Lược Thiên Ký

Chương 667: Phong Thiện bổ sơn pháp

Chương 667: Phong Thiện bổ sơn pháp

Tu sĩ Thần Châu quả nhiên không hoàn toàn là kẻ ngu si!
Ngay cả Phương Hành cũng không ngờ tới, lần trước hắn đại chiến ở Kính hồ Hộ Đạo Minh, liên tiếp đánh bại rất nhiều tiểu bối cao thủ của Bắc Vực, có thể nói hào tình vạn trượng, nhưng kết quả lại bị bại tướng dưới tay nhìn thấu nhược điểm của mình, từ đó mà bắt đầu tính toán mình. Dựa theo lời nói của Văn Diệc Nho, e là cho dù không gặp nhau trong mười trận Phong Thiện sơn này, gã cũng sẽ tự tìm tới mình để đánh một trận rửa nhục!
Sơn pháp đúng là nhược điểm của mình, đương nhiên nói về tương đối thì hắn tu luyện sơn pháp chính là sơn bảo lúc trước dùng từ trong bảo khố của Tự Long cung nhét vào thức giới mà thành, lại bởi vì thân thể lúc đó không đủ năng lực chịu đựng, chỉ chứa được một nửa liền gián đoạn, điều này cũng dẫn tới chư pháp trong nội đan của hắn không cái nào không phải trình độ cao nhất trong thế gian, nhưng chỉ có sơn pháp vừa không trọn vẹn, vừa có phẩm chất kém.
Chỉ có điều cũng chính vì vừa không trọn vẹn, vừa có phẩm chất kém như thế lại dễ khống chế, cho nên bình thường hắn cũng không dùng sơn pháp để ngăn địch.
Nói là kẽ hở cũng không hoàn toàn là đúng, ở trong mắt vài người đây cũng không thể coi là kẽ hở, chỉ có điều rơi vào trong mắt đại Phù sư Văn Diệc Nho tâm tư kín đáo thì cũng là một nhược điểm tương đối rõ ràng. Lần này gã đại diện cho Văn gia tới đây chủ trì trận thứ năm trong mười trận trên Phong Thiện sơn, chính là vì muốn nắm giữ lực chuyển hóa sơn phù tốt hơn, cũng tiện về sau đụng phải Phương Hành sẽ một lần đánh tan được hắn.
Nhưng gặp nhau ở trong trận đối với gã thì thật sự là một chuyện tốt ngoài dự liệu.
Như vậy Phương Hành đã bị trấn áp, Văn gia với nội tình trăm năm chế hơn một nghìn sơn phù cùng với đại lực của Sơn Hành đại trận dường như cho dù thế nào cũng khó xoay người. Sơn Hành đại trận có tính chất đặc biệt vốn ở chỗ trấn áp, một khi bị trấn áp, phù văn cầm cố, thân thể không thể trốn thoát được. Trừ phi tu luyện thành Nguyên Anh, lấy pháp tướng phủ xuống, đánh sập ngọn núi, cứu nhục thể của mình ra, còn không thì chỉ có thể cường ngạnh đối kháng.
Lúc ngũ lão xông trận là do Hồ Cầm lão nhân lấy một thân tu vi gửi một kiếm lúc chưa xác nhập đại trận, đánh đại sơn hùng hồn tạo thành một khoảng cách, làm cho Vạn La lão quái chạy được ra ngoài, mà hiện giờ Phương Hành cùng Đại Kim Ô lại không may mắn như vậy.
- Cho dù ngươi bừa bãi vô hạn, còn không phải vẫn bị bản cô nương dẫm nát ở dưới lòng bàn chân hay sao?
Văn Nghiễn Tâm là một người điển hình của tính tình nhớ ăn không nhớ bị đánh, sau khi kinh hoàng qua đi thì mừng rỡ phát hiện ra đường ca nhà mình đã trấn áp được tiểu ma đầu, cảm thấy cực kỳ hưng phấn nhảy lên trên núi, dùng sức đạp xuống:
- Chỉ bằng một tên quê mùa như ngươi lại dám kiêu khích quy củ do Tống đại ca quyết định? Bản cô nương muốn trấn áp ngươi một trăm năm. Cốt nhục thành tro, thần hồn ma diệt. Trọn đời thành nô!
Tiếng rống to của nàng ta trong trận đã mơ hồ bị người ở bên ngoài Phong Thiện sơn có tu vi hơi cao nghe được, có người nhíu mày, có người mừng thầm.
- Hắn cũng thua?
Ánh mắt của Lệ Hồng Y hơi dừng lại, ngũ chỉ tinh thế vò góc áo, đáy mắt có một màn hận ý điên cuồng xẹt qua.
- Lệ sư tỷ, hắn thua rồi sao?
Sở Từ túm lấy góc áo của Lệ Hồng Y, căng thẳng đặt câu hỏi.
Còn Ứng Xảo Xảo lúc này từ không khí xung quanh cũng dự cảm được gì đó, sắc mặt quấn quýt mà đau khổ.
- Thu quan đi! Chuyện hôm nay đã gây náo động rất lớn!
Đạo chủ Âm Linh đạo trong Bắc tam đạo khe khẽ thở dài, nói với hai vị khác.
Đạo chủ Phù Khí đạo lại cười nói:
- Tiểu tử kia còn chưa chịu thua, còn chưa tới lúc làm vậy.
Đạo chủ Âm Linh đạo âm thầm cười, mới vừa muốn nói lại chợt nghe cách đó không xa có tiếng leng keng thùng thùng của dao cầm vang lên, bà ta nhướng mày, quay gò má nhìn lại liền nhìn thấy một nữ hài áo đỏ ngồi xếp bằng trên đá xanh, cắn môi, một cái dao cầm đặt trên hai đầu gối, gảy huyền cầm như khóc như kể, như là đang trả lại một lời hứa, hoặc như đang làm tròn một giấc mộng, đánh đàn cho một người nghe.
- Phiền phức!
Đạo chủ của Âm Linh đạo đang tự cảm thấy phiền thì một tiếng quát mắng kèm cự lực vọt tới, cát bay đá chạy.
Nhưng ở bên cạnh lại có một người cười ha ha một tiếng, vung tay áo lên quét sạch cự lực này, còn người đang lười biếng ngồi bên cạnh nữ hài đương nhiên đó là Long Quân từ trước đến nay vẫn bàng quan quan sát, cười híp mắt nhìn nữ hài:
- Cầm này không tệ, bản vương thích nghe!
Thấy là Long Quân gây trở ngại, đạo chủ Âm Linh đạo lại bất mãn, cũng chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế trái tim đang nóng nảy lại.
Tiếng đàn tiếp tục vang lên, du dương truyền vào Phong Thiện sơn.
- Thổ phỉ à, ngươi đang làm gì đó?
Trong trận thứ năm, bên dưới một ngọn núi lớn nguy nga, Đại Kim Ô thấp giọng kêu to.
- Ta cân nhắc xem dáng vẻ đáng thương của chúng ta như thế này bọn họ có thể tha cho mạng nhỏ của chúng ta hay không...
Phương Hành mãi lâu không nói gì, sau đó cười hắc hắc nói một câu như vậy.
Đại Kim Ô câm nín không nói, qua nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Ngươi nói chúng ta trước tiên nên chịu thua hay là cầu xin tha thứ đây?
- Ha ha...
Cũng không biết suy nghĩ cái gì, hai vị này bỗng nhiên cười ha hả.
- Tiểu ma đầu Nam Chiêm, ngươi chọn chịu thua làm gia nô cho Văn gia ta, hay là chọn bị ta tiêu diệt?
Bầu trời, Văn Diệc Nho cầm lệnh kỳ trong tay trôi nổi giữa không trung, một thân nho bào phần phật tung bay, tiếng nói cuồn cuộn vang lên, tiên phong đạo cốt, còn Văn Nghiễn Tâm cũng đi tới bên cạnh gã, tuy là nửa người đều là máu tươi, thiếu đi một cánh tay, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng trong ánh mắt, đã có sự vui sướng vô cùng cùng sự khốc liệt, trong tay tung hứng một cái tỏa thần hoàn, ánh mắt lạnh lùng tới tột cùng.
- Ôi, cơ hội tốt, thật muốn trước tiên đeo lên món đồ kia, vui đùa cùng hai người này một chút...
Vừa thấy tỏa thần hoàn, Phương Hành liền hài lòng, chỉ có điều vừa nghĩ tới tình cảnh hiện giờ lại cảm thấy có phần uể oải, dù sao muốn lừa gạt bọn họ thì trước tiên phải chịu thua, nhưng đây không phải là kết quả mà mình mong muốn, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cao giọng kêu to:
- Hai tên khốn kiếp các ngươi, ở nơi đó giả thần giả quỷ cái gì, có bản lĩnh thì trước tiên thả ta ra, chúng ta thoải mái đánh mấy chiêu rồi lại nói tiếp...
Văn Diệc Nho lạnh giọng cười, khinh thường trả lời, Văn Nghiễn Tâm lại lạnh giọng nói:
- Ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đường ca, trước tiên chúng ta tiêu diệt hắn đã, phế bỏ một thân tu vi, sau đó lại dùng khóa là dễ trị rồi! Nếu hắn không chịu chịu thua cũng là một chuyện tốt!
Văn Diệc Nho hơi suy ngẫm, gật đầu nói:
- Cũng được!
Trong lúc hai người đang thương lượng, tiếng đàn dưới chân núi bỗng nhiên lo lắng truyền ra, giống như hồ nước mùa xuân, nhẹ hiện lên sự rung động liêu tâm hồn người. Chuyện này khiến hai huynh muội trên không trung hơi ngẩn ra, mà lúc này ở dưới chân núi, Phương Hành đang cười tươi rạng rỡ thì đột nhiên không cười nữa, hít một tiếng thật thấp, có cảm xúc bình thường rất ít khi gặp phải trên người hắn hiện ra từ tận đáy lòng.
- Ngươi làm sao vậy?
Đại Kim Ô đã hoàn toàn nhận ra có gì đó sai sai, tâm tư khẽ động, vội vàng hỏi.
- Đến lúc cần giết người rồi!
Phương Hành trả lời, sau đó là trầm mặc một lát, sau một hồi lâu tâm tư mới khẽ động, bỗng nhiên thần niệm như mạng nhện khuếch tán ra bốn phía, cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ, thần hồn sau khi được tam muội chân hỏa tôi luyện vốn cường đại hơn tu sĩ Kim Đan thông thường nhiều, một khi nó khuếch tán ra uyển thực chất yếu, thu trọn cảnh vật trong tòa đại trận trong đáy mắt giống như trong hư không của trận này có thêm một con mắt của Phương Hành, sâu thẳm đáng sợ, mắt nhìn xuống trận, nhìn Văn Diệc Nho và Văn Nghiễn Tâm cùng với chúng Phù sư của Văn gia.
- Các ngươi thật sự cho rằng cứ như vậy có thể trấn áp được ta sao?
Giọng nói của Phương Hành cuồn cuộn lan tới từ bốn phương tám hướng, trấn áp tâm thần người ta.
- Thần hồn của hắn không ngờ lại cường đại như thế?
Văn Diệc Nho cũng ngầm lấy làm kinh hãi, vô thức lấy phòng ngự ra, mi tâm nhíu chặt.
Còn Văn Nghiễn Tâm cùng với chúng phù sư khác của Văn gia càng sợ hãi run rẩy, vô ý thức lui về phía sau mấy bước.
- Dù sao ngươi còn chưa phải là Nguyên Anh, thần hồn có cường thịnh hơn thì có ích lợi gì, có thể ngưng tụ pháp tướng, ra tay với bọn ta hay sao?
Sắc mặt của Văn Diệc Nho nghiêm trọng, lạnh giọng quát chói tai.
Phương Hành cười ha ha, chấn động khắp nơi:
- Cần gì phải được ngưng tụ pháp tướng mới xuất thủ được với ngươi? Các ngươi trấn áp ta, không phải là bởi vì sơn pháp của ta không trọn vẹn hay sao, không điều khiển được đại sơn, nhưng nếu ta tăng sơn pháp lên, các người còn trấn áp được ta hay sao?
Văn Diệc Nho ngẩn ra, nét mặt dâng nên nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Đan pháp bao nhiêu, phẩm chất loại nào, trước khi kết đan liền đã định trước, tiên thiên đã định trước rồi, về sau khó có thể tăng lên nữa, sau khi đan thành tăng phẩm chất của pháp chủng hay là nhét bí quyết nghịch thiên nào khác cũng chỉ có ở bên Đại Đạo cung hoặc Ma Uyên mới có, huống chi, cho dù có những pháp môn như vậy cũng phải có pháp chủng thượng hạng cho ngươi dùng mới được, tiểu ma đầu, Văn mỗ thực sự chưa từng khinh thường ngươi, chỉ có điều điều mà bây giờ ngươi nói cũng không tránh khỏi quá buồn cười rồi...
- Hắc hắc hắc hắc...
Phương Hành cười rất đắc ý, lại chưa trả lời thẳng, lo lắng thở dài nói:
- Đúng vậy...
Ầm ầm!
Một luồng thần niệm kia lần nữa cất cao, thậm chí mơ hồ hiển hóa ra một hư ảnh ba đầu sáu tay ngồi ngay ngắn trên không, chính giữa trán có một con mắt sâu thẳm dựng thẳng lành lạnh quan sát chư tu phía dưới đại trận, nhìn về phía từng ngọn núi phía dưới đại trận, bởi vị pháp nguyên tương thông, bên trong Sơn Hành đại trận này núi non trùng điệp tạo chướng ngại vật, hình dạng toàn bộ của nó kỳ thực giống y hệt với sơn mạch của Phong Thiện sơn, đơn giản mà nói, tất cả huyễn ảnh núi lớn ở trong đó chính là thế đồ của Phong Thiện sơn, núi cao vô tận vừa nhìn đã hiểu ngay.
Phương Hành cúi đầu nhìn đại trận giống như đang quan sát Phong Thiện sơn, hình dạng thế đứng của núi này đều in trong đáy mắt, hằn trong trái tim.
- Pháp môn tăng cường đan pháp, ta không có, cũng không cần!
- Còn như pháp chủng thượng hạng... trước mắt thì có!
- Phong Thiện sơn thế gian không có núi nào hùng hồn hơn so với núi này, thích hợp làm pháp chủng hơn so với bất kỳ thứ gì!
Giọng nói của Phương Hành du tán trong trận, qua lại nhộn nhạo, cùng lúc đó lấy thần niệm nhìn Phong Thiện, lấy thân thể vận chuyển đan pháp.
Thái Thượng Đạo đan pháp!
Sau khi tiên thiên thành đan, lúc kết đan liền quyết định đan pháp bao nhiêu, đan phẩm có loại nào, Phương Hành tu luyện là Thái Thượng đan đạo.
Vô Pháp Vô Thiên đan!
Bởi vì không còn cách nào, có thể ngự vạn pháp, bởi vì vô thiên nên không bị gông cùm xiềng xích của tiên thiên!
Lúc này bị trấn áp ở trận thứ năm của Phong Thiện sơn, bởi vì trận thứ năm này chính là lấy Phong Thiện sơn làm trận nguyên, khí tức tương liên cũng dẫn tới Phương Hành bị trấn áp thân thể, bị trấn áp dưới chân Phong Thiện sơn, khí mạch, đạo nguyên hoàn toàn tiếp xúc, cùng lúc đó, hắn lấy thần hồn cường đại chí cực bay lên trên không, quan sát hình dạng của Phong Thiện sơn này, nạp một tia chân ý dưới đáy lòng, đánh cắp bổn nguyên của Phong Thiện sơn.
Đơn giản mà nói, Phương Hành đoạt một luồng chân nguyên của Phong Thiện sơn qua đây.
Dùng một luồng chân nguyên này đúc lại sơn pháp không trọn vẹn trong nội đan, trồng một viên sơn chủng vô thượng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất