Lược Thiên Ký

Chương 699: Giết tới khi Bắc Vực phải cúi đầu

Chương 699: Giết tới khi Bắc Vực phải cúi đầu

Người quan sát ở chân núi Phong Thiện sơn đều mang sắc mặt kinh hãi, tuy là mây mù che phủ sương khói lượn quanh làm người ngoài không nhìn rõ tình hình cụ thể bên trong trận, nhưng cho dù là ai đều đã phát giác ra, lúc này trong trận thứ năm sát khí ngập trời, huyết quang nhuộm đỏ không trung, rõ ràng đã thế cục đã đại biến, từ trong trận thỉnh thoảng truyền ra tiếng rống giận cùng tiếng kêu thảm thiết, càng không khó đoán được, tiểu ma đầu đã nắm giữ chủ trận, đang trắng trợn giết chóc.
- Ầm!
Phương Hành cầm cuồng đao huyết ẩm hung hăng vọt về phía Văn Nghiễn Tâm đang ở cách đó không xa hoa dung thất sắc, đang liên thanh kêu to, hoàn toàn quên việc ngăn cản. Một thân khí thế hung ác, hầu như làm Văn Nghiễn Tâm sợ tới mức đầu óc xuất hiện ảo giác, một mầm móng sợ hãi chôn thẳng ở đáy lòng, làm đại tiểu thư của Văn gia Bắc Vực, luôn cảm thấy mọi người trời sinh nên cưng chiều và phụng bồi mình, làm mình bị nuôi thành tính tình được nuông chiều, cho tới lúc này nàng ta mới bỗng nhiên phát hiện ra thực sự có người hoàn toàn không thèm để mình vào mắt, dám giết dám đánh, không lưu tình chút nào.
- Tống đại ca, cứu ta...
Bị một thân sát khí của Phương Hành làm sợ hãi, Văn Nghiễn Tâm vô ý thức hô to lên.
Trong tuyệt vọng, nàng ta vô thức cầu cứu vị thần trong mắt mình.
- Vèo!
Một đao này của Phương Hành đã chắc ăn có thể cuốn về phía Văn Nghiễn Tâm đang ở trong hư không, nhưng đúng vào lúc này, trong đại trận cao nhất trong mười trận trên Phong Thiện sơn lại nhanh như chớp bay tới một tia xanh biếc, keng một tiếng đụng vào trên đao huyết ẩm của Phương Hành, lại làm thế đi của đao hơi đông lại một cái, giống như sát khí bát thiên thu lại bao lấy bản thân, như đại sơn uyên đình sừng sững ngừng lại trên không trung.
Định thần nhìn lại, một điểm xanh biếc đó rõ ràng là một cái lá thông, đã hóa thành bột mịn tán vào hư không.
Một cái lá thông bay tới từ trận thứ mười lại không thua gì pháp khí. Có thể ngưng được đao thế của Phương Hành, thậm chí làm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ.
- Đạo hữu, để lại cho tiểu muội của Văn gia một mạng! Cùng ta kết thiện duyên, thế nào?
Trong trận thứ mười, mây khói không dao động. Cũng không có ai hiện thân, lại có một giọng nói ôn hòa cũng không thiếu đi sự uy nghiêm vang lên, đôn hậu đại khí, như vang ở trong tai của chúng tu, không chỉ truyền vào trong tai của Phương Hành đang ở trong đại trận, thậm chí còn truyền tới chân núi Phong Thiện sơn, làm một đám người đang quan chiến ở chân núi Phong Thiện sơn đều nghe rõ những lời này, trong lời nói dường như ẩn chứa từng sợi thần tính, có thể biến hóa thay đổi lệ khí trong lòng người.
Nói không khoa trương thì một vài tu sĩ tu vi nhỏ yếu nghe được giọng nói này, thậm chí cảm giác tu vi có thể tăng lên.
Tống Quy Thiền!
Mọi người đều nghe được giọng nói này là của ai, đương nhiên đó là Tống gia đạo tử, thần tử Thuần Dương đạo, Tống Quy Thiền!
Đệ nhất Kim Đan ở Bắc Vực!
Đương xưng là huyết mạch nghìn năm khó gặp của Tống gia, trước đó dương danh ở Tống gia, sau bái nhập vào Thuần Dương đạo, trong thời gian mười năm liền thể hiện tài năng trẻ, trở thành thần tử của Thuần Dương đạo. Từ khi dương danh bắt đầu từng trải qua ba mươi trận chiến đấu, mỗi một trận đều làm khiếp sợ Bắc Vực, cho tới bảy năm trước. Gã tự than đã vô địch trong đám dưới Nguyên Anh, lúc đó liền lui về Thuần Dương đạo tiềm tu, trong thời gian bảy năm đa phần đều ở trong động phủ tiên hiền bế quan.
Bây giờ chính là lần đầu tiên gã xuất thủ sau trận chiến từ bảy năm trước.
Trong chốc lát trong mắt chúng tu là sự kính nể, nhưng ngoài ý muốn, không ngờ Tống Quy Thiền lại xuất thủ vào lúc này ngăn cản sự giết chóc trong trận thứ năm. Lại cảm thấy câu nói của Tống Quy Thiền vừa ra khỏi miệng lại ẩn chứa Phật quang thần tính khiến thần hồn của người ta như được rửa tội, tu vi đã sâu tới mức độ nào?
Nhất là Văn Nghiễn Tâm. Nàng ta thoát được một mạng dưới đao của Phương Hành, dường như qua một lúc lâu mới có thể hồi thần lại, ánh mắt dần dần linh hoạt, sắc mặt tỏa ra sự vui mừng mãnh liệt, khóe mắt cũng ứa nước mắt nhìn sâu Phương Hành một cái, không biết đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Hành, vừa có sự sợ hãi, cũng có hận ý không dám biểu lộ rõ ràng nhưng cũng không che giấu được, thậm chí còn có sự may mắn cùng tự đắc dâng lên từ trái tim, lảo đảo nghiêng ngả cách xa Phương Hành.
- Muốn cùng ta kết thiện duyên gì?
Phương Hành khiêng cuồng đao huyết ẩm, không đuổi theo Văn Nghiễn Tâm, nhìn về phía trận thứ mười, kêu lớn.
Chỉ nghe tiếng của Tống Quy Thiền nhàn nhạt vang:
- Nếu ngươi bỏ đồ đao xuống có thể đi thẳng vào trận thứ mười, thắng, tha cho ngươi lập đạo!
Lời vừa nói ra, trên dưới trái phải Phong Thiện sơn đều ầm ĩ loạn cả lên.
Giọng nói của Tống Quy Thiền tuy khinh đạm nhưng nội dung trong lời nói lại làm người ta phải kinh sợ, chẳng lẽ vị gần với Nguyên Anh nhất của Bắc Vực này lại muốn mở rộng cửa cho tiểu ma đầu, cho hắn trực tiếp nhảy qua bốn đại trận sáu, bảy, tám, chín hay sao? Chuyện này thực sự là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, tiểu ma đầu một đường đánh tới, tuy là hung ác điên cuồng, nhưng mười trận của Phong Thiện sơn cũng không phải một trò đùa, cho tới bây giờ hầu như không có ai nghĩ tới hắn có thể một đường xông qua được mười trận Phong Thiện hay không, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị mất mạng...
Nhưng bây giờ, Tống Quy Thiền không ngờ lại lên tiếng, cho hắn cơ hội trực tiếp leo lên trận thứ mười.
Ánh mắt của chúng tu lúc này đã tập trung trên người ba đạo chủ Bắc tam đạo.
Chỉ là ngoài dự đoán của mọi người, Tống Quy Thiền đưa ra lời hứa hẹn này làm ngay cả ba đạo chủ Bắc tam đạo quyền cao chức trọng cũng không nói gì nhiều.
Ba người bọn họ, dường như ngầm cho phép Tống Quy Thiền có quyền lực này.
- Thuần Dương thần tử không muốn để cho tiểu ma đầu này một mạch liều chết, tăng thêm sát nghiệt, lúc này mới đưa ra quyết định đó!
Lão tu có bối phận cao hơn dường như nói ra bản ý của Tống Quy Thiền, nhất thời làm cho chúng tu cảm thấy kính ngưỡng.
- Không sai, Thuần Dương thần tử quả nhiên người mang Phật tính, hiên ngang lẫm liệt, dựa theo đạo lý thì gã ngồi ngay ngắn ở trân thứ mười, đám tiểu ma đầu này một mạch liều chết xông tới, linh lực bị tiêu hao, đợi quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công mới là cách làm sáng suốt nhất, nhưng gã không đành lòng nhìn thấy tu sĩ Thần Châu vì ngăn cản tiểu ma đầu này mà thương vong thêm nữa, chuẩn bị tự mình trực tiếp xuất thủ hàng phục tiểu ma đầu này, hành động đó chính là tiện nghi cho người kia rồi...
Kính phục, cảm kích, kính ngưỡng, trong lúc nhất thời, chân núi Phong Thiện sơn đều là sự ca tụng.
Ngay cả Phương Hành sau khi nghe một câu nói này của Tống Quy Hành cũng hơi ngẩn ra, mày nhíu lại dường như có hơi động tâm, chỉ có điều sau một hồi lâu suy nghĩ, hắn chợt nở nụ cười thật thấp, sau đó ngẩng đầu cười nói:
- Cầu xin ta đi?
Giọng nói của hắn có vận linh lực, cũng có thể truyền ra ngoài đại trận trấn áp sự ồn ào náo động trên núi dưới chân núi.
Những người nghe thấy lời này, chúng tu quan chiến đều ngẩn ra, cau mày.
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ thậm chí có phần không rõ Phương Hành có ý gì.
Giọng nói của Phương Hành lần nữa vang lên, có sự trêu tức mang theo khí tức vô lại hung hãn:
- Ngươi cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ đồng ý tha cho ả ta cùng đám tu sĩ Văn gia này một mạng, trực tiếp đi lên xông trận thứ mười đấy!
Thật quá đáng!
Chúng tu Bắc Vực lân cận Phong Thiện sơn nghe rõ, nhất thời xôn cao cả lên.
Người này quả thực điên rồi phải không?
Rõ ràng đã chiếm tiện nghi lớn lại vẫn dám khẩu xuất cuồng ngôn, bảo thần tử Thuần Dương đạo cầu xin hắn?
Chuyện này quả thực so với có được tiện nghi còn khoe mẽ thì ác hơn!
Lúc này, ngay cả Tống Quy Thiền trong chốc lát cũng không mở miệng nữa, dường như không ngờ tới Phương Hành sẽ nói như vậy.
Còn lúc này Phương Hành lại bỗng nhiên hét lớn một câu:
- Cầu xin ta đi!
Một tiếng quát này, như sấm rền, ép tiếng ồn ào của đám chúng tu lân cận Phong Thiện sơn xuống.
- Tiểu ma đầu, ngươi thật là to gan, dám bất kính với Tống sư huynh như thế...
Vào lúc này, một giọng nói bén nhọn vang lên, Văn Nghiễn Tâm đầy mặt tức giận, kêu to với Phương Hành.
Còn Phương Hành lại cắn răng cười, bỗng nhiên rút đao chém ra một kích.
- Phụt!
Cái đầu của Văn Nghiễn Tâm bay lên trời, nét mặt thậm chí còn đọng lại vẻ giận dữ.
- Ta nói, ta muốn giết ngươi, thần tiên cũng không che chở được!
Phương Hành chém rụng đầu của Văn Nghiễn Tâm, lạnh giọng quát khẽ, như là đang giải thích cho Văn Nghiễn Tâm nghe, sau đó liền mang theo đầu người nhìn về phía trận thứ mười, hét lớn:
- Ngươi không chịu mở miệng cầu xin ta, ở đây giả dạng đầu to cái gì? Nếu chỉ cần một câu nói của ngươi có thể khiến cho tiểu gia ta từ trận thứ năm nhảy tới trận thứ mười, trước đó các ngươi cần gì phải ép năm lão đầu xông phá mười trận này làm gì?
Giọng nói của Phương Hành cuồn cuộn như sấm rền, mang đến trong thiên địa một bầu không khí ngột ngạt, trong tiếng hét vang, hắn vung trận kỳ, kết thúc trận thứ năm này, xua tan mây khói tràn ngập trong trận, mang theo đầu của Văn Nghiễn Tâm, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẻ mặt cứng ngắc cùng ánh mắt đờ đẫn, cùng với dáng vẻ thê thảm của chúng tu Văn gia đang hỗn độn trong trận thứ năm, làm mắt của chúng tu Phong thiện sơn đau nhói.
Vậy mà đã chết hết rồi!
Văn gia Đại tiểu thư cùng đại phù sư trẻ tuổi nhất cũng vì thế mà đồng thời bị mất mạng.
Sau khi trận thứ nhất Khổ Hải Vân gia toàn quân bị diệt, trận thứ năm này trở thành một trận thảm thiết nhất.
Trong khoảng thời gian ngắn, sự khiếp sợ trong lòng đám tu sĩ Thần Châu khó có thể hình dung được, ngay cả ba đạo chủ Bắc tam đạo cũng cảm thấy kinh hãi, trong lòng bọn họ hiểu, trước đây Vân Độc bị phế, Vân gia chí ít sẽ có ba mươi năm không có nhân vật tiểu bối thích hợp thay Vân gia đứng ra cạnh tranh khí vận, còn bây giờ Văn Diệc Nho cùng Văn Nghiễn Tâm lại đồng thời chết, chí ít làm Văn gia tổn thất khí vận ba trăm năm, ước chừng sẽ thiếu đi một đời nhân vật.
Trong lúc bọn họ đang trầm trọng, Phương Hành tiếp tục mở miệng như búa tạ giơ cao đánh vào trái tim, hét lớn về phía trận thứ mười:
- Ngày hôm nay tiểu gia ta sẽ phá vỡ quy củ hoang thủ một lần, nhất định sẽ từ trận này giết tới trận thứ mười, muốn bắt ta ngừng tay, vậy ngươi phải cầu xin ta, cầu xin ta trực tiếp xông trận không giết người, nếu nhóm các người không cầu xin ta, ta sẽ giết, giết đến khi tất cả các ngươi phải cúi đầu trước ta!
- Ầm ầm!
Nói xong lời cuối cùng, hắn đột nhiên quơ đao, một luồng sát khí huyết sắc xông thẳng lên hướng trận thứ mười, dữ dằn như ma.
- Tiểu nhi, cần gì phải làm như thế?
Trong trận thứ mười của Phong Thiện sơn, Tống gia đạo tử, thần tử Thuần Dương đạo Tống Quy Thiền cũng hét lớn giận dữ, trong tiếng quát chói tai, một tia chưởng lực hùng hồn đánh xuống giống như thần linh xuất thủ nhắm về phía trận thứ năm phía dưới, che khuất bầu trời.
Một tiếng ầm vang!
Đao ý huyết sắc cùng chưởng lực quét ngang mười mấy dặm tấn công cùng một chỗ, dẫn tới khí cơ khắp trời gào thét, cọ rửa Phong Thiện sơn. Hai luồng lực dữ dằn va chạm vào nhau, thậm chí làm cho Kim Đan đại thừa cũng cảm thấy hết hồn, kình khí mãnh liệt thậm chí đánh tan mây trôi quanh quẩn nghìn vạn năm quanh sườn núi Phong Thiện sơn, để lộ ra quái thạch lởm chởm giữa ngọn núi đá cùng những cây cổ tùng thương thúy...
Chỉ là một chưởng kinh người này còn không làm chúng tu Thần Châu khiếp sợ bằng một câu mà Phương Hành mới vừa hô lên.
Ngươi không cúi đầu, ta liền giết đến khi các ngươi phải cúi đầu!
Tiểu ma đầu này là muốn đánh tới cả chúng tông môn của Thần Châu Bắc Vực phải tới cầu xin hắn tha mạng sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất