Lược Thiên Ký

Chương 674: Tiểu bối đầy sát khí!

Chương 674: Tiểu bối đầy sát khí!

Đám Lệ Hồng Y lên núi chính là vì cho rằng Phương Hành đang hãm sâu trong trận ác chiến ở đại trận thứ sáu, cần có người tới tương trợ, nhưng không ai ngờ tới khi mang một thân sát khí vào trận lại nhìn thấy một màn khiến người ta khiếp sợ như thế... con Đại Kim Ô kia lại quá hung mãnh! Thân hình lập lòe như mặt trời chói chang, vung hai cánh tại tựa như Yêu đao xoay quanh trong đại trận dễ dàng chém đầu của hai vị Kim Đan đại thừa.
Đây chính là Kim Đan đại thừa đó, ngươi cho là đồ ăn sao?
Nhất thời, bọn họ thậm chí mơ hồ cảm giác mình phát hiện ra lòng tin của tiểu ma đầu khi dám can đảm xông qua mười trận!
Kỹ năng của bản thân tiểu ma đầu đã mạnh vô biên, lại có thêm một vị lão yêu như thế, xông mười trận thì có khó khăn gì?
- Ồ, sao các người lại tới đây rồi?
Phương Hành cũng phát hiện ra đám Lệ Hồng Y vào trận, Đại Phong Kỳ trong tay thu lại, sức gió gào thét cả đại trận liền được thu liễm, thanh khí hỗn loạn trong gió cũng tiêu tan đi không ít. Loại thanh khí này cũng là Hồng Mông tử khí. Trước đây Long Quân nói người hắn mang bảy viên pháp chủng, chỉ là mình không biết một viên trong đó chính là Hồng Mông tử khí này. Trước đây lúc kết đan, hắn lấy Hồng Mông tử khí rèn đúc thần hồn, không chỉ tu luyện ra lực thần hồn kiên cố tới mức khó có thể tưởng được mà còn hóa một luồng Hồng Mông tử khí thành pháp chủng nạp vào trong nội đan.
Một luồng pháp chủng này nếu biến ảo thành gió to sẽ chứa đựng lực khủng bố vô thượng.
Trước đó Phương Hành quan sát phương thức vận chuyển của trận thứ sáu, bắt đầu từ đám Thi Pháp Ấn phối hợp giữa U Minh chủng cùng Đại Phong Kỳ, Phương Hành cũng nghĩ tới điểm này, cũng chính bởi vì điểm này, hắn mới quyết định nhất định phải đoạt được Đại Phong Kỳ vào tay.
Chỉ có điều hiện nay còn chưa quá nhuần nhuyễn, nhìn thấy người tới liên tục thì không tùy ý thi triển nữa để tránh bị ngộ thương.
- Chúng ta tới giúp ngươi xông qua đại trận!
Sau khi ngẩn ngơ, đám Lệ Hồng Y mới phản ứng lại, trấn định tâm thần nói với Phương Hành.
- Hắc hắc, coi như các người có chút lương tâm!
Phương Hành cười, nói rồi híp mắt lại nhìn sang Hàn Anh và Lệ Anh, vô ý thức ưỡn ngực.
Nhưng mà đợi nửa ngày không có động tĩnh, nhất thời giận dữ, mắng hai người này:
- Thứ không biết lớn nhỏ, tại sao không gọi đại ca?
Quỷ Thái tử Lệ Anh ngẩn ra, nhếch miệng cười nói:
- Gọi thì gọi, lão đại! Ngươi cố gắng uy phong đi, một mình xông mười trận, sao không chờ ta?
Hàn Anh cũng hừ một tiếng, rõ ràng là khinh thường gọi ra miệng.
Phương Hành không để ý tới, cười hì hì nói:
- Ta nào biết hai tên khốn các ngươi cũng tới chứ?
Lệ Anh cùng Hàn Anh đồng thời quay đầu lại nhìn thoáng qua Lệ Hồng Y, Lệ Hồng Y giang tay ra, nói:
- Không trách được ta, hắn lên núi trước, ta đã nói với hắn muốn từ từ thương nghị, nhưng hắn căn bản không nghe ta, chỉ nói đã nổi sát tâm không thu lại được.
Phương Hành nhất thời có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, cười hắc hắc.
Còn Lệ Hồng Y thì hít một hơi, ánh mắt hơi trầm xuống quét mắt nhìn chúng tu Linh Xảo tông trong trận thứ sáu, lạnh lùng nói:
- Như vậy cũng tốt, không phải ngươi cố ý xông từ cửa thứ nhất lên đã giết thống khoái như vậy sao, lại còn gặp Thi trưởng lão đại danh hiển hách của Linh Xảo tông ở đây, thù mới hận cũ lần này phát tiết một lượt đi... Thi Phong chủ, ngươi cảm thấy vãn bối nói có đạo lý hay không?
- Các ngươi cũng dám xông trận, thực sự là to gan...
Thi Pháp Ấn thấp giọng gầm lên. Trong mắt đã có vẻ sợ hãi, lại có khó che giấu được sự tức giận.
Còn chưa kịp nói tiếp lại chợt nghe nghe thấy tiếng lược không liên tục, lại có hơn mười thân hình vọt vào trong trận. Sắc mặt của gã nhất thời trở nên càng khó coi hơn, nhìn lướt hai vị Phong chủ đầu rơi dưới đất, còn thần hồn cũng bị quái phong mà tiểu ma đầu thi triển trấn nhiếp, cùng với đệ tử Linh Xảo tông thưa thớt ở xung quanh, trong lòng run sợ hoàn toàn không còn chiến ý, trong bụng gã đã hoàn toàn không có chiến ý nữa.
- Tu sĩ Nam Chiêm thực là cốt khí, cũng được, ngày hôm nay bản tọa sẽ nhường các ngươi một lần, qua cửa đi!
Ánh mắt Thi Pháp Ấn lóe lên, trực tiếp chịu thua, thân hình tung bay sang bên cạnh dường như đang khai thông đường đi, để cho bọn họ đi qua.
Còn Phương Hành lại chỉ cười lạnh hai tiếng, không để ý tới gã nữa, ánh mắt quét về phía mười vị tu sĩ Nam Chiêm mới tiến vào sau, trong đó Hồng Nhan tiên tử trong số ba yêu tinh của Đa Tình Đạo thì là chỗ quen biết cũ, nhưng chư tu khác lại lạ mặt, chỉ có điều trong thần niệm cảm ứng, khí cơ trên người bọn họ đều không tục, nghĩ đến người dám vào trận đương nhiên là có vài phần kỹ năng.
Quét nhìn qua một lượt, hắn như cười như không mở miệng:
- Các người cũng muốn tiến vào hỗ trợ tiểu gia ta xông trận ư? Có thể có nhiều người tới như vậy làm tiểu gia ta thật bất ngờ, chỉ có điều ta cũng không quen cùng nhau đánh lộn, nhất là với người không quen...
Nói tới đây thì hơi hơi cúi đầu nghĩ, chợt nở nụ cười:
- ... Chỉ có điều cũng tốt, theo quy củ mà làm việc, lập công đầu là được!
Lập công đầu?
Quy củ trong ổ cướp đó, đám tu sĩ nghe cũng cảm thấy mới mẻ, chỉ có điều U Di Cuồng cùng Vương Quỳnh cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, nghe vậy chỉ nhìn Phương Hành một cái, vẫn chưa từ chối nhưng cũng không hoàn toàn nghe hắn, nói động thủ liền động thủ.
Lúc này Lệ Hồng Y lại nhàn nhạt mở miệng:
- Phương sư đệ nói cũng có đạo lý! Tu sĩ Nam Chiêm nhập vào đạo môn của Thần Châu, rất nhiều mâu thuẫn đương nhiên là không cần phải nói, nhưng nếu chính thức vạch mặt lại đều do vị Thi Phong chủ của Linh Xảo tông này cùng Phí Trùng Thảo sư muội dựng lên, hôm nay nếu chúng ta vì chuyện Nam Chiêm lập đạo mà liên thủ xông trận, tại sao không liên thủ chém giết tên này, cũng nói cho thiên địa này biết tâm ý của chúng ta?
Lời này vừa nói xong so với Phương Hành nói thì dễ nghe hơn, lúc này Lệ Anh vỗ tay cười to:
- Nói rất hay!
- Nói rất hay, giết vị Đại Phong chủ của Linh Xảo tông này, phát tiết oán khí bốn năm nay!
Những đệ tử Nam Chiêm khác cũng đều đã động tâm, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Thi Pháp Ấn.
Nhiều ánh mắt như lang như hổ nhìn mình như vậy, hơn nữa gã lại sợ Phương Hành phá trận của gã, làm vị Kim Đan đại thừa đứng đầu Kỳ Tú phong của Linh Xảo tông bắt đầu quá sợ hãi, quát lên:
- Bản tọa đã đồng ý cho các ngươi qua cửa, còn dám hành hung?
Nhìn dáng vẻ đó của gã, Phương Hành lại lạnh giọng cười, phẩy Đại Phong Kỳ trong tay, nói:
- Ngươi mở được trận à?
Ánh mắt của Thi Pháp Ấn đột nhiên thay đổi, Đại Phong Kỳ chính là mắt trận của trận này, đã bị tiểu ma đầu cướp đi, gã làm sao có thể mở trận được?
- Giết hắn đi!
Nhưng đúng vào lúc này, Lệ Anh bỗng nhiên quát to một tiếng, giơ tay lên thi triển một chiêu quỷ pháp, hiển hóa ác quỷ khô lâu, dữ tợn đáng sợ.
Thậm chí nhanh hơn gã, một luồng thanh khí quấn quanh trường thương lành lạnh, xuyên thấu không trung, đâm về phía Thi Pháp Ấn.
- Ha ha, vừa lên đã muốn giết Kim Đan đại thừa? Thật con mẹ nó đã nghiền!
Tu sĩ Nam Chiêm U Di Cuồng cũng cất tiếng cười to, giơ tay lên lấy ra một món pháp bảo, rõ ràng là một thanh Ngạc Thần Tiễn của Kim Đan, hóa thành hai luồng thần mang sắc bén đáng sợ đan xen vắt qua người Thi Pháp Ấn, độc ác quỷ dị.
- Tiểu bối ngươi dám...
Thi Pháp Ấn vừa sợ vừa giận, nắm tay giơ lên tránh trường thương như rồng của Hàn Anh, còn ở phía sau huyễn ảnh như cái bóng nước, đương nhiên là đang thi triển ra thủy pháp kinh người, liên tiếp tránh ba lần tấn công của Ngạc Thần Tiễn của U Di Cuồng, trong lúc cấp thiết lại vẫn bỗng nhiên đánh lại được một chưởng, một tia kiếm quang lành lạnh đột nhiên sinh ra, suýt nữa đâm vào Lệ Anh đang đánh qua.
Dù sao cũng có tu vi Kim Đan đại thừa lại cảm thấy không lành, liều mạng, Thi Pháp Ấn vừa ra tay liền thiển hiện thực lực kinh người, trong nháy mắt liền thi triển ba đại thuật vận chuyển như thần, cự lực dâng trào tấn công trên không trung, đẩy lùi ba người Hàn, Lệ, U ra, sau đó bạo hống một tiếng, khí độ hung ác điên cuồng đánh tan chư tu sĩ Nam Chiêm chặn trước người gã, trực tiếp vọt về phía Phương Hành.
Trên người có sát khí kinh người, cầm cổ kiếm trong tay nghiến răng nghiến lợi tựa như muốn liều mạng với Phương Hành.
- Trở về!
Cũng vào lúc này, giữa hai lông mày của Lệ Hồng Y ẩn chứa một luồng sát cơ, Vương Quỳnh vẻ mặt lạnh lùng xa cách bỗng nhiên đồng thời xuất thủ. Vị thiên chi kiêu nữ xuất thân Nam Chiêm này dáng vẻ tư thái đều là tốt nhất, bây giờ vừa ra tay đã có một cái quỷ trảo bạch cốt âm u làm tê thiên liệt địa, một Phong Hỏa Song Luân bị ma diệt trên không trung mạnh mẽ kinh người, nhưng phương hướng xuất thủ lại phóng thẳng về hư không phía sau lưng Thi Pháp Ấn, linh lực kinh khủng xé rách không trung, một thân ảnh rống giận hiện ra, xoay người liều mạng với các nàng.
Mà vào lúc này, khi Hàn Anh cùng Lệ Hồng Y đang giao kích, thân hình của Thi Pháp Ấn đang nhằm về phía Phương Hành đột nhiên trở nên nhạt dần, sau đó biến mất, rõ ràng là vị Phong chủ Kim Đan đại thừa này nhìn như liều mạng nhưng trên thực tế lại thi triển bí pháp, đổi trắng thay đen, một cái bóng mờ vọt về phía Phương Hành, chân thân lại lẩn trốn lao ra khỏi đại trận, bị hai nữ nhân là Lệ Hồng Y và Vương Quỳnh khám phá ra, cắt đoạn không trung, đánh gã ra ngoài.
- Các ngươi thật sự cho rằng ăn chắc được bản tọa?
Thi Pháp Ấn vừa tức vừa vội, một tiếng bạo hống chấn động không trung, lúc đầu thấy tình thế không ổn xoay người chạy thoát thân cũng đã quá mất mặt rồi, hiện tại lại bị hai tên hậu bối phá hư không lôi ra càng phẫn nộ như điên, thẳng thắn hét lớn một tiếng, dứt khoát lấy Tứ Phương Thanh Đồng cổ ấn ra trấn áp trên không, khóa lại thân hình của Lệ Hồng Y cùng Vương Quỳnh, đồng thời lấy ra bốn mươi tám cái phi kiếm, muốn chém giết xả hận.
- Hư không chủng thanh đằng*...
*Cây mây
Một tiếng khẽ kêu vang lên, một vị nữ tử xinh đẹp bấm tay bắn ra một hạt giống rồi điên cuồng sinh trưởng, thình lình lớn thành một gốc cây quái thụ có vài chục cái dây mây khổng lồ chạm trời, giống như linh xà vắt về phía Thi Pháp Ấn, bốn mươi tám thanh phi kiếm nhất thời bị thanh đằng đánh cho bay tán loạn trên bầu trời, cũng là do đại sư tỷ Hồng Nhan tiên tử trong ba vị yêu tinh của Thần Châu Bắc Vực xuất thủ.
Nhất thời, sáu vị kỳ tài Nam Chiêm vây quanh Thi Pháp Ấn loạn đấu, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng hạ thủ lại ngoan độc hơn bất kỳ ai.
Chư tu khác của Nam Chiêm hơi yếu một chút, lại thấy sáu người bọn họ đấu đá tàn nhẫn, không chen nổi một tay vào nhưng cũng không chịu cô đơn, ánh mắt đảo qua đảo lại vọt thẳng về phía đám đệ tử Linh Xảo tông còn xót lại, sát khí cũng không cạn...
Một hướng khác, Thi Pháp Ấn cũng không kém, lấy một địch sáu, lại ác chiến một lúc lâu nhưng lúc này trong lòng thực sự không nắm chắc, Phương Hành còn chưa xuất thủ đã làm cho gã cảm thấy áp lực gấp bội. Nếu như tiểu ma đầu lại thi triển tà pháp quỷ dị mới rồi, mình chẳng phải sẽ phải chết không có chỗ trôn hay sao? Nhất thời, trong bụng đầu tiên là sợ hãi, chỉ muốn nghĩ biện pháp thoát thân, chỉ tiếc càng như vậy, khí thế lại càng yếu đi.
- Phá!
Đầu tiên là Tây Mạc nữ nhân kiệt Vương Quỳnh vung song luân lên nhìn chỗ trống một cái, quấn lấy một cánh tay của Thi Pháp ấn, sau đó cắn răng xé ra, nhất thời máu tươi bay tán loạn, Thi Pháp Ấn vừa đau vừa giận, lật chưởng muốn đập chết nữ tử tàn nhẫn này, rồi lại bị một cước của Lệ Hồng Y quét ngang, nặng nề đá vào cổ gã, xương cổ vang lên tiếng răng rắc bị xé rách gần như phân nửa, làm gã hoảng sợ muốn trốn đi, nhưng đã chậm!
- Giết!
Lệ Anh, Hàn Anh, Đa Tình Đạo Hồng Nhan tiên tử, U Di Cuồng cùng nhau xông tới xuất thủ, quỷ trảo, độc đằng, trường thương, kim tiễn cùng tiến lên bao vây Thi Pháp Ấn vào chính giữa, dáng vẻ có thể nói là thê thảm khôn kể...
- Trời diệt ta...
Thi Pháp Ấn kêu to, đường đường là tu sĩ Kim Đan đại thừa lại bị một đám loạn đao của tiểu bối Nam Chiêm chém giết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất