Chương 673: Đại kỳ khẽ múa, thiên hạ ám
- Ha ha ha ha, tiểu ma đầu, ngươi đã xông qua năm trận, vốn linh lực đã khô kiệt, không thể không ngồi xuống nghỉ ngơi, bây giờ vào trận thứ sáu lại bị lực đại trận ép xuống, ác đấu với đệ tử Linh Xảo tông ta còn phải vận chuyện Mộc Pháp chữa thương, bản tọa cũng không tin ngươi có linh lực mạnh như vậy! Hai vị sư huynh sư đệ, thay ta xuất thủ, ngăn đường đi của hắn lại, bản tọa muốn đích thân xuất thủ trảm hắn...
Chém giết một lúc lâu, cả người Phương Hành đã là máu, thân pháp cũng không linh hoạt như lúc trước nữa, thoạt nhìn dường như linh lực đã tiêu hao rất nhiều rồi, tới lúc này, rốt cục Thi Pháp Ấn cũng không kiềm chế được nữa, nghiêm ngặt quát một tiếng, thân hình liền đột nhiên nhào ra ngoài.
Hai vị Phong chủ khác của Linh Xảo tông thấy thế liền liếc nhau, cũng cùng nhau hét lớn phân ra hai bên trái phải, chặn lối đi của Phương Hành.
- Tiểu thổ phỉ, ngươi thật sự không có chiêu gì nữa sao?
Đại Kim Ô vẫy cánh đẩy ra một cơn gió, kinh hoàng quay đầu đặt câu hỏi.
Nó có thể nói là tràn đầy lòng tin với Phương Hành, nếu không như vậy sẽ không đại nghĩa lẫm nhiên cùng theo vào trận, bắt đầu từ trận thứ nhất, nó quả thực đã phát hiện cho dù tình thế ác liệt thế nào, Phương Hành luôn có phương pháp ứng phó, dù sao nhiều năm đi cướp bóc khắp nơi như thế, bảo bối ẩn giấu có không ít, chỉ duy khi tới trận này, Phương Hành lại vẫn luôn di chuyển, né tránh, dường như không có đối sách nào khác.
Sống tới giờ nhưng lại hoàn toàn dựa vào một đôi cánh thịt của nó tấn công, mạnh mẽ đánh tan hết gió bão không thể tránh được. Phương Hành vẫn chưa từng chính xác xuất thủ, lại thấy lúc này ba đại Phong chủ chính thức xuất thủ, không khỏi khiến nó cảm thấy trong lòng có phần không nắm chắc.
- Hắc hắc, tiểu gia ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề...
Nhìn thấy ba đại Phong chủ xuất thủ, thân hình của Phương Hành cũng đột nhiên ngừng lại giữa không trung, lành lạnh cười nói.
Đại Kim Ô ngẩn ngơ:
- Cái gì?
Phương Hành cười ha ha một tiếng, trong mắt lóe lên lệ sắc:
- Một cái Đại Phong Kỳ này, ta nhất định phải có được!
- Ầm!
Sau khi dứt lời vẫy tay để Đại Kim Ô lui sang một bên. Hắn vẫn luôn tránh né bốn phía thình lình lại bay thẳng tới chỗ Thi Pháp Ấn, đối mặt với gió bão thét gào đầy trời, hắn lại hoàn toàn không có nửa phần muốn tránh né, đón đầu đụng vào nó.
- Ha ha, muốn liều mạng hay sao?
Thi Pháp Ấn thấy thế thì cười to, Đại Phong Kỳ trong tay lay động. Ước chừng có hơn mười luồng cuồng phong xuất hiện tập kích về phía Phương Hành.
- Sơn pháp, Phong Thiện định chân thân!
Vào giờ khắc này, trong mắt Phương Hành lóe lên hàn quang, tay bắt quyết bỗng nhiên thi triển sơn ý vừa trộm từ Phong Thiện sơn, nhất thời thân hình như ngọn núi lớn. Bất động không di chuyển, dường như định trụ trong không trung, luồng cuồng phong kia hầu như sở hữu lực có thể nhổ núi, nhưng thân hình hắn dừng trên không trung tựa như Phong Thiện sơn, mặc cho cuồng phong gào thét như thế lại vẫn luôn không thể lay động hắn chút nào.
- Chỉ bằng sơn pháp này mà muốn xông qua trận thứ sáu sao?
Ánh mắt của Thi Pháp Ấn lạnh lẽo, lạnh giọng cười nhạt:
- Đáng tiếc, còn thiếu rất nhiều!
Trong tiếng quát chói tai, pháp quyết vọt tới cuồng phong, âm khí đại tác, từng sợi hắc khí hỗn loạn trong gió vọt tới.
- Là U Minh khí, tiểu thổ phỉ, mau lui!
Giờ khắc này, ngay cả Đại Kim Ô cũng giật nảy mình cao giọng hét lớn.
Mặt Thi Pháp Ấn nở nụ cười nhạt, hai tay co lại trong tay áo, lấy ra hai thanh phi kiếm.
Chỗ kinh khủng của trận thứ sáu chính là ở chỗ này, Linh Xảo tông chỉ e tiểu ma đầu này quá hung ác điên cuồng, chỉ dựa vào lực trận thứ sáu không bắt được hắn, nên cố ý lấy ra một viên dị bảo U Minh châu có thể thôi động U Minh tử khí. Tiểu ma đầu cho dù có sơn pháp kinh người, có thể định trụ thân hình, không lực đại trận tập kích nhưng lại không thể không thừa nhận sự ăn mòn của U Minh tử khí này, có thể nói là không bị lực đại trận tấn công ngược lại mà thôi, chỉ cần bị lực đại trận này thổi sang, cho dù là có sở hữu sơn pháp cường đại kinh khủng hay không cũng sẽ bị thua trong trận này.
Đối mặt với cuồng phong xen lẫn U Minh tử khí, Phương Hành lại chỉ nhướn mày, làm như không nhìn thấy, cứ như vậy bình tĩnh đứng ở trong hư không mặc cho U Minh tử khí quấn lấy hắn, thân hình đều bị che đậy, không nhìn thấy chân thực.
- Ha ha, dù là ngươi ba đầu sáu tay, làm sao có thể chạy ra khỏi trận này được?
Thi Pháp Ấn cười ha ha, trực tiếp buông Đại Phong Kỳ ra đứng ở trong hư không, còn mình thì lấy song kiếm ra xông qua.
Phải thừa dịp dùng U Minh tử khí định trụ Phương Hành trong nháy mắt, xuất thủ chém giết.
Chỉ có điều một màn làm cho gã hết ý chính là khi song kiếm của gã đang trảm phá hư không, thậm chí đẩy ra U Minh tử khí bọc lại tiểu ma đầu, sau khi lộ ra, chân thân của hắn vốn nên bị U Minh tử khí bao lấy, thần hồn bị tổn thương, nhưng tiểu ma đầu chợt cười ha ha mở con ngươi tỏa sáng tinh quang lên, cùng lúc đó hét lớn một tiếng, lại biến hóa ra dáng vẻ ba đầu sáu tay.
Hai cánh tay trực tiếp nắm hai tay cầm cổ kiếm của Thi Pháp Ấn, hai cánh tay quất về phía mặt đất, một nhát đã chém thân thể bên trái của Thi Pháp Ấn, U Minh cầu bay lên, một tay cuối cùng không ngờ lại dài ba trượng chộp thẳng về phía Đại Phong Kỳ.
- Tại sao ngươi không sợ U Minh tử khí?
Thi Pháp Ấn kinh hãi vội vàng thi triển thủy pháp, hai cánh tay trợt như người cá, trong giây lát đã bứt ra hơn ba mươi trượng, thậm chí cố lê thân tới cướp lại U Minh châu, sợ bị Phương Hành lấy mất. Trong chốc lát ứng đối được như thế, cho dù như thế nào cũng có thể nhìn ra vị đứng đầu Kỳ Tú phong này có kỹ năng, chỉ có điều lúc này sắc mặt gã kinh hoàng, cực kỳ khó hiểu nhìn Phương Hành.
- Vậy mà lại thoát?
Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, sau đó cười híp mắt nhìn Đại Phong Kỳ trong tay, dường như hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện Thi Pháp Ấn chạy trốn, nhưng lại mở cờ trong lòng khi cướp được Đại Phong Kỳ. Con mắt tỏa sáng đánh giá dị bảo này, sau đó cười nhạt âm trầm nói:
- Ngươi có biết lúc ta kết đan là lấy cái gì để rửa sạch thần hồn không? Chút quỷ khí nhỏ nhoi đó đã muốn ăn mòn thần hồn của ta sao? Buồn cười!
- Tiểu ma đầu này quả nhiên có gì đó quái lạ!
Trong lòng Thi Pháp Ấn khiếp sợ nên cũng không dám khinh thường nữa, hai người khác cũng thấy tình thế không ổn, đồng thời chạy tới cùng nhau vây Phương Hành, cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:
- Ngươi cho rằng dùng quỷ kế đoạt Đại Phong Kỳ đi là có thể qua được trận này sao? Có ba người bọn ta ở đây, ngươi cũng phải để lại mạng trong trận mà thôi! Ngươi cầm Đại Phong Kỳ cho dù sử dụng được thì có thể có mấy phần uy lực?
- Ta cũng không biết có bao nhiêu uy lực, chỉ là chắc sẽ có chút đó!
Phương Hành lẩm bẩm, tùy tiện quơ hai cái, dường như đang cảm thụ đặc tính của pháp bảo này.
- Hai vị sư huynh, chúng ta đồng loạt ra tay giết hắn đi!
Thi Pháp Ấn bỗng nhiên hét lớn, sử dụng Tứ Phương Cổ ấn, một tiếng ầm vang trấn trụ tứ phương không trung, muốn khóa Phương Hành tại chỗ. Còn hai Phong chủ khác của Linh Xảo tông thì một người sử dụng quỷ thương, một người sử dụng thiết tỏa, hai bên trái phải đánh tới Phương Hành. Lúc này ba vị Phong chủ Kim Đan đại thừa của Linh Xảo tông đã không ai dám đùa giỡn nữa, lúc này, đồng thời thi triển ra kỹ năng chân chính của mình.
Chỉ có điều, lúc này Phương Hành cũng cất tiếng cười to. Bỗng nhiên vung Đại Phong Kỳ lên.
Ầm ầm!
Hắn vung lên lần thứ nhất. Một cơn gió to vô căn cứ sinh ra, tập kích bốn phía.
Vung cái thứ hai, lại có một cơn gió to đuổi sát cơn gió thứ nhất thổi ra ngoài, uy thế ngày càng đáng sợ.
Lúc vung cái thứ ba đã tìm được bí quyết, trong gió lớn thình lình xen lẫn một loại thanh khí mông lung đáng sợ.
- Trấn cho ta!
Thi Pháp Ấn rống giận. Điểu khiển Tứ Phương Thanh Đồng Cổ ấn muốn trấn trụ gió to gào thét trên không.
Dưới lực uy hiếp của Cổ Ấn, gió to điên cuồng gào thét tuy là chưa từng hoàn toàn tiêu tan nhưng tốc độ gió lại đã chậm lại bằng một phần ba, đối với Phong pháp thì uy lực có liên quan trực tiếp tới tốc độ. Tốc độ chậm lại, uy lực sẽ gần như hoàn toàn không có, đây cũng là nguyên nhân khi Thi Pháp Ấn thấy Phương Hành cướp Đại Phong Kỳ đi có chút buồn bực. Đã không còn U Minh châu tương trợ, Đại Phong Kỳ này gần như vô bổ.
Hai đại Phong chủ khác của Linh Xảo tông thấy phong lực yếu đi, lại đón thẳng gió bão tấn công về phía Phương Hành. Lấy tu vi của bọn họ, Đại Phong Kỳ toàn lực sử dụng ra, muốn dao động thân pháp của bọn họ cũng khó, lại càng không nói lúc này đã yếu đi bằng một phần ba, chỉ có điều đám bọn họ cũng không ý thức được, cuồng phong đang vọt tới này bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng. Một luồng thanh khí kẹp trong gió, đập vào mặt.
- Không ổn rồi!
Vị Phong chủ ở bên trái sử dụng thiết liên bỗng nhiên kinh sợ, trong tiếng rống to, thân hình vội vàng lui đi.
Còn vị Phong chủ ở phía bên phải thì phản ứng hơi chậm, trong giây lát đó bị gió to bao lấy, giọng nói thê lương vang lên:
- Đây là cái gì?
Tiếng kêu của y chỉ vang lên được phân nửa liền yếu đi, mọi người quay đầu nhìn lại bỗng nhiên phát hiện ra y đang bị từng cơn thanh khí bao lấy, thanh khí này từng tia từng sợi dường như vốn có quái lực đáng sợ, lúc xẹt qua bên cạnh y liền kéo ra một cái bóng mơ hồ từ người y, diện mục giống y như đúc, khóc rống giãy dụa... đương nhiên đó là thần hồn của y...
Loại thanh khí này thật là quỷ dị, có thể làm dao động thần hồn của y!
- Ha ha ha ha, quả nhiên là dễ sử dụng!
Phương Hành giống như vừa xác định cái gì, cất tiếng cười to càng thêm hăng say quơ múa Đại Phong Kỳ trong tay.
Ô! Ô! Ô!
Sau khi toàn lực thúc giục Đại Phong Kỳ, nhất thời thiên địa ảm đạm, tình cảnh xung quanh khó phân biệt, chỉ nghe tiếng gió to gào thét.
Đáng sợ hơn chính là trong gió kia bỗng nhiên lại xen lẫn thanh khí quỷ dị, có khả năng xé rách thần hồn. Phong chủ Kim Đan đại thừa bị thanh khí này quấn lấy cũng phải dùng hết sức chống lại, còn đệ tử bình thường của Linh Xảo tông đụng phải thanh khí này, cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí ngay cả kêu đau một tiếng cũng không được liền bị kéo mất thần hồn, Kim Đan bình thường cũng chỉ có thể chống đỡ trong thời gian ba bốn hơi thở.
- Đây là tà lực bậc nào mà còn khủng bố hơn so với U Minh châu?
Hai đại Phong chủ của Linh Xảo tông liều mạng kêu to, con ngươi như sắp rơi ra ngoài, lấy tu vi của bọn họ, trong một cái sơ sẩy xông tới gần người của tiểu ma đầu bị quái phong này quấn lấy, sau đó lại trong chốc lát khó có thể thoát được, chỉ cảm thấy thanh khí kinh khủng kia ẩn chứa sức mạnh mà Kim Đan đại thừa cũng khó khăn chống lại được, giống như từng sợi tơ quấn thẳng vào thần hồn của bọn họ, thậm chí muốn kéo thần hồn ra khỏi thân thể.
- Các ngươi có U Minh châu, ta có pháp chủng Hồng Mông tử khí, xem ai mạnh hơn, ha ha ha...
Phương Hành quơ đại kỳ vẻ mặt vui mừng, đại kỳ lắc lư xoay người lại hét lớn:
- Kim Lục Tử, làm thịt bọn họ đi!
Nói rồi linh lực chậm lại, lại chừa lại cho Đại Kim Ô một khe hở.
- Được rồi...
Đại Kim Ô vẫn núp bên người Phương Hành, cảnh tượng quỷ dị này khiến nó cũng chấn kinh không nhỏ, nghe thấy Phương Hành hét lớn thì nhất thời ngẩn ngơ, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng, sau đó liên tục không ngừng nói đồng ý, oa một tiếng kêu lên quái dị rồi liền xông ra ngoài, kim sí nghiêng đi, vèo vèo hai tiếng, cánh như lợi kiếm cắt đầu hai vị Phong chủ của Linh Xảo tông đang toàn lực chống đỡ quái phong xuống.
Đường đường là hai vị Phong chủ Kim Đan đại thừa của Linh Xảo tông, chỉ vì toàn lực chống đỡ quái phong mà mất mạng tại chỗ.
Nhưng đúng vào lúc này, trận môn của đại trận thứ sáu bỗng nhiên bị phá ra, một hồng y nữ tử, một tên quái thai tóc tết dựng lên trời, cùng một nam tử cưỡi thiên mã cầm trường thương lãnh tuấn đồng thời vọt vào trong đại trận, còn chưa tới kịp đã thấy được một cánh của Địa Kim Ô chặt đứt đầu của hai vị Kim Đan đại thừa, làm ba người sợ tới run lên một cái, trong mắt khó có thể tin được.
- Con mẹ nó... Đây là một vị Đại yêu Nguyên Anh sao?
Quái thai tóc tết dựng lên trời bị cảnh này làm sợ hãi, thất thanh kêu lên.