Chương 665: Ma luyện chân thuật
- Bố Vũ đại thuật...
Mạc đạo cô có sở trường về thủy pháp, là một người biết nhìn hàng, bỗng nhiên thất thanh kêu lên.
Ngày bình thường bà ta bế quan không ra ngoài, không thông hiểu thế sự, cho tới lúc này ngũ lão Đại Tuyết Sơn muốn lên Phong Thiện sơn lập đạo thống, đạo chủ của Bắc tam đạo mới mời bà ta – một người thông hiểu thủy pháp cũng không thiện chiến – ra chủ trì tu sĩ Mạc gia giữ trận thứ hai. Nếu lúc bình thường, trận thứ hai này nên do người của Thiên Nhất cung tới chủ trì, chỉ là Thiên Nhất cung bởi vì có Long Quân xuất hiện nên thân phận thực sự xấu hổ, vì vậy nên mới đổi thành bà ta.
Nói đi nói lại, Thủy Hành đại trận thù dị, bên trong lại tiếp nhận thủy mạch của Phong Thiện sơn, người chủ trì đại trận không cần có thực lực quá cao, chỉ cần tinh thông thủy pháp cũng có thể phát huy sức mạnh của trận này đến cực hạn. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ba đạo chủ của bắc tam đạo mời bà ta tới.
Nhưng lúc tới nơi này, bà ta mới kinh dị phát hiện ra tiểu ma đầu xông trận bỗng nhiên lại thi triển Bố Vũ đại thuật của Long tộc.
Chưa từng nghe nói tới gút mắc của tiểu ma đầu với Long tộc, Mạc đạo cô lập tức khiếp sợ khó diễn tả được.
Đạo thủy pháp tu tán vô hình, tu vi cao hay thấp tất cả nhờ vào hai chữ vi diệu. Năm đó Long tộc giao hảo với Thánh hiền của Nhân tộc, mỗi nhân vật đều tiếp nhận một chức Bố Vũ nhân gian. Trong một thành nào đó mưa rơi bao lâu, thiên tình bao lâu, mưa rơi dày thế nào, nơi nào cực nhiều nơi nào ít một chút, đều có thể khống chế không chút sai biệt. Đây là đại thuật tinh diệu tới mức nào chứ? Trong giới tu hành ai có thể sánh bằng?
Cũng chính vì vậy, thấy được tiểu ma đầu thi triển Bố Vũ đại thuật, Mạc đạo cô này lập tức đổi sắc mặt.
- Ta cũng không tin, ngươi còn nhỏ tuổi có thể tu luyện được Bố Vũ đại thuật của Long tộc tới mức nào...
Mạc đạo cô cắn răng nghiêm ngặt quát, phất trần lại vung lên, tất cả dòng sông trên không trung liên tiếp bị kiềm hãm, sau đó nhanh chóng ngưng kết biến thành băng, hoàn toàn ở không trung nơi này huyễn hóa ra lưỡi sương kiếm trơn trượt, gào thét khắp bầu trời đâm thẳng về phía Phương Hành ở phía trước, chính là do thủy pháp trong đó biến đổi, hóa nước thành băng, làm nước không dễ khống chế trở thành lưỡi kiếm tiễn dễ khống chế hơn, làm nước tản khắp nơi mềm mại hóa thành đao kiếm sắc bén.
Mà ở sau sống sương kiếm trơn trượt này, hơn mười Thủy Thị Nhi mỗi người đều khống chế hàn băng kiếm, đâm về phía Phương Hành và Đại Kim Ô.
- Ha ha! Sẽ chờ một chiêu này của ngươi!
Phương Hành cười to, sau đó trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, hai tay niết ấn, trong nháy mắt đã thúc giục một thân tu vi của mình tới cực điểm. Một luồng khí độ bổn nguyên xông lên mây đen trong đỉnh đầu. Trong khí độ bổn nguyên kia lập tức xuất hiện một loại sức mạnh rất kỳ dị, dường như một cái đại ấn trấn một phương, đắp khắp không trung của Thủy Hành đại trận, làm tất cả thủy ý bên trong đại trận đều ngưng kết, bất động.
- Giết, giết chết bọn họ cho ta!
Một tiếng quát chói tai vang lên, đồng thời xông ra ngoài cùng Đại Kim Ô, một người dùng kim sí tập kích, một người dùng huyết đao gào thét.
Khắp trời là băng đao sương tiễn trơn trượt. Sau khi cự lực của bọn họ tập kích thì bị cuốn xuống, đều nát bấy như sương, nhè nhẹ bay xuống, mà công kích của bọn họ lại không chút khách khí, trực tiếp giết sạch đám Thủy Thị Nhi ẩn dưới băng sương. Nhất thời toàn bộ không trung vang lên tiếng kêu rên liên hồi, tinh phong huyết vũ, vô số tay cụt chân cụt nhao nhao rơi xuống đất, thủy ý đọng lại. Giữa đại trận huyết dịch tạo thành dịch thể duy nhất còn lưu động.
- Phụ vương, trong đại trận kia... tại sao lại có khí tức của Long tộc ta?
Lúc này ở chân núi Phong Thiện sơn, ngay cả Long Nữ cũng nhạy bén nhận ra gì đó, kinh hoàng kêu lên.
Long Quân thì sắc mặt hơi trầm xuống, cười nhạt, nói:
- Đại khái con cảm giác sai rồi.
Long Nữ ngạc nhiên, tỉ mỉ cảm ứng, lại không tin vào lời giải thích của Long Quân.
Bên trong trận thứ hai rõ ràng xuất hiện khí tức của Long tộc các nàng, hơn nữa còn là khí tức dị thường khổng lồ mà trung hậu.
Bây giờ nghĩ lại, khí tức này dường như đã sớm xuất hiện trên người Phương Hành rồi, một cảm giác thân thiết của đồng loại dung hợp trong khí tức của Phương Hành, chỉ là dù sao tu vi của nàng còn chưa đủ, không cảm giác được loại khí tức này. Cho tới tận giờ, Phương Hành thi triển thủy pháp tới cực hạn rốt cục mới tỏa ra, không chỉ định trụ cả tòa Thủy Hành đại trận mà còn làm nàng bén nhạy bắt được cái gì đó.
- Năm đại trận đầu thiên thông hiểu trận lý, mỗi trận đều mang một loại pháp chủng liền chiếm hết tiện nghi, cùng với việc nói tiểu quỷ này đang xông trận, chẳng bằng nói hắn đang mượn năm trận Ngũ Hành đầu tiên này để biến hóa, rèn luyện pháp chủng của mình, ma luyện thuật pháp của mình... chuyện này có thể sánh bằng với việc quan môn tìm hiểu chỗ hữu dụng, chỉ là vấn đề ở chỗ loại pháp môn chiến tu này nhất định là đang liều mạng, có thể tiếp tục chống đỡ được hay sao?
Ùng ùng!
Lấy khí tức của Long Châu xen lẫn Bố Vũ đại thần thông vô thượng định trụ nước của đại trận, Phương Hành cùng Đại Kim Ô chém giết một đường, chém ra một con đường máu trên không trung, cuối cùng chiến pháp không mạnh, chỉ thông hiểu thủy pháp, Mạc đạo cô bị đạp dưới chân, làm mặt đạo cô kia sợ tới mức biến thành màu đất, liều mạng kêu to lấy trận kỳ ra lắc lư nhưng hiển nhiên là cũng không địch lại được. Chung quy muốn nhận thua, chỉ tiếc là trận kỳ của bà ta thật sự lấy ra quá chậm, cuồng đao huyết ẩm của Phương Hành đã chém xuống, nhanh như chớp lăn tới trước mặt Sở Thái Thượng tọa hóa phía sau đại trận.
Trận thứ hai đã phá!
Lại là một cảnh đống huyết nhục hỗn độn, Phương Hành chân không ngừng bước nào, nhắm vào trận thứ ba, lướt tới.
Trận thứ ba, Hành Hỏa đại trận.
Từng tia hỏa ý trải rộng trong đại trận, ngọn lửa bừng bừng liệu thiên, trải rộng khắp trời.
Nhưng mà vẫn không trói buộc được Phương Hành, sử dụng tam muội chân hỏa bảo vệ quanh thân, tiếp tục chém giết về phía trước.
Mười trận của Phong Thiện sơn tuy đã lâu năm, sớm đã không còn uy lực của mười đại trận năm đó cổ tiên Phong Thiện trấn ma nữa, nhưng một vài tính chất đặc biệt vẫn còn tiếp diễn, đó chính là mỗi trận đều có thuộc tính riêng. Năm trận đầu tiên chính là kim, thủy, hỏa, mộc, sơn, ngũ hành, bổn nguyên đại trận chính là sức mạnh ngũ hành này, sức mạnh tương khắc, độ cạnh tranh sẽ tăng gấp bội, sức mạnh tương sinh sẽ dễ dàng phá trận như trở bàn tay. Một loại biến hóa khác chính là bản thân cũng tu luyện sức mạnh đồng dạng thì sẽ có thể giảm ảnh hưởng của lực đại trận xuống thấp nhất.
Trận thứ nhất, Kim Hành đại trận, Phương Hành có kiếm thai Ma Kiếm lại thông hiểu trận lý nên dễ dàng tàn sát chúng tu Vân gia, xông trận.
Trận thứ hai, Thủy Hành đại trận, hắn có tu luyện Bố Vũ bí thuật của Long tộc, lại có khí tức của Long Châu tương trợ, qua trận cũng không hề khó.
Còn trận thứ ba hiện giờ lại có tam muội chân hỏa hộ thân, Hành Hỏa đại trận cũng không thể làm gì được hắn.
Cái cần, chính là chém giết mà thôi.
Từng trận giết qua!
Trong hỏa ý ngập trời, thân hình của Phương Hành và Đại Kim Ô như ẩn như hiện, chém giết cực kỳ thảm liệt.
Rốt cục, trận chủ thủ trận, tán tu Bắc Vực Hỏa Đầu Đà nhận thua, Phương Hành phá trận.
Trận thứ tư, Mộc Hành đại trận, hơn ba trăm khôi lỗi thực lực mạnh tới phô thiên cái địa đánh tới, sau khi chém giết thì lập tức mượn mộc ý trọng sinh bỗng nhiên xuất hiện, chém giết không ngừng, cục diện giết không hết được. Phương Hành giết qua trận này rất gian nan, hắn không giống lúc Hồ Cầm lão nhân xông trận, lấy cảm ngộ của bản thân nhập vào đông nhật vạn vật để túc sát, tuyệt diệt sinh cơ của khôi lỗi, một phát đã thành công xông trận, tu pháp của hắn đã không có cách nào khắc chế được nữa, chỉ có thể không ngừng chém giết, cũng không biết đã chém giết mấy trăm mấy ngàn con, hắn và Đại Kim Ô đều bị thương không nhẹ, nhưng Mộc Hành đại trận này vẫn còn chưa xông qua, chúng tu ở chân núi trong lòng đã nóng như lửa đốt, tu sĩ Nam Chiêm lạnh lùng đến đâu cũng phải lo lắng không yên.
- Ta liều mạng với ngươi!
Lần nữa liều chết xung phong một trận, Phương Hành đã trợn trắng mắt.
Hắn cũng sở hữu pháp chủng Mộc hệ, hơn nữa còn là do Căn bá tặng, phẩm chất cực cao.
Chỉ có điều hắn chưa từng tu luyện Mộc hệ đại thuật, không có cách nào thôi động pháp chủng Mộc hệ để đả thương địch thủ, chỉ có thể dùng để chữa thương.
Nhưng ở trong Mộc Hành đại trận này, đối phương khống chế lực một trận làm cho hắn khó lòng phòng bị, giết không thắng giết không chết.
Muốn dùng một cây đuốc thiêu hủy cũng không được, người thủ trận là Mộc tôn giả, mượn lực cây cỏ trên Phong Thiện sơn, có thể nói là sức mạnh vô cùng, hỏa ý của Phương Hành tuy là tu luyện lợi hại nhưng còn chưa đủ để lấy một cây đuốc đốt rụi Phong Thiện sơn này được.
Trong tiếng hô bạo, Phương Hành bỗng nhiên múa đao như thí luyện, đánh thẳng về phía người canh giữ phía dưới đại trận. Mộc tôn giả. Ở trên đường, vô số mộc khôi lỗi cầm đao mang thương đánh về phía hắn, dưới tình huống này, cho dù tu vi cao tới đâu, trừ phi dốc hết sức dọn sạch cự lực của mộc khôi lỗi cũng không thể bảo vệ được bản thân chu toàn. Trên đường đi, trên người Phương Hành bị vô số vết thương, không ngừng chảy máu, nhưng bằng vào một lời ngoan ý, hắn hống hách vọt thẳng tới đại trận phía dưới. Cự ly này, trận chủ Mộc Tôn giả của trận thứ tư chỉ còn cách mười trượng nữa thôi.
- Đây là đang muốn liều mạng sao? Nằm mơ!
Mộc tôn giả kinh hãi, tay kết pháp quyết, quanh người cuồng sinh gai nhọn bảo vệ bản thân.
- Vụt!
Phương Hành nổi cơn điên bỗng nhiên tùy ý để gai nhọn này đâm xuyên qua thân thể của chính mình, cứng rắn hạ xuống, một đao chém đầu của Mộc tôn giả. Ngực và bụng của hắn bị thương, không ngừng chảy máu nhưng pháp chủng Mộc hệ Thần Mộc Đại Thánh mà Căn bá truyền cho ẩn chứa trong cơ thể cũng liên tục thúc giục ra, không ngừng chữa trị thương thế trên cơ thể. Cái đầu của Mộc tôn giả rơi xuống, từ trong cổ lại như có mầm cây sinh ra, lại có thêm một cái đầu nữa sinh ra, vẻ mặt phẫn nộ, hét lớn:
- Tên tiểu khốn kiếp, lão phu ở trong trận này bất tử bất diệt, ngươi muốn liều mạng với ta à?
- Liều cái đại gia nhà ngươi!
Phương Hành lại dùng một đao chém một cái đầu của ông ta xuống.
- Ngươi muốn chết!
Cái đầu thứ ba của Mộc tôn giả lại dài ra, lại có một cái gai đâm vào ngực bụng của Phương Hành.
- Là ngươi muốn chết!
Lại bổ ra một đao, đầu của Mộc tôn giả lại mất đi một cái.
- Ngươi muốn chết!
- Ngươi muốn chết!
- ...
- ...
- Xoạt xoạt xoạt xoạt
- Phụp phụp phụp phụp
Đâm một cái lại có một cái đầu mới, rốt cục sau khi đổi hơn mười cái đầu khác, Mộc Tôn giả không chịu nổi nữa, vung trận kỳ lên:
- Chịu thua rồi!
- Đại gia ngươi, lại còn tưởng tiểu gia ta không trị được ngươi sao?
Phương Hành oán hận mắng một câu, lại quơ đao chém một cái đầu nữa của ông ta.
- Ta và ngươi đều dùng pháp chủng mộc hành, không tệ, tu luyện pháp thuật tới mức này cũng coi như khó có được, không bằng đitheo lão phu, làm một học trò?
Đầu của Mộc tôn giả càng mọc chậm hơn, lần này qua ba hơi thở mới sinh ra cái đầu mới, một chưởng liền kêu lên với Phương Hành.
- Đi cái đại gia nhà ngươi chứ đi!
Phương Hành lại một lần nữa quơ đao, băm cái đầu mới mọc ra của ông ta, nhưng mà ánh mắt đảo qua, đoạt lấy một cái cây thanh tùng nho nhỏ mà Mộc tôn giả này nâng ở dưới bụng, sinh trưởng trong một cái chậu sứ màu đen, tán cầu mở rộng, thương giòn mạnh mẽ, thông qua hiệu dụng của Âm Dương Thần Ma Giám, Phương Hành biết đây là một pháp bảo tốt có thể mượn lực sơn mộc tới, đương nhiên không chút khách khí, thu vào.
- Tiểu ma đầu, trả ta Pháp Địa Thanh Tùng...
Mộc tôn giả lần nữa sinh ra một cái đầu, lập tức liều mạng kêu to, hùng hổ muốn lên liều mạng.
- Trả cái đại gia nhà ngươi chứ trả!
Phương Hành lại băm một cái đầu của ông ta xuống, còn chân sau lại trực tiếp đạo vào vách của Phong Thiện sơn.