Lược Thiên Ký

Chương 672: Nam Chiêm đạo thống thập bát tử

Chương 672: Nam Chiêm đạo thống thập bát tử

Vốn dĩ chúng đệ tử Nam Chiêm tụ tập ở chân núi Phong Thiện chẳng qua lác đác hơn mười người, đa phần đều đã bái nhập vào tông môn của Bắc Vực, những người khác phân bố làm đệ tử của vài vực khác của Thần Châu. Lệ Hồng Y trước mặt dù nói đã truyền tin rồi, nhưng nhận được thư chạy tới cũng chỉ có Ứng Xảo Xảo, Sở Từ, Hầu Quỷ Môn, lác đác mấy người, những người còn lại đều không thấy tăm hơi, tựa như trước đó đánh một trận với Khổ Hải Vân đài vậy, đa số mọi người đều chọn thờ ơ lạnh nhạt, thà rằng rụt đầu rụt đuôi tự bảo vệ mình cũng không muốn rước họa vào thân.
Nhưng vào lúc này, sau khi Phương Hành vào trận, vào đại trận thứ sáu, trận chém giết thảm liệt lại đột nhiên có nhiều tuấn kiệt của Nam Chiêm hiện thân như vậy.
Trong số họ có người khó khăn lắm mới tới được vào lúc này, lại cũng có một số người thình lình trốn trong đám chúng tu Thần Châu bốn phía, lạnh mắt bàng quan quan sát, cho tới khi Phương Hành ở trong trận đánh mãi không xong mới xóa bỏ ngụy trang, chân chính hiện thân.
Nhất thời, số lượng tu sĩ Nam Chiêm đột nhiên tăng mạnh, chừng bốn mươi, năm mươi người, khí thế cũng không giống trước đây nữa.
Thái tử Quỷ quốc cũng liền đi tới chân núi, đè đụn mây xuống, ánh mắt đảo qua liền thấy Lệ Hồng Y mặt lạnh như sương nhìn về phía gã, nhếch miệng cười nói:
- Tỷ, ta cũng không lười biếng, nhận được thư ngươi truyền tin ta đã ngay lập tức chạy tới đây rồi, chỉ có điều từ Bồng Lai tới Phong Thiện sơn khoảng cách cũng không gần, hơn nữa ta phải trộm mệnh đăng của ta nữa, cho nên ngươi cũng đừng trách ta...
Một câu còn chưa nói xong, Lệ Hồng Y liền trực tiếp đập quyền trượng khô lâu về phía gã, sau đó ánh mắt quét nhìn về phía chúng tu:
- Ta biết các ngươi có rất nhiều người đã sớm tới, chỉ là lúc này mới hiện thân ra ngoài mà thôi, Lệ Hồng Y ta cũng không muốn nói nhảm nhiều. Nếu Nam Chiêm có thể lập đạo, chúng ta sẽ có một chút hi vọng sống, nếu không lập đạo cho dù còn có thể sống sót cũng vĩnh viễn không có ngày nổi danh, năm vị tiền bối của Đại Tuyết Sơn vì chuyện lập đạo cho chúng ta mà đánh cược tính mạng, hiện tại Phương Hành Phương sư đệ lại xông mười trận, ta biết đại đa số trong chúng ta đều bởi vì mệnh đăng mà khó khăn, không có cách nào xuất thủ, nhưng cũng biết có người không phải như vậy, nếu có người nào có gan thì hãy theo ta lên núi tương trợ.
Nàng không nói nhiều lời. Ánh mắt liếc qua chúng tu một lượt rồi trực tiếp chuyển thân, đi lên Phong Thiện sơn.
- Đệ tử Âm Linh đạo, ngươi thật sự cho rằng lão thân không dám giết ngươi sao?
Đạo chủ Âm Linh đạo Bắc tam đạo nhìn thấy một màn này sớm đã sốt ruột, chỉ là nể mặt mũi của Long Quân nên cố nhẫn nại mà thôi, bây giờ nhìn thấy đệ tử Âm Linh đạo là Lệ Hồng Y lại đang kích động chúng tu, thậm chí bản thân nàng ta còn dự định xông lên Phong Thiện sơn thì nhất thời sắc mặt tức giận, quát một tiếng chói tai, pháp tướng xuất khiếu, lành lạnh ngăn ở trước người của nàng, sát khí bốn phía, tựa như lúc nào cũng có thể sẽ hạ sát thủ.
Mà trông thấy vị đạo chủ này, sắc mặt của Lệ Hồng Y thờ ơ, chậm rãi lấy ra một chiếc mệnh đăng, thấp giọng nói:
- Đạo chủ thứ tội, lần trước đệ tử đi Yêu địa bởi vì phá hủy thứ mà sư tôn cho, bị sư tôn trách phạt và đã trục xuất khỏi Âm Linh đạo, mệnh đăng cũng trả lại cho đệ tử, cho nên hiện tại đệ tử và Thần Châu, cùng Âm Linh đạo cũng không có chút quan hệ nào, chỉ là một vị tán tu của Nam Chiêm mà thôi!
- Ngươi!
Đạo chủ của Âm Linh đạo thấy mệnh đăng trong tay nàng thì hơi hơi kinh ngạc, liền suy nghĩ rõ ra mọi chuyện trong này, trong chốc lát lửa giận bắt đầu cháy rừng rực ở trong tim:
- Không ngờ Minh sư thúc lại cưng chiều ngươi như thế?
Dưới ánh mắt của vô số tu sĩ ở xung quanh, bà ta càng lúc càng phẫn nộ. Bỗng nhiên giơ một tay lên, muốn đánh xuống một chưởng:
- Tiểu nhi, ngươi dỗ ngon dỗ ngọt Minh sư thúc trả mệnh đăng lại cho ngươi, để đạo chủ ta ở chỗ nào? Âm Linh đạo của ta há lại là nơi ngươi muốn vào thì vào, muốn đi thì đi? Nếu đã phá hủy, lấy lại vào tay là được!
Nói rồi tức giận đằng đằng đánh ta một chưởng, muốn phủ đầu đập về phía Lệ Hồng Y.
Còn Lệ Hồng Y đối mặt với một chưởng này thì sợi tóc bị kình phong thổi bay tán loạn, nét mặt lại phát ra lãnh ý, không né không tránh.
Còn một đám đệ tử Nam Chiêm nhìn thấy một màn này thì đều kinh hãi, chỉ là tu vi của đạo chủ Âm Linh đạo tinh thâm, không có ai tới ngăn nổi một chưởng này. Trong chúng tu lại chỉ có đệ đệ của Lệ Hồng Y đang bất mãn móc mũi, dường như hoàn toàn không lo lắng.
- Ngươi dám!
Khi một chưởng này khó khăn lắm mới hạ xuống, trong mệnh đăng của Lệ Hồng Y đã có một luồng thần niệm ẩn bên trong chấn động lên.
Một tiếng ầm vang, luồng thần niệm kia nhanh chóng hiển hóa, bỗng nhiên biến thành dáng vẻ của một lão giả cả người thon gầy, hai ánh mắt lành lạnh âm u nhìn thẳng về phía đạo chủ Âm Linh đạo. Dù chưa xuất thủ nhưng uy thế đáng sợ lại bao phủ trong phương viên trăm dặm, đạo chủ Âm Linh đạo nhìn thấy dáng vẻ lão giả đó thì ánh mắt đột nhiên hiện ra vẻ kinh ngạc, trong giây lát thu chưởng lại, lui ra ngoài mười trượng.
- Minh sư thúc, người này thân làm đệ tử của Âm Linh đạo ta lại muốn giúp địch, ta sao có thể...
- Câm miệng!
Thân ảnh của lão giả kia quát chói tai, lại làm đạo chủ Âm Linh đạo hoảng sợ tới mức trong chốc lát nói không lên lời, mà người vừa nói chuyện với đạo chủ Âm Linh Đạo ánh mắt lại nhìn về phía Lệ Hồng Y, ngầm thâm ý nói:
- Nàng là đồ đệ mà lão phu chọn trúng, trước đó thu nàng nhập môn là quyết định của lão phu, mà nay trục xuất nàng khỏi sư môn cũng là quyết định của lão phu, không cần ngươi tới lắm miệng. Hiện tại lão phu đã trả mệnh đăng lại cho nàng, nàng sẽ không có chút quan hệ nào với Âm Linh đạo ta nữa, ngươi còn dựa vào danh nghĩa của Âm Linh đạo để xuất thủ làm tổn thương nàng, không phải là đang thể hiện Âm Linh đạo ta quá bá đạo hay sao?
- Ta...
Ánh mắt của đạo chủ Âm Linh đạo phẫn nộ nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào, thầm hận vô cùng.
Mà lão giả Minh đạo nhân kia thì cuối cùng nhìn Lệ Hồng Y một cái, ánh mắt có chút thất lạc, một luồng thần niệm lặng yên đánh vào đáy lòng của Lệ Hồng Y:
- Đồ nhi, mười ngày trước ngươi cầu xin ta trả lại mệnh đăng, lão phu liền đã biết suy nghĩ của ngươi rồi, lúc đó liền nói cho ngươi biết, tốt nhất không nên làm cho sự tình đi đến bước này, nhưng chung quy mệnh đăng này chính là ngươi lấy ra ngoài, chuyện khó có thể có đường sống trở về nữa...
Lệ Hồng Y bỗng nhiên quỳ trên đất, viền mắt đỏ lên:
- Sư tôn tha thứ cho đồ nhi, không làm được đệ tử của ngài nữa rồi!
Minh đạo nhân cười ha ha, nói:
- Ngươi tu pháp của lão phu, tham gia vào đạo của lão phu, chuyện này không liên quan gì tới việc ngươi có ở trong Âm Linh đạo hay không, không liên quan gì tới việc có gọi ta một tiếng sư tôn hay không. Ngươi đã có quyết định của ngươi, lão phu sẽ không nói thêm gì nữa, đi làm việc của ngươi đi! Từ nay về sao, ta không có cách nào bảo vệ cho ngươi được nữa, nhưng vẫn hy vọng ngươi sớm được chứng đại đạo!
- Đa tạ sư tôn...
Lệ Hồng Y lần nữa lễ bái, cái trán chạm đất, sau một hồi lâu nàng mới đứng lên.
Lúc này, huyễn ảnh của Minh đạo nhân đã biến mất, đạo chủ Âm Linh đạo sắc mặt khó coi tránh qua một bên, còn trên mặt Lệ Hồng Y thì lộ ra lãnh ý, vung chưởng đánh nát mệnh đăng, sau đó cao giọng hét lớn:
- Lệ Hồng Y Nam Chiêm, lên núi khấu quan!
Đạo chủ Âm Linh Đạo nhất thời tức giận cắn răng, sát khí lưu động quanh người.
Đạo chủ Thuần Dương đạo thì sắc mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể lên núi!
Ông ta ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua chúng đệ tử Nam Chiêm, nhíu mày đơn giản nói:
- Chuyện xông trận trên Phong Thiện sơn xưa nay không lấy nhân số làm trọng, đám tiểu bối Nam Chiêm các ngươi nếu có can đảm thì tất cả lên núi, chỉ là đại trận vô tình, nhân duyên sớm định, trong quá trình xông trận nếu có việc sinh tử khó liệu cũng đừng trách lão phu không sớm nhắc nhở, sinh tử họa phúc tự mình cân nhắc!
Sau khi nói xong, hai mắt ông ta khép hờ, không nhiều lời nữa.
Còn một đám tiểu bối Nam Chiêm thì nhìn nhau, từ trong lời nói của ông ta nghe được một cảm giác nguy cơ rất nặng.
- Ha ha, dù sao ta cũng chuẩn bị xông trận rồi, mệnh đăng cũng đã trộm được...
Thái tử Quỷ quốc Lệ Anh cười ha ha một tiếng, quay đầu nhìn sang nam tử cưỡi thiên mã:
- Ặc, Ba lão nhị, ngươi...
- Ầm!
Nam tử cưỡi thiên mã cầm trường thương không nói lời nào, ánh mắt nhìn lên trận thứ sáu, bỗng nhiên ghìm cương ngựa một cái, xông thẳng lên núi.
- Aiz, đại gia nhà ngươi, bản thái tử nói chuyện với ngươi đó...
Quỷ Oa Tử căng thẳng điều khiển Quỷ vân đuổi theo.
Ở trận thứ nhất, hai người đuổi kịp Lệ Hồng Y, nhất thời ba nhân ảnh vô cùng nhanh chóng lao lên trên núi. Trong mười trận Phong Thiện sơn, năm trận đầu tiên đã bị Phương Hành phá được, thậm chí đã giết sạch sành sanh, bỗng nhiên không có ai ngăn cản được bọn họ nữa, từng trận xuyên qua như khói, như một tia chớp tiến về phía trận thứ sáu, còn một đám tu sĩ Nam Chiêm có mặt quanh đó, vẻ mặt do dự bất định.
Trong lòng bọn họ đều bị một cảm giác quỷ dị bao phủ, trong chốc lát không có ai theo về phía trước.
Lúc này xông qua mười trận Phong Thiện khác với lần trước đấu pháp với Khổ Hải Vân đài, không chỉ nguy hiểm hơn mà còn phải trả cái giá cực cao. Đạo chủ Thuần Dương đạo tuy không nói nặng, còn cho phép bọn họ lên núi, nhưng rõ ràng có một ý, chư tu chỉ cần ra tay thì sẽ phải bỏ qua tất cả những thứ đang có ở Thần Châu đạo môn, thậm chí phải đánh cược tính mạng của người thân, chỉ kiếm được một cơ duyên.
Đối mặt với lần đánh cược này không phải tất cả mọi người đều có thể giống Lệ Hồng Y ngoan lệ hạ quyết tâm như thế.
- Ba tỷ muội chúng ta tới Thần Châu căn bản không có danh môn bằng lòng thu nhận sử dụng, không thể làm gì khác hơn là gia nhập Hư Thần giáo để cung phụng, dốc sức cho Hư Thần giáo đổi lấy linh đan công quyết, thoát ly Hư Thần giáo cũng đơn giản, chỉ cần trả lệnh bài là được! Lúc này xông trận, thủ đồ chân truyền của Đa Tình Đạo Hồng Nhan không rơi phía sau người khác, hai vị sư muội, tu vi của các ngươi chưa phá được Kim Đan, ở đây quan chiến đi! Chỉ mình ta lên núi là đủ!
Có người đánh vỡ sự yên lặng, trong số ba yêu tinh của Đa Tình Đạo, Hồng Nhan tuổi tác lớn nhất cười khẽ một tiếng lấy lệnh bài Hư Thần giáo ra để dưới đất, thân hình như gió lốc, như tinh diên đạp thủy nhẹ nhàng lên Phong Thiện sơn, còn lại hai vị tiểu yêu tinh thì quỳ dưới đất, cúi đầu tụng “Bạc Mệnh kinh” của Đa Tình Đạo, tiễn đưa đại sư tỷ, cũng cầu phúc cho tiểu ma đầu trên núi.
- U Di Cuồng ta tới Thần Châu cũng chỉ làm tán tu, tính mệnh của người thân đã sớm do mình không do người, tới một giết một!
Một tiếng quát to vang lên, một nam tử cường tráng người khoác lang bào kêu to một tiếng, xông thẳng lên núi.
- Trước đây ở trận chiến Vân đài, Lệ Hồng Y đã hứa hẹn với ta, ta chưa từng để ý tới, nhưng chuyện Nam Chiêm lập đạo hơi lớn, không liên quan gì tới người khác, chỉ liên quan tới bản thân ta, lần này nếu có thể thành công lập đạo, phàm là người lên núi xông trận đều sẽ là thần tử chân truyền, nữ nhân Vương gia của Tây Mạc Nam Chiêm ta không muốn là người đứng hàng dưới, vì cái danh thần tử này, địa vị trong đạo thống ta cũng muốn chiếm một vị trí! Tu sĩ Nam Chiêm Vương Quỳnh, lên núi xông trận!
Một giọng nói yếu ớt vang lên, cũng là một nữ tử mặc hoàng sam cưỡi lên một con quái sư tử, đương nhiên đó là tu sĩ Nam Chiêm, đứng đầu tứ kiệt Tây Mạc, bài danh còn ở trên Hàn Anh -Vương Quỳnh. Nàng lại không kiêu không vội, trước tiên là nói mấy câu, sau đó ánh mắt chậm rãi đảo qua chúng tu, lúc này hai cánh tay mới giãn ra, lấy pháp khí thành danh Phong Hỏa Song Luân ra, một thân lệ khí đột nhiên nổ tung như sấm gió lên núi.
- Tu sĩ Nam Chiêm Lệ Hồng Y, tới đây khấu quan!
- Tu sĩ Nam Chiêm Hàn Anh, tới đây khấu quan!
- Tu sĩ Nam Chiêm Quỷ Thái Tử, tới khấu quan!
- Tu sĩ Nam Chiêm Đa Tình Hồng Nhan, tới khấu quan!
- Tu sĩ Nam Chiêm U Di Cuồng, tới đây khấu quan!
- Tu sĩ Nam Chiêm Vương Quỳnh, tới đây khấu quan!
- Tu sĩ Nam Chiêm...
- ...
Trên núi, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét lớn lành lạnh. Thân ảnh của chư đạo hào tình vạn trượng chạy về phía trận thứ sáu, trước sau chừng mười tám người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất