Lược Thiên Ký

Chương 656: Đệ nhất tổ của đạo thống Nam Chiêm

Chương 656: Đệ nhất tổ của đạo thống Nam Chiêm

Cuối cùng ngũ lão Đại Tuyết sơn liếc nhau, một thân khí tức đều sử dụng tới chí cường, sau đó đồng thời kêu to, liên thủ xông vào trong đại trận. Tình cảnh trước mắt đột nhiên biến đổi, thình lình đã biến thành một kiếm sơn lành lạnh, ngũ lão đều treo lơ lửng giữa trời, xung quanh là ngân quang kiếm ảnh bay vút, đối diện có một vị lão giả treo kiếm ngạo nghễ ngồi xếp bằng trên không, phía sau một trăm kiếm tu cầm lợi kiếm trong tay, khí cơ cuồn cuộn.
- Ha ha, kiếm đạo Nam Chiêm, trước hết để Vân mỗ lĩnh giáo...
Lão giả kiếm tu ở giữa không trung chính là đại trưởng lão Vân Dao của Khổ Hải, nhìn thấy ngũ lão xông vào trận liền cười lạnh một tiếng, cầm bảo kiếm trong tay.
- Long đạo hữu, làm trận chủ của ngươi, Vạn La dẫn dắt lực đại trận, Sở đạo hữu cùng ta định trụ trận nhãn, hộ tống Trương lão đạo do hắn thôi hàng quan khiếu đại trận, phía sau còn có chín trận nữa, chúng ta đừng bất cẩn, lấy tốc độ nhanh nhất xông trận...
Hồ Cầm lão nhân quát to một câu, trận hình của ngũ lão chuyển hóa. Long Kiếm Đình phía trước, Hồ Cầm bên trái, Sở Thái Thượng ở bên phải, Vạn La lão quái ở cuối cùng, còn Trương Đạo Nhất của Quỷ Thần cốc Đại Tuyết sơn thì được vây ở giữa, ầm vang vọt về phía trước.
- Phong Thiện đệ nhất sơn, nếu có thể để các người dễ dàng xông qua như vậy, há chẳng phải là trò cười à?
Đại trưởng lão Vân Dao của Khổ Hải Vân gia hét lớn một tiếng, kiếm triển như nước thủy triều, kiếm khí lành lạnh bao phủ toàn bộ ngũ lão, nhìn khí phách này dường như muốn lấy lực một người đánh bại ngũ lão vậy. Còn ở phía sau ông ta, trăm tên kiếm tu cũng tản ra, mười người một nhóm, giữ các mắt trận, sau khi tản ra lại nhất thời không thấy thân ảnh đâu, nhưng trong đại trận đã không còn nhìn thấy nơi khởi nguồn kiếm khí nữa, kiếm khí vọt tới từ bốn phương tám hướng.
- Khổ Hải Vân gia... xem Lăng Hư kiếm đạo ta đây!
- Keng!
Lúc này, Long Kiếm Đình của Tẩy Kiếm Viện căn bản không để ý tới gì khác, trong mắt chỉ chăm chú nhìn vào kiếm chủ Vân Dao, lành lạnh xuất kiếm.
Trong một chốc này, quanh người kiếm khí tăng vọt, vô hình trung trực bay lên trời xanh, chẻ một đám mây đen che khuất bầu trời thành hai mảnh. Mặt trời chói chang sau mây chiếu ánh nắng khắp nơi, còn phía dưới ánh nắng mặt trời chói chang, Long Kiếm Đình một tay cầm kiếm vọt thẳng về phía trận chủ Vân Dao khí cơ hùng hồn khó tả trong trận thứ nhất, một thân kiếm bào tung tay dường như có tiên phong cổ uẩn, ánh sáng lạnh trên thân kiếm chiếu sáng không trung.
Ầm ầm!
Bên trong trận thứ nhất mây khói bắt đầu khởi động, kiếm khí vô tận xông lên trời.
Trong trận kiếm khí cắt mây khói không ngừng lóe sáng, xao động biển mây.
- Chỉ bằng vào kiếm đạo cũng dám khoe khoang trước mặt Khổ Hải Vân gia ta, trở về Nam Chiêm đi, luyện thêm ba ngàn năm nữa rồi trở lại xông trận!
Sau một thời gian uống cạn một chung trà, đại trưởng lão Vân Dao của Khổ Hải Vân gia gào to một câu, thân hình Long Kiếm Đình lảo đảo lui lại, ra sức thở dốc, phía dưới kiếm bào lại có máu tươi chảy ra, ồ ồ như mưa rơi, bên người có mấy lão đang cực lực phá trận, nhất thời mỗi người đều kinh hãi, Vạn La lão quái đang ở cuối cùng định trụ lực vận chuyển của đại trận càng nổi giận gầm lên một tiếng, muốn xông về phía trước tương trợ.
- Ta còn chưa chết!
Long Kiếm Đình phất tay ý bảo mình không cần tương trợ, hộc ra một búng máu, cười nói:
- Không chết sẽ không thua!
Ông ấy dường như đã bị thương nặng, nhưng sau khi thở dốc mấy hơi liền đột nhiên cười to một tiếng, lần nữa xuất kiếm, kiếm khí gào thét lần nữa dâng lên.
- Vậy mà lại muốn tử chiến không lùi? Ngươi đang tự tìm đường chết!
Trong giọng nói của đại trưởng lão Vân Dao của Vân gia xen lẫn sát khí nhè nhẹ, tiếng long ngâm bên trong thần kiếm liên miên không dứt, lần nữa đấu với Long Kiếm Đình. Xông trận bậc này cần phải có người chống đỡ trận chủ, cũng cần thôi diễn đại trận vận chuyển, càng cần có người định trụ trận nguyên đại trận, làm đại trận không đến mức điểu khiển theo ý muốn, nếu không áp lực sẽ tăng lên gấp bội. Ngoài ra, đại trận vận chuyển dù sao cũng không có cách nào hoàn toàn trấn áp, sát khí bất cứ lúc nào cũng sẽ hiện lên theo đại trận vận chyển, nên cần có người bất cứ lúc nào cũng chống đỡ sát khí này, thiếu một người cũng không được.
Ngũ lão Đại Tuyết sơn chia nhau đương nhiên không có vấn đề, nhưng Vân Dao cũng không phải chỉ để làm cảnh.
Chỉ phân ra một người đối phó với mình?
Đám dã tu Nam Chiêm này cũng quá tự đề cao bản thân đi?
Trong lòng giận dữ, lúc xuất kiếm càng mạnh hơn, từng đạo kiếm khí như sóng thủy triều, từng đợt đẩy về phía trước.
Long Kiếm Đình đã rơi vào thế hạ phong, nhưng lại không muốn mạng như kiếm khí bị rơi xuống, gắng gượng chống lại tất cả công kích của vị trận chủ, không làm ảnh hưởng tới những lão hữu khác. Dưới phương pháp đấu pháp liều mạng này, hai mắt ông ấy tựa như tỏa ra kiếm khí màu trắng xóa, phía sau có từng tia sương trắng bay lên, như tiên như vân, theo kiếm thế của ông ấy tỏa ra mà biến ảo chập chờn, bàn tay cầm kiếm run rẩy, như tiên âm.
- Ồ? Liều mạng? Hiện tại sử dụng kiếm còn hơi có chút thú vị, nhưng vẫn chưa đủ đâu...
Vân Dao lạnh giọng quát, kiếm thế hơi chậm lại, sau đó lần thứ hai vung ra.
Nhưng mà ông ta không ngờ tới chính là ông ta vốn định lấy kiếm thế làm Long Kiếm Đình phải lui lại, dùng cái này ngăn cản lực phá trận bên ngoài nhưng lại không ngờ tới Long Kiếm Đình lại đột nhiên giống như phát điên, kiếm thế biến đổi phóng thẳng về phía ông ta, kiếm thế lại có vẻ không có chương pháp gì, thậm chí hoàn toàn không để ý tới bốn vị đạo hữu ở phía sau, như muốn liều mạng, từng chiêu đâm vào chỗ yếu hại của Vân Dao.
- Ngươi... Ngươi hồ đồ, ở đâu có phá kiếm trận bậc này?
Trong chốc lát Vân Dao cũng luống cuống tay chân, bị ép lui về phía sau mấy trượng.
Long Kiếm Đình xông sát theo ông ta, giọng nói lành lạnh:
- Hôm nay Long mỗ không phải tới phá trận!
- Ầm ầm!
Ông ấy bổ ra một kiếm chấn động thiên không, dường như đã dùng tất cả sức mạnh để đánh ra một kiếm này.
Vân Dao đối mặt với kiếm này cũng chỉ có thể dùng kiếm phong thoáng ngăn cản, bị chấn động tới thân như tờ giấy lui mau về phía sau.
Còn Long Kiếm Đình thì phi thân nhào tới, kiếm hoa điêu luyện:
- Hôm nay ta thay đồ nhi ta xả hận!
Ầm!
Tư thế xông thẳng tới như vậy của ông ấy lại tạm thời thoát ly với tứ lão ở phía sau, phía sau lưng không người phòng thủ, bên trong đại trận này theo pháp trận vận chuyển, có kiếm khí lạnh thấu xương bắt đầu khởi động, trong nháy mắt đánh ông ấy bị thương sau lưng, trong máu tươi văng tung tóe, kiếm khí của ông ấy đã dính huyết khí, thình lình hóa thành một con rồng máu me đầy đầu, dương nanh múa vuốt, công lực toàn thân dồn vào một chỗ, vọt thẳng về hướng Vân Dao.
- Muốn chết!
Vân Dao đối mặt với một kiếm này, vừa thẹn vừa giận, tựa như một người bình thường đối mặt với một người điên, thình lình không nỗ lực lấy kiếm đấu kiếm nữa, mà hai tay giương một cái, lập tức dẫn động lực của cả tòa kiếm trận phóng thẳng về phía Long Kiếm Đình. Thân là trận chủ, ông ta có thể khống chế được lực của cả tòa đại trận, uy lực to lớn nhường nào? Rõ ràng là muốn ép Long Kiếm Đình chật vật quay về!
Chỉ là ông ta không ngờ tới, Long Kiếm Đình không lùi mà mặc kệ bị lực kiếm trận của mình ăn mòn, một đường huyết long hoàn mỹ hiện ra.
- Xèo xèo
Kiếm trong ngực Vân Dao, máu nhuộm pháp bào, lảo đảo lui lại.
Còn vô số kiếm khí bên trong cơ thể của Long Kiếm Đình, sau khi Kim Đan vỡ vụn thì chậm rãi rơi xuống phía dưới...
- Long đạo hữu...
Tứ lão phía sau cũng khiếp sợ hét lớn, liều mạng lao về phía trước, còn Trương Đạo Nhất bị vây ở giữa cũng thừa dịp lực của cả tòa đại trận bị Vân Dao dẫn đi đối phó với Long Kiếm Đình mà nắm được một cơ hội, trong giây lát đã tìm đã quỹ tích vận chuyển của trận này, thần niệm như điện, bắn thần niệm vào trong đầu ba lão còn lại. Lúc này, tứ lão đồng thời xông lên trước. Hồ Cầm lão nhân ôm lấy Long Kiếm Đình, ba lão khác thì thân hình như điện đồng thời xuất hiện quanh người Vân Dao, đều cầm pháp ấn vây Vân Dao vào giữa.
- Thì ra người kia dùng mạng thay bọn họ tranh thủ một cơ hội phá trận...
Vân Dao kinh hãi, biết bọn họ đã nắm giữ quy luật vận chuyển đại trận, lúc này đại trận đã không vây khốn được họ nữa, nhìn dáng vẻ cừu hận này của ba người họ rõ ràng là muốn ngay lập tức liên thủ đả thương mình nên không dám tiếp tục cường công, bàn tay xuất hiện một cái lệnh kỳ, nhanh chóng lay động. Kiếm sơn xung quanh lại như huyễn ảnh tản đi, một trăm kiếm tu của Vân gia nhao nhao hạ xuống đất, lộ ra con đường mòn ban đầu...
- Qua cửa rồi!
Vân Dao vung lệnh kỳ hét lớn, mắt mở trừng trừng nhìn tam lão tràn đầy sát khí đã ập tới mình đang chậm rãi thu hồi lại.
Lúc này trên sơn kính, Hồ Cầm lão nhân ôm Long Kiếm Đình, vị lão tổ trẻ tuổi nhất trong ngũ lão này đã trở thành một người chết sớm nhất, chỉ là ánh mắt vẫn đầy thù hận nhìn Vân Dao, hộc ra một búng máu, giọng nói lạnh như kiếm đâm lên từ biển máu:
- Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đây là đang xông trận, nếu không... lần này ta nhất định sẽ tự bạo Kim Đan, kéo ngươi chết chung với ta...
- Ngươi điên rồi phải không? Vân Hải ta chưa từng có đại thù bậc này với ngươi?
Vân Dao vừa giận vừa hận, hầu như gầm thét.
- Trước đó người của Vân gia ngươi phế bỏ một cô bé, chính là đồ nhi của lão phu...
Long Kiếm Đình nỗ lực hét lớn:
- Ai bắt nạt đồ nhi ta cũng không được, người của Thần Châu cũng không được!
-Đồ nhi của ngươi...
Vân Dao kinh ngạc, nhớ lại một chuyện, nhớ lại đại kiếm khách Vân Độc đến giờ còn nằm trên giường của Khổ Hải Vân gia.
- Ngươi biết ta tìm được một mầm mống tốt như vậy có biết bao nhiêu khó khăn không? Ngươi biết nàng ấy là ta hao tổn biết bao tâm huyết mới bồi dưỡng ra được không? Tương lai khi nàng trưởng thành sẽ mạnh hơn kiếm tiên như ta gấp trăm lần, nàng được nhận truyền thừa kiếm đạo của lão phu, nàng sẽ thúc đẩy kiếm đạo của lão phu tới cực hạn, nhưng nàng... một mầm mống tốt như nàng lại bị Vân gia các ngươi phế đi... phế bỏ!
Sắc mặt của Long Kiếm Đình xám xịt, lại vẫn kích động quát mắng, lửa giận trong lòng khó có thể áp chế.
- Thế ngươi có biết không? Vân gia ta nghìn năm mới khó khăn có được một kiếm đạo kiêu tử, lại bị tiểu bối Nam Chiêm ngươi phế đi?
Vân Dao cũng không nhịn được mà thấp giọng gắt, lửa giận còn mạnh hơn so với Long Kiếm Đình:
- Ghê tởm hơn chính là, vị tử điệt kia của ta cho tới khi bị phế cũng chưa kịp xuất kiếm... hắn là một vị kiếm tu trời sinh, nhưng hắn lại bị thua bởi âm mưu quỷ kế của tiểu ma đầu, hắn còn chưa xuất kiếm, đã thất bại... Hơn nữa, hắn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đi báo thù...
- Cho nên...
Long Kiếm Đình khổ sở mở miệng cười:
- Đó là đứa trẻ tốt, lão phu không bằng hắn...
Trong tiếng cười, vị đại kiếm sư số một giới tu hành của Nam Chiêm Sở Vực này, vẻ mặt đọng lại, mạng trôi đi.
- Long đạo hữu, tương lai nếu Nam Chiêm lập đạo, năm người chúng ta là tổ tông khai tông, ngươi sẽ đứng vị trí đầu tiên!
Hồ Cầm lão nhân đút kiếm trong tay Long Kiếm Đình vào bao, giúp ông ấy khoanh chân ngồi dậy, lại đặt kiếm bên cạnh ông ấy, liếc nhau một cái, mấy vị lão đầu người nào cũng không nói gì, sau khi thi lễ với Long Kiếm Đình đã tọa hóa trong trận thứ nhất, tứ lão còn lại tiếp tục đi về phía trước, trong lòng bọn họ đều có chút nặng nề, trận đầu tiên đã tổn hại mất một người, mặc dù là do Long Kiếm Đình cố tình tìm chết nhưng cũng làm người ta kinh ngạc.
Như là thể hiện cục diện không ổn nào đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất