Chương 659: Một kiếm tru diệt bốn mươi quỷ
- Chỉ là một tên hương dã man tu cũng dám cuồng vọng như thế, hôm nay bản tọa sẽ giảng đạo lý cho ngươi thật tốt!
Hét lớn một tiếng, hồng bào lão tu Kim Đan đại thừa tông chủ của Nhất Khí tông trực tiếp nhảy lên, chẳng biết tại sao ngày bình thường ông ta vẫn luôn tĩnh tâm dưỡng khí lại bị một câu nói của Vạn La lão quái chọc giận. Vốn định tự giữ thân phận, chỉ lấy đại trận làm tên dã tu Nam Chiêm không biết lượng sức này bị nghiền ép, lúc này ông ta lại không kiềm chế được mà tự mình xuất thủ, chưởng lực hùng hồn như nước thủy triều đánh về phía Vạn La lão quái.
- Nắm tay chính là đạo lý, ngày hôm nay chúng ta xem thử là ai có thể thuyết phục được ai!
Vạn La lão quái lại càng không khách khí với ông ta, tay áo vung nhanh như hai con nộ long, cuồn cuộn đánh về phía không trung.
Nhất thời, trong trận thứ bảy này linh lực như biển, kình phong cổ đãng, hai đại Kim Đan bỗng nhiên đấu pháp bên trong đại trận, một là Kim Đan đại thừa tâm cao khí cạo nhất lưu tông phái ở Thần Châu Bắc Vực; một là lão quái tuyệt thế Nam Chiêm cuồng vọng không kiềm chế được, một người thuật pháp kinh ngạc huyền ảo khó lường; một người ra tay không chịu gò bó, cuồng bạo không ai bằng, thời gian uống cạn một chung trà liền cuồn cuộn đấu gần trăm chiêu.
Vạn La lão quái thoạt nhìn đã nỏ mạnh hết đà, vào lúc này như trở thành thiếu niên điên cuồng, càng chiến càng mạnh.
Hồng bào lão tu cũng càng đấu càng kinh hãi, chỉ cảm thấy thuật pháp của đối phương không quá mức kỳ dị, nhưng khi đối phương sử dụng ra lại có sự khó lường quỷ thần không nắm chắc được, khiến người ta khó có thể chống đỡ, trăm chiêu đã qua, ông ta phát giác ra áp lực của mình đã tăng lên gấp bội, đã rơi vào thế hạ phong, hai tay áo như hai con cự mãng trong chốc lát hung bạo vô song, chốc lát lại mềm mại như lụa, gắt gao trấn áp ông ta.
- Thân phận như của sư tôn, hà tất phải đấu pháp với lão già này, mau mau sử dụng đại trận!
Hồng bào lão quái lại có mấy người đồ nhi tâm tư nhạy bén, nhìn thấy sư tôn trên không trung bị lão nhân tới từ Nam Chiêm liên tục bức lui hơn ba mươi trượng, trong lòng biết là không ổn, sợ sư tôn bị mất mặt mà cũng không tiện tự mình thúc giục đại trận, nên tự chủ trương dẫn đầu vận chuyển đại trận, nhất thời trên không trung trấn động, một cái bàn tay màu đỏ bỗng nhiên dò xét ra từ hư vô.
- Bịch...
Đang ngưng thần đánh với hồng bào lão tu, tâm thần Vạn La lão quái rùng mình vội vàng lắc mình tránh đi, còn hồng bào lão tu thì nhân cơ hội đó pháp lực tăng vọt, mạnh mẽ đánh tới. Lại đánh lui Vạn La lão quái hơn mười trượng, ngực bụng rung lên phun ra một ngụm máu tươi rồi ngay lập tức cưỡng chế khí huyết, vận chuyển linh lực. Sát khí vô hình tăng vọt trên người, râu tóc đều bay bay, khí thế càng lúc càng mạnh.
Cùng lúc đó, đã thấy bàn tay lớn màu đỏ lộ ra ngoài, chợt có một tên sắc y đầu tóc đen nhánh người mặc hắc y quỷ dị chui ra từ trong hư không, người đầy phù văn, toàn thân đỏ sậm, trạng thái bán trong suốt, hốc mắt chớp động ánh sáng, linh lực kinh người.
Ầm ầm!
Hư không không ngừng chấn động kịch liệt, sau khi quỷ vật màu đỏ sậm này xuất hiện bỗng nhiên lại có gần trăm quỷ vật chui ra, mỗi con thân thể đều là trạng thái bán trong suốt, xem ra giống linh thể hơn, khí tức trên người lại như yêu quỷ, quỷ dị khó hiểu. Hồng bào lão tu thì trôi nổi phía sau chư linh thân, ánh mắt lóe lên xen lẫn hận ý vô tận:
- Lão già kia. Ngày hôm nay Phong mỗ ở đây, ngươi đừng mong còn sống xông qua được trận này!
- Âm Cấm Sát Nô?
Vạn La lão quái liếc mắt nhìn ra lai lịch của đám đại quái này, trong bụng hơi trầm xuống, lại tựa như không ngờ tới tu sĩ Thần Châu cũng hiểu thủ đoạn tà môn bậc này. Đây là một thủ đoạn vận dụng sát lực luyện thành khôi lỗi, uy lực đáng sợ, lúc ở Nam Chiêm từng có Âm Cấm Quỷ Nô lui tới, lấy đi tính mạng của mười vị Kim Đan Hoàng Phủ gia, chạm vào Kim Đan đều sẽ bị dơ, có thể nói là cực kỳ khó chơi, không ngờ tới hôm nay lại thấy được ở Thần Châu. Bây giờ nhìn khí cơ, loại quỷ vật này so với thứ trong Thanh Khâu phần còn kém một bậc, nhưng hiển nhiên cũng rất khó đối phó.
- Ngươi vốn đã nỏ mạnh hết đà, ta muốn xem ngươi lấy cái gì để xông qua được Âm Linh đại trận của ta!
Trong mắt của hồng bào lão tu quét qua sát cơ, vung trận kỳ lên, gần trăm yêu linh thô bạo gào thét, vọt thẳng về phía Vạn La lão quái.
Mà đối mặt với một đám tu linh này, Vạn La lão quái hít sâu một hơi, nét mặt không hề sợ hãi, ngược lại lành lạnh nở nụ cười lạnh, lạnh giọng nói:
- Cho dù ngươi có thủ đoạn gì, ngày hôm nay lão phu muốn giảng cho ngươi một đạo lý, nhất định phải nói cho rõ ràng!
Lúc đang nói chuyện liền thúc dục một thân tu vi, hai tay áo vung vào không trung, một ở trên, một ở dưới, âm dương nghịch chuyển, lật đổ thiên địa,
- Âm Dương Đại Ma Bàn!
Ùng ùng!
Dường như cả tòa Phong Thiện sơn đều run lên một cái, mà ngay vị trí đó, ở vị trí trận thứ bảy mây khói không ngừng rung động, nhiều tiếng hét lớn vang lên. Đã thấy phía dưới mây khói dâng lên, phía trên mây khói lại lưu chuyển xuống dưới, dường như nghịch chuyển lẫn nhau, nhìn mây khói, một cảm giác thiên địa treo ngược quỷ dị hiện lên trong lòng mọi người, dường như có một con đại ma đang tiêu diệt trật tự vốn có.
- Lão tiền bối hắn... Hắn có thể xông qua được không?
Chân núi Phong Thiện sơn, Lệ Hồng Y nắm chặt bàn tay lại, quay đầu nhìn không trung phía nam:
- Tại sao hắn còn chưa tới?
Mà lúc này trong trận thứ bảy lại chỉ nhìn thấy u linh bay loạn, một vùng hỗn độn.
Một chiêu Âm Dương Đại Ma của Vạn La lão quái đảo loạn trật tự đại trận, nhất thời, âm dương mất cân bằng hỗn loạn không chịu được, Âm Cấm Sát Nô đầy trời vốn chỉ dựa vào hai loại âm dương này để giết người xông vào trận, bây giờ lại mất đi phương hướng, bay loạn khắp trời, mà cự lực bàng bạc của một chiêu Âm Dương Đại Ma Bàn này, ngay cả hồng bào lão tu cùng đám đệ tử xung quanh ông ta cũng đứng không vững, ngã trái ngã phải.
Lúc này Vạn La lão quái lại trực tiếp thu hồi hai tay áo, lại lấy một thanh cổ kiếm ra cầm trong tay. Trong tiếng rít gào chống lại cự lực của đại trận vọt về phía hồng bào lão quái. Chỗ đi qua thỉnh thoảng có Âm Cấm Sát Nô ngửi được sinh cơ của ông ấy trong khoảng cách gần nên gào thét vọt tới, nhưng Vạn La lão quái vận kiếm như nước thủy triều, chỉ dựa vào cự lực của thân thể để chém ra, xé rách sinh linh đó trên không trung, chém giết sát nô.
Loại quỷ vật này cực kỳ lợi hại, nếu như ông ấy vận chuyển linh lực chỉ e sẽ bị sát khí trên người quỷ vật dọc theo linh lực xâm nhập vào trong cơ thể, cho nên ông ấy chỉ có thể chém giết bằng thân thể mình. Chỉ là khi làm vậy, đối với sức mạnh thân thể sẽ bị tiêu hao vô cùng đáng sợ, chém ra một kiếm đã làm cho thân thể khó có thể gánh vác, càng đừng nói tới việc dọc theo con đường này tiến lên chí ít cũng có mấy chục con quỷ vật ngửi được khí tức nhào tới?
- Xì xì xì xì xì...
Một đường vọt tới, Vạn La lão quái cắn răng quát lạnh, râu tóc bay hừng hực, bàn tay cầm cổ kiếm bổ ngang chém thẳng, xé rách không trung.
- Rõ ràng chỉ là một lão nhân khí huyết đã gần như khô kiệt, sao lại đáng sợ như vậy?
Hồng bào lão tu thủ trong trận này cùng các đệ tử đã hoảng sợ ngay cả lời cũng không nói lên được nữa, nhao nhao co đầu rụt cổ vào sâu trong trận, không dám tới gần. Đối với bọn họ, nếu Vạn La lão quái vượt qua đoạn đường này vọt tới được nhất định sẽ giống một lão điên thấy thần giết thần gặp quỷ giết quỷ. Bọn họ theo hồng bào lão tu nên biết phương pháp luyện chế và sử dụng quỷ vật, biết rõ vật này đáng sợ, nhưng chưa từng gặp được sát pháp giống như ăn cháo thế này?
Dù cho lực thân thể có mạnh hơn nữa thì cũng không làm nổi!
Huống chi đây căn bản là một lão nhân thọ nguyên đã quá ngàn, khí huyết khô kiệt?
Nói đơn giản chút thì tựa như một lão giả trăm tuổi giữa phàm tục đang nhảy vào trong bầy hổ bầy sói, xé xác hổ báo, hung tính quá độ!
- Nằm xuống!
Vạn La lão quái đi ngang qua trên không, bàn tay cầm cổ kiếm liên tục chém ra, mỗi một kiếm đều xé nứt không trung, dưới kiếm, Âm Cấm Sát Nô đều bị chém giết, hóa thành một luồng sát khí hắc sắc tản trong thiên địa, quả thực giống như một ma thần, một đường vọt tới, tia chớp màu đen quanh quẩn toàn thân, ước chừng chém giết không dưới bốn mươi quỷ nô rồi, lúc này mới khó khăn lắm vọt tới trước mặt hồng bào lão tu, lăng không đạp một cước, hạ xuống.
- Lại dám đánh tới ta?
Sắc mặt của hồng bào lão tu vừa sợ vừa giận, đã hoàn toàn bị Vạn La lão quái làm sợ vỡ mật, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan đại thừa một phương, không đến mức bị dọa tới hoàn toàn không có ý chống lại. Đối mặt với một cước Vạn La lão quái giáng từ trên trời xuống thì ra sức giơ song quyền lên đánh.
Ầm ầm!
Cự lực của Vạn La lão quái không ai bằng, một cước đạp xuống, đánh tan phòng ngự của ông ta, đạp ông ta ngã vào trong trận.
Cổ kiếm yếu ớt chỉ vào giữa lông mày ông ta, Vạn La lão quái lành lạnh hét lớn:
- Đạo lý này hiểu không?
- Ta...
Trong mắt Hồng bào lão tu, Vạn La lão quái râu tóc tung bay, thật sự như ma thần làm kinh sợ tâm thần, nhất thời không trả lời được.
- Ha ha ha ha...
Vạn La lão quái cất tiếng cười to, một kiếm đánh tới.
Vèo một tiếng, hồng bào lão tu quá sợ hãi, nhắm mắt đợi chết.
Nhưng mà sau một hồi lâu, ông ta sợ hãi mở mắt ra mới phát hiện một kiếm kia vẫn chưa bổ trúng mình mà là chém vào trận kỳ của trận thứ bảy ở bên cạnh mình. Một khi trận kỳ tổn hại, đại trân liền bị phá, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão tu kia đã mang theo kiếm khom người chậm rãi đi ra ngoài trận, vừa đi vừa liên thanh khà khà, máu rơi loang lổ.
- Lão nhân này lại bằng sức một mình xông qua trận thứ bảy ư?
Lúc này ở chân núi Phong Thiện sơn, đạo chủ Bắc tam đạo thậm chí là lác đác mấy người quan chiến, bao gồm cả tu sĩ hộ trận của mấy trận trước đó đều cảm thấy khiếp sợ trong lòng. Nhìn thân ảnh đơn độc đi trên sơn đạo, lung la lung lay xông vào trận thứ tám, tu sĩ Kim Đan Nam Chiêm Vạn La lão quái tuy là tu vi đã sớm bước nửa bước vào Nguyên Anh, nhưng mà không ai ngờ tới ông ấy lại thực sự có thể đi tới một bước này.
Chỉ thấy ông ấy thất tha thất thểu đi ra khỏi đại trận, bị thương vô cùng nặng nhưng lại không có ý rút lui, đi về phía trận thứ tám.
- Tu sĩ của Nam Chiêm cũng có kỳ tài, người một châu trăm ngàn năm qua được mấy người như này chứ!
- Nên dừng bước ở đây đi thôi, ba trận phía sau là do chư thần tử chân truyền của Bắc tam đạo ta tự mình thủ quan, không có khả năng xông qua được!
Đạo chủ Bắc tam đạo, đạo chủ Âm Linh đạo cùng đạo chủ Phù Khí đạo bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, trao đổi một câu.
- Lão nhi, rút đi thôi! Trận thứ tám không phải trận ngươi có thể xông qua được!
Trong trận thứ tám có một giọng nói trẻ tuổi vang lên, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo ý từ trên cao nhìn xuống.
- Phải không?
Vạn La lão quái cười khẽ một tiếng:
- Bây giờ bọn tiểu bối, khẩu khí là thật lớn nhỉ?
Bước chân của ông ấy không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.
- Nếu ngươi dám dùng thân thể tàn phế này xông trận thứ tám, ta sẽ xuất thủ trảm ngươi!
Giọng nói trong trận thứ tám không buồn không vui, lạnh lùng vô tình, lại mang theo sự uy nghiêm không cho phép người ngoài hoài nghi.
- Tiểu tử, không biết đạo tôn lão sao?
Vạn La lão quái lên tiếng hét lớn, thật sự đã tức giận, trong tiếng quát chói tai vọt thẳng về phía trận thứ tám.