Lược Thiên Ký

Chương 658: Ngôn từ điên cuồng như thiếu niên

Chương 658: Ngôn từ điên cuồng như thiếu niên

- Chân truyền của bắc tam đạo* đặt phục kích ở ngoài Phong Thiện sơn, không cho phép người khác ra ngoài, may là ta mượn pháp khí mà Hồng Y sư tỷ lấy được từ trong Yêu Đế các, lừa dối, trong cự ly ngắn xuyên qua hư không nên mới có thể đột phá trùng vây, chạy tới nơi này tìm ngươi, chỉ là tuy vậy... Cũng đã qua hơn hai canh giờ rồi... ta không biết mấy sư tôn thế nào rồi, van xin ngươi, van xin ngươi nhất định phải qua đó...
Ở trước Thiên Nhất cung, Diệp Cô Âm khóc sướt mướt dùng tốc độ nhanh nhất, nói việc này cho Phương Hành, lại chỉ thấy Phương Hành giận tím mặt, cảm thấy trong lòng bắt đầu cháy hừng hực lửa giận, như bị người ta bóp nghẹt trái tim.
*Viết tắt của ba đạo Bắc Vực
- Ta quan tâm sư phụ ngươi chết hay chưa làm cóc gì?
Hắn kéo cổ áo của Diệp Cô Âm:
- Lão già khốn kiếp Vạn La kia chết chưa?
- Khi ta đi... ông ấy... ông ấy chuẩn bị xông trận thứ sáu...
Diệp Cô Âm dường như bị khí thế hung ác của hắn dọa sợ, cổ họng khô rát.
Còn Phương Hành nghe xong những lời này cũng hít vào một hơi, từ trong lời nói của Diệp Cô Âm hắn đã nghe ra, ngũ lão Đại Tuyết Sơn liên thủ xông được qua năm trận, chết và tổn thương thảm trọng như vậy. Bây giờ chỉ còn lại lão khốn Vạn La một mình xông vào trận thứ sáu. Đó không phải là mặc bị người ta bắt nạt sao? Bây giờ đã qua hơn một giờ rồi, cho dù mình chạy tới kịp, chắc thi thể cũng đã lạnh??
- Con mẹ nó, để một đám lão nhân thay các ngươi liều mạng, sao các ngươi không đi chết đi?
Phương Hành trong cơn giận dữ viền mắt đã đỏ ửng, hét to gọi Kim Lục Tử, muốn chạy tới Phong Thiện sơn.
Lúc này chúng tu xung quanh đều ngây người cả đám, hoàn toàn không ngờ tới biến cố này. Vừa sợ vừa nghi ngờ, tức thì bị chuyện trong lời nói của Diệp Cô Âm làm cho sợ ngây người. Dâng hương trên Phong Thiện sơn, chuyện này là đại sự cỡ nào, vì sao chúng tu lại hoàn toàn không nghe được tin gì?
Long Quân nhìn bóng lưng kinh hoàng của tiểu ma đầu, cũng chỉ cúi đầu thở dài, không nói gì.
Đáy mắt có vẻ thất vọng, gã thấy được một kiếm nhai vô thượng, nếu như tôi luyện đủ, tương lai có thể thay Hải tộc chém rách kiếp số cũng khó nói trước được, nhưng bây giờ xem ra cho dù mình phế đi một phen tâm huyết thì thanh kiếm thai này chung quy cũng phải trở về vị trí cũ của nó. Suy nghĩ của mình lại trở thành hy vọng xa vời, đến lúc này làm gì cũng không có tác dụng nữa, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn tất cả.
Nhưng ngay vào lúc này, Đại Kim Ô đã dốc hết sức muốn gào thét mà đi, một thân ảnh màu trắng lại nhẹ nhàng hạ xuống.
Là Long Nữ!
Phương Hành kinh ngạc nhìn nàng, hỏi một câu có phần thật thà:
- Sao nàng lại tới đây?
Long Nữ thản nhiên nói:
- Ta và huynh cùng đi!
Phương Hành kinh ngạc nói:
- Ta đi rồi sẽ không thể làm thần tử của đạo thống Tứ Hải của các nàng nữa...
Long Nữ quay đầu lại nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói:
- Không liên quan!
Cười khuynh thành!
Chí ít là khuynh đảo được một người!
Phương Hành bỗng nhiên phá lên cười ha hả, viền mắt vẫn còn đỏ nhưng lại cười vô cùng bừa bãi, tự tay ôm bả vai Long Nữ, trong ánh mắt bắn ra hai tia máu, lên tiếng hét lớn:
- Kim Lục tử, chúng ta đi! Giết sạch đám khốn kiếp kia...
Phía dưới hai cánh của Đại Kim Ô đã ngưng tụ hai hai cơn cuồng phong cường đại chí cực, một cánh vỗ xuống, trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm.
Nó chuyên tu thân thể, có thêm bí pháp của Đại Bằng tộc gia trì cùng đại thuật trường sinh của Căn bá chăm sóc đầy đủ, yêu thân mạnh mẽ, sau khi thi triển bí pháp chỉ bằng vào tốc độ thì đã không thua thân thể Nguyên Anh, chỉ cần xê dịch chuyển hóa trong không gian thôi, bình thường thằng nhãi này quá kiêu ngạo, lúc Phương Hành đi đường đều không mời nổi nó giương cánh, nhưng bây giờ tình thế khẩn cấp, đương nhiên là một chuyện khác.
- Long Quân, tiểu nhi kia dường như đã cho ra đáp án, xem ra không làm được thần tử của Tứ Hải ngươi rồi, ngươi còn muốn thay hắn lấy mạng của trưởng lão Linh Xảo tông ta sao? Ngươi là Thương Lan Hải chủ lại quá mức quan tâm tới một người tới từ Nam Chiêm không quá mức thân thiết, coi như là con gái của ngươi, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì phải theo chó, việc nhỏ ngươi quan tâm tới chúng cũng được, nhưng trong đại sự bậc này thì đừng nên xuất thủ là hơn?
Đức Chiêu trưởng lão của Linh Xảo tông bỗng nhiên mở miệng nói, trên pháp nhãn quanh quẩn hàn khí.
- Ha ha, không sai, nếu hắn là thần tử của Tứ Hải ta, bản vương đương nhiên sẽ giúp hắn, nhưng nếu hắn đã lựa chọn rồi đương nhiên không quá có quan hệ với bản vương.
Long Quân xòe năm ngón tay ra, pháp lực vô hình đang trấn áp Thi Pháp Ấn tiêu tán, Tứ Phương Đại ấn trong tay áo cũng bay ra bay vào đại trận của Linh Xảo tông, còn sắc mặt của gã thì bình thản, trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên cười vang, nói:
- Chư vị đồng đạo, bản vương đã lâu không đến Thần Châu, lại chưa từng thấy việc trọng đại như xông trận Phong Thiện sơn, trong lúc rảnh rỗi, cùng đi xem lễ thì thế nào?
Trong tiếng cười lớn, hai tay áo phất về phía sau một cái, chân đạp lên không bay về hướng bắc.
Chúng tu ở xung quanh hai mặt nhìn nhau, một lát sau mới phản ứng lại được, liên tục chạy về hướng Phong Thiện sơn.
Nam Chiêm lập đạo?
Đây chính là đại sự!
Yêu địa đã xác định muốn lập đạo Thần Châu, tin tức Tứ Hải Hải tộc gần lập đạo cũng truyền ra, chuyện này cũng thôi đi, trong lòng chúng tu còn có thể tiếp nhận được kết quả này, nhưng Nam Chiêm muốn lập đạo xác thực khiến người ta có chút ngoài ý muốn!
Trận náo nhiệt này phải xem!
Trong lúc nhất thời, chúng tu như ngư, trùng trùng điệp điệp đi về hướng Phong Thiện sơn.
...
...
- Ai nói lão phu một thân một mình liền không xông được Phong Thiện đại trận?
Mà lúc này trong trận thứ sáu của Phong Thiện sơn, Vạn La lão quái một thân máu me dầm dề dũng cảm bao la, lớn tiếng gào thét, dùng sức cắm một cây trận kỳ thứ một trăm lẻ tám vào trong mắt trận, xoay người gầm lên, giống như là trả lời cho ba mươi sáu vị thủ trận cùng với trận chủ; hoặc là trả lời với những người quan chiến ở chân núi Phong Thiện sơn - vốn cho là ông ấy phải chết trong trận thứ sáu này.
Người thủ trận thứ sáu chính là một thiếu niên vai khiêng Đại Phong Kỳ, vai trái của pháp y của gã đã bị nghiền nát, hẳn là bị trúng một chưởng, khóe miệng cũng có vết máu nhàn nhạt, ở bên cạnh gã, ba mươi năm người thủ trận cũng dùng ánh mắt kính nể nhìn lão nhân như điên lại tựa như cuồng kia. Người trẻ tuổi nhìn thân ảnh của Vạn La lão quái, trầm mặc thật lâu, sau cùng mới khom người thi lễ một cái, cực kỳ kính phục.
- Lão tiền bối, ta vẫn cho là Nam Chiêm vô tài, hôm nay mới biết được là ta ếch ngồi đáy giếng!
Người trẻ tuổi này sau khi thi lễ một cái liền đứng dậy than nhẹ:
- Trận thứ sáu này, tiểu tử tự nghĩ cũng chưa có chút nhẹ dạ nào, đã sử dụng đại trận tới cực hạn rồi, nhưng lão tiền bối ngài vừa hóa giải uy lực của Đại Phong Kỳ của ta, vừa tính ra một trăm lẻ tám cái mắt trận, sau đó lần lượt lấy trận kỳ cắm vào đó, thay đổi thế của đại trận, tu vi học thức bậc này, vãn bối bội phục!
- Lão phu có thể quá quan chưa?
Quái nhãn của Vạn La lão quái âm thầm phẫn nộ, nhìn người trẻ tuổi.
Thiếu niên vai khiêng Đại Phong Kỳ cắm Đại Phong Kỳ trên mặt đất, chắp tay quát to:
- Cung tiễn lão tiền bối xuất quan!
- Ha ha ha ha...
Vạn La dũng cảm cười to, lưng đeo song thủ, xoay người đi về phía trận thứ bảy.
- Tiền bối...
Người thanh niên thủ trận thứ sáu bỗng nhiên lưỡng lự mở miệng, ngừng lại một chút, mới nói:
- Trận thứ bảy không dễ chịu!
Vạn La thoáng dừng bước, cười lạnh một tiếng:
- Nếu như dễ chịu, làm sao có thể thể hiện bản lĩnh của ta được?
Người thanh niên không nói, sau một hồi lâu lại thi lễ.
Mà lúc này phía dưới, chư tu Nam Chiêm nhìn thân ảnh lảo đảo của Vạn La lão quái, khóe mắt đều rưng rưng, chẳng ai ngờ, hơn một giờ khổ chiến, mọi người đều cho rằng Vạn La lão quái đã mất mạng trong trận thứ sáu, nhưng ông ấy lại vẫn thất tha thất thểu đi ra, sau đó hào hùng không giảm, nhắm vào trận thứ bảy, bước chân có chút không vững nhưng tuyệt không có chút chậm chạp nào, thẳng tiến không lùi.
- Sao phải khổ như thế chứ? Ngươi biết bản thân không có khả năng xông qua mười trận!
Trong trận thứ bảy lại có một lão giả đại hồng bào ngồi xếp bằng phía dưới cây cổ tùng, dáng vẻ tao nhã, đang tự phẩm trà, trong ánh mắt nhìn Vạn La đã có một vẻ tán thưởng, nhiều hơn lại là sự khinh thường cùng thờ ơ. Nhìn Vạn La tiến đến, ông ta ngồi đó, hơn mười thanh y đệ tử đều nhìn chằm chằm cảnh giác, ông ta lại không vội sử dụng đại trận mà chậm rãi uống một hớp trà, nhẹ nhàng hỏi Vạn La.
- Hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lĩnh thì hãy thể hiện ra, lão phu không có thời gian!
Vạn La lão quái vào trong trận, tinh khí thần lên mức cao nhất, bàn tay lăng không ấn xuống, lạnh giọng quát lên.
- Ha ha, lão phu chỉ là có chút hiếu kỳ, biết rõ không thể làm, ngươi cần gì phải khư khư cố chấp?
Hồng bào lão giả nhẹ nhàng cười, từ tốn nói.
- Vốn là có thể được, chỉ là không ngờ tới các ngươi đường đường là Thần Châu, lại mất mặt như thế!
Vạn La lão quái dời bước tiến lên, lạnh giọng mở miệng:
- Ngươi thật cho là năm người chúng ta trước khi tới Thần Châu chưa có tìm hiểu sao? Gần ba trăm năm nay, người xông mười trận Phong Thiện sơn có chừng bảy người, có năm người thành công lập tông làm tổ, một người trong đó là phản bội bên Ma Uyên mà tới được, lấy độ khó xông trận của bọn họ, cho dù cường thịnh gấp ba, năm người chúng ta cũng chấp nhận, nhưng hôm nay, khó khăn đâu chỉ gấp ba?
Trên mặt Vạn La lão quái có một tia oán giận khó có thể dùng lời diễn tả được.
- Xông không qua thì không qua, tìm nhiều lý do như vậy làm gì?
Nét mặt của hồng bào lão giả cũng có chút không vui, hai tròng mắt trợn lên, hàn quang bạo phát.
- Ha ha, nếu không phải ngươi nói nhảm hết câu này tới câu khác, lão phu cần gì phải nói với ngươi những chuyện này?
Vạn La lão quái cười ha hả, bước ra một bước, chòm râu bay bay, huy chưởng đánh tới:
- Cho dù các ngươi dời tất cả lực lượng của Thần Châu Bắc Vực tới Phong Thiện sơn này, năm lão gia chúng ta cũng dám xông vào một lần, có thể được một trận tính là một trận, coi như cuối cùng không lên nổi Phong Thiện sơn, không lập được đạo cũng phải dạy giới tu hành của Bắc Vực các ngươi, dạy người trong thiên hạ này biết một đạo lý...
Trong một chốc, trên không nổ tung, một chưởng ẩn chứa chân lực trong nháy mắt đã biến hóa thành ba lực đạo, trực đâm vào quái hán trước người.
- Đạo lý gì?
Hồng bào lão giả nhìn một chưởng này, không thèm để ý, vung ra một chưởng.
Chưởng lực của hai người giao nhau, lập tức dẫn động một vùng khí lưu hùng hồn, sức mạnh khổng lồ bao phủ cả tòa đại trận, mây mù rung động không ngừng, tựa như đại hạ tương khuynh, còn hồng bào lão giả vốn nghĩ muốn một chưởng đánh bại Vạn La, bất ngờ không nghĩ tới Vạn La lão quái thoạt nhìn đã nỏ mạnh hết đà lại có tu vi mạnh mẽ như thế, lại chấn động tới mức khí huyết cuồn cuộn, kình lực chấn động trước người, làm đổ khay trà.
Sau một chưởng này, ông ta lập tức không dám khinh thường nữa, thông suốt đứng dậy, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Vạn La lão quái.
Còn Vạn La lão quái thì cười lạnh một tiếng, tiếp tục trả lời lời nói mới rồi:
- Đừng con mẹ nó để con mắt trên đỉnh đầu như thế, nếu như khi còn trẻ lão phu có được công quyết và tài nguyên tu hành như các ngươi, các ngươi có thể là cái thá gì chứ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất