Lược Thiên Ký

Chương 675: Diệt môn Linh Xảo tông

Chương 675: Diệt môn Linh Xảo tông

- ... Đây là ta lấy được trước, thuộc về ta!
- Người là do ta giết, đương nhiên phải thuộc về ta...
- Ta không ổn định bọn họ, ngươi giết được người không? Cho nên vẫn là thuộc về ta!
- Ngươi đã có Đại Phong Kỳ rồi, hai thứ này đương nhiên phải nhường cho ta!
Bên này một đám tiểu bối Nam Chiêm liên thủ ác chiến với Kim Đan đại thừa cuồn cuộn triển khai, bên kia, Phương Hành lại đang tranh một đoạn Thiết Liên với Đại Kim Ô, ngươi tranh ta đoạt, chính là thần khí phẩm chất không thấp mà mới rồi Đại Kim Ô chém giết hai vị Phong chủ của Linh Xảo tông để lại. Thừa dịp người khác đang ác đấu với Thi Pháp Ấn hoặc đám đệ tử Linh Xảo tông khác, Phương Hành giống như Đại Kim Ô lặng lẽ qua đó chia bảo bối, vốn định ngầm phân chia nhưng không ngờ chia của không đều, hai người bọn họ lại như chọi gà trừng mắt lên nhìn nhau.
- Không phục đúng không? Ngươi tới mà lấy!
Phương Hành không nhịn được kéo Thiết Liên tới bên người.
Đại Kim Ô cũng trợn mắt kêu lên:
- Xem Liêu Vân chưởng của ta đây...
Đùng đùng đùng đùng, hai người trực tiếp đánh nhau.
- ... Thật vô sỉ... bên này đang ác chiến, bọn họ lại ở đó cướp bảo bối...
Xa xa, đám Lệ Hồng Y cùng Vương Quỳnh quay đầu lại nhìn, nhất thời đen cả mặt, thật có cảm giác dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên oán khí quay đầu phát tiết lên người Thi Pháp Ấn, thực sự là các loại chiêu pháp cùng nhau sử dụng cùng nhau loạn đả, mắt mở trừng trừng nhìn Thi Pháp Ấn đã không ra hình người tuyệt vọng kêu to, cái trán bỗng nhiên bay ra một tia linh quang, ẩn vào trên không.
Rõ ràng là mầm mống thần hồn của gã muốn bỏ chạy vào lúc này, cho dù mất một thân tu vi kinh người cũng muốn đầu thai chuyển thế.
Dù sao gã cũng không phải loại người hung ác, lúc tuyệt vọng đi tự bạo Kim Đan liều mạng với người ta.
Gã là một người thông minh, cho tới lúc này vẫn tiếc phải tự bạo Kim Đan, thần hồn và thân thể đều bị ma diệt, vì vậy chỉ chú ý tìm một chỗ trống thi triển bí pháp, muốn cho một luồng thần hồn chạy đi, đi tới nhân gian chuyển thế đầu thai, chờ ngày ngóc đầu trở lại.
Không thể không nói, một chiêu này của gã có phần không tầm thường, dù sao cũng là chiêu số bảo toàn tính mạng. Một tia mầm móng thần hồn bay ra liền như tia chớp trốn vào không trung, muốn đào tẩu từ cửa trận thứ sáu. Trong lòng gã hiểu, chỉ cần trốn ra khỏi đại trận này, trưởng lão Linh Xảo tông, thậm chí ba vị đạo chủ Bắc tam đạo cũng sẽ không mắt mở trừng trừng nhìn thần hồn của gã bị ma diệt, nhất định sẽ ra tay bảo vệ, chừa cho gã một chút hi vọng sống.
Thời cơ và góc độ gã đều tìm rất khá, hiển nhiên sắp thành công chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này, Đại Kim Ô đoạt thiết liên từ chỗ Phương Hành, trên đầu chim bị đánh hai quyền, tức giận oa oa kêu to, bỗng nhiên ngoác miệng ra nuốt về phía Phương hành, nhìn cục diện đó hẳn là muốn một ngụm nuốt cả Phương Hành cả pháp bảo vào bụng. Chỉ có điều Phương Hành phản ứng vô cùng nhanh chóng, trong tiếng cười ha ha thuận thế vung lên, đã đánh bay Đại Kim Ô ra ngoài.
- Ta liều mạng với ngươi...
Đại Kim Ô điên cuồng kêu to, nhưng miệng còn chưa kịp ngậm lại lại đột nhiên cảm giác được một thứ lành lạnh tiến vào trong miệng...
- Ặc...
Nó ngẩn ra, chép miệng một cái kinh ngạc nói:
- Sao lại cảm thấy có phần ăn không tiêu nhỉ? Giống như mới được ăn Kim Đan ấy!
Cách đó không xa, một đống tu sĩ Nam Chiêm đều ngơ ngác nhìn nó.
Không phải là ăn Kim Đan rồi sao?
Còn con mẹ nó là Kim Đan đại thừa nữa...
Một viên mầm mống Kim Đan của Thi Pháp Ấn trốn ra muốn ngóc đầu trở lại, đã tính tới sự chú ý của mọi người, biết những người này cho dù có thể phát hiện ra mình cũng tuyệt đối không có thời gian ngăn mình lại. Nhưng gã chưa từng nghĩ tới ngay lúc này Đại Kim Ô lại chạy ra, còn mở cái miệng rộng chạy tới, rất buồn khổ chủ động chui vào bụng của nó...
Đáng hận là một mầm mống thần hồn này không phải là thần hồn hoàn chỉnh, tuy là ẩn chứa không ít thần lực, nhằm phá giải giấc mộng thai nghén sau khi chuyển thế, nhưng bản thân lại không còn quá nhiều sức mạnh, ngay cả đoạt xá cũng không đoạt được, huống chi tặc điểu này có tu vi kinh khủng dị thường, tu vi của hai người chênh lệch cũng không quá xa, cho dù là thần hồn hoàn chỉnh của gã mà muốn chiếm thân xác của Đại Kim Ô cũng không có bất kỳ khả năng nào.
- Tặc điểu này hôm nay đã thành danh rồi...
Ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được mà ca thán, kể từ hôm nay, trong mắt đám tu sĩ Nam Chiêm này, Đại Kim Ô đã trở thành một người tuyệt đối không thể trêu chọc được, không đúng, trong lòng bọn họ, đánh giá đối với tặc điểu này đã vượt qua cả mình rồi...
- Trời diệt ta mà...
Một luồng thần niệm tuyệt vọng truyền ra trong bụng Đại Kim Ô, chúng tu nghe xong cũng không nhịn được mà dùng mình một cái.
Đây là tiếng lòng tuyệt vọng cỡ nào chứ, bọn họ nghe được cũng không nhịn được mà dâng lên sự thương hại trong lòng...
- Ôi, đau bụng...
Đai Kim Ô sững sờ một lát, sau đó hai cái móng vuốt giao nhau đặt lên cái bụng mập, dứt khoát vận chuyển linh lực luyện hóa.
- Ha ha, giải quyết rồi?
Phương Hành khoanh hai tay đạp lên không lướt qua đó, không coi ai ra gì thu Thanh Đồng Tứ Ấn đã mất đi chủ nhân vào không gian huyền bí, bởi vì một vài túi trữ vật phổ thông không có cách nào thu nạp pháp bảo tượng nha trong tiểu tháp, sau đó cười hì hì với những tiểu bối Nam Chiêm vào trong trận giúp hắn thu thập, thăm dò nhìn Thi Pháp Ấn ở chính giưuax bọn họ, cũng không nhịn được mà vẻ mặt cứng đờ.
- Chết thật thảm...
Hắn lẩm bẩm một câu, cái cổ không nhịn được mà rụt lại, vô ý thức rời xa sáu người này một chút.
Vào lúc này, chư tiểu bối khác của Nam Chiêm cũng đã tụ tới, quần áo bay phần phật đồng thời vây bên người Phương Hành, tựa như có lời muốn nói.
- Như vậy có thể yên tâm cùng bọn ta xông qua cửa rồi?
Trong cả đám vẫn là do Lệ Hồng Y đứng ra, từ tốn nói.
Phương Hành liếc mắt, nói:
- Đến cũng đến rồi, lúc này cũng không có cách nào đuổi các người ra ngoài được!
Lệ Hồng Y nhất thời bị nghẹn một cái, Vương Quỳnh bên người nàng cũng liếc mắt.
Mặc dù bây giờ đang đứng cùng một chiến tuyến, nhưng tên tiểu khốn kiếp này đúng là không thật sự được người ta yêu thích...
- Ha ha ha ha, tiểu ma đầu, trước đây ở Nam Chiêm lúc ta nghe tới tên của ngươi, lúc đó ngươi ước định đại chiến với Hoàng Phủ Đường bên trong Huyền Vực, U Di Cuồng Ta đặc biệt tới đó ba ngày, chẳng qua ngươi lại quá lưu manh, thậm chí làm cho ta có chút khinh thường ngươi, cũng may sau đó ngươi một kiếm đoạn thủ, làm ta không nhịn được mà bắt đầu bội phục ngươi, đã sớm muốn kết giao với ngươi, đáng tiếc không có cơ hội, hôm nay nhân cơ hội này có thể cùng ngươi xông trận coi như là vận may của U Di Cuồng ta không tệ, ông trời có mắt, thỏa mãn nỗi lòng của ta...
Lúc này U Di Cuồng thân là Tiểu Lang Vương Bắc Thần sơn mạch của Nam Chiêm phá lên cười, quơ kim tiễn trong tay.
- Không sai, Phương đạo hữu, còn nhớ Mỗ gia không?
Một đại tráng hán có vóc dáng gấu tráng cười nói:
- Năm đó ở Huyền Vực, ngươi từng lấy giá sáu mươi khối linh thạch bán cho Mỗ gia một cái kiếm thai, cũng tính là ta chiếm được đại tiện nghi, từ đó, Mỗ gia vẫn luôn nhận ân tình này của ngươi, đáng tiếc chưa có cơ hội nói lời cảm tạ.
- Ta cũng từng mua kiếm thai của Phương đạo hữu, đáng tiếc là tốn cái giá rất lớn!
Có một người khác cười khổ nói.
Còn có một người nói:
- Nói đến ta cũng là chỗ quen biết cũ, năm đó ngươi cướp đi một bộ bảo giáp của ta, còn nhớ không?
Trong chốc lát chừng năm sáu người mở miệng, có cười khổ, có cảm khái, chỉ có điều trước đây cho dù là có ân hay có oán, tới lúc này thì không tiếp tục so đo nữa. Nói tới nói lui lại đa phần là cười lên, dáng vẻ như thế sự vô thường, đại khái ngay cả chính bản thân họ cũng chưa từng nghĩ tới một ngày kia bọn họ lại cùng tiểu ma đầu có danh tiếng kém nhất trong giới tu hành kề vai chiến đấu.
- Ha ha, chuyện trước kia cũng không nhắc lại nữa, thấy các ngươi còn có chút lương tâm, hôm nay ta quyết định rồi!
Phương Hành hào khí vạn trượng, siết quả đấm, tình thâm ý trọng nói:
- Bây giờ các người cùng đại gia ta cùng nhau giết trận, giết cho thống khoái, chỉ có điều cho dù các người có chết hay không, từ hôm nay trở đi đám các người liền tiến vào danh sách không bị tiểu gia ta cướp rồi!
Hắn nói vô cùng chân tình, Vương Quỳnh lại không nhịn đươc mà liếc mắt, tương đối khinh thường.
U Di Cuồng cũng không nói lời khác:
- Ta cho rằng tốt xấu gì cũng có thể làm bằng hữu, kết quả không phải là chỉ là không bị ngươi cướp thôi sao?
Vào lúc này, Hàn Anh vẫn luôn trầm mặc ít nói lại bỗng nhiên đáp một câu:
- Lời hứa này rất đáng giá!
Lệ Anh ở bên cạnh liên tục gật đầu, rất tán thành.
Trận thứ sáu rốt cục bị phá, sau khi mây khói tán đi chúng tu ở chân núi Phong Thiện Sơn xem lễ mới nhìn thấy tình hình hỗn loạn tưng bừng trong trận, trong lòng nhất thời run lên, một nửa là sợ, một nửa là tức giận. Trong trận kia chỉ thấy từng mảnh tàn thi ngã trái ngã phải huyết khí kinh người, ba vị Phong chủ Kim Đan đại thừa của Linh Xảo tông, và cả ba trăm đệ tử nổi bật đã không còn một mống...
- Linh Xảo tông, đây khác gì bị diệt môn?
Đã có người run giọng mở miệng, trong giọng nói cũng tỏa ra một luồng khí lạnh.
Cũng là đại tông môn hiếm có ở Bắc Vực, Linh Xảo tông một trận tổn thất mất ba đại Phong chủ cùng ba trăm đệ tử, chuyện này há chẳng phải là nói trong tông môn lớn như vậy, ngoại trừ hai vị Nguyên Anh lão tổ ra chỉ còn lại một đám ngoại môn đệ tử tu vi thấp kém?
Đây còn làm được cái rắm gì, trực tiếp phong ấn núi, xóa tên đi là được...
Lúc này có người đã không nhịn được nhìn theo pháp tướng của Đức Chiêu trưởng lão đang nửa ẩn trong mây ở hư không cách đó không xa quan sát cuộc chiến.
Bọn họ đều nghĩ, Đức Chiêu trưởng lão sẽ không phải dưới cơn nóng giận sẽ lên núi liều mạng với tiểu ma đầu chứ?
Lúc này, ngay cả Long Quân cũng như cười như không nhìn về phía bầu trời, linh lực quanh người chậm rãi ngưng tụ.
Nhưng mà đợi một lát, Đức Chiêu trưởng lão trên không trung vẫn chưa xuất thủ, thậm chí không hề nói câu nào, không biết ông ta cứ vậy ngồi trong bao lâu, sau đó mới khẽ động nhưng lại không xuất thủ mà là phất tay áo một cái, mây trôi tới lộ ra một vùng không gian, pháp tướng của ông ta đã biến mất, gió mát vắng vẻ, trăng sáng trên không, không để lại chút vết tích nào.
- Phụt...
Lúc này trong Linh Xảo tông, trong một tòa động phủ phong cách cổ xưa, chân thân của Đức Chiêu trưởng lão mở mắt đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, dính đỏ râu mép màu xám trắng, cùng lúc đó sắc mặt ông ta xám tro, vốn còn không nhiều thọ nguyên lại nhanh chóng bị xói mòn ngay lúc này, sắc mặt ngày càng xám đi, con mắt ảm đạm vô quang, một sự già nua cùng uể oải không gì sánh được kéo tới...
- Thực sự là ông trời muốn diệt Linh Xảo tông ra sao?
Ông ta bi thương hét lớn:
- Hay là Linh Xảo tông ta quy củ không nghiêm, thực sự chọc giận trời xanh lên mới giáng xuống tai kiếp như vậy?
Sau một hồi lâu trầm mặc, chân thân của vị trưởng lão Nguyên Anh này xuất động, phủ thêm chiến giáp khi còn trẻ, bước đi thong thả lại nghiêm nghị chạy về hướng Phong Thiện sơn. Ông ta đã thề trong lòng, hoặc là tiểu ma đầu chết trong Phong Thiện sơn, hoặc là sẽ chờ sau khi xuống núi, đích thân ra tay giết hắn, lúc này không ai ngăn cản được mình nữa, cho dù là Thương Lan Hải Long Quân cũng không được...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất