Chương 661: Bắt đầu gỡ lại từ đầu
Người tới đương nhiên là Phương Hành rồi!
Người đang ở trên không trung bên ngoài trăm dặm, Phương Hành đã nhào một cái bay xuống, thân hình ngay lập tức lóe lên trên không trung, vọt tới chân núi Phong Thiện sơn, làm mặt đất bị đập thành một cái hố to. Sau đó chạy mau mấy bước, vọt tới trước người Vạn La lão quái, thần niệm đảo qua trên người ông ấy. Trên vết lôi tiên kia khí huyết khô bại, pháp y dính máu vỡ tan, lập tức kích thích tới ánh mắt của hắn cũng đỏ lên.
Nắm tay bóp chặt lại vang lên tiếng răng rắc, sát khí trên người gần như thành hình, như mây đen khói mù lượn quanh bên người.
Đệ tử Nam Chiêm ở xung quanh coi chừng Vạn La lão quái cũng bị sát khí của hắn chấn nhiếp, vô ý thức lui qua một bên không dám tới gần.
- Lão khốn kiếp, không cố gắng nuôi dưỡng thân già nhà ông, chạy tới đây để làm gì?
Lửa giận đã phập phồng tới cực điểm, Phương Hành bỗng nhiên bạo phát, sau đó... chỉ vào mũi Vạn La lão quái chửi ầm lên.
Vẻ mặt của Vạn La lão quái kinh ngạc, lúc Phương Hành nhìn ông ấy bị tổn thương, ông ấy cũng ngẩng đầu đánh giá tiểu khốn kiếp đã bốn năm không gặp này, trên khuôn mặt già nua xám đen cũng hiện ra từ sắc mà bình thường không dễ mà có được, chỉ là khi trong lòng còn đang cảm khái chưa kịp nói ra lại chợt nghe hắn dám chửi mình, lập tức giận dữ quát lên:
- Tên tiểu khốn kiếp nhà ngươi, bắt đầu quản chuyện của ta làm gì...
- Tay chân lẩm cẩm thích thể hiện cái gì hả, hiện tại bị người ta bắt nạt rồi chứ gì?
- Thối lắm, ai có thể bắt nạt được ta?
- Lão khốn kiếp, sắp chết đến nơi còn cậy mạnh!
- Dám rủa ta chết? Tên tiểu khốn kiếp này, có tin lão phu đánh ngươi... khụ khụ!
Vạn La lão quái thở phì phò, nhảy dựng lên muốn đánh Phương Hành một trận, chỉ có điều vì đã bị thương quá nặng, lớn tiếng nói mấy câu như vậy nhất thời làm tạng phủ trong cơ thể bị thương, lớn tiếng ho khan, trong miệng phun ra bọt máu.
- Thuốc đâu? Thuốc đâu?
Phương Hành cũng thấy căng thẳng lôi túi trữ vật ra vội vàng tìm linh dược kéo dài tính mạng, lại chợt có một cánh tay cầm một cái bình sứ trắng trong suốt đưa tới trước mắt. Long Nữ thấy thế thì trực tiếp lấy đan dược của mình ra, viên thuốc này chính là nàng dùng Huyết Liên Tử từ chỗ Long Quân luyện chế mà thành. So với đan dược thông thường thì mạnh hơn. Phương Hành biết nhìn hàng, không cần khách khí mà trực tiếp lấy tới cứng rắn nhét vào trong miệng Vạn La lão quái.
- Tiểu khốn kiếp... ô... ô... ngươi muốn lão phu bị sặc chết sao...
Vạn La đã lớn tuổi như vậy, bị người ta mạnh mẽ đổ thuốc vào không thể thở được, nhấc chân muốn đạp Phương Hành.
Chỉ có điều còn chưa đá ra được một cước lại thấy được Long Nữ đứng phía sau Phương Hành, con mắt nhất thời sáng ngời. Thấp giọng tới gần tai Phương Hành, nói:
- Đây chính là vị trưởng công chúa của Thương Lan Hải kia sao? Dáng vẻ thật xinh đẹp, người cũng cao...
Phương Hành cười hắc hắc, cũng thấp giọng nói:
- Ánh mắt của ta còn cần phải nói sao?
Long Nữ nghe được đoạn đối thoại của hai thầy trò họ thì mặt cực kỳ đỏ, nhẹ thi lễ với Vạn La lão quái rồi lui ra.
Vạn La lão quái cười híp mắt nhìn Long Nữ đi xa, chợt nhớ tới cái gì đó, ho kịch liệt hai cái, có chút lo lắng nhìn Phương Hành, nói:
- Ngươi... Cứ như vậy... Tới đây, bên Thương Lan Hải... sẽ không làm khó ngươi chứ?
Phương Hành cầm tay áo lau sạch máu bên miệng ông ấy, giả vờ đĩnh đạc nói:
- Ngủ cũng ngủ rồi, lão bà còn có thể thu hồi lại được sao?
Vạn La lão quái lại sợ tới ngây người, lo lắng than thở:
- Thực sự là... Trò giỏi hơn thầy mà...
- Khà khà khà khà khà...
Một đám tu sĩ Nam Chiêm ở xung quanh đều có chút ngây người, cảnh tượng một già một trẻ này gặp mặt cũng quá quỷ dị rồi, đi tới đầu tiên là mắng nhau một tiếng “tên khốn kiếp”, mắng xong lại không vội nói chuyện khác, ở chỗ này tự bắt đầu hồi tưởng, coi đường đường đạo chủ của Bắc tam đạo cùng chúng tu Nam Chiêm như không khí. Cảnh tượng này cũng có chút quái dị, mặt khác chính là tuy Phương Hành nói nói cười cười nói chuyện với Vạn La lão quái, nhưng ánh mắt một khắc chưa rời vết thương trên người ông ấy. Hầu như thấy rõ tất cả vết thương lớn nhỏ trên người ông ấy, sát khí trên người cũng ngày càng thô bạo hơn càng làm cho một số người tự nhiên cảm thấy tâm kinh đảm hàn, vô ý thức cách xa hắn.
Diệp Cô Âm và các tu sĩ Nam Chiêm lo lắng trong bụng, nhớ lại Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất đang bị hãm trong trận, có lòng yêu cầu Phương Hành cứu người ra, nhưng thấy cảnh tượng lúc này lại không dám tiến lên quấy rối. Ứng Xảo Xảo cùng Sở Tử càng không biết tự xử thế nào. Hai cô gái còn tuổi thanh xuân lúc này tay cầm tay, cũng không biết nên tiến lên hay là né tránh, kinh ngạc đứng tại chỗ, ánh mắt thất thần.
Ầm!
Xa xa có từng thân ảnh đằng vân bay tới, Long Quân bước ra một bước trên không, xuất hiện ở một sơn khẩu bên trạnh Phong Thiện sơn.
Mấy nơi khác cũng không biết có bao nhiêu người tu hành đằng vân chạy tới, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía sơn kính đi thông lên Phong Thiện sơn, chỉ có điều nhìn chư trận linh quang tan tác, hiển nhiên là không có ai đang xông trận nên đều xì xào bàn tán, cho là mình đã tới chậm, chỉ có điều đối với hành động Bắc tam đạo lặng yên tiến hành dâng hương lên Phong Thiện sơn cũng có phần bàn tán không ngờ.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ tới vây xem ngày càng nhiều hơn, làm chân núi Phong Thiện sơn chen lấn đông đúc.
- Vẫn đã để lộ tin tức rồi!
Đạo chủ Phù Khí đạo bất mãn liếc mắt nhìn chúng tu bốn phía, lạnh giọng nói.
- Không sao, Nam Chiêm đã thất bại khi lên Phong Thiện, tới nhiều người hơn nữa cũng không quan trọng.
Đạo chủ Âm Linh đạo cũng trầm giọng mở miệng, cười lạnh một tiếng.
Đạo chủ Thuần Dương đạo gật đầu nói:
- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, đừng có dông dài nữa, trước hết thu hết chư đệ tử hộ trận trở về tông môn đi thôi, không để ý tới đám tán tu này nữa, sau này dạy dỗ đệ tử trong môn thống nhất một quy củ, rồi lại giải thích với bên ngoài một chút là được rồi.
Ba người bàn bạc nhưng lại không để ý tới chư tu đang tấp lập chạy tới như cá lội, liền ra lệnh cho những người ở vị trí trận chủ vung lệnh kỳ, ra lệnh đệ tử thủ trận trên núi đều lui về tông môn. Chúng tu thấy dáng vẻ như vậy thì nhất thời náo động, Phong Thiện sơn là tượng trưng cho khí vận giới tu hành của Bắc Vực, Bắc tam đạo mặc dù là tam đại tông môn của Bắc Vực, nhưng nói tới liền tới nói đi liền đi cũng quá tự chủ trương rồi.
Chỉ có điều, dù sao uy nghiêm của Bắc tam đạo cũng khó xâm phạm, không có ai dám có dị nghị vào lúc này.
Trong chư tu của Nam Chiêm nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều đứng ngơ ngác, không biết nên nói cái gì.
Chỉ có một người, không chút khách khí, lạnh lùng mở miệng:
- Đánh một lão đầu bị thương thành như vậy, các ngươi nói đi là đi?
Chính là Phương Hành vẫn ngồi xổm trước người Vạn La lão quái cười hì hì nói chuyện, lúc này hắn đã đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn mặt của ba vị đạo chủ Bắc tam đạo, trong ánh mắt không có chút lửa giận nào, chỉ có một màn sát khí nóng bỏng lưu động.
Ba vị đạo chủ Bắc tam đạo cũng hơi ngẩn ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn mặt Phương Hành.
- Tiểu bối, ngươi đang nói chuyện với ba chúng ta sao?
Đạo chủ của Âm Linh đạo, bà lão mặt như da gà lành lạnh mở miệng, tựa như có chút nực cười.
Lần này Phương Hành lại kỳ dị không hề chửi ầm lên, chỉ trầm giọng nói:
- Ta đang nói với Bắc Vực!
Câu trả lời này cũng làm cho đạo chủ của Bắc tam đạo hơi ngẩn ra, thoáng coi trọng chút, đạo chủ Phù Khí đạo dáng vẻ trẻ tuổi nhất lại nở nụ cười, nói:
- Nếu muốn nói với Bắc Vực, ba người chúng ta cũng có thể đại biểu cho Bắc Vực đáp ngươi một câu, tiểu bối à, Nam Chiêm các ngươi muốn lập đạo ở Thần Châu, chuyện nực cười lại hoang đường thế nào không cần bản tọa nhiều lời, nhưng nể tình Nam Chiêm xông trận trên Phong Thiện của Thần Châu, chúng ta vẫn cho các ngươi một cơ hội, dâng một nén hương trên Phong Thiện sơn mới có thể lập đạo ở Thần Châu, quy củ này là do tiên hiền lập ra, tự nguyện xông trận lên núi cũng không phải chúng ta ép buộc bọn họ, bản thân có kỹ năng không đủ, không lên nổi Phong Thiện sơn, nộp mạng cũng là tự chuốc lấy mà thôi.
Lúc đang nói chuyện liền tiềm vận linh lực, giọng nói truyền về tứ phương, lại giống như đang giải nghi hoặc của chúng tu Bắc Vực.
Rất nhiều tu sĩ có kiến thức nghe xong những lời này, kỳ thực đã hiểu dụng ý của Bắc tam đạo.
Chuyện lập đạo liên quan đến đại sự khí vận, Nam Chiêm không thể so với Yêu địa, Hải tộc, trên truyền thừa kỳ thực đồng nguyên với Thần Châu, nếu đồng ý với yêu cầu cho lập đạo ở Thần Châu, sau khi Hải tộc lập đạo ở Thần Châu, chuyện Nam Chiêm lập đạo kỳ thực là một chuyện càng đương nhiên hơn. Nói đơn giản hơn chính là phân khí vận cho Yêu tộc, phân cho Hải tộc, không có đạo lý nào không phân cho tu sĩ Nam Chiêm vốn dĩ là đồng tộc. Nhưng Bắc Vực quả thực không muốn chia phần khí vận này, cho nên nâng độ khó của mười trận trên Phong Thiện sơn, chính là muốn Nam Chiêm biết khó mà lui, càng có cảm giác giết gà dọa khỉ, uy hiếp mấy phe thế lực khác của Nam Chiêm. Chỉ là việc này dù sao nói ra không dễ nghe, cho nên bọn họ lựa chọn khiêm tốn xử lý.
- Nam Chiêm có lập đạo được hay không chẳng có chút quan hệ gì với ta cả, nhưng các người làm sư phụ ta bị thương thì không được!
Trên mặt Phương Hành hiện ra sự âm ngoan, ngồi xổm người xuống nhận lấy thanh đàn hương từ tay của Vạn La lão quái, sau đó đứng lên, bước đi về phía trước. Lúc cơ thể đi ngang qua Ứng Xảo Xảo và Sở Từ lại theo bản năng vòng một vòng, sau đó mới thẳng tắp nhìn về phía đạo chủ của Bắc tam đạo:
- Lão già kia, còn cả đám nhỏ nữa! Bọn họ không lên được núi, để ta đi thử xem đường lên núi này có bao nhiêu khó khăn!
- Tiểu quỷ, ngươi muốn tiếp nhận ba trận phía sau mà ngũ lão không xông được sao?
Ba vị đạo chủ Bắc tam đạo nghe vậy thì ánh mắt đồng thời rùng mình, giọng nói có chút cổ quái nhưng tựa như thấy hoang đường, vừa tựa như có cười lạnh.
Dáng vẻ đó dường như nhìn một người đi tìm đường chết vậy.
Còn Phương Hành ở phía dưới lại làm bọn họ càng khiếp sợ hơn:
- Không phải ba trận, tiểu gia ta muốn xông mười trận của Phong Thiện!
Xông mười trận!
Lời vừa nói ra, không riêng gì ba vị đạo chủ, có thể nói là chúng tu của Bắc Vực đều kinh hãi, ánh mắt cổ quái, khiếp sợ, vô cùng phức tạp.
Tiểu ma đầu này xông đại trận của Linh Xảo tông cũng không phải bằng vào kỹ năng chân thực, mượn pháp khí mới mưu lợi chiến thắng. Còn trên Phong Thiện sơn là mười trận có thể chặn được bước chân của năm vị Kim Đan đại thừa, còn đánh bị thương đến chết từng người trong số họ, có thể thấy được mười trận này nói là sức mạnh tối cường nhất của mười đại tông môn Thần Châu Bắc Vực cũng không quá đáng. Còn pháp bảo của tiểu ma đầu rõ ràng sau khi đụng ngã Đức Chiêu trưởng lão của Linh Xảo tông thì phù văn đã ảm đạm, không khởi động được nữa, lại dám vào lúc này bằng sức một mình xông mười trận?
Hắn điên rồi sao?
Hay là thật đang tìm chết?
Ngay cả Lệ Hồng Y cũng nhíu chặt trán chặn trước người Phương Hành, âm thầm truyền âm cho hắn:
- Bắc tam đạo liên hợp với vài đại tông môn thế gia của Bắc Vực, hầu như dồn hết lực lượng Kim Đan vào trong đại trận, uy lực mười trận đã thủ tới tối cường, tuyệt đối không thể khinh thường, năm vị lão tiền bối liên thủ đã xông qua bảy trận phía trước, chỉ cần phá ba trận phía sau, chuyện Nam Chiêm lập đạo sẽ không ai có thể ngăn cản được nữa, nhưng ngươi vì sao...
- Bởi vì ta thì không phải là đi xông trận, là đi giết người!
Phương Hành cắt đứt lời của nàng, nhếch miệng cười:
- Nếu không bắt đầu gỡ lại từ đầu, cơn giận này làm sao có thể phát tiết hết được?
Sát khí trong lời nói này lạnh lùng đáng sợ, làm Lệ Hồng Y cũng phải ngẩn ngơ.