạo thống.
Mà đường lên đỉnh núi tới đạo trường lại có bề mặt gồ ghề men lên, phân ra có chín bước chuyển ngoặt, mỗi chỗ chuyển ngoặt đều bày một trận, chỗ cuối cùng đi thông đạo trường lại có một trận nữa, tổng cộng có mười trận. Truyền thống xưa nay của Thần Châu Bắc Vực, phàm là người muốn đi thông tiên lộ Phong Thiện lên đỉnh đồng trên đạo trường giảng kinh của thượng cổ tiên nhân để dâng một nén hương đều phải xông qua mười trận này.
Lúc này ở chân núi Phong Thiện sơn, trước một cái thạch môn không biết đã được lập từ bao nhiêu năm, vô cùng to và rộng, ngũ lão của Đại Tuyết sơn đều đã tới, ngồi quỳ trên bồ đoàn, mặt nhìn về phía đạo trường cổ tiên ở đỉnh Phong Thiện sơn. Sau khi hành đại lễ tam bái cửu khấu, ở phía sau bọn họ lại có rất nhiều đệ tử trẻ xuất thân từ các nơi trong Nam Chiêm, mỗi người vẻ mặt đều trang nghiêm tới thăm ngũ lão, áp lực vô hình đang phù không.
Hai bên thạch môn, đạo chủ Thuần Dương đạo, đạo chủ Âm Linh đạo cùng Phù Khí đạo ngồi phía bên phải, lẳng lặng chờ ngũ lão tham bái xong.
- Năm vị đạo hữu quy tổ, một nén hương trên Phong Thiện sơn, các ngươi sẽ được lập đạo ở Thần Châu, không có ai coi đám tiểu bối các người là man di Nam Chiêm nữa, các người muốn cho bao nhiêu tiểu bối bái nhập vào đạo thống cũng được, chỉ cần chứa được, chư đạo Bắc Vực ta cũng sẽ không tham dự vào. Thậm chí những tiểu bối trước kia đã bái nhập vào chư đạo khác, tình cũ thân cận cũng được tôn trưởng cho phép thì cũng có thể trở về đạo thống của Nam Chiêm, không ai đứng ra ngăn cản!
Đạo chủ Thuần Dương đạo lãnh đạm nói, phân trần quy củ lập đạo. Ngũ lão cùng đám tiểu bối Nam Chiêm lác đác ở một bên dự lễ đều lẳng lặng lắng nghe, có một vài người có tâm tư đó, lúc nghe được những lời này thì nét mặt đã có sắc vui mừng khó kiềm chế được xuất hiện.
- Chỉ có điều, muốn lên được núi cần xông qua mười trận, thể hiện tu vi của các ngươi, xông qua mười trận này mới có tư cách lập đạo ở Bắc Vực, không xông được qua trận này, cho dù lão phu cũng không giúp gì được nữa, mười trận này đều theo cổ lễ, từ ba đạo ta cùng các trưởng lão Kim Đan hoặc đệ tử chân truyền của mấy tông môn khác thủ hộ, nếu các người không địch lại được thì có thể nhận thua trước, những đệ tử kia cũng sẽ không làm khó các ngươi!
Đạo chủ Thuần Dương đạo lại nhàn nhạt mở miệng, nói đến quy tắc của mười trận.
Đạo chủ Phù Khí đạo lại nhỏ nhẹ cười nói:
- Nếu như không xông qua cũng chớ mạnh miệng chống đỡ, tránh việc nộp mạng không công.
- Lệ sư tỷ... chuyện này... mười trận này rất nguy hiểm sao?
Phía sau, Diệp Cô Âm bỗng nhiên run lên trong lòng, không nhịn được nhìn sang Lệ Hồng Y đứng bên cạnh.
Ở bên người nàng, nữ tử ôm đàn tranh trong lòng cùng một người nữ tử mặc lưu vân thủy bào, vóc người lả lướt nhưng vẻ mặt hình như có chút đần độn cũng có chút căng thẳng nhích lại gần nàng. Hai cô bé tu vi không cao, bây giờ đều chỉ có tu vi Trúc Cơ đỉnh, cách lúc đột phá Kim Đan còn một bước như lên trời. Lòng dũng cảm cũng nhỏ, còn chưa nhìn rõ thế cục này.
- Mấy vị lão tiền bối nói vô cùng ung dung, nhưng ta cũng hiểu được, sẽ không đơn giản như thế...
Ngay cả Lệ Hồng Y lúc này cũng cảm thấy căng thẳng, thấp giọng thở dài. Ánh mắt nhìn thẳng về phía sơn môn Phong Thiện sơn.
- Lão phu đã sống hơn một ngàn tuổi, thọ nguyên không còn nhiều, chết ở đâu mà không phải là chết, cũng không biết chư đạo đệ tử có bản lĩnh lấy mạng già này của ta hay không, ha ha, bốn vị lão hữu, chúng ta đi thôi, lão phu mở đường cho các ngươi...
Vạn La lão quái một đầu tóc kỳ lạ cười lớn đứng dậy, chỉnh sửa pháp bào một chút rồi liền muốn bước dài ra.
- Lão hữu chậm đã, tuy ông đã già nhưng vẫn là một thanh mâu cứng rắn, vẫn để sử dụng sau đi!
Vào lúc này, Hồ Cầm lão nhân lại vươn tay kéo Vạn La lão quái lại, cười nói:
- Mười trận Phong Thiện, trận sau khó hơn trận trước, càng ở phía sau lại càng gian nguy, ngươi lại ra mặt ở phía trước thế này, há chẳng phải là bị chiếm tiện nghi sao? Lão phu là người đệ nhất mấy trăm năm ở Sở Vực, cũng sắp trả lại danh tiếng này cho ngươi rồi, cộng thêm ngươi tu hành rộng rãi, việc hiểu rõ cũng vượt xa chúng ta nhiều, mấy trận phía trước trước hết lược trận đi!
Lúc đang nói chuyện, ánh mắt vị Hồ Cầm lão nhân này đảo qua nét mặt của ba vị lão hữu khác, dường như đang cân nhắc cái gì đó.
- Trận đầu tiên này, ta tới chủ đạo!
Một thân kiếm bào, Long Kiếm Đình viện chủ Tẩy Kiếm viện Đại Tuyết sơn dường như là trẻ tuổi nhất đứng dậy, hộp kiếm ở phía sau long ngâm vang trời ngắm về phía Phong Thiện sơn hơn nửa ẩn trong mây mù ở phía trước, ông ấy thấp giọng thở dài:
- Ta tự xưng là kiếm đạo bất phàm, một đời chưa lập gia đình, không có tử tôn hậu nhân, lại bảo thủ, một đời chưa từng ra khỏi Nam Chiêm, chưa từng tới Ma Uyên chinh chiến, cũng chưa từng tới Yêu địa Lạc Nhật Đại Mạc cảm ngộ kiếm đạo bao la, có thể nói là có nhiều điều tiếc nuối, khó khăn lắm khi tuổi đã già mới nhận được một người học trò, thiên tư không tầm thường, hơn xa với ta, lúc đầu cho rằng nó sẽ trở thành việc đáng giá để kiêu ngạo nhất đời ta, ai mà ngờ, không lâu sau khi nó tới Thần Châu liền...
Lúc nói tới đây, trong giọng nói đã có chút bi thương, ngừng lại một chút mới đè nén sự bi thương trong giọng nói xuống, đề khí cất cao giọng:
- Hồng Y nha đầu, nếu thân ta mất đi, còn cần các ngươi giúp ta tìm đồ nhi Tiêu Tuyết... thử... chữa thương cho nàng!
Dứt lời, lại không lưu luyến, đi nhanh đi về phía trước.
Lệ Hồng Y rung giọng nói:
- Tiền bối yên tâm, ta đạp nát Thần Châu cũng sẽ tìm được Tiêu sư muội!
- Trong ngũ lão ta trẻ tuổi nhất, để ta xông trận đầu tiên này đi, thay mấy vị lão ca ca thăm dò đường!
- Vù!
Long Kiếm Đình xòe tay phải ra, hộp kiếm phía sau bay lên giữa không trung, sau đó hộp trúc tía vỡ tan, một thanh kiếm nhảy vào tay.
- Từ nhi, lão tổ biết được tâm ý của ngươi rồi, trước đây ta thường hay chửi lấy vốn, bất luận lão tổ ta sống hay chết cũng sẽ không tiếp tục chửi nữa, ta biết kỳ thực ngươi vô cùng chăm chỉ, nhưng thiên tư so ra thì kém Hoàng nhi... quên đi, kỳ thực thiên tư của ngươi cũng không kém chỉ là tính tình yếu đuối một chút, nếu sau này khai khiếu, tu vi so với lão tổ ta, so với hoàng huynh của ngươi cũng sẽ mạnh hơn nhiều, con đường sau này, tự mình làm chủ đấy!
Sở Thái Thượng cố ý đổi y phục hoàng bào, đứng chắp tay, cúi người phân phó.
- Lão tổ, Từ nhi hiểu rồi, Từ nhi vẫn luôn hiểu...
Ở sau lưng ông ấy, Sở Từ thân mặc một bộ lưu vân thủy bào nghẹn ngào bằng lòng, quỳ mọp xuống đất.
Sở Thái Thượng còn do dự một lúc lâu, muốn nói gì đó nhưng chung quy vẫn lắc đầu một cái, không nói tiếp.
Hồ Cầm lão nhân có hai đệ tử phía sau người nhưng không nhiều lời, tóc bạc hoa râm lúc này của ông ấy lại giống như hào tình vạn trượng, chỉ là ngừng lại một chút mới nhẹ vẫy tay với Ứng Xảo Xảo cùng Diệp Cô Âm đang muốn nói lại thôi, nhẹ giọng nói:
- Vi sư giảng cho các ngươi một bài cuối cùng, khi lão phu còn trẻ tuổi cũng không phải một người tuân theo quy củ, vì sinh kế đã không ít lần vượt khuôn vi quy, nhưng vi sư tự nghĩ sự hoang đường trong chốc lát, cũng chỉ là sự khinh cuồng tuổi trẻ, hành sự chính trực cũng không kể tới tiểu tiết, chỉ cần thủ đại nghĩa liền không làm lòng người thất vọng, không làm... thiên địa thất vọng!
Ánh mắt già nua nhìn vào Ứng Xảo Xảo:
- Đồ nhi, hận hắn liền mắng hắn, đánh hắn, thậm chí giết hắn, nhưng chớ tránh hắn, đừng nén nhịn oán khí trong lòng mình, để tránh bị thương tổn đạo tâm, không thể quên được thì cứ thuận theo tự nhiên, đừng làm khó mình!
Ứng Xảo Xảo bỗng nhiên rơi lệ đầy mặt, thân thể mềm nhũn, té quỵ trên đất, ôm lấy Hồ Cầm lão chân nhân, gào khóc lớn.
- Quyển đạo thư này cho ngươi, ta thật sự không giấu giếm đâu...
Cách đó không xa, Trương Đạo Nhất cũng lén lén lút lút kín đáo đưa một cái trận đồ cho Hầu Quỷ Môn, hơi lúng túng nói.
- Ta đã sớm trộm thác ấn của mình vào đó một phần rồi...
Viền mắt của Hầu Quỷ Môn cũng sưng đỏ, thấp giọng nói, làm Trương Đạo Nhất tức giận tới mức râu mép bay bay.
Vạn La lão quái nhìn chung quanh một chút, cũng không có ai để cáo biệt, không thể làm gì khác hơn là tiến tới trước người Hồ Cầm lão nhân, nói với Ứng Xảo Xảo:
- Đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng đừng giết thật... Biện pháp tốt nhất chính là theo chân hắn, ăn hắn, uống hắn, lại sinh cho hắn vài đứa con, mỗi ngày làm phiền chết hắn...
Sau đó lại tới bên người Sở Thái Thượng, nhìn Sở Từ đang quỳ xuống đất nức nở, nhỏ giọng nói:
- Ngươi cũng giống vậy!
Chư tiểu bối Nam Chiêm lúc này đã khóc thành một đoàn, trong lòng cảm thấy chua xót, bi thống, nhưng nhiều nhất lại là sự vô lực.
Tu vi của bọn họ, người cao nhất khó khăn lắm mới mò tới cánh cửa Kim Đan, lợi hại nhất cũng chỉ như Lệ Hồng Y mà thôi, nhưng ở Kim Đan trung kỳ, còn chưa đủ để xông được mười trận Phong Thiện sơn, còn nữa, chính là bốn năm trước bọn họ đã bái nhập vào các tông môn của Thần Châu, mệnh đăng đều ở trong tay tông môn, căn bản không có cách nào nhúng tay vào... nếu không, tông môn sau lưng bọn họ sẽ dùng môn quy lập tức trế trụ bọn họ lại, không phản kháng được.
Còn ngũ lão Đại Tuyết sơn dặn dò hậu sự xong cũng nhìn nhau cười.
- Các vị đạo hữu, lập đạo Nam Chiêm, chúng ta chính là ngũ tổ rồi, cơ hội danh truyền vạn cổ đang ở trước mắt, lúc này đi thôi nhỉ?
- Cũng được, trước đó lão phu xem như ếch ngồi đáy giếng, bây giờ muốn lĩnh giáo bí pháp Thần Châu một chút!
- Hồ Cầm lão nhi, ngươi nói Vạn La lão quái là đệ nhất của Sở Vực, lão phu không phục...
- Sở Thái Thượng, còn cả lão khốn ngươi nữa, mưu tính cả đời rồi, bây giờ có bản lĩnh thì thể hiện ra cho ta xem nào!
Ngũ lão đi dọc theo con đường nhỏ gồ ghề lên thẳng đỉnh núi, đi thẳng lên trên, cười cợt liên tục, giọng nói thấp dần.
- Ha ha, hay là trước để ta lấy bản lĩnh thật sự ra cho các ngươi mở mang tầm mắt nhé! Các ngươi phá quan, người hộ trận để ta làm!
Trên đường nhỏ cách chỗ xuất phát ba dặm chính là chỗ khúc triết đầu tiên, bao phủ mây khói một vùng, huyền cơ bên trong bất định, kiếm ý lành lạnh, chính là trận đầu tiên trong mười trận của Phong Thiện sơn, cũng là cánh cửa thứ nhất cần vượt qua. Ngũ lão tới trước cánh cửa thứ nhất này, Long Kiếm Đình của Tẩy Kiếm viện Đại Tuyết sơn cười lớn mở miệng, là người đầu tiên hét lớn:
- Nam Chiêm Sở Vực, viện chủ Tẩy Kiếm viện Đại Tuyết sơn, Long Kiếm Đình, tới khấu quan!
Trong mây khói cũng truyền ra một thanh âm già nua:
- Khổ Hải Vân gia, chấp lệnh đại trưởng lão Vân Dao suất lĩnh một trăm kiếm tu thủ quan ở đây!
- Vân gia?
Long Kiếm Đình hơi ngẩn ra, sau đó nét mặt lướt qua vẻ vui mừng, nói nhỏ:
- Đồ nhi, vận may của vi sư không tệ mà!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất