Chương 660: Phương Hành tới rồi
Trong lòng Vạn La lão quái cũng tự biết, bằng thân thể tàn phế này, xác suất thành công xông qua trận thứ tám thực sự quá thấp.
Trên thực tế, có thể xông qua trận thứ sáu, trận thứ bảy cũng là có vận may rất lớn, nếu không phải năm đó ông ấy vì Hồ Cầm lão hữu cùng với tên tiểu khốn kiếp kia bị sát linh gây khó khăn nên đặc biệt nghiên cứu tính chất đặc biệt của sát linh, kiến thức trong lĩnh vực này vượt xa tu sĩ bình thường thì khi ở trận thứ bảy ông ấy cũng không thể chuẩn xác tìm được nhược điểm của Cấm Nô như vậy, mạnh mẽ dùng trường kiếm giết bốn mươi con quỷ, xông qua được trận đó.
Nhưng ông ấy có thể thua nhưng không chịu nổi một tên thanh niên quát tháo cùng sỉ nhục như thế. Đó là một loại vũ nhục.
- Ngươi là người phương nào, lại dám ở trước mặt ta dùng một chữ tôn?
Trong trận thứ tám, một tên thiếu niên diện dung như được điêu khắc ra, tuổi khoảng trên dưới hai mươi, vẻ mặt như u minh điêu khắc từ hàn băng ngồi xếp bằng. Lúc này y nghe được lời nói của Vạn La lão quái thì trên mặt nhất thời dâng lên vẻ lãnh lệ, giơ một ngón tay lên, chỉ vào Vạn La lão quái đang ở ngoài trận, trong giọng nói có ý nén giận nhỏ, nhàn nhạt mở miệng quát như sấm đánh giữa mùa xuân:
- Cút!
Ùng ùng!
Trong trận có lôi xà du tẩu hóa thành một cái mãng tiên (roi hình dáng như mãng xà) quất thẳng về phía ngoài trận.
- Bốp!
Vạn La lão quái chịu vũ nhục thì ánh mắt lóe giận, mặc dù đã bị trọng thương nhưng sát khí vẫn tăng vọt, một chưởng đánh ra, linh lực trong lòng bàn tay như nước thủy triều, bỗng nhiên cầm một roi phủ đầu quất tới trong lòng bàn tay. Cự lực trên mãng tiên gào thét đánh cho bàn tay ông ấy cháy đen, nhưng cũng vẫn bị ông ấy vững vàng nắm trong tay, quát chói tai vào trong trận:
- Tiểu bối, nếu ngươi giết được ta trong trận thì cần gì phải cản ta vào được trận?
- Ta từng định ra đánh cuộc với người ta, cho dù Nguyên Anh tới cũng không thể đi tới được đầu trận...
Thanh niên bên trong trận lạnh giọng nói:
- ... Huống chi là ngươi?
- Vèo!
Lại có một cái mãng tiên biến ảo ra quất thẳng về phía Vạn La lão quái.
- Vô lễ!
Vạn La lão quái lại vung một tay ra, cầm lấy cái mãng tiên mới quất tới, tức giận như điên.
- Lúc mấy vị lão hữu kia tiễn lão phu xuất quan, lão phu cũng từng bảo đảm với họ, chí ít có thể tiến vào trận thứ tám!
Vạn La lão quái hít sâu một hơi, muốn cởi bỏ hai cái mãng tiên, xông vội về phía trước.
Nhưng mà vèo một tiếng, lại có một cái mãng tiên nữa biến ảo ra, quất từ phía sau tới.
Vạn La lão quái kêu đau một tiếng, thân hình vốn đã còng xuống thì lần nữa cúi thấp hơn một chút, suýt nữa ngã gục.
Trong trận thứ bảy, ông ấy lấy khí huyết gần như đã khô kiệt huy động trọng kiếm liên tục chém bốn mươi con âm quỷ, thật sự là đã vượt ra khỏi cực hạn của thân thể và tuổi tác hiện tại. Cũng không xê xích gì nhiều, mới rồi cầm hai cái mãng tiên vừa rồi hầu như đã tiêu hao hết linh lực còn lại của ông ấy, cộng thêm lại bị thương nặng nên ngay cả tinh thần cũng đã gần tan rã, đối với roi thứ ba đột nhiên tới này liền không đỡ được.
- Dã tu Nam Chiêm, xứng ở trước mặt ta nói cam đoan hay bảo đảm gì hay sao?
Trong trận thứ tám, giọng nói nhàn nhạt lần nữa vang lên, lại là một roi từ hư vô đánh xuống.
- Phụt!
Miệng mũi của Vạn La lão quái phun ra máu tươi, bàn tay run lên, hận ý vô cùng.
Nhưng ông ấy thật lâu không nói gì, lại lần nữa động người bước về phía trước.
- Vụt...
Lại có một roi nữa hạ xuống quất thẳng vào ngực ông ấy, làm ông ấy thất tha thất thểu lui về phía sau mấy bước.
- Lão phu muốn vào trận, ngươi lấy cái gì ngăn cản được ta?
Vạn La lão quái lần nữa tiến lên phía trước, bước chân nhẹ bỗng.
- Vụt...
Lại có một roi nữa đánh tới làm thân hình ông ấy lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
- Ta không cho ngươi vào trận, ngươi liền không vào được trận!
Vì lúc này ông ấy vẫn chưa vào trận nên tất cả cảnh tượng này đều bị đám tu sĩ ở chân núi Phong Thiện sơn nhìn trong mắt, nhất thời gió lạnh đìu hiu, không ai nói chuyện, vẻ mặt của mỗi người đều cực kỳ phức tạp. Có phẫn hận, cũng có thương hại, có cả thờ ơ.
- Thương Ngô đạo chủ, vị thần tử của Phù Khí đạo ông tu lôi thuật nên càng ngày tính khí càng nóng nảy rồi!
Sau một hồi lâu, ngay cả đạo chủ Âm Linh đạo, lão bà kia cũng không nhịn được nói với đạo chủ có dáng vẻ trẻ tuổi.
- Người này tương lai nhất định lấy phương pháp khắc nghiệt chém giết Ma yêu, vượt qua đại kiếp nạn, thuật pháp tu tập chuyên tâm cũng không có vấn đề gì.
Đạo chủ Phù Khí đạo từ tốn nói, dường như cũng có vẻ lơ đễnh.
Đạo chủ Thuần Dương đạo nghe lời nói này cũng cúi đầu thở dài, biết đạo chủ Phù Khí đạo bao che khuyết điểm nên cũng không lên tiếng nữa.
- Vạn La lão tiền bối, xuống núi thôi, chúng ta đừng xông trận nữa...
Một tiếng kêu rên vang lên, một vị tu sĩ Nam Chiêm đau khóc thành tiếng, quỳ trên đất kêu to.
Từng roi một quất lên người Vạn La lão quái cũng như quất vào thần hồn của bọn họ, gần như tuyệt vọng.
Nhưng mà trên núi, Vạn La lão quái lại tựa như không nghe thấy gì, gắng gượng chống đỡ thân thể tiếp tục tiến lên, không có nửa phần ý rút lui nào.
- Là ngươi tự tìm chết, đừng có trách ta!
Thần tử Phù Khí đạo trong trận thứ tám tựa như đã thực sự nổi giận, sẵng giọng hét lớn một câu rồi ngoài trận trong hư không, một sợi mãng tiên lớn như thắt lưng mang theo lôi điện ngưng tụ lại, bắn ra tia sét bốn phía, sáng như lôi long vắt ngang giữa không trung, trôi nổi trên đỉnh đầu của Vạn La lão quái, mang khí tức uy mãnh không thể xâm phạm, ngay cả chúng tu ở dưới chân núi cũng cảm ứng được, trong lòng không tự chủ được sinh ra sự khủng hoảng.
- Aiz, tiểu bối bây giờ thật sự không nói đạo nghĩa như này sao?
Vạn La lão quái không lùi, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía lôi tiên trên không trung.
Tựa như bừng lên vẻ tuyệt vọng, còn có chút không cam lòng.
Vốn dĩ có thể vào trận thứ tám...
- Lẹt xẹt
Một tiếng động vang lên, lôi tiên kia vung lên thật cao sau đó quất xuống phía dưới.
Uy thế của một roi này tựa như muốn quật Phong Thiện sơn thành hai nửa.
Còn Vạn La lão quái thân hình gầy gò lúc này thoạt nhìn không thể chịu nổi một kích như thế.
- Đủ rồi...
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng quát chói tai tức giận vang lên, có một tia hồng ảnh trong giây lát từ chân núi Phong Thiện sơn phóng về phía trước, xuất hiện không xa phía sau Vạn La lão quái, sau đó hai tay áo vung lên, hai chưởng như linh xà lăng không tập kích qua, quấn lấy thân thể gầy gò của Vạn La lão quái, sau đó dùng sức kéo ra sau, kéo thân thể ông ấy ra khỏi lôi tiên đang gào thét quất xuống.
Ầm ầm!
Lôi tiên đánh lên mặt đất, đại địa khô nứt, đá vỡ bay tán loạn, lôi điện đáng sợ xung quanh lôi tiên giống như hóa thành một vùng lôi hải.
Hồng ảnh kéo Vạn La lão quái đi xoay người lại, chân đạp lên không, nhanh chóng thoát đi.
Chính là Lệ Hồng Y, cô gái này thình lình làm trái quy củ, xuất thủ cứu người vào lúc này.
- Nha đầu à... ngươi hà tất lại hủy một mong muốn cuối cùng của lão phu chứ?
Vạn La lão đầu mở hai mắt hư nhược ra, thấy là Lệ Hồng Y thì sắc mặt phát khổ, nhẹ nhàng thở dài.
- Lão tiền bối, Diệp Cô Âm sư muội đã đi mời Phương sư đệ rồi, người không muốn gặp hắn một lần sao?
Lệ Hồng Y nén lệ lại, thấp giọng nói, ôm Vạn La lão quái bay xuống chân núi Phong Thiện sơn.
- Tiểu khốn kiếp... sắp tới?
Vạn La lão quái hơi ngẩn ra, ánh mắt dường như có hơi kinh ngạc
- Ngươi cũng là đệ tử của Âm Linh đạo ta, sao lại không có quy củ như thế?
Chân núi Phong Thiện sơn, lão bà Âm Linh đạo nhìn thấy một màn này thì mặt mày hơi nhướn lên, lớn tiếng quát, cong ngón tay búng ra, một tia hắc mang u mịch bay về phía không trung. Nhìn như tầm thường lại dị thường đáng sợ. Lệ Hồng Y ở giữa không trung sắc mặt đại biến, nhanh chóng xoay người đưa lưng đỡ một kích này, sắc mặt nhất thời biến đổi, cả người lập tức không thể tiếp tục ngự không, như một con diều bị đứt dây nhanh chóng ngã xuống dưới.
- Phụt...
Lệ Hồng Y ngã lật trên mặt đất, khóe miệng tuôn ra một ngụm máu tươi, Vạn La lão quái trong ngực bay ra ngoài, lại được Hầu Quỷ Môn tiếp được.
- Đạo chủ tha mạng... Đồ nhi, không thể không tiếp được...
Lệ Hồng Y lau máu tươi ở khóe miệng đi, tựa như đang cầu xin tha, nhưng lại cười mang chút ý khiêu khích.
- Ah, ông ta tự nhiên muốn xông trận, không để ý tới sinh tử, đâu cần ngươi tới nhiều chuyện?
Đạo chủ Âm Linh đạo lành lạnh quát:
- Thật sự cho rằng Minh sư thúc thương ngươi, lão thân liền không dám dùng môn quy để phạt ngươi hay sao?
Lệ Hồng Y buồn bã cười thảm, thấp giọng nói:
- Đạo chủ trách oan ta rồi, không phải ta cứu ông ấy, mà là cứu Âm Linh đạo chúng ta!
Sắc mặt của đạo chủ Âm Linh đạo trở nên giật mình, cười lạnh một tiếng, nói:
- Ồ? Lời ấy giải thích thế nào? Ngươi nói ta nghe thử!
Lệ Hồng Y cười lạnh một tiếng, đáy mắt cũng mơ hồ có sự hung ác nham hiểm lóe lên, giọng nói êm dịu ẩn chứa ý ngoan lệ:
- Vị lão bối này một thân tu vi thông thiên, đương nhiên không cần phải nói, nhưng sự đáng sợ hơn của ông ấy chính là có một đệ tử khó lường... đệ tử thân làm đệ tử của Bắc tam đạo, cảm thấy lo lắng đệ tử của ông ấy sẽ cáu giận tới mức ngoan lệ, tam đạo chúng ta sẽ khó mà địch lại được, sẽ không dễ mà thoát thân đâu...
- Nói bậy nói bạ!
Đạo chủ của Âm Linh đạo nhếch khóe mắt một cái, nét mặt cực kỳ tức giận, muốn quát lớn lại chợt cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn lại.
- Tới rồi?
Lệ Hồng Y cũng cảm thấy kinh ngạc trong lòng, lại cả vui vẻ nữa, nhìn về cùng một hướng.
Nơi đó đang có một chùm kim vân đằng đằng sát khí độn về phía Phong Thiện sơn.
- Tên khốn kiếp nào, ai dám bắt nạt sư phụ của ta, ta bắt cả nhà các người phải đền mạng...
Kim vân là một con đại kim ô thân hình to lớn xòa hai cánh, rộng tới hơn mười trượng, dưới cánh từng cơn cuồng phong ập tới, nơi nó đi qua núi đổ cây nhổ, cảnh tượng hỗn độn. Mà ở trên lưng nó lại có một thiếu niên áo xám quần áo phần phật tung bay đón gió mà đứng, bên cạnh có một bạch y nữ tử vóc dáng cao gầy đứng đó, tay áo tung bay, dung nhan khuynh thành, dưới chân có một tử y nữ tử đang nằm sấp đầy mặt lo lắng. Phía sau thiếu niên sát khí xông thẳng lên bầu trời, như hắc hồng quán nhật, sát khí cực thịnh làm cho ba vị đạo chủ đều cảm giác sợ hãi trong lòng.
- Tiểu khốn kiếp tới rồi?
Vạn La lão quái nghe được tiếng rống lên thế thì nỗ lực mở hai mắt nặng nề lên, nhìn về phía xa xa, nét mặt cố gượng cười.
- Sao hắn lại tới rồi?
Chư tu sĩ trẻ tuổi của Nam Chiêm thấy hắn tới thì vẻ mặt phức tạp, tự lẩm bẩm.
- Người kia rốt cục vẫn phải tới!
Hầu Quỷ Môn nghiêng đầu, đáy mắt dâng lên vẻ hy vọng.
- Hắn...
Ứng Xảo Xảo cùng Sở Từ thấy được thân ảnh kia thì thân hình như phải chịu một đòn nghiêm trọng, vô ý thức dựa vào nhau, cầm lấy tay đối phương.