Chương 670: Dựa vào cái gì?
Cách xa nhau ba mươi dặm, Phương Hành và Tống Quy Thiền cách không tấn công lẫn nhau, đao khí và chưởng lực giáp nhau xa xa, khí thế hùng hồn, kinh người không gì sánh được, chỉ có điều dù sao cách ba mươi dặm, thuật pháp khi gặp được nhau thì uy lực đã suy yếu đi không ít, sau một kích, Phương Hành không chút nghĩ ngợi liền phát đao thứ hai, trong trận thứ mười, Tống Quy Thiền cũng chiến ý lăng thiên, khí tức tăng vọt, mây khói bắt đầu khởi động, chưởng lực kinh người.
Nhưng mà vào lúc này, Đại Kim Ô lại chui ra, trong miệng kêu to oa oa, kim sí chém ngang.
Sau một hồi ùng ùng vang loạn trên không, bốn phía mây khói sau một chưởng này bỗng nhiên từ chính giữa chặt đứt một chưởng của Tống Quy Thiền, sau đó toàn bộ thân thể lại bị một chưởng này phản chấn, bay lên không trung phía xa xa, ngạo nghễ lơ lửng dưới minh nguyệt...
- Hai vị đạo hữu, cho chút thể diện đi!
Đại Kim Ô kiềm chế trái tim đang mừng như điên lại, giả vờ trấn định, từ xa quát lên trận thứ mười.
Nó biết ở dưới chân núi Phong Thiện sơn đang có vô số ánh mắt nhìn mình, tinh thần đắc ý không cần nói cũng biết.
Ngay cả Phương Hành cũng liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của người này, trong bụng không nhịn được mà hít một tiếng, vị Đại Kim gia của Yêu địa đoán chừng từ giờ khắc này sẽ từ hành hung chấp lệnh đại trưởng lão của Vân gia, biến thành có danh tiếng không kém với tiểu ma đầu, có thể đơn giản chặt đứt một chưởng lực của Tống Quy Thiền thần tử của Thuần Dương đạo...
Đoán chừng đủ để nó khoe khoang trên ba năm rưỡi!
Cũng may là có khoảng cách hơn ba mươi dặm giữa hắn và Tống Quy Thiền, sức mạnh đã suy yếu, nếu không... đánh chết nó cũng không dám thò đầu ra mạo hiểm.
- Hừ, ta ở trận thứ mười chờ ngươi, hy vọng ngươi có thể lên được đây!
Bị Đại Kim Ô làm căm phẫn như thế, Tống Quy Thiền liền không đánh ra chưởng thứ ba nữa, giữa hai chưởng, gã dường như đang kiềm chế trái tim tức giận, khôi phục ngạo ý thờ ơ ban đầu, giọng nói hạ thấp nói một câu rồi mây khói lồng vào nhau, giọng nói biến mất.
Nhưng một câu nói này cũng như đang chính diện khiêu chiến.
Không nói tới tiểu ma đầu Nam Chiêm có thể thành công xông qua mười trận hay không. Chỉ bằng vào câu nói này cũng đủ làm cho chúng tu Bắc Vực kính sợ rồi.
Đương nhiên. Hơn cả kính nể, chính là thở dài... Tiểu ma đầu chết chắc rồi!
Bắc Vực đều biết, Văn gia đại tiểu thư Văn Nghiễn Tâm từ khi còn nhỏ liền quý Tống Quy Thiền, mấy thập niên qua mặc dù không định ra hôn ước nhưng Tống Quy Thiền cũng chưa chính diện phát ngôn gì, nhưng cũng không thiếu lần âm thầm ra tay che chở nàng ta. Cũng chính vì thái độ của Tống Quy Thiền không rõ, Văn Nghiễn Tâm mới luôn có địa vị cao ở Văn gia, thậm chí còn mơ hồ không thua gì đại Phù sư Văn Diệc Nho, được coi như một đạo tử mà bồi dưỡng.
Bây giờ thì hay rồi, hai đại đạo tử không còn nữa!
Bất luận là Tống Quy Thiền hay là Văn gia đều tuyệt đối sẽ không buông tha cho tiểu ma đầu này...
- Hai vị lão tiền bối, xuống núi đi! Ta còn có việc, không tiễn các ngươi được...
Đại Kim Ô vẫy trận kỳ của trận thứ năm, đóng lại đại trận này. Mây khói tản ra, cũng lộ ra thân hình của Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất, lúc này nhị lão đều có phần thê thảm. Tu vi của Hồ Cầm lão nhân sâu hơn chút, khí cơ lúc liền lúc đứt, vẫn có thể gắng gượng ngồi xếp bằng trên sơn kính, Trương Đạo Nhất thì vẻ mặt xám tro, gân đứt xương gãy, thần hồn đều đã khô kiệt, rõ ràng là sắp tọa hóa rồi.
Nhìn hai lão đầu một cái, tư vị trong lòng Phương Hành cũng cực kỳ phức tạp.
Vài lời kiểu cách hắn không muốn nói nhiều, cười lên tiếng chào rồi muốn phóng về phía trận thứ sáu.
- Tiểu hữu, hiện tại đạo nguyên của lão hủ cũng đã bị hao tổn, cũng không sống được mấy ngày nữa, sẽ xông trận cùng ngươi, cố gắng dốc chút sức mỏng!
Hồ Cầm lão nhân hít sâu một hơi, chòm râu hoa râm thật dài không gió mà bay, có hào khí đang dần dâng lên.
- Còn cả ta nữa!
Khí cơ ở bên cạnh có lẽ đã như có như không, nhưng bỗng nhiên Trương Đạo Nhất lại mở mắt ra, lúc này gắng gượng nói một câu.
Hai lão đầu đến lúc này rồi lại vẫn muốn gắng gượng sức lực suy yếu hỗ trợ Phương Hành xông trận.
Chuyện này lại làm tư vị trong lòng Phương Hành phức tạp, gượng cười nói:
- Không cần, hai người các ngươi đều nửa chết nửa sống rồi, mang theo các ngươi xông trận còn không phải sẽ làm ta phân tâm hay sao, hơn nữa, đừng bởi vì sống không được lâu nữa mà không thèm sống tiếp, dùng chút linh đan diệu dược vẫn có thể giữ mạng được vài ngày, tiếp tục uống rượu nghe kịch cùng Vạn La lão khốn kiếp đi! Thừa nhận mình già đi, các người không còn dùng được nữa rồi...
Vừa cười lớn vừa vung đơn chưởng lên, một luồng cự lực hùng hồn cuốn ra ngoài đưa nhị lão xuống chân núi, mình lại ngồi xếp bằng trên sơn đạo, nghỉ ngơi đủ thời gian một nén hương rồi mới thở thật dài một hơi, chậm rãi đứng dậy đi về phía trận thứ sáu, thương thế trên người tuy là đã sử dụng Tái Sinh mộc pháp hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng vết máu loang lổ trên pháp y lại làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, lo lắng trong bụng.
- Sư tôn...
Đám Diệp Cô Âm phi thân lên đón Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất lão nhân mà Phương Hành đưa xuống từ trong núi, tâm tình phức tạp, mắt rưng rưng nhìn Phương Hành ở trên núi đang đi nhanh lên trận thứ sáu, tâm tình vừa nặng nề vừa phức tạp, một lời khó có thể nói hết được.
Vừa rồi vốn tưởng rằng Phương Hành đã hãm sâu trong trận thứ năm, không còn đường sống nữa, nhưng chẳng ai ngờ tới hắn không biết đã dùng phương pháp gì lại đại hoạch toàn thắng, ung dung phá trận, còn cứu được Hồ Cầm lão nhân và Trương Đạo Nhất lão nhân bị hãm trong trận ra ngoài. Chuyện này thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, mới rồi hắn ngồi xếp bằng trên sơn kính chữa thương, trong lòng chúng tu đều cực kỳ lo lắng, tâm tình như bị một tảng đá lớn đè lại hiện tại thấy hắn đứng dậy, lần nữa vào trận cũng không buông lỏng nổi, vừa nghĩ tới mới rồi Thuần Dương đạo tử như thiên thần tới trái đất mà nhìn thoáng qua, trong lòng bọn họ liền không nhịn được mà dâng lên một cảm giác vô lực khó có thể diễn tả được, căn bản không dám nghĩ đi phản kháng.
Đó là một loại tuyệt thế thần uy của cao thủ, cũng là áp lực mà trong bốn năm nay bọn họ nghe được từ trong các loại truyền thuyết.
Phương Hành thật sự có thể đối kháng với người được khen là hy vọng của Thần Châu Bắc Vực đó sao?
Hắn còn muốn đánh từng trận lên, cho dù có thể một đường xông tới trước mặt gã, uể oải như vậy làm sao có thể đối kháng được đại địch?
- Tiểu ma đầu, Thi mỗ ở chỗ này hầu ngươi lâu rồi, nợ mới nợ cũ của chúng ta cùng tính một lượt đi!
Trong trận thứ sáu, trận môn bỗng nhiên mở rộng ra, cũng lộ ra khuôn mặt tràn đầy tức giận của Thi Pháp Ấn. Ở phía sau y, hai vị Phong chủ khác của Linh Xảo tông cùng với mấy trăm đệ tử của Linh Xảo tông đều lần lượt bày ra sát trận lớn, sát khí hầu như tạo thành mây đen trên đỉnh đầu. Loại sát khí này như tạo thành thực chất, kèm theo sức gió khủng bố trong trận thứ sáu, từng trận gió gào thét tập kích tới làm chúng tu ở chân núi sợ run lên.
Tiếng reo hò sục sôi quàng quạc vang lên, một cảm giác đè nén đáng sợ dâng lên từ trong đáy lòng của chúng tu...
- Linh Xảo tông... vì trấn thủ trận thứ sáu lại điều động ba vị Phong chủ Kim Đan đại thừa cùng lên trận...
Sau một hồi lâu, mới có một gã tu sĩ Nam Chiêm hoảng sợ tới sắc mặt trắng bệch, run giọng kêu lên.
Tình thế chuyển hóa quá nhanh, bọn họ còn chưa khôi phục lại sự vui sướng từ việc Phương Hành tuyệt xử phùng sinh từ trong trận thứ năm cứu Hồ Cầm lão nhân cùng Trương Đạo Nhất lão nhân ra ngoài thì trong lòng chợt như chìm vào trong long cung. Linh Xảo tông có thù oán lớn nhất với Phương Hành không ngờ đã điều động hết vốn liếng, có thể nói lực của cả một tông đều đã bỏ vào trong trận thứ sáu. Đây rõ ràng là cục diện muốn không chết không ngừng với Phương Hành...
Nhất thời, tim của bọn họ giống như bị búa tạ gõ một cái, đồng thời dâng lên một vẻ tuyệt vọng.
Mấy trận trước đó chỉ biết tên trận, cũng không hiểu pháp lý, không biết độ khó của nó, bây giờ trận thứ sáu này lại bởi vì được Thi Pháp Ấn mở rộng trận môn ra nên lộ ra tình hình một góc trong trận, cũng làm cho bọn họ trực quan ý thức được độ khó của trận thứ sáu này... đây nào phải xông trận nữa, rõ ràng chính là chiến trường chém giết! Linh Xảo tông có lực lượng Kim Đan, hơn nữa lực đại trận thứ sáu, độ khó này...
Ngay cả Nguyên Anh cũng không dám nói có thể vững vàng xông tới giết được! Huống chi Phương Hành chỉ có Kim Đan trung cảnh?
Hơn nữa sau khi nhìn thấy Phương Hành đi ra từ trận thứ năm liền ngồi xếp bằng trên sơn kính chữa thương, có thể thấy được lúc này hắn cũng không thoải mái, bây giờ ngay lập tức gặp phải cường địch như vậy chẳng phải là họa vô đơn chí sao, cho dù dáng vẻ và khí thế của hắn độc ác không ai bằng, sao có thể xông tiếp được?
Ngay cả đạo chủ của Bắc tam đạo sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, nét mặt lướt qua một tia khoái ý.
- Người này như sấm chớp xông qua ngũ hành đại trận phía trước thực sự làm cho lão thân có chút ngoài ý muốn, bây giờ ở chết ở trận thứ sáu cũng coi như thở phào nhẹ nhõm!
Đạo chủ Phù Khí đạo trầm gương mặt, nói:
- Người này cơ duyên không cạn, năm trận đầu tiên đan pháp của hắn chiếm tiện nghi lớn, không phải là bản lĩnh thật sự lợi hại, bây giờ từ trận thứ sáu trở đi hoàn toàn phải bằng vào bản lĩnh thật sự để xung phong liều chết, ta muốn xem hắn còn tuổi nhỏ, có thể chống được tới trận thứ mấy...
- Ha ha... Tốt, nợ cũ nợ mới cùng nhau tính đi, không biết xấu hổ, lần này xem ai có thể tới cứu ngươi!
Phương Hành trên núi không chút do dự, xông thẳng vào trận thứ sáu, đại trận hoàn toàn khép kín, chỉ thấy mây khói, không thấy bóng dáng người.
Chỉ là tiếng kêu gào thét trong trận lại làm tâm thần của chúng tu ngưng trọng, khó mà tự trấn định.
- Ha ha, tiểu ma đầu, có Đại Phong Kỳ cùng U Minh châu này ở đây, ngươi có thể tránh đi nơi nào?
- Giết! Mượn lực đại trận một lần hành động tiêu diệt người này, người đoạt được thủ cấp sẽ thăng chức thần tử của tông ta!
- Oa a a, đến lúc này rồi còn dám quát tháo, giết đệ tử của Linh Xảo tông ta, tiểu ma đầu, lão phu muốn chém ngươi thành muôn mảnh!
- Hắn rõ ràng sợ chiến! Mau mau nhanh, chúng đệ tử kết trận, giết sống hắn!
Thỉnh thoảng từ trong trận truyền tới tiếng quát chói tai làm ánh mắt của chúng tu dưới chân núi hoảng sợ, mãi lâu không có ai mở miệng.
- Ba Kim Đan đại thừa đó, chuyện này... phải làm sao bây giờ...
Có tiếng của tu sĩ Nam Chiêm gấp gáp hô lên xen lẫn sợ hãi cùng lo âu.
- Hắn vốn có thâm cừu với Linh Xảo tông, chuyện này xong rồi, Linh Xảo tông hoàn toàn bỏ qua tôn nghiêm của đại tông môn, phái ra ba vị Phong chủ Kim Đan đại thừa đi đối phó với một tên tiểu bối như hắn, điều này chứng tỏ Linh Xảo tông đã quyết ý giết chết hắn rồi...
- Aiz, hắn thực sự đừng nên hành động theo cảm tính, không nên xông mười trận, nếu như vừa rồi đồng ý với Thuần Dương thần tử thì tốt rồi...
Ứng Xảo Xảo đánh đàn, sau khi đỡ sư tôn trở về liền ngồi trên tảng đá, ý muốn tiếp tục đánh đàn nhưng bỗng nhiên lệ rơi cầm huyền. Ở bên người nàng, giữa các tu sĩ Nam Chiêm, tiếng nói chuyện tràn đầy lo lắng và sợ hãi lọt vào trong tai, tầng tầng than thở không dứt, thậm chí có người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, cho rằng Phương Hành không nắm chắc được cơ hội trước đó nên mới dẫn tới bây giờ phải lâm vào tuyệt địa như vậy.
- Dựa vào cái gì?
Vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói đầy hận ý vang lên, rõ ràng là tiểu công chúa Sở Từ của Sở Vương Đình, lúc này nàng đang quỵ trên đất, khuôn mặt tiều tụy vô cùng, mười ngón tay tinh tế gắt gao xoắn góc áo, nước mắt từ khuôn mặt trắng như sứ lăn xuống, tựa như sắp hỏng mất, hầu như phải dùng hết khí lực toàn thân hô lên:
- Lẽ nào để một mình hắn thay các ngươi xông mười trận Phong Thiện hay sao? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì các ngươi đều ở đây quan sát, dựa vào cái gì các người để mình hắn ở đó liều mạng thay các người?
Mọi người, đều tránh ánh mắt của tiểu cô nương kia, không đành lòng cũng không dám nhìn thẳng vào nàng.
Vào lúc này chỉ một mình Lệ Hồng Y đưa mắt nhìn lên không trung xa xôi, đầu ngón tay xiết chặt, tựa như đang do dự đưa ra quyết định.