Chương 657: Cắt đứt hy vọng của người
Mười trận trên Phong Thiện sơn, trận sau gian nan hơn trận trước, nhưng khi Long Kiếm Đình bị thương nặng gần chết, lực lượng của người phá trận lại yếu đi, nhưng đã hạ quyết tâm, ngũ lão không lưỡng lự nửa khắc nào, khởi xướng cho ngoan lão gia này mang theo khí độ hung hãn không thua gì tiểu bối, cũng không hét lớn, mang theo một luồng ai khí nặng nề không nói một lời đánh tới trận tiếp theo, điều chưa từng có từ trước đến nay.
Trận thứ nhất, Kim Hành đại trận, lấy kiếm diễn pháp, cắt đứt trên không, dựa vào một lời hận ý của Long Kiếm Đình, phá trận.
Trận thứ hai, hóa thành Thủy Hành đại trận, cho Mạc đạo cô thủ trận, một luồng lực như biển treo ngược trên không. Một trận này Sở Thái Thượng lên trước thay vị trí của Long Kiếm Đình, lấy Hoàng Đạo bí thuật của Sở Vương Đình, thân người hóa long, gánh vác luồng lực như biển, kiên trì chừng thời gian bảy hơi thở. Sau đó, Trương Đạo Nhất tìm ra biến hóa trong trận, Hồ Cầm và Vạn La đẩy lùi một đám phù sư Văn gia, phá được Thủy Hành đại trận.
Mà ngay lúc này, sắc mặt của Sở Thái Thượng xám trắng, trầm mặc không nói gì hạ xuống đất, lúc đi về phía trước, bước chân lảo đảo, còn cười to nói:
- Vạn La lão quỷ, bí pháp mới rồi lão phu dùng thế nào hả? Đó là gần đây ta mới tìm hiểu ra đấy, có thể đánh bại được ngươi không?
Chỉ là chính bản thân ông ta dường như không cảm giác được, ở sau lưng ông ta, thậm chí các vị trí cơ thể khác đang có từng vết rách xuất hiện, máu tươi bắn tung tóe.
- Ha ha, ba trăm năm trước, nếu ngươi có thể tìm hiểu được bí pháp này, nói không chừng có thể đánh bại được ta!
Vạn La lão quái kéo ông ta lại, bàn tay dùng sức, mạnh mẽ ấn ông ta ngồi xuống.
- Aiz, lão phu tung hoành một đời trong Sở Vực, đến ngày hôm nay mới biết mình quả thật như ếch ngồi đáy giếng...
Sở Thái Thượng nở nụ cười khổ, một lời hào khí, dường như có phần miệng cọp gan thỏ.
- Con ếch ở đáy giếng thì sao chứ, tốt xấu gì nó còn biết ngẩng đầu nhìn trời, thắng được đám ở đồng ruộng hoang, cả đời chỉ biết nhìn chằm chằm con cóc trùng quyết. Lão Sở, ngươi yên tâm, lần này Nam Chiêm lập đạo, trong ngũ tổ lão phu không tranh với ngươi đâu, Long đạo hữu là người xếp đầu tiên trong ngũ tổ, ngươi chính là thứ hai, Vạn La ta dù chướng mắt ngươi thế nào đi nữa, thứ hạng cũng chỉ có thể ở sau ngươi...
- Thứ hai...
Sở Thái Thượng trầm ngâm ngẩn người, sau một hồi lâu, sắc mặt phát khổ:
- Cả đời không tranh vị trí đệ nhất, trước khi chết đi lại là vị trí thứ hai.
Cuối cùng nhẹ gật đầu một cái:
- Tốt xấu gì cũng thắng ngươi, là đủ rồi!
Nói xong khoanh chân ngồi dậy, nhìn thoáng qua chân núi, đến đây khí tuyệt.
- Lão tổ...
Chân núi, tiểu công chúa Sở Từ của Sở Vương Đình cảm nhận được gì đó, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, gào khóc lớn.
- Không phải... Không phải nói có thể chịu thua sao? Vì sao trận nào cũng hạ sát thủ?
Sắc mặt của Diệp Cô Âm tái nhợt, bỗng nhiên run giọng hét lớn.
Tu vi bây giờ tốt xấu gì cũng không như ngày xưa, kiến thức cũng rộng rãi hơn chút, tự mình có thể nhìn ra chút môn đạo.
Lúc trận đầu tiên, nếu nói là vì Long Kiếm Đình hận Vân gia nên tự rước lấy tử đạo, như vậy trận thứ hai này rõ ràng là người thủ trận của Văn gia hạ sát thủ. Trước đây mỗi lần dâng hương lên Phong Thiện sơn, cách mỗi trăm năm luôn sẽ có một hai vị tông sư bước lên con đường lên núi, có người chỉ là đi lấy hình thức, ung dung đi tới phần cuối của mười trận, có người lại cần bằng vào bản lĩnh thật sự để xông trận, lực mạnh có thừa. Xấu hổ thua trận dù sao vẫn có thể sống, chuyện xảy ra án mạng rất ít khi nghe nói, dù sao Phong Thiện sơn này chính là di chỉ thánh tiên, dính máu không may mắn.
Nhưng bây giờ thế nào?
Hai trận liên tiếp đã phá hủy tính mệnh của hai vị lão tổ Đại Tuyết sơn?
- Lão đầu tử, đừng xông tiếp nữa, bọn họ... bọn họ là đang giết người đó...
Cách đó không xa, Hầu Quỷ Môn nhìn thấy sư tôn Trương Đạo Nhân lần nữa xuất trận, một thân trận bào dính đầy máu tươi cũng sợ tới mức run rẩy toàn thân, liều mạng kêu to, thậm chí còn muốn chạy lên kéo lão đầu tử kia về, nhưng còn chưa chạy được một bước liền bị một luồng lực mạnh cuồn cuộn trấn áp, hai đầu gối nện xuống đất, làm mặt đất bị ép thành phấn nhỏ, đừng nói là nhúc nhích, ngay cả giọng nói cũng không phát ra được.
- Đây là thánh địa Phong Thiện sơn, nào phải nơi các ngươi có thể quát tháo?
Đạo chủ Phù Khí đạo thu bàn tay về, lành lạnh quát lạnh, hung ý cực thịnh làm tiểu bối Nam Chiêm sợ tới mức không ngừng run rẩy.
Mà lúc này, ba người Trương Đạo Nhất, Hồ Cầm lão nhân, Vạn La lão quái bỗng nhiên ngựa không ngừng vó, dường như căn bản không nghe được bọn tiểu bối gào thét phía dưới, hoặc có thể nghe được nhưng cũng không để ý tới, xông thẳng về phía trận thứ ba.
Một trận này, chính là Hỏa Hành đại trận, xích diễm ngập trời nóng như mặt trời chói chang. Sau khi tam lão xông vào trong trận, một tia âm vang hồ cầm khàn khàn trầm lắng vang lên, trong tiếng đàn lại ẩn chứa ý thê lương, lại lạnh thấu xương như trời đông giá rét, trấn áp hỏa ý bên trong trận. Bọn tiểu bối ở chân núi nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy tiếng đàn hiển hóa ra một con băng điểu, ác đấu với lửa cháy mạnh cuồn cuộn ở giữa không trung, kỳ thế xông lên tận chín tầng trời, tiếng đàn khàn khàn đè xuống vạn tiếng khác, mạnh mẽ trấn át mồi lửa cháy mạnh xuống.
- Lão già này cũng thật bất phàm, cầm phổ lão hiến lên có thể xem một chút!
Bà lão của Âm Linh đạo híp mắt lại, khó mà khen được một câu.
- Ah, trước tiên chờ lão phá được trận này rồi hãy nói, có thể qua được trận thứ ba mới có chút thú vị.
Đạo chủ Phù Khí đạo nhàn nhạt mở lời.
Ầm!
Lời còn chưa dứt, thình lình nhìn thấy lửa cháy mạnh trên không trung đột nhiên thu lại, ý băng sương rơi khắp sơn đạo.
- Hỏa Hành đại trận bị phá rồi?
Chư tu đều kinh ngạc, dường như có phần không dám tin vào hai mắt của mình.
- Có chút kỹ năng!
Đạo chủ Phù Khí đạo nhẹ nhàng gõ đầu, nói:
- Lão này căn tư bình thường, thậm chí công pháp tu luyện cũng chỉ kha khá, nhưng lại tìm hiểu không cạn với thuật pháp, lấy cầm ngự kiếm, kiếm biến huyền điểu, mạnh mẽ chém tới căn cơ của Hỏa Hành đại trận, xem như là nhân vật có số má!
Trong lúc bọn họ đang vừa nói vừa cười, tam lão đã tiếp tục xông trận, Hồ Cầm lão nhân đại phát thần uy, một trận hồ cầm cổ xưa nở rộ vô thượng hoa hòe trên người ông ấy, tiếng đàn du dương lại thê lương ai oán, trong đó tự nhiên diễn biến đạo pháp, đồng thời phá trận thứ ba là Hỏa Hành đại trận, trận thứ tư Mộc Hành đại trận, làm trong lòng ba vị đạo chủ đều khá bất ngờ, hai mặt nhìn nhau, trong lòng thậm chí thấp thoáng dâng lên ý kính nể.
- Mười trận của Phong Thiện do chúng ta cố ý sắp xếp, thực lực của người thủ hộ đều không tầm thường, trong trận cũng do ba người chúng ta tự tay thôi hàng, cấp bậc từng bước tăng cường, vốn cho là bọn họ có thể xông qua ba trận đã là cực hạn rồi, không ngờ bây giờ chỉ còn lại ba người còn có dư lực xông thêm hai trận nữa, không biết trận thứ năm này có thể giữ lại tính mạng của bọn họ hay không?
Đạo chủ Phù Khí đạo nhàn nhạt nói:
- Đáng tiếc, nếu không phải chuyện liên quan đến cạnh tranh khí vận, bằng thực lực của ngũ lão này cũng có thể mời vào một tông, làm một nhân vật cấp cao được cung phụng, cho ta sử dụng.
- Cũng phải dừng lại ở trận thứ năm thôi!
Đạo chủ Thuần Dương đạo lúc này cũng nhẹ nhàng mở miệng, bồi thêm một câu.
Trận thứ năm, Sơn Hành đại trận!
Sơn lực lồng lộng trấn áp không trung, trong đại trận ngũ hành là một trận khó mưu lợi nhất, giống như các loại cơ quan tinh kỳ trên thế gian, càng tinh diệu, nhưng trong mắt của những người Hành gia đều càng yếu đuối, nhưng cơ quan thuần túy lấy đá lớn cự nham xấu xí bày ra có đôi khi lại làm người ta nhức đầu nhất, bởi vì tất cả kỹ xảo đều khó có thể vận dụng, chỉ có cậy mạnh mới có thể xông trận phá quan, trận thứ năm khó ở điểm này.
Tam lão xông vào trận thứ năm lại mãi lâu không có tiếng động, ngay cả âm hồ cầm cũng trầm thấp, thỉnh thoảng vang lên, hầu như khó có thể nghe được. Chư tiểu bối Nam Chiêm ở dưới chân núi trong lòng đều chú ý gắt gao, nhất là sư tỷ muội Diệp Cô Âm cùng Ứng Xảo Xảo, cầm tay nhau không cản được sự run rẩy, trong bụng giống như muốt phải một khối băng, lạnh từ trong ta ngoài...
- Vạn La lão đệ, chúng ta không qua được trận này, lại để lão phu mở đường cho ngươi tiễn ngươi qua trận đi!
Sau mấy hơi, trong trận đã một vùng vắng lặng, chợt có một tiếng gào to vang lên, chính là Hồ Cầm lão nhân, sau đó chỉ nghe tiếng đàn đột nhiên vung lên, chầm chậm vang lên hai tiếng, sau đó đột nhiên ngưng lại, một tia kiếm quang gào thét dựng lên, nút đá xuyên kim, thình lình hiển hóa ra một cái bóng sơn ảnh đồ sộ trên không trung chém đứt một thân ảnh, một thân ảnh khác mượn cơ hội bay ra, lảo đảo đứng vững trên không trung.
Sau đó, bên trong Sơn Hành đại trận thật lâu không còn tiếng động nữa, đại trận khép kín, không còn ai xuất hiện.
Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất đều bị lưu ở trong trận, sống chết không rõ.
Còn Vạn La lão quái quay đầu lẳng lặng nhìn thoáng qua, cũng không nói gì mà là quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Lúc vào trận là năm người, bây giờ mới qua được năm trận đã chỉ còn lại một mình ông ấy cô đơn lẻ loi, tay áo bay bay lung la lung lay bước lên trên núi. Bước chân không có lực như là cũng đã bị thương, nhưng sát khí trên người, lại càng ngày càng nặng, thậm chí ảnh hưởng trên không, khiến người ta thấy không rõ thân ảnh của ông ấy.
- Lão hữu Nam Chiêm, ngươi có thể xông qua năm trận đúng là không dễ, chỉ có điều năm trận trước là Ngũ Hành trận, còn có thể lấy tương sinh tương khắc để phá trận, pháp chủng và cảm ngộ của các ngươi có thể phát huy tác dụng, còn năm trận phía sau là thuật pháp diễn hóa, sự sát phạt còn mạnh hơn so với năm trận đầu tiên, năm trận phía trước ngươi có bốn người đồng hành tương trợ còn xông qua gian nan như vậy, huống chi năm trận sau ngươi lại chỉ còn một mình? Ha ha, lui về đi thôi! Nếu như lúc này chịu thua có thể còn kịp cứu tính mạng hai vị đạo hữu của ngươi trong trận thứ năm!
Trong trận thứ sáu có hư ảnh lực sĩ Hoàng Cân lơ lửng, một giọng nói lãnh đạm truyền ra, ngậm kính ý.
- Nếu ta nhận thua, bọn họ chẳng phải sẽ chết vô ích?
Vạn La lão quái không có ý muốn lui, sát khí trên người càng ngày càng mạnh:
- Các ngươi thực sự mạnh như vậy sao? Để lão phu thử một chút!
Bùm!
Nói xong những lời này, Vạn La lão quái đột nhiên xông lên phía trước, tựa như một lão long đang nổi giận.
- Lão phu chính là tu sĩ Vạn La của Nam Chiêm, ngày hôm nay muốn tìm cái chết, người nào có thể tới tiễn ta một đoạn đường?
Núi đá vỡ nát, trời đất mù mịt, Vạn La lão quái xông thẳng vào đại trận thứ sáu, mang theo ý chí hẳn sẽ phải chết.
- Sư tỷ, sư tôn còn chưa chết, tỷ nhanh nghĩ cách đi, nghĩ cách cứu người đi...
Ứng Xảo Xảo gắt gao kéo tay áo của Diệp Cô Âm, đã khóc không thành tiếng, dao cầm trong ngực đã ném xuống đất.
Vẻ mặt Diệp Cô Âm cũng căng thẳng, môi đã cắn ra cả máu, do dự trong một hơi thở bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy, nhưng khi thân hình vừa mới di chuyển lại bị một người kéo lấy tay áo, chính là Lệ Hồng Y. Nàng cắn môi, muốn nói gì đó nhưng Lệ Hồng Y đã nhanh chóng nhét một cái túi trữ vật vào tay nàng, truyền thần niệm tới:
- Đạo chủ của Âm Linh đạo ta ở chỗ này, nếu ta hơi có dị tâm, bà ta chỉ cần động tâm niệm liền có thể phế bỏ ta, ngươi lại khác, Linh Xảo tông các ngươi cũng không ở đây, cầm những pháp khí này của ta, đi mời hắn tới!
Diệp Cô Âm ngơ ngác nhìn về phía Lệ Hồng Y, lại thấy giữa mi mày của cô gái này lóe lên vẻ tàn khốc.
- Vốn cho là bọn họ chỉ không thoải mái cho chúng ta được như ý, nào ngờ... bọn họ muốn cắt đứt hy vọng của chúng ta!
Một lúc lâu sau, nàng mới rít lên một câu từ trong kẽ răng.