Chương 662: Kiếm Ma đại thuật
Ngại vì Long Quân ở bên cùng với việc tu sĩ tới xem cuộc chiến càng ngày càng nhiều, các môn các phái đều có, đạo chủ của Bắc tam đạo không tiện khư khư cố chấp, cúi đầu thương nghị một phen, biết được tiểu quỷ này vẫn chưa chính xác vào Hải tộc, trên danh nghĩa vẫn là tu sĩ Nam Chiêm nên càng không có lý do từ chối hắn, lại thấy Long Quân dường như cũng chỉ cười khanh khách bàng quan, không có ý xuất thủ ngăn cản, không làm sao được, cũng chỉ có thể đồng ý. Tiểu nhi Nam Chiêm này muốn lên núi chịu chết, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không từ chối, chỉ cần không vì vậy mà phải làm quyết liệt với Hải tộc là được rồi.
- Đạo chủ, Linh Xảo tông ta tự tiến cử, nguyện thủ một cửa!
Phong chủ Kỳ Tú phong của Linh Xảo tông là Thi Pháp Ấn đã lặng yên đi tới trước người ba vị đạo chủ, cung kính tự tiến cử.
- Cũng được, trận chủ trận thứ sáu mới bị lão đầu nổi điên gây thương tích, vừa hay dùng ngươi thay thế.
Đạo chủ Bắc tam đạo đồng ý, Thi Pháp Ấn nhất thời cười ha ha một tiếng, lập tức dẫn đệ tử tọa hạ lên núi thủ trận, đối với y thật đúng là thời cơ tới đúng lúc, ông trời phù hộ rồi. Điều tiếc nuối duy nhất chính là mình chỉ có thể thủ ở cửa thứ sáu, không biết tên tiểu ma đầu này có bản lĩnh xông tới trước người mình hay không, nếu ở ải phía trước không công bỏ mạng thì trong lòng mình không khỏi sẽ để lại tiếc nuối lớn.
Mà một đám tu sĩ Nam Chiêm thì dùng ánh mắt cổ quái, có xấu hổ, có khủng hoảng, khó có thể một hơi phân biệt được.
Trong số họ cũng có hạng người hào tình vạn trượng, chỉ là thứ nhất thực lực không đủ, lên núi cũng chỉ là chịu chết, thứ hai đều là tu sĩ trong tông môn của Bắc Vực, thân phận không ổn không lên được núi, lần này cũng có vẻ hữu tâm vô lực, Lệ Hồng Y chính là như thế.
Không vướng mắc gì đi theo Phương Hành lên Phong Thiện sơn cũng chỉ còn Đại Kim Ô thôi. Phương Hành như cười như không nhìn nó một cái, Đại Kim Ô biết hắn muốn nói gì, oa oa nở nụ cười quái dị, nói:
- Lần trước không cùng ngươi vào trong Quy Khư, Đại Kim gia ta đã bị thiệt thòi lớn rồi, bây giờ mặc dù ngươi là Nhân tộc đạo thống xông lên núi, nhưng ai biết được ngươi lên đó cướp được thứ tốt gì hay không? Đại Kim gia ta nhất định phải đi theo, tránh việc về sau lần nữa nhìn thấy ngươi phát tài lại không chia phần cho Kim gia ta. Nhìn mà thèm...
Còn Long Nữ thì cũng ở lại chăm sóc cho Vạn La lão quái, không đi lên cùng.
Không thể so với Đại Kim Ô, nàng là đệ tử Long tộc mà mọi người đều biết. Về mặt thân phận thì không thể lên núi được.
Còn Lệ Hồng Y dường như còn không cam lòng, tránh khỏi ánh mắt của đạo chủ Âm Linh đạo, nhanh chóng truyền âm cho Phương Hành:
- Ngươi đừng có nóng lòng như vậy, đợi lát nữa chúng ta bàn bạc kỹ hơn...
- Sát tâm đã nổi, không thể chờ được!
Nhìn thấy Lệ Hồng Y muốn nói gì, Phương Hành lười để ý tới cười ha ha một tiếng, cầm cuồng đao huyết ẩm (uống máu) nơi tay, chém vào hư không hai cái, hét lớn lên núi:
- Phương Hành của Nam Chiêm tới đây khấu quan, đám khốn kiếp các người đã rửa sạch cổ mình chưa?
- Ha ha, chấp lệnh trưởng lão của Khổ Hải Vân gia, Vân Dao ở đây thủ quan, tiểu quỷ... đây chính là do ngươi tự tìm tới!
Phía trên có một tiếng cười to truyền tới, đại trưởng lão của Khổ Hải Vân gia thậm chí đích thân ra trận, đặc biệt tới nhìn xem có phải là tiểu ma đầu kia tới hay không. Lúc nhìn thấy hắn, trong lòng đã cực kỳ hưng phấn, trực cảm thấy trên trời có mắt, để tiểu ma đầu này tự đưa tới cửa, giống như Long Kiếm Đình nhìn thấy cửa thứ nhất là do Vân gia thủ trận vậy, trong lòng cũng nói vận khí quá tốt rồi.
- Ha ha, hóa ra là người quen!
Ánh mắt của Phương Hành rung lên, đi nhanh lên núi. Bước ra một bước, chính là mấy chục bậc.
Ở phía sau hắn, Đại Kim Ô sải hai cánh ra, kim quang rực rỡ như một đóa kim vân đi theo phía sau hắn.
Cho dù biết rõ trận phía trước là do kẻ thù thủ trận, một khi thua là khó giữ được tính mạng, hai người này lại không có chút do dự nào, trực tiếp xông vào trong đại trận, trong nhất thời, mây khói xao động, kiếm khí lạnh thấu xương, nuốt sống thân hình hai bọn họ. Trận kỳ hiển hóa trong hư không, từng đạo kiếm quang liên tiếp xuất hiện, một thế giới như ngọc lưu ly bao vây Phương Hành và Đại Kim Ô ở giữa.
- Chỉ có hai người bọn họ, muốn xông trận này, thực sự sẽ không phải... quá miễn cưỡng sao?
- Có thể là... quá không biết tự lượng sức mình?
Đã có tu sĩ Nam Chiêm thấp giọng than, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Còn Lệ Hồng Y thì cũng chỉ thầm than thật thấp:
- Thật sự chỉ có mình hắn mới gánh gác được tất cả số mệnh của Nam Chiêm sao?
- Ha ha ha ha, tiểu ma đầu, ngươi thông minh một đời lại tự động vào tử môn, lão phu kính thiên tạ địa đã giúp Vân gia ta xả mối hận!
Đại trưởng lão Vân gia quát chói tai, trong tiếng cười điên dại, bảo kiếm trong tay đã thúc giục kiếm quang vô tận, đồng thời trận kỳ trong tay cũng vung lên, trăm tên kiếm tu của Vân gia đồng thời ẩn vào trong đại trận. Tuy không nhìn thấy thân hình nhưng kiếm khí lành lạnh lại từ bốn phương tám hướng tuôn ra, dường như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ có kiếm khí vô tận vọt tới, mỗi một tấc da của thân thể đều bị kiếm khí rót đầy, giống như bị lăng trì vậy.
- Kim Lục Tử, quy luật bát môn vận chuyển của trận này là...
Phương Hành im lặng không lên tiếng, trong hai mắt lại hiển hóa ra phù văn, thông qua Âm Dương Thần Ma Giám khám phá ra bát môn kiếm trận, sau đó truyền vị trí bát môn cùng quy luận vận chuyển cho Đại Kim Ô. Đại Kim Ô cũng không dám thờ ơ, hai cái móng vuốt co ruỗi bất định như bị rút gân, vừa thôi hàng vừa nắm quy luận vận chuyển kiếm trận này trong đầu mình, lại lấy thần niệm truyền lại cho Phương Hành biết.
- Trận này chính là trận đầu tiên trong mười trận Phong Thiện, nhìn như kiếm trận, kỳ thực là Kim Hành đại trận, thuộc một trong ngũ hành. Kiếm đạo vốn là đại đạo do ngũ hành kim diễn hóa ra, bây giờ ngươi và ta liên thủ, quy luật vận chuyển đại trận này căn bản không làm khó được hai chúng ta, khó khăn nhất chính là làm thế nào để thủ tiêu người hộ trận, trận này thuộc kim, dựa theo thôi diễn thì có thể dùng thuật pháp hỏa hành, hoặc là...
- Hoặc đơn giản hơn chút là lấy kim khắc kim, bọn họ sử dụng kiếm đạo, ta đây cũng sử dụng kiếm đạo.
Phương Hành tiếp tục phân tích, lạnh lùng nói:
- Ta có một viên Kim Hành pháp chủng, cũng nên tới lúc sử dụng rồi!
Nhìn kiếm triều vô tận cuồn cuộn tới ở trước mặt, ngậm mà không phát, Phương Hành cúi đầu, bàn tay lật úp.
- Lúc cha vợ chỉ điểm ta tu hành từng nói thân ta hoài nghi có bảy loại pháp chủng, lúc đó còn chưa hiểu, sau mới hiểu được một trong bảy loại pháp chủng hắn nói chính là Kim Hành pháp chủng, chính là kiếm thai năm đó trong Huyền Vực thu hoạch được. Kiếm thai chính là Kim Hành pháp chủng, truyền lưu thượng cổ, phẩm chất không ai bằng, kiếm thai của các ngươi đều nuôi dưỡng trong đầu, cần chăm sóc cẩn thận rất lâu mới càng lớn càng nhanh, nhưng kiếm thai của ta lại không giống với các ngươi, không nuôi được, chỉ có lấy kiếm dưỡng thai, lấy chiến đấu để luyện pháp, đây mới là dụng ý mà nó truyền cho ta Vô Danh Công quyết...
Trong lúc trao đổi với Đại Kim Ô, mắt Phương Hành hơi sáng lên, lóe lên hàn quang.
- Cứ tưởng cha vợ trong một tháng này truyền cho ta bí thuật Hải tộc, trên thực tế, hắn đang chỉ rõ đạo tu hành của ta!
Ở trong lòng bàn tay Phương Hành, một chùm ô quang hắc sắc lớn chừng quả trứng gà, ẩn chứa sắc ám kim, biến hóa bất định.
- Ngươi có Kim Hành đại trận, ta lợi dụng Kim hệ pháp chủng để trấn áp...
Trong chùm ô quang, sắc ám kim sáng rực lên chiếu sáng mặt mày lãnh khốc của Phương Hành.
- Ha ha, ngay cả ngũ tổ Nam Chiêm các ngươi lúc phá kiếm trận đầu tiên của bọn ta cũng cần đổi một cái mạng, lão phu xem xem ngươi có bản lĩnh gì...
Nhìn thấy Phương Hành vẫn cứ bất động, Vân Dao lại có phần không kiềm chế được, trong tiếng quát chói tay liền vung lệnh kỳ lên. Ùng ùng, đại trận thứ nhất đã điên cuồng vận chuyển, kiếm tu Vân gia thủ hộ đại trận theo đại trận mà phát động, nhất thời phía sau Phương Hành có chừng mười mấy tia kiếm quang chợt hiện đan thành lưới chém thẳng về hướng Phương Hành cùng Đại Kim Ô, nhằm thẳng vào những nơi đại yếu hại của Phương Hành.
- Các lão đầu tử dùng cái mạng đổi lấy phương pháp phá trận, ta... dùng một trăm cái để đổi!
Cũng ngay lúc kiếm quang ào về phía Phương Hành, Phương Hành đột nhiên động, thân hình lộn một vòng rơi vào trên lưng Đại Kim Ô, đồng thời bóp một quyết, một luồng khói xanh bay lên thình lình che thân hình hắn và Đại Kim Ô lại. Mười mấy tia kiếm quang đan vào nhau, đập về phía đối phương đang đứng yên nhưng lại bổ vào hư không. Kiếm tu Vân gia kinh ngạc chấn động, vẫn chưa biết có tình huống gì mới xảy ra.
- Kiếm Ma đại thuật!
Nhưng đúng lúc này, Phương Hành bỗng nhiên xuất hiện sau lưng một kiếm tu trẻ tuổi của Vân gia, trong lòng bàn tay có một chùm ô quang nở rộ ma ý vô tận. Bàn tay lật một cái, chùm ô quang bên trong liền tóe thành một tia kiếm ý lành lạnh như cắt đậu hũ, xì một tiếng liền cắt đầu của tên kiếm tu Vân gia tu vi Kim Đan sơ cảnh xuống. Kiếm tu xung quanh kinh hãi, chém phi kiếm tới, Phương Hành đã lần nữa biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Xuất quỷ nhập thần, Kiếm Ma đại thuật!
Sau khi hiểu ra chân ý của Vô Danh Công quyết do hắc sắc kiếm thai truyền cho, Vô Danh Công quyết này liền có tên.
Kiếm Ma đại thuật!
Ngay từ đầu Phương Hành tu luyện cái gọi là công quyết vô danh, chính là Kiếm Ma đại thuật!
Chỉ có điều khó hiểu ra chân ý nên hắn liền không dùng được Kiếm thai, cũng không có cách nào biết pháp danh của pháp quyết này.
- Đó là thuật pháp gì?
Chấp lệnh đại trưởng lão Vân Dao của Vân gia trợn to mắt, trái tim phát lạnh, rít gào kêu to, Phương Hành như xuất quỷ nhập thần làm cho ông ta cảm thấy không ổn, lập tức vận chuyển đại trận tới cực điểm, lấy nguyên lý đại trận để cảm ứng chỗ của Phương Hành, tựa như khống chế một cái lưới lớn không ngừng phủ xuống những nơi mà Phương Hành di chuyển, đang ở trong trận, lực của cả tòa đại trận đều dồn vào một người, vận dụng như ý.
- Ha ha ha ha...
Ở cả tòa đại trận tấn công, Phương Hành lại lớn tiếng cười to, thân hình lúc ẩn lúc hiện, một chùm ô quang trong lòng bàn tay hiện ra kiếm ý vô tận, không chỉ không bị đại trận này trói buộc mà thân hình hành tẩu trong trận không ngừng đục từng cái lỗ thủng trong đại trận. Kiếm tu Vân Kiếm hộ trận dưới ô quang trong lòng bàn tay hắn quét ngang mà từng cái đầu người rơi trên mặt đất như mưa rơi...
- Tiểu ma đầu, đừng tàn sát tiểu bối Vân gia ta nữa, có gan đi ra đánh một trận!
Lúc này Vân Dao đã hoảng sợ tới nỗi mồ hôi chen nhau toát ra, đau lòng rỉ máu, từng cái đầu người rơi xuống không chỉ là một con số, đó là tâm huyết của Vân gia, mỗi người bồi dưỡng ra đều phải lựa chọn từ vài chục vạn tộc nhân Vân gia trong ngàn chọn một người là mầm non tốt, lại hao tốn vô số tâm huyết của trưởng bối để bồi dưỡng ra. Nhưng lúc này lại như cải trắng không đáng tiền, bị người ta cắt đầu xuống?
Cảm giác không nỡ này quả thực so với việc chứng kiến Vân Độc bị phế còn mãnh liệt hơn!
Chuyện này còn chưa xong, ông ta đã không nhịn được mà trực tiếp tuyên chiến, lúc đầu tu sĩ hộ trận đều lấy lực đại trận để dẫn người xông trận, thực sự không có biện pháp nào mới làm trận chủ đứng ra đọ sức chính diện, tựa như lúc ngũ lão xông trận, thình lình cần phân ra bốn người đi chống đỡ lực đại trận, gần như để một mình Long Kiếm Đình tới đối kháng với Vân Dao. Đây cũng là uy lực của đại trận sở hữu, chỉ là lúc này lại bị phản ngược trở lại.
Cũng không biết tiểu ma đầu đang sử dụng quỷ pháp môn gì lại mượn đại thế vận chuyển của đại trận để tàn sát tiểu bối Vân gia ông ta, làm hại trận chủ như ông ta không thể không liên thanh quát, khiêu chiến, đại trận lại trở thành sự ràng buộc và liên lụy ông ta...
- Xem ra giết người còn chưa đủ...
Giọng nói của Phương Hành vang lên ở một góc đại trận, hai tay vỗ vào nhau, ô quang bắn ra bốn phía, lại có bốn năm cái đầu người rơi xuống đất.
Đến lúc này, tiểu bối Vân gia chết dưới kiếm của hắn đã vượt qua năm mươi người!
Các lão đầu tử dùng một cái mạng đổi lấy cơ hội qua trận, tiểu ra ta sẽ dùng một trăm cái mạng để đổi lấy cơ hội qua trận!
Chỗ khác biệt là bọn họ dùng mạng của mình, ta lại dùng mạng của các ngươi!