Lược Thiên Ký

Chương 663: Đá mài đao

Chương 663: Đá mài đao

- Lão phu liều mạng với ngươi...
Bọn tiểu bối bị tàn sát như vậy làm Vân Dao gầm thét, đường đường là chấp lệnh trưởng lão của Vân gia, trận chủ thủ ngự trận thứ nhất lại dứt khoát bỏ qua việc vận chuyển trung tâm đại trận, thân hình đột nhiên xông về phía Phương Hành đang ở phía xa, sau đó kiếm khí lành lạnh trong bàn tay thẳng tắp đánh về phía Phương Hành. Trong một kiếm này ẩn chứa sự tức giận của ông ta, đơn giản như một dải thiên hà rơi từ trên trời xuống.
- Boong boong boong...
Ô quang trong lòng bàn tay Phương Hành giơ lên, nghịch lưu bay lên cao, đánh với kiếm quang của Vân Dao đang bay tới.
- Ầm!
Hai tia kiếm quang hắc bạch giao nhau, đan vào nhau, sau đó một tiếng ầm vang khuếch trương, khuấy động khắp nơi.
- Đại trưởng lão cứu mạng...
Có kiếm tu Vân gia thủ trận liều mạng hét lớn, bị kiếm khí lan đến, hiển lộ ra thân hình, như đã bị thương nặng.
- Khà khà...
Phương Hành và Vân Dao chính diện tấn công một chiêu, chưa rơi vào hạ phong, đáy mắt lại hiện lên một nụ cười.
- Ngươi... Ngươi dừng tay...
Vân Dao kinh hãi, kiếm thứ hai phóng ra ngoài.
Chỉ là một kiếm chém ra, dưới kiếm to lớn đã mất đi bóng dáng của tiểu ma đầu, nhanh chóng quay đầu lại lập tức nhìn thấy tiểu ma đầu đã quỷ dị vọt tới phía sau mấy tiểu bối Vân gia bọn họ mới bị hiện hình, từng tia ô quang lóe lên như điện, cắt nát kiếm quang mà mấy tên tiểu bối cấp thiết đánh ra ngoài, sau đó cắt rơi đầu của bọn họ, sắc mặt hắn âm lãnh, thân hình lần nữa biến mất.
- Được rồi, tiểu bối Vân gia, mau mau lui ra phía sau...
Lúc này Vân Dao đã không để ý tới gì nữa, ông ta không chịu được tàn sát như vậy, Vân gia không thể tổn thất bọn tiểu bối này được.
Hơn nữa ông ta thậm chí mơ hồ phát hiện, đại trận mà mình đang bảo vệ lúc đầu còn trợ lực cho mình, nhưng lúc này lại mơ hồ để tiểu ma đầu chui qua chỗ trống, hơn nữa kiếm ý ma tính trong bàn tay hắn ở trong đại trận Kim Hành có đạo tính tương sinh, pháp lực tương hợp. Rõ ràng nên áp chế hắn dưới đại trận Kim Hành, ngược lại như là bị hắn rút đi lực đại trận, dáng vẻ bệ vệ hung ác điên cuồng.
Nếu hắn muốn ra khỏi trận căn bản là không có cách nào ngăn cản. Nhưng hắn lại cố tình giết chóc vô hạn, dường như thật sự muốn tàn sát tiểu bối Vân gia không còn mống nào.
Dưới tình huống như vậy, ông ta đã không để ý tới đại trận vận chuyển nữa, nói thẳng để tiểu bối Vân gia rút ra ven đại trận, rời xa vòng chiến.
Còn chính ông ta cũng bỏ lực đại trận, muốn bằng vào kiếm đạo chân thực ở trận tâm chém giết tiểu ma đầu này!
Nhìn bề ngoài, thân là trận chủ mà mình lại bỏ quên lực trại trận coi như đã bị thua thiệt nhiều rồi, thực lực sẽ cực kỳ suy yếu.
Nhưng đối với Vân Dao, ông ta cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất hiện tại mà mình có thể làm.
Trận chủ không lùi, đại trận chưa tính là bị phá.
Kiếm tu của Vân gia đã bị sát khí trên người Phương Hành làm cho sợ lẩy bẩy, nào còn khách khí gì nữa. Sau khi nhận được lệnh này lập tức rút lui ra ngoài sát biên giới của đại trận, rầm rập trốn phía sau Vân Dao. Kim Hành đại trận lớn như vậy trong chốc lát lại có vẻ trống rỗng, chỉ còn Vân Dao tay cầm kiếm cùng với Phương Hành và Đại Kim Ô đứng đối diện ông ta, phía xa.
- Tiểu ma đầu, ngươi đã giết quá nhiều người của Vân gia ta rồi, cái mạng này của ngươi không thoát được!
Vân Dao tức giận căn bản không nhiều lời với Phương Hành nữa. Sau khi khóa được khí cơ của Phương Hành liền trở bàn tay cầm kiếm, mang một thân nộ liễm vọt tới.
Còn lúc này Phương Hành cũng không chút thay đổi sắc mặt. Từ trong túi trữ vật lấy ra hắc sắc cự kiếm, lòng bàn tay hiện ra một chùm ô quang dung hợp với cự kiếm, lập tức tuôn ra ma ý, từng tia hắc diễm bắt đầu cháy rừng rực dọc theo thân kiếm, rõ ràng là ma ý hiển hóa, mà sau khi hắn nghịch thiên chém ra, một tia kiếm ý mạnh mẽ tới mức khó có thể tưởng được xông thẳng lên trời, đụng vào kiếm ý trong lòng bàn tay của Vân Dao.
- Bình thường không làm thật với các ngươi, còn tưởng ta dễ bị bắt nạt hay sao?
Trong tiếng hét vang, kiếm khí hắc bạch gào thét quấn quít, như cuồng phong thổi tới khắp nơi.
Trong sự hỗn loạn, cơ thể hai người đồng thời thuấn di, giao chiến gần nghìn kiếm, mũi kiếm xao động, tiếng kiếm rít vang lên khắp nơi, trảm vào tâm hồn người ta.
Tiếng kiếm đãng ùng ùng trong biển mây, sát khí hung ác điên cuồng cuồn cuộn ập tới.
Vào lúc này, Đại Kim Ô cùng một đám kiếm tu của Vân gia cũng không nhúng tay vào, để kệ Phương Hành và Vân Dao đấu kiếm.
Một đám kiếm tu tiểu bối của Vân gia lúc này đã không tin vào mắt mình nữa, vốn tưởng rằng Vân Dao trưởng lão tự mình xuất thủ, chém giết tiểu ma đầu chẳng qua là một việc tiện tay, nhưng cho dù thế nào cũng không ngờ tới, chân chính động thủ lại hoàn toàn không xuất hiện giống trong tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ nghĩ Vân Dao trưởng lão sẽ ung dung chiếm thế thượng phong, nhưng cục diện lại khác, sau một phen đại chiến thế quân lực thất, càng chiến tiểu ma đầu càng trở nên mạnh hơn.
Trong cuộc chiến Vân Dao càng chiến càng cảm thấy hết hồn.
Lúc đầu trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, muốn chém Phương Hành dưới kiếm của mình, nhưng đến lúc này ông ta thình lình phát hiện ra kiếm đạo của ma đầu này lành lạnh đáng sợ, huyền ảo tinh thông hoàn toàn khó nắm bắt. Lúc đầu ông ta tưởng đó là âm mưu quỷ kế, nếu mình có được cơ hội dùng một kiếm chét giết tiểu quỷ, cùng với sức mạnh cùng mình đánh một trận, thậm chí... lấy tu vi trung kỳ đánh tan mình...
Trước đó ông ta luôn thi triển âm mưu quỷ kế, trên thực tế... Chỉ là không chịu chính diện nghênh chiến mà thôi.
Chỉ cảm thấy kiếm đạo của tiểu ma đầu ngày càng xảo quyệt, từ lúc đầu ngây ngô bị mình ép trái ép phải, đến cuối cùng càng lúc thuần thục hơn, kiếm đạo như sông lớn hùng hồn, trùng trùng điệp điệp vô cùng vô tận, ép tới bản thân bị bó tay bó chân. Trong lòng Vân Dao vừa giận lại vừa sợ, bỗng nhiên kêu một tiếng, khí tức toàn thân tăng vọt. Thi triển bí thuật của Vân gia ra, một thân linh lực tăng vọt gấp ba, xuất kiếm hung ác như thuồng luồng.
- Lão phu tu hành một đời, Kim Đan đại thừa, không tin sẽ thua trong tay tiểu quỷ như ngươi!
Trong một kiếm này, Vân Dao đột nhiên có ý liều mạng, dùng hiểm chiêu, phát ra sát khí.
Nếu tiếp tục đấu nữa, ông ta sợ mình sẽ bị tiểu ma đầu giết chết!
Ùng ùng!
Một tia kiếm hồng bắt đầu từ Vân Hải, mang theo tư thế không ai bằng chém thẳng về phía Phương Hành.
- Chỉ là một Kim Đan đại thừa, chỉ là một kiếm tu của Vân gia cũng dám cản đường của ta?
Lúc này Phương Hành thì đầy mặt là vẻ hung ác điên cuồng, ánh mắt âm trầm, hắc sắc cự kiếm nhắm thẳng lên trời cao:
- Muốn đánh bại ta, mời Nguyên Anh tới!
Sau khi tiếng rống giận vang lên khắp nơi, trên hắc sắc cự kiếm bỗng nhiên có một luồng sát khí đáng sợ phát ra, một thanh hắc sắc cự kiếm lại tựa như biến mất vào lúc này, sau đó hóa thành một tia ô quang bắn về bốn phương tám hướng, sau đó lại hội tụ vào một chỗ, vặn vẹo vướng víu, sau đó lại nổi lên một tia kiếm quang ô sắc kỳ thế khó có thể ngăn lại, đụng thẳng vào một kiếm của Vân Dao, sau đó ầm ầm chấn động.
Bên trong trận đầu tiên mây khói tuôn ra, thiên địa kịch liệt chấn động giống như căn cơ của trận này cũng đã bị dao động.
Lúc này ngay cả Đại Kim Ô cũng giơ hai cánh lên bảo vệ bản thân để phòng ngừa bị kiếm khí tán dật gây thương tích.
Mà một đám kiếm tu tiểu bối của Vân gia cũng thê lương hoảng sợ, liều mạng lấy kiếm quang ra thủ ngự nhưng vẫn có chừng mười người bị kiếm khí gào thét ào tới kích thương, kêu lên thảm thiết rồi rơi xuống mặt đất, pháp y bị nghiền nát, kiếm pháp hộ thân xuất hiện từng vết rạn.
- Bịch bịch bịch bịch
Vân Dao chân đạp trên không trung, liên tục không ngừng lui lại, bước đi nặng nề đạp trên hư không như đạp trên trống lớn, lúc này trên người Đại trưởng lão của Khổ Hải Vân gia khắp nơi đều là vết thương, vô cùng chật vật, khí cơ thấp tới cực điểm, tóc trên trán rối bời vô lực rũ xuống, còn phối kiếm trong tay chế tạo từ bí pháp của Vân gia lại lấy huyết nhục của ông ta ôn dưỡng gần ngàn năm đã vỡ thành từng mảnh vụn, chỉ còn lại một đoạn dài hơn nửa thước.
Còn không trung phía đối diện ông ta, Phương Hành tay cầm hắc sắc cự kiếm, từ xa nhìn ông ta, khí tức mạnh mẽ, sát khí như mây lượn lờ.
- Quả nhiên càng đánh càng hiểu, phải lấy chiến đấu nuôi kiếm!
Hắn cau mày, lẩm bẩm một câu, nhìn chùm ô quang trong lòng bàn tay.
- Chỉ là kiếm đạo của Vân gia làm đá mài đao còn kém một chút, không mài ra nổi chân ý của Kiếm Ma đại thuật này...
- Phụt...
Vốn dĩ đã trọng thương, Vân Dao đột nhiên nghe thấy lời này thì cưỡng ép áp chế thương thế sắp bạo phát lại, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây là đang châm chọc sao?
Ta đường đường dùng kiếm đạo của Vân gia, đã truyền thừa bao nhiêu đời của Thần Châu rồi?
Trong mắt hắn lại chỉ là đá mài đao?
Hơn nữa còn là một viên đá mài đao còn chưa đủ tốt?
Một loại hận ý gần như điên cuồng sinh sôi trong lòng ông ta, đầy mặt ông ta là sự tức giận, chợt trầm ngâm nở nụ cười, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng điên cuồng, loại tiếng cười này ngay cả chư tiểu bối của Vân gia cũng không nhịn được mà run như cầy sấy, vừa kinh hoảng vừa lo lắng nhìn ông ta. Còn Vân Dao lại không để ý tới tất cả, tiếng cười càng lúc càng vang, đến cuối cùng giống như tiếng sấm rền mênh mông cuồn cuộn.
- Lão phu Kim Đan đại thừa, chấp chưởng phù lệnh Vân gia đã ba trăm năm, làm sao có thể thua trong tay một tên tiểu bối chỉ có Kim Đan trung kỳ cỏn con như ngươi?
Ánh mắt lão sáng ngời, sẵng giọng hét lớn:
- Lão phu không thể bại được, một trận này ngươi cũng không thể nào vượt qua được!
- Khà khà...
Tiếng vang như thủy tinh bị nghiền nát vang lên trong cơ thể ông ta, khí cơ trên người ông ta bỗng nhiên khá quái dị.
- Đại trưởng lão, không cần phải như vậy...
Giờ khắc này, vài tên kiếm tu tiểu bối của Vân gia có kiến thức cao minh chút đã kinh hãi, liều mạng kêu to, trong tiếng kêu, bọn họ tựa như muốn tiến lên ngăn cản Vân Dao nhưng lại không dám tới gần ông ta, trong vô thức muốn cách ông ta càng xa càng tốt...
Những người này cũng đã nhìn ra lúc này Vân Dao đang nghịch chuyển Kim Đan, điềm báo muốn tự bạo Kim Đan!
- Lão phu mang tiểu bối của Vân gia ra ngoài thủ trận, tử tương thảm trọng, nếu trở lại Khổ Hải cũng không có mặt mũi nào tiếp tục làm chức vụ đại trưởng lão nữa, nói không chừng còn sẽ bị nghiêm phạt, cùng với đó... lão phu đường đường là kiếm tu Kim Đan đại thừa của Vân gia, đại biểu cho kiếm đạo của Vân gia, làm sao có thể bại? Làm sao có thể thất bại được? Huống chi là thua trong tay một tiểu nhi chỉ có Kim Đan trung cảnh như ngươi? Nếu truyền ra ngoài, kiếm đạo của Vân gia ta làm thế nào đặt chân ở đây được nữa?
Vân Dao cắn răng nói nhỏ, ánh mắt hung ác nhìn về phía Phương Hành, nghịch chuyển Kim Đan đồng thời vọt về phía Phương Hành.
Chỉ là tiểu ma đầu thoạt nhìn dường như hoàn toàn không hề lo lắng, như không có chuyện gì xảy ra thò tay vào móc mũi.
- Tiểu ma đầu, cùng chết đi! Cũng coi như kết thúc không phân thắng bại!
Vân Dao đột nhiên hét lớn, quơ kiếm gãy lên muốn toàn lực nghịch chuyển Kim Đan, vọt về phía Phương Hành.
- ... Xem Liêu Vân Sí của Đại Kim gia ta đây...
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên có một vệt kim quang đâm ngang vọt tới, dồn đa phần lực chú ý trên người Phương Hành của Vân Dao vào nó, sau đó một đóa kim quang xông tới, tiếp đó lại là một trảo, lại thêm một cánh, sau đó đầy đầu bùm bùm đánh loạn một trận, đánh cho tên đại trưởng lão của Khổ Hải Vân gia đã nỏ mạnh hết đà cho thất linh bát lạc, giống như một cái túi rách rơi xuống đất.
- Nghịch chuyển Kim Đan? Nghịch chuyển cái rắm!
Vào lúc này kim ảnh rốt cục hơi ngừng thân hình lại, ngạo nghễ phù không, giọng nói thờ ơ:
- Thật coi như đại gia ta tới xem náo nhiệt đấy à?
Sát biên giới đại trận còn lại đám kiếm tu tiểu bối của Vân gia, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất