Chương 671: Tiểu bối Nam Chiêm tụ tập ở Thần Châu
Trận thứ sáu quả thực gian nan, thay người thủ trận thành Linh Xảo tông, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, liều mạng với Phương Hành, ba vị Phong chủ Kim Đan đại thừa, ba trăm đệ tử tu vi cao nhất của Linh Xảo tông, hơn nữa còn có lực đại trận thứ sáu này nữa, dĩ nhiên sẽ trực tiếp biến thành một loại sức mạnh kinh khủng khó có thể hình dung được, liên tục không ngừng giống như thủy triều trấn áp về phía Phương Hành và Đại Kim Ô.
Phong (Gió)!
Bổn nguyên của trận thứ sáu, rõ ràng là phong.
Phong vốn không phải một trong ngũ hành đại đạo, cũng là do người tu hành hậu bối thôi hàng thành, nhưng uy lực cũng không kém.
Từng cơn gió nhỏ tuy chỉ có thể thổi gợn lên cơn sóng nhỏ ở mặt nước, nhưng nếu gió cường đại gấp trăm lần vạn lần, lại sắc bén gấp trăm lần vạn lần thì sao?
Đó nhất định là một thanh lợi đao vô hình có thể giết được tất cả sinh cơ.
Nhất là trận nguyên trong đại trận thứ sáu này, rõ ràng là lấy một cây Đại Phong Kỳ có thể triệu hoán U Minh quỷ khí làm chủ đạo, điều này cũng dẫn tới quái phong trong cả tòa đại trận ngoại trừ vô cùng sắc bén ra thì còn xen lẫn quỷ khí đáng sợ, người thường vừa tiếp xúc có thể bị đoạt thần hồn, ngay cả người tu hành, cũng chỉ có thể vận chuyển linh lực chống đỡ, nếu không thì thần hồn sẽ bị hao tổn, không thi pháp được.
Chỉ có thể ngạnh kháng lại gió chống lại tam đại Phong chủ Linh Xảo tông cùng ba trăm đệ tử vây công.
Đây là một cuộc ác chiến!
- Ầm!
Tay Phương Hành niết pháp ấn, vận chuyển sơn pháp như Phong Thiện sơn nguy nga định trụ thân hình của bản thân không bị cuồng phong trong đại trận thứ sáu động tới, nhưng ba trăm đệ tử của Linh Xảo tông lại lập tức mượn lực đại trận khống chế các pháp khí vọt về phía hắn. Hắn lại không thể không giải sơn pháp, du đấu với chúng, chỉ khẽ động như thế lại không vững vàng thân pháp trong cuồng phong, lại thêm sự đáng sợ của khí độ u minh, chiến đấu cực kỳ gian nan.
- Oa oa... Một trận này khó chơi đây!
Đại Kim Ô vỗ hai cánh dựa vào lực thân thể càn quét từng cơn gió bão, đối kháng với quái phong trong đại trận, đồng thời kêu to.
- Nếu không khó chơi thì cũng không có ý nghĩa, ngày hôm nay ân oán với Linh Xảo tông đồng thời giải quyết đi!
Phương Hành hét lớn, một tay bấm thần chú đối kháng với lực đại trận điên cuồng, một tay cầm đao ác chiến với chư đệ tử của Linh Xảo tông.
- Ầm!
Hắn xung phong liều chết không ngừng. Sau đó chém rụng vô số đầu người, máu tươi lan khắp hư không.
Chỉ là dưới tật phong quái lực cùng bảo quang pháp khí của chư đệ tử Linh Xảo tông, bản thân hắn và Đại Kim Ô cũng bị thương không ít, chỉ có thể bằng vào Mộc pháp để nhanh chóng chữa thương. Hai ma đầu bất tử đồng thời đối kháng với chư đệ tử của Linh Xảo tông cùng quái lực trong đại trận thứ sáu...
- Ta đi xuất thủ trảm hắn!
Một vị Phong chủ của Linh Xảo tông quát lạnh, muốn xuất thủ.
Nhưng mà Thi Pháp Ấn lại tự tay cản y lại, ánh mắt hơi lạnh, thấp giọng nói:
- Tiểu quỷ này mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng một đường xông qua ngũ trận tới đây đã chém giết đại trưởng lão của Vân gia, Mạc gia tiên tử, Bại Hỏa Đầu Đà, Mộc tôn giả, lại chém cả hai vị thiên kiêu của Văn gia, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường, nhìn như lúc này hắn đã bị lực đại trận trấn áp nhưng ai cũng không biết hắn còn đang giấu kỹ năng gì bảo toàn tính mạng hay không, hiện tại ba người chúng ta không cần nóng lòng xuất thủ, hắn đang ác đấu với chư đệ tử của Linh Xảo tông ta, cùng lúc phải chống đỡ lực đại trận, còn phải vận chuyển Mộc pháp chữa thương, ta muốn xem thử hắn có bao nhiêu linh lực có thể tiêu hao, cứ bàng quan, đợi lúc hắn chống đỡ hết nổi chúng ta sẽ xuất thủ!
Hai vị Phong chủ khác kỳ dị nhìn gã một cái, thình lình phát hiện gã muốn dùng mạng của chư đệ tử để tiêu hao linh lực của Phương Hành.
Trong bụng thoáng qua cảm giác không đành lòng, chỉ có điều nghĩ lại người này ngay cả mạng của con trai mình cùng nữ nhi mình đều không để vào mắt, vì quyền lợi lúc nào cũng có thể bỏ đi, huống chi là mạng của những đệ tử này? Hơn nữa nghĩ tới Phương Hành một đường chém giết, khí thế hung ác vọt vào trong trận thứ sáu này, trong chốc lát không dám tiến lên trước, liền nghe lời chỉ ở một bên điều khiển đại trận.
- Ngươi giúp lão tổ báo thù. Ta liền có lý do không hận ngươi... Tuy là ta vẫn luôn không hận nổi ngươi...
Mà lúc này ở bên ngoài, Sở Từ khóc lớn, cả người thoạt nhìn như sắp điên mất rồi.
Phương Hành xông trận ở trên núi, nàng ở phía dưới tim như bị đao cắt.
Mặc dù lúc ở Sở Vực nàng là tiểu công chúa của Sở Vương Đình, nhưng tới Thần Châu thân phận đã như lấp vào bụi bặm, tu vi không cao, làm người cũng có chút đần độn, cũng không có bao nhiêu bằng hữu, lão tổ Sở Thái Thượng còn đã bị tọa hóa trong trận, người duy nhất đồng mệnh tương liên với nàng chính là Ứng Xảo Xảo vào lúc này cũng dồn toàn bộ tinh thần để đánh đàn, những người có lòng khác lúc này không chú ý tới nàng bị dày vò bao nhiêu.
Lo lắng cùng đau khổ, sự lo lắng đau đớn trong lòng mâu thuẫn nhau, theo một luồng suy nghĩ tuyệt vọng từ trong lòng thản nhiên phát tiết ra ngoài.
Lần đầu tiên nàng thể hiện lửa giận mạnh mẽ như vậy trước mặt người khác, lớn tiếng quát mắng những người đang nhìn Phương Hành ở trên núi liều mạng chém giết, bản thân mình lại chỉ ở chân núi lo lắng bàn tán thậm chí là phát biểu bất mãn, cho tới khi nước mắt tuôn ra, làm trôi lớp trang điểm trên mặt, đáy mắt dâng lên một sự điên cuồng tuyệt nhiên:
- Các ngươi đều đứng đó nhìn, vậy ta đi!
Trong tiếng kêu, nàng vung tay lau nước mắt, đột nhiên lấy pháp khí ra phóng thẳng lên trên Phong Thiện sơn:
- Ta đi giúp ngươi, ai sợ chết chứ, cho dù hoàng huynh giáo huấn ta, mắng ta ta cũng muốn đi giúp ngươi!
Chân núi Phong Thiện sơn, hơn mười tu sĩ Nam Chiêm tâm thần khác nhau, lại chỉ có một người này dứt khoát xông thẳng lên phía trước.
- Sở sư muội, ngươi làm cái gì thế?
Lệ Hồng Y phản ứng lại, kinh hãi, gấp gáp vươn tay giữ nàng lại.
- Ta... Ta phải đi giúp hắn, hắn... Hắn quá cực khổ...
Sở Tử cố gắng thoát khỏi bàn tay của Lệ Hồng Y, chỉ là đối phương có tu vi Kim Đan, dãy dụa nhưng không thể thoát.
- Sở sư muội, mệnh đăng của ngươi còn ở trong tay tông môn, lúc này tiến lên là muốn bị trách phạt hay sao?
- Sở sư muội đừng làm rộn, tu vi này của ngươi cho dù lên núi cũng không giúp được hắn đâu...
Trong lúc nhất thời, có không ít người mặt mang lo lắng, nhao nhao tiến lên khuyên bảo.
- Ta cũng đi!
Đột nhiên có một giọng nói kiên định vang lên, Ứng Xảo Xảo ôm lấy dao cầm, nhảy xuống khỏi tảng đá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dị thường tái nhợt, trong ánh mắt lóe sáng tinh quang, qua đó dắt tay của Sở Từ, kiên định nói:
- Hai chúng ta cùng đi!
Sở Từ bỗng nhiên gào khóc lớn, dùng sức gật đầu.
Long Nữ ở bên cạnh nhìn thấy màn này, ánh mắt nhất thời có chút mê ly.
Long Quân khẽ thở dài một hơi, nói với nữ nhi:
- Con không có cách nào để đi cả, các nàng cũng không đi được!
Long Nữ dạ một tiếng, không nói thêm gì.
Dù hai cô bé này có kiên định hơn nữa, nhưng Lệ Hồng Y vẫn không thả các nàng qua đó, trên thực tế, nàng vẫn duy trì lý trí nên biết căn bản không thể cho các nàng qua đó được, đã bái nhập vào tông môn Thần Châu thì phải gửi mệnh đăng, sinh tử chỉ trong một suy nghĩ của tông môn. Các nàng thực có can đảm du sơn, liên quan tới mưu kế của tông chủ Bắc tam đạo, chỉ sợ ngay cả Phương Hành cũng không thể nhìn thấy mặt, sẽ liên lụy tới tính mạng của các nàng.
Nàng hiểu cảm giác trong lòng của hai cô bé, chỉ là bị cảm giác vô lực hành hạ sắp điên rồi mà thôi.
Cho dù là nàng cũng đang nóng nảy nhìn về phía xa xa trên không trung, âm thầm hận đến nghiến răng.
- Cũng đủ rồi!
Tiềng ồn ào, tiếng khuyên can, tiếng khóc quấy nhiễu Lệ Hồng Y tới tâm phiền ý loạn, không nhịn được mà hét lớn một tiếng.
Bình thường nàng rất có uy nghiêm, lúc này hét lớn một tiếng lại nhất thời đè tất cả giọng nói xung quanh xuống, thậm chí không ít ánh mắt của tu sĩ Thần Châu cũng nhìn về phía nàng, lại chỉ nhìn thấy Lệ Hồng Y đang cắn răng, đáy mắt lóe lên rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, làm như trong lòng đang phải chật vật lựa chọn, cắn răng thấp giọng tự nói:
- Nếu không có biện pháp khác, vậy thì đơn giản...
Chúng tu đều cảm giác được sự tức giận trong lòng nàng không cạn, tựa như muốn đưa ra một quyết định, vô ý thức tiếp tục nghe nàng nói.
Nhưng đúng vào lúc này bỗng nhiên xa xa có một tiếng kêu lạ vang lên.
- Mụ nội nó, có phải đã tới chậm hay không?
Một tiếng hét to tới gần, xa xa trong hư không, thình lình có một đóa mây đen quỷ khí âm trầm như tia chớp vọt tới.
Chúng tu quay đầu nhìn lại, đã thấy ở trong mây mơ hồ có thể nhìn thấy một dáng vẻ to lớn bướng bỉnh đáng yêu, dường như còn có một thân hình gầy nhỏ giống như con khỉ treo lơ lửng trên đó, dáng vẻ không chịu nổi, cách rất gần mới thấy được rõ ràng. Đó là một thiếu niên thon gầy lại có dáng vẻ hung lệ, đỉnh đầu có một cái bím tóc dài hơn trượng hướng lên trời, đang mắng nhiếc. Ở trần, mặc một cái quần màu đỏ sậm.
- Lộc cộc lộc cộc...
Đồng thời có tiếng vó ngựa vang lên, một hướng khác trong hư không, một cái bóng trắng đạp không mà đến, cưỡi thiên mã hai cánh, dị thường hùng tuấn. Mà ở trên ngựa có một thiếu niên sắc mặt thờ ơ, phía sau là một cái áo choàng dài kéo thẳng tắp, trong tay cầm một cái thương dài vỗ trên lưng tọa kỵ, không nói lời nào, cũng không có sát khí nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
- Hí...
Đến chân núi Phong Thiện sơn, y ghìm cương ngựa lại, ánh mắt lạnh lùng liếc lên núi, không nói một lời.
- Là Tiểu Quỷ Vương Nam Cương Quỷ quốc cùng Hàn gia Tây Mạc tới...
- Hai người bọn họ một thân khí thế hung ác, lai giả bất thiện...
Nhận ra hai người này, nhất thời mọi người cúi đầu mở miệng bàn tán.
- Rốt cuộc đã tới, mặc dù không sớm, nhưng cũng không muộn!
Nét mặt của Lệ Hồng Y cũng hiện ra một nụ cười, sau đó lắc đầu, thấp giọng tự nói:
- Nếu đã ngồi không yên, vậy thì đơn giản điên một lần! Trước đây ta chỉ tin tính trước làm sau, nhưng từ bốn năm trước cụp đuôi đối nhân xử thế, nói chuyện cần phải giấu tài để thực hiện đại kế, đại kế đâu không thấy, mỗi người lại thành loại nhu nhược chờ người khác tha cho mình một mạng, chờ có người đứng ra giải quyết khốn cục cho mình, đợi mình được ngồi bát ăn bát vàng không bằng đơn giản liều một phen, giải quyết căm hận...
Lúc nàng nói đến cuối cùng đáy mắt đã hiện lên sự dứt khoát, cánh tay đè chặt bả vai của Sở Từ và Ứng Xảo Xảo, thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi lui đi, tu vi có mạnh yếu, bối phận có cao thấp, đợi khi bọn Kim Đan chúng ta chống đỡ hết nổi thì sẽ do các người tới tiếp!
Sở Từ và Ứng Xảo Xảo có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nàng.
Lệ Hồng Y thì khóe miệng mím môt cái, lạnh giọng cười, đột nhiên hét to một tiếng, dứt khoát nhập vân, như chim thần vỗ cánh, bay vào cửu thiên.
Một tiếng hét to này nhất thời dẫn tới vô số ánh mắt chú ý, nhưng còn chưa có người lên tiếng quát hỏi lại chợt nghe thấy xa xa trên không trung lại có một tiếng kêu khác vang lên, sau đó chính là tiếng thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Làm cho tu sĩ Thần Châu khiếp sợ là, có một vài tiếng kêu rõ ràng là vang lên từ bên cạnh mình.
Xa xa trên không, thình lình có nhiều đóa đằng vân, pháp bảo dị thú, kim xa ngọc liễn ùng ùng bắn thẳng tới đây, tuổi tác cũng không lớn, từng người vẻ mặt đều lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt xơ xác tiêu điều, ngoại trừ bọn họ ra còn có một vài tu sĩ ẩn nấp xung quanh tu sĩ Thần Chân quan chiến nhảy ra ngoài, không nói lời nào, đi tới chỗ của tu sĩ Nam Chiêm, ánh mắt phức tạp nhìn lên trên núi.
Một đám tu sĩ Thần Châu chau mày đứng đó bàng quan quan sát, có vài người còn nhận ra đồng môn của bọn họ trong số đó, đều là xuất thân Nam Chiêm, trước đó nhát như chuột, nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, nhưng vào lúc này lại không biết lấy dũng khí từ đâu mà bỗng nhiên nhảy ra ngoài đứng cùng với tu sĩ Nam Chiêm, trên người có một loại khí phách mà trước đây chưa từng thấy trên người tu sĩ Nam Chiêm.
Chúng tu sĩ Nam Chiêm vẻ mặt khiếp sợ, lại xen lẫn vẻ mừng rỡ như điên.
- Thái tử Quỷ quốc Nam Cương, thiên kiêu Tây Mạc Hàn Anh tới rồi?
- Phía sau còn có ba vị tiên tử của Đa Tình Đạo cùng nhau tới...
- Nam Cương Sư Hổ sơn Tiểu Lang Vương U Di Cuồng cũng tới...
- Phía sau là Vương gia nữ Vương Quỳnh đứng đầu tứ kiệt Tây Mạc sao?
Trong chốc lát, chư tu Nam Chiêm kính động không ngừng, nhao nhao kêu to.