Chương 664: Tế đầu người
- Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta lại cảm thấy một loại khí tức không rõ?
- Do Vân gia Chấp lệnh đại trưởng lão mang một trăm kiếm tu tới thủ trận, cộng thêm uy lực của Kim Hành đại trận, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Trong trận thứ nhất mãi lâu không có một tiếng động nào, làm một đám tu sĩ ở ngoài trận nhao nhao suy đoán. Từ lúc mới bắt đầu nắm chắc, tới bây giờ tâm thần không yên, một loại cảm giác khủng hoảng khó tả nảy sinh trong lòng họ. Vốn tưởng rằng tiểu ma đầu giả dối Kim Đan trung cảnh đến trong đại trận tất sẽ không có chỗ trốn, nhưng bọn họ lại mơ hồ cảm giác được chuyện này lại có phần phát triển theo hướng không ổn.
Sau một hồi lâu, mây khói bao phủ trong trận thứ nhất bắt đầu lưu động, sau đó chậm rãi tán đi, đại diện cho trận thứ nhất đang ngừng vận chuyển rồi chúng tu lập tức đồng thời chuyển ánh mắt lo lắng cùng thần niệm về phía đó. Lại chỉ có thể nhìn thấy trong trận thứ nhất có Đại Kim Ô giương cánh bay ra, ở phía sau nó là Phương Hành đang chậm rãi đi ra, đống hỗn độn đầy đất, trận kỳ tán loạn, cùng với...
Một đống đầu người!
- Sao lại có nhiều người chết như vậy?
Sau khi mây khói tản đi, một cảnh tượng kích thích ánh mắt của chúng tu ở chân núi hiện lên, trái tim như bị búa tạ gõ một cái.
Một đống đầu người sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, rõ ràng cho thấy bị người ta dùng cách thức xảo diệu chồng lại với nhau, ở phía trước đống đấu người chính là một trong ngũ đại lão Đại Tuyết Sơn khoanh chân tọa hóa – Long Kiếm Đình. Phối kiếm của ông ấy cắm bên người, hơn nữa đầu người đầy đất này giống như là một cái điện tế, ông ấy chết trong kiếm trận do Vân gia bảo vệ, tiểu ma đầu liền dùng đầu của Vân gia tế ông ấy.
Một cảnh này đối với chúng tu tạo thành sự tấn công quá kinh khủng.
Đây là đang xông trận hay đang sát sinh?
Còn thủ trận Vân gia...
Đã chết sạch toàn bộ?
Cái đầu người ở trên cùng của đống đầu người, rõ ràng chính là Đại trưởng lão Vân gia Vân Dao...
- Hắn... hắn lại giết sạch kiếm tu của Vân gia rồi?
Không biết là do ai hô lên một câu, giọng nói tuyệt vọng mà phẫn nộ.
Ầm!
Dường như đốt lên lửa giận của chúng tu Thần Châu ở chân núi, sự tức giận tăng vọt, liều mạng la mắng.
- Tiểu ma đầu, hạ thủ cần gì phải ác như vậy?
- Sát nghiệt nặng như vậy, ngươi nên bị chém thành muôn mảnh!
- Không nói tới Vân gia sẽ làm gì, lúc ngươi xuống núi, lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Trong tiếng của đám tu sĩ Thần Châu đang gần lên, chúng tu sĩ của Nam Chiêm lại đều trầm mặc. Bọn họ cũng cảm thấy Phương Hành đang đằng đằng sát khí, cũng không cảm thấy sợ hãi mà còn có cảm giác khoái ý dâng trào. Không ít người giơ nắm tay lên âm thầm khuyến khích, chỉ là không dám hét lớn mà thôi, còn Lệ Hồng Y lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt căng thẳng hơi giãn ra. Đốt ngón tay bị bóp tới trắng bệch.
Ba vị đạo chủ Bắc tam đạo lúc này sắc mặt cũng âm trầm, dưới cái nhìn của bọn họ, tiểu ma đầu này cho dù là có thể xông trận được thành công hay không, giết chóc như vậy chắc chắn đã đụng trúng chỗ đau của chúng đạo môn của Bắc Vực rồi. Một chấp lệnh trưởng lão, lại cả một trăm tên kiếm tu nổi bật... đây dường như là phế bỏ Khổ Hải Vân gia – một đại thế gia! Nhiều máu tươi như vậy, bao nhiêu năm mới bù đắp lại được?
- Những người thủ trận phía sau nghe lệnh. Với người này, giết không tha!
Đạo chủ Phù Khí đạo đã không nhịn được mà lạnh lùng hét lớn, tiếng nói như lôi âm cuồn cuộn truyền khắp Phong Thiện sơn.
Bọn họ thực sự đã nổi giận rồi, trên thực tế, nếu không phải chuyện này đã bị làm lớn lên, Long Quân cùng một vài cao nhân có thái độ không rõ đều tới chân núi Phong Thiện sơn mắt lạnh quan chiến, lúc này họ có một suy nghĩ muốn tự mình xuất thủ tiêu diệt tiểu ma đầu này, chỉ có điều tình hình trước mắt rõ ràng là không được. Thần Châu là một nơi nói tới quy củ, Phong Thiện sơn lại càng đại diện cho quy củ lớn nhất, ở đây tuyệt đối không thể làm xằng làm bậy.
Đừng nhìn hiện tại chúng tu ở chân núi đang tình cảm quần chúng phẫn uất thay người đã chết. Dường như nhất trí đồng ý tiêu diệt tiểu ma đầu, nhưng nếu bọn họ dám vi phạm quy củ của nơi này, chính là sai lầm lớn, chỉ sợ địa vị thống lĩnh Bắc tam đạo của bọn họ cũng sẽ bị dao động.
Mà lúc này Phương Hành đang ngồi xổm trước người Long Kiếm Đình. Không biết nói thầm mấy câu gì, nghe được phía dưới ồn ào náo động thì hắn không phải là một người không dám cãi lại, lạnh lùng đứng dậy, hét lớn một câu xuống phía dưới:
- Ai không phục, đi lên thủ trận!
Một câu hét lớn này vận cả chân lực, dĩ nhiên đè ép tiếng quát mắng ở chân núi xuống, quanh quẩn vang trong núi.
Còn tu sĩ Thần Châu sau khi thoáng yên tĩnh lại ầm một tiếng, càng tăng thêm sự tức giận.
Đây là đang khiêu khích chúng tu của Thần Châu ta sao?
- Ta tự nguyện thủ quan, tiêu diệt tiểu ma đầu này!
- Khinh người quá đáng, để ta tới thủ quan!
Nhất thời thật sự có không ít tu sĩ nổi giận đùng đùng sắn tay áo lên, ý muốn xông lên thủ trận trên núi.
Còn Phương Hành nhìn chúng tu Thần Châu ở phía dưới đằng đằng tức giận thì chỉ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên chợt nhảy tới sườn núi, mặt nhìn xuống chúng tu dưới núi, từ trên cao nhìn xuống, vỗ cái bụng nhỏ một cái, bàn tay hơi duỗi tạo một động tác đào háng, sau đó liên tục gắt lên, cười ha ha, phi thân vọt về phía trận thứ hai, làm chúng tu của Thần Châu Bắc Vực đều tức giận xì mũi.
Đây cũng không phải là khiêu khích!
Chuyện này con mẹ nó chính là đang vũ nhục, vũ nhục chúng tu Bắc Vực bọn ta!
Nhất thời, chúng tu hầu như đều sôi lên sùng sục như thủy triều bắt đầu dâng lên, không biết bao nhiêu người xông lên chỗ xung yếu trên núi để tiêu diệt tiểu ma đầu.
- Bình tĩnh chớ nóng, người này có thể qua cửa thứ nhất, chẳng qua là cơ duyên xảo hợp thôi, còn cửa thứ hai, thuộc tính của đại trận tuyệt nhiên khác với đại trận thứ nhất, cho dù hắn hung ác điên cuồng gấp đôi cũng không thể nào dễ dàng qua được, để chúng ta mỏi mắt mong chờ, xem hắn bị trấn áp như thế nào!
Đến lúc này, ngay cả đạo chủ Âm Linh đạo cũng không khỏi hét lớn một câu, trấn an sự tức giận của chúng tu Bắc Vực.
Phía trước chính là trận thứ hai, Thủy Hành đại trận!
Do gia tộc Mạc thị thủ trận, tộc này có sở trường về thủy pháp, mọi người đều lão luyện tạo nghệ thủy pháp, thậm chí không thua với Thiên Nhất cung, mà trong trận thứ hai này hơi nước lượn lờ, giống như trường giang và hoàng hà vắt ngang, một đạo cô Kim Đan đại thừa ngồi xếp bằng trong hư không, trên dưới trái phải của đại trận hơi nước ngưng kết thành dáng vẻ nữ tử kiều tiếu, hoặc xếp bằng ở đầu xông, hoặc cười đứng ở bờ sông, nhìn qua như tiên phong niểu kiêu.
- Mạc Thủy Nguyệt ở đây thủ quan, tiểu hữu xin hãy dừng bước!
Chính giữa đại trận, một vị đạo cô gọn gàng tiến lên, dùng phất trần ngăn cản, hơi hơi vỗ tay, nhẹ nhàng cười.
- Trong trận thứ nhất, sát lục của ngươi nặng như vậy, sao không ở trong trận thứ hai này của ta mà rửa trôi huyết cấu?
Trong vô hình, bắt đầu có sức mạnh vô hình mãnh liệt tràn tới.
Trong tiếng rin rít, nàng cũng đã vận chuyển Thủy Hành đại trận, trận lực cuồn cuộn như sông lớn, cả không gian đều giống như một vùng biển mênh mông, kỳ lực giãy dụa khó thoát, rơi vào bất tận, cuộn trào mãnh liệt rồi lại biến mất tăm hơi, kỹ năng bơi chí âm chí nhu, liên tục không ngừng lại phản hồi với sức mạnh bản nguyên của Kim Hành đại trận. Xông qua Kim Hành đại trận không thể nào giống như cửa thứ nhất, nếu cứng rắn giết tới, đạo cô rất có tự tin.
Phương Hành cũng là như vậy, trừ phi hắn có pháp tướng, thần thông của Nguyên Anh, có thể trong nháy mắt vượt qua được nghìn dặm, xông thẳng qua trận, ở giữa không trung tiếp xúc với bất kỳ trận lực nào, dính một giọt vào thôi cũng sẽ có một luồng lực lớn như biển liên tục không ngừng ập tới, cho tới khi lực của cả tòa Thủy Hành đại trận đều đặt trên đỉnh đầu ngươi, ép cho người xông trận tới chí tử, Thủy Hành đại trận chính là vì chuyện này nên mới khó lý giải.
Tu sĩ tu thủy pháp có thể không phải đáng sợ nhất, nhưng tuyệt đối là khó dây dưa nhất.
Lúc ngũ lão xông cửa này, là Sở Thái Thượng mạnh mẽ chịu đựng lực như biển mới cho tam lão khác có thời gian tìm ra cách phá trận.
Chỉ có điều, chính ông ấy cũng bởi vì không đủ lực, cuối cùng Kim Đan bị nghiền nát mà chết.
Còn Phương Hành và Đại Kim Ô, trong hai người này trừ phi có một người cam tâm tình nguyện dùng lực gánh vác trên người mình, để người thứ hai rảnh rỗi tới xông trận, nếu không, hai người đều sẽ phải hãm sâu trong trận này, bị đại trận ăn tươi nuốt sống.
Cho dù để ý thông trận cũng không có tác dụng gì.
Giống như thế gian phàm tục, đã sớm biết dòng nước sông chảy tới đâu nhưng một khi rơi vào đó sẽ không tránh được mà liên tiếp gặp nạn.
- Lão ni cô, ngươi thật sự cho rằng Thủy Hành đại trận cỏn con này có thể vây khốn được ta hay sao?
Phương Hành cầm một thanh đàn hương, ngoáy lỗ tai của mình, cười khanh khách xông thẳng vào trong đại trận.
- Ta là đạo cô, tiểu hữu không học vấn không nghề nghiệp, khó tránh khỏi làm người ta chế nhạo...
Mạc đạo cô rõ ràng có chút không vui, lạnh mặt, mở miệng giải thích.
- Lão ni cô, ngươi thật sự cho rằng chắc ăn được ta à?
Phương Hành cười hì hì, cắt đứt lời nói của Mạc đạo cô.
- Lớn mật, một tên nhãi con, còn tu đại đạo gì? Nên ăn năn cho tốt ở trong đại trận này đi!
Lông mày của Mạc đạo cô nhíu chặt lại lớn tiếng quát, phất trần vung lên, toàn bộ huyễn cảnh trong đại trận sóng dữ ngập trời tập kích cuốn tới, trào đầy bốn phương tám hướng, đồng thời bảy mươi hai Thủy Thị Nhi ở xung quanh chiếm mỗi một góc của đại trận, bảo vệ không gian trên dưới. Bất luận Phương Hành tránh tới chỗ nào đều sẽ thúc giục đại trận qua đó, còn hắn chỉ cần bị dính một chút nước sẽ lập tức bị sức mạnh của cả tòa Thủy Hành đại trận trấn áp.
- Đừng cho rằng xông qua được trận thứ nhất mà có thể hung hăng ngang ngược trước mặt bần đạo, chẳng qua là chiếm được Kim chủng kiếm thai sắc bén nên mới phá được Kim Hành đại trận thứ nhất, bần đạo muốn xem thử, ngươi có bản lĩnh tới phá Thủy Hành đại trận của ta hay không...
Mày liễu của Mạc đạo cô dựng thẳng, trực tiếp nhảy lên, một tay cầm phất trần, một tay kết pháp quyết, toàn lực thôi động pháp trận.
Nàng ta cũng không muốn đi vào vết xe đổ của Vân Dao, đối mặt với Phương Hành khẩu âm ung dung, vừa lên đã thi triển toàn lực.
Chỉ là ngoài dự liệu của bọn họ, đối mặt với Thủy Hành đại trận cuồn cuộn ập tới, Phương Hành không tránh không né, đơn chưởng tiếp tới.
Ầm!
Rút dây động rừng, đơn chưởng của Phương Hành tiếp nhận sức nước, bên trong cả tòa đại trận, một luồng lực lớn như biển lập tức liên tục điên cuồng tràn tới, từng luồng từng luồng lực như biển ập tới, liên tiếp trấn áp trên đỉnh đầu của hắn, cứ tiếp tục như vậy, so với lúc ngũ lão xông qua trận này rất khác nhau. Sở Thái Thượng chính là vì cố gắng chống đỡ lực của nước trong đại trận này, cuối cùng khô kiệt sức mạnh, Kim Đan bị nghiền nát mà chết.
- Chỗ nước này còn chưa đủ, ta cho các ngươi thêm một ít nhé!
Gặp phải một luồng lực như biển đè tới, sắc mặt của Phương Hành bỗng nhiên biến đổi, đơn chưởng bóp vỡ dòng sông trước người, bọt nước văng tung tóe bay lên không trung, hiển hóa trên đỉnh đầu hắn một đóa mây đen, sau đó đóa mây đen này càng lúc càng lớn liên tục không ngừng hấp thu sức nước trong đại trận này tới, hầu như tràn ngập cả tòa Thủy Hành đại trận, sau đó không trung rắc một tiếng, mưa to bắt đầu rơi xuống.
- Nghịch nước ở trước mặt ta, không biết Thương Lan Hải Long Quân là cha vợ của tiểu gia ta hay sao?
Phương Hành cười ha ha, thần niệm như tơ, tỏa vào mưa lớn khắp bầu trời, trực tiếp đối kháng với lực đại trận của trận thứ hai – Thủy Hành đại trận.
Dường như bốn lạng đấu nghìn cân, lực đại trận khổng lồ mà lưu chuyển này toàn bộ bị hắn thay đổi lại phương hướng vào lúc này.
Cảnh tượng này làm sắc mặt cửa đạo cô kia đại biến, khi bắn pháp quyết, tay đã không nhịn được mà run lên.
Tiểu quỷ này, rõ ràng là đang lợi dụng phương pháp ngự thủy huyền ảo để cứng rắn đoạt lực đại trận của trận thứ hai này của mình.