Lược Thiên Ký

Chương 668: Giết người như cỏ rác

Chương 668: Giết người như cỏ rác

Ùng ùng!
Vào lúc này bên trong thức giới của Phương Hành đang có sấm rền cuồn cuộn vang lên.
Nhưng tiếng sấm rền cuồn cuộn này không phải vang vọng trên hư không mà như là ở dưới mặt đất độ sâu vô ngần đang có địa mạch cuồn cuộn, chui lên từ ngọn núi to. Bên trong thức giới của hắn vốn là có một dãy núi, lúc mới thành lập cũng như một con cự long thiết phục nguy nga hùng vĩ, trấn trụ không trung của thức hải, nhưng khi dần tiến bộ, hiện tại ở trong thức giới của Phương Hành, so với hạo hàn thủy khí, mộc miêu non nớt lại thương thúy cùng với ánh mặt trời chói chang trên không trung lại có vẻ khá nhỏ yếu, không đáng nhắc tới.
Chỉ có điều lúc này ngọn núi đó lại đang lớn dần lên.
Từng chút một nhô lên từ trên mặt đất, xé rách không trung, chạm vào mây trời, chấn động mặt đất bao la.
Chưa tới thời gian uống cạn một chung trà, ngọn núi đã cao lớn gấp mười lần, một nửa thăm dò vào trên không trấn áp đại địa của thức giới, mặc dù chỉ mới vừa mọc lên còn chưa trưởng thành tới tối cao nhưng ý nguy nga hùng hồn cũng đã không thua kém hơn mấy đạo pháp kia chút nào, nhìn hình thức ban đầu thì đang ẩn hiện một tòa Phong Thiện sơn thu nhỏ lại, ngầm có khí tượng đế tiên, dường như tượng trưng cho một thứ chí cao vô thượng.
Nhìn Phong Thiện mà thành sơn pháp!
- Không ổn, mau mau đè chết hắn!
Giờ khắc này, mặc dù không biết rõ cụ thể có chuyện gì xảy ra nhưng Văn Diệc Nho cũng không phải người ngu, khí cơ thần hồn của Phương Hành thậm chí là bên trong cơ thể bị trấn áp cũng phát sinh biến hóa làm cho phù pháp tu luyện của gã hết hồn, cảm giác này giống như khi bọn họ sắp hình thành một phù văn buộc vòng quanh một loại khí tức dần dần tăng trưởng, tượng trưng cho một loại sức mạnh biến hóa nghiêng trời lệch đất đang tăng lên.
- Xào xạc
Lúc này gã không còn do dự nữa, một tay rắc gần trăm cái sơn phù, tay kia vung trận kỳ, điên cuồng phóng ra.
Văn Nghiễn Tâm cùng Phù sư khác của Văn gia lúc này đều ngẩn ra, sau đó cũng không ngừng cầm bó lớn sơn phù trong tay ném ra ngoài. Bọn họ đã nhìn ra, Văn Diệc Nho dường như đã dự cảm được chỗ nào đó không bình thường, muốn lập tức dùng hết sức mạnh đại trận của Sơn Hành đại trận cùng với tất cả sơn phù mà Văn gia chuẩn bị cho lần này, trong nháy mắt trấn áp tiểu ma đầu phải chí tử.
Nhẹ nhàng lung lay, phù chỉ rơi xuống như hoa tuyết.
Từng luồng khí cơ trên không trung tăng vọt, một hư ảnh của tòa đại sơn hiển hóa, trấn áp trên đỉnh núi mà Phương Hành đang bị đè nặng.
Sức mạnh tầng tầng chồng chất, lực trấn áp từng bước tăng lên.
Nhưng mà phía dưới tòa đại sơn trấn áp Phương Hành lại bắt đầu lắc lư.
Dãy núi to lớn không ngừng rung lên, tựa như phía dưới đã xảy ra địa chấn kịch liệt, may là Văn Diệc Nho trong một chớp mắt đã thả thêm mấy trăm cái sơn phù nhưng vẫn không đủ định trụ ngọn núi lớn kia. Sự chấn động ngày càng rõ ràng hơn, sau một hồi lâu, tiếng cười to của Phương Hành bỗng nhiên vang lên. Một luồng lực cuồng bạo trong thời gian ngắn rót đầy cả tòa đại trận, ngọn núi lớn trấn áp hắn bay đi.
Một tòa đại sơn nguy nga vĩ đại thình lình bay đến giữa không trung.
Không riêng gì một ngọn núi này, những ngọn núi khác ở xung quanh lúc này cũng đồng thời bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Thậm chí bao gồm cả một ngọn núi bên người Phương Hành, chính là ngọn núi đang trấn áp hai người Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất ban đầu xông trận. Lúc này trong đại trận, quy luật bị Phương Hành mạnh mẽ nghịch chuyển cũng làm hai người bọn họ có thể thoát khốn, chỉ là nhìn qua, dáng vẻ của hai lão đầu này đều có chút tiều tụy, nhất là Trương Đạo Nhất lão nhân, bị trấn áp lâu như vậy, đã chỉ còn lại một hơi.
- Dẫn bọn họ sang một bên!
Phương Hành hét lớn, Đại Kim Ô được tự do bên người đã sớm xoa đất trên mặt rồi lướt tới, mỗi cái móng vuốt bắt một lão nhân, vèo một tiếng xông về sát biên giới đại trận, con mắt đảo loạn nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng đặt bọn họ xuống.
Còn Phương Hành ở dưới quần sơn thì ngạo nghễ đứng thẳng, một tay bấm tay niệm pháp quyết.
Ở phía sau hắn, thình lình có một hư ảnh hiện lên. Chính là Phong Thiện sơn mây trắng lượn quanh.
- Không thể nào... không thể nào... tại sao ngươi có thể đồng thời nghịch chuyển nhiều quy luật đại trận như vậy?
Văn Diệc Nho hoàn toàn mất đi sự trang nghiêm hào hiệp bình thường, đầy mặt là sự kinh hoàng, trong tiếng rống to, một tay vung lệnh kỳ, một tay bóp pháp quyết, lại dẫn động sơn phù đầy trời ào ào lưu chuyển, hóa thành một luồng cự lực cuồn cuộn, đơn giản như sông dài trấn áp về phía Phương Hành. Lúc này mượn lực Sơn Hành đại trận, một kích gã đánh ra đã có thể so với một kích toàn lực của Nguyên Anh bình thường.
- Nếu như bằng vào đống ván gỗ của các người có thể đoán được ra bản lĩnh của chúng ta, ta đã sớm chết mấy trăm lần rồi...
Phương Hành cười ha ha, thân hình vèo một tiếng bay thẳng lên cao, vận chuyển sơn pháp quét ngang Phong Thiện, một tòa đại sơn nguy nga hiển hóa đụng thẳng về phía sơn phù sông dài do Văn Diệc Sơn đánh tới. Chỉ nghe tiếng ầm ầm không dứt, một chuỗi sơn phù, hoặc nói là một chuỗi đại sơn, bị sơn pháp hắn mới bắn ra đụng cho liên tiếp bị nghiền nát, từng luồng linh lực mạnh mẽ gào thét, tràn ngập trong hư không.
Văn Diệc Nho chịu phản lực, ngực và bụng hãm sâu miệng mũi phun máu tươi, liên tục lui lại trên không trung, nét mặt của gã ta mặc dù sợ hãi nhưng cũng lập tức làm ra một lựa chọn sáng suốt, trong quá trình lui về phía sau đã quơ trận kỳ trong tay lên, giơ lên thật cao, cũng là do gã làm người cẩn thận, thà rằng vô công cũng không muốn mạo hiểm. Lúc này nhìn thấy thuật pháp của tiểu ma đầu quỷ dị, trong lòng không nắm chắc, ngay lập tức muốn chịu thua.
- Vừa rồi là ngươi trấn áp ta, hiện tại thử thủ đoạn của ta xem!
Phương Hành thoáng nhìn một cái, biết tâm ý của gã, thân hình ầm một tiếng nhằm lên trên cao, hai cánh tay rung lên, thình lình giơ một hư ảnh ngọn núi lớn lên, sau đó vung về phía dưới, một thân linh lực mênh mông cuồn cuộn bỗng nhiên nặng nề như Phong Thiện sơn, trấn áp thẳng về phía Văn Diệc Nho, làm đường đường một vị Đại phù sư hoảng sợ, vung trận kỳ liên tục để chịu thua nhưng không kịp nữa, chỉ có thể liều mạng kêu to rồi chạy sang bên cạnh.
- Đường huynh!
Văn Diệc Nho vẫn bị linh lực dữ dằn quẹt trúng, thân thể của gã không mạnh, bị dư kình xượt qua làm khí huyết phun trào, miệng mũi phun máu. Văn Nghiễn Tâm thì quá sợ hãi vọt tới, đỡ một cái rồi nhìn gã, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành đã nói không rõ được là kinh hoàng hay sợ hãi.
Phương Hành thấy thế lại cười ha ha, đại đao huyết sắc vung lên trong tay, ánh mắt dữ tợn.
- Văn gia lấy căn cơ trăm năm chiến đấu, ta liền xem thử căn cơ trăm năm này của các ngươi có thể đỡ được mấy đao của ta...
- Ầm!
Lúc mới nói xong thân hình liền đột nhiên phi ra ngoài, thân hình lóe lên như chớp, vẫn xông thẳng về phía hai huynh muội này.
Đại tiểu thư điêu ngoa này lúc này đã sợ tới như sắp lòi tim ra ngoài, một tay đỡ Văn Diệc Nho thét lên lui lại, ở bên người nàng ta, một đám Phù sư Văn gia vọt tới tung ra vô số tấm bùa chú, đến lúc này đã bất chấp không chỉ dùng sơn phù, lôi, kim, hỏa, thủy, các loại thần phù như cỏ rác mà tung hết ra ngoài, là con cháu dòng thứ, bọn họ cần phải bảo hộ dòng chính.
Chỉ có điều với tu vi của đám bọn họ đối mặt với Phương Hành lại không khỏi quá nhỏ yếu, bị chặt chém như cỏ rác, các loại phù triện đều nổ lên, mười tên Phù sư liều mạng ngăn ở phía trước đều bị nổ tung, đao ý u mịch bắn thẳng tới trước mặt Văn Nghiễn Tâm. Vị đại tiểu thư Văn gia này không kịp kêu to nữa, ngay cả Văn Diệc Nho cũng không để ý tới, một tay đẩy gã ra, đồng thời nhanh chóng bóp nát một cái phù triện bảo toàn tính mạng, thân hình chuyển tới bên ngoài hơn mười trượng, Văn Diệc Nho lại không kịp trốn, bị Phương Hành thẳng tắp vọt tới trước người, đối mặt nhau.
- Tiểu ma đầu, chúng ta... Đã nhận thua...
Sắc mặt của Văn Diệc Nho cũng thay đổi, cao giọng kêu to, đồng thời liên tục bóp nát bốn năm cái ngọc phù bảo toàn tính mạng, các loại thần phù quái lực trước người dẫn dắt thành một luồng lực tràng đáng sợ vắt ngang giữa gã và Phương Hành, chỉ muốn bức lui tiểu ma đầu này đi.
- Không chịu!
Mặt mày Phương Hành lành lạnh, lớn tiếng hét lớn, bỗng nhiên hoàn chưởng đẩy núi, một ngọn đại sơn lớn hùng hồn không chịu nổi, trấn áp các loại lực phù ngăn trước người Văn Diệc Nho, chính hắn thì lấn tới gần người gã, tay phải cầm cuồng đao huyết ẩm, tay trái cầm hắc sắc cự kiếm đồng thời đâm vào trong cơ thể của Đại Phù sư Văn gia Văn Diệc Nho, máu tươi phun tung tóe, ánh mắt của Văn Diệc Nho bi thương đau đớn, tuyệt vọng cực kỳ sâu.
- Vì sao... Vì sao nhất định phải giết ta?
Văn Diệc Nho bỗng nhiên liều mạng rống to hơn, sự không cam lòng trong lòng hiện giờ hóa thành phẫn nộ, tuyệt vọng rống to hơn.
Còn Phương Hành nhìn thẳng vào hai mắt của gã:
- Ai bảo muội muội ngươi làm người ta ghét như vậy?
Văn Diệc Nho bỗng nhiên ngẩn ra, nét mặt gượng cười không ngừng:
- Bởi vì chuyện này sao?
Nói rồi theo bản năng quay đầu nhìn về phía Văn Nghiễn Tâm đang đứng phía xa trong hư không, hoàn toàn không có ý nghĩ cách cứu viện.
- Đúng vậy!
Phương Hành cười ha ha, phải đao trái kiếm đồng thời khuấy lên!
Bùm!
Tinh phong huyết vũ nổ tung, vị đại Phù sư trẻ tuổi của Văn gia này ngay cả thần hồn trong thân thể cũng đồng thời bị xoắn nát.
- Hắn... hắn lại giết đạo tử rồi...
- Đạo tử đã bị giết, chúng ta về đến gia tộc cũng không có kết cục tốt, giết hắn báo thù đi...
Văn Diệc Nho chết làm chúng Phù sư của Văn gia vừa sợ vừa giận, cặp mắt đỏ lên, mỗi người đều giận dữ hét lớn bắn thủ quyết ra, ngay cả mạng cũng không cần, khắp bầu trời phù triện tung bay, khống chế các loại thần phù, đằng đằng sát khí vọt về phía Phương Hành.
- Ha ha ha ha... ngày hôm nay ta sẽ giết tới thống khoái, thỏa mãn sát ý của ta!
Trong tiếng cười điên dại, Phương Hành lành lạnh hét lớn, di chuyển bốn phía, huyết đao vung lên xung phong liều chết khắp nơi, Phù sư của Văn gia rơi xuống đất như mưa rào, huyết nhục bắn toé, máu tươi giàn giụa, ở thế giới bên ngoài, Phù sư thân phận tôn quý, lúc này lại giống như cỏ rác.
Chân núi Phong Thiện sơn, tiếng đàn của Ứng Xảo Xảo gấp rút như cuồng phong, mưa rào, ngọc trai rơi trên mâm ngọc.
Trong trận thứ năm, Phương Hành di chuyển giết tứ phương, ánh đao thê lương chết người, tiếng gào thét, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.
Còn người quan sát xung quanh đều mang sắc mặt kinh hãi, tuy là không nhìn thấy tình hình cụ thể trong trận nhưng cho dù là người nào cũng đã phát hiện ra thế cục trong trận đã đại biến, tiểu ma đầu đã nắm giữ vị trí chủ trận, đang trắng trợn giết chóc.
- Tiểu hữu, nghe lão phu khuyên một câu... Đừng tạo nhiều sát nghiệt như vậy...
Một màn huyết tinh như vậy, ngay cả Hồ Cầm lão nhân cũng có phần không nhìn nổi, không nhịn được mở miệng khuyên bảo.
Còn Phương Hành thì ngẩn ngơ:
- Ồ... không nghe!
Sau khi xung phong liều chết bỗng nhiên chuyển hướng đánh về phía Văn gia đại tiểu thư Văn Nghiễn Tâm ở phía xa trong hư không, đáy mắt lưu động sát khí:
- Con đàn bà thúi, ta không quan tâm ngươi là công chúa nước nào, là tiểu thư nhà ai, một hai lần trêu chọc ta cũng được, lại còn nhớ ăn không nhớ đánh, hôm nay ta sẽ cho cô biết, ta muốn giết cô, cô lên trời xuống đất hay nhảy vào ổ chuột cũng không trốn thoát, thần tiên cũng không bảo vệ được cô!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất