Chương 685: Ngươi cứu hay không cứu?
Ầm ầm!
Trong các loại suy đoán, mây khói bao phủ trận thứ tám đột nhiên tản ra, lộ ra tình cảnh trong trận, các tu sĩ lập tức ngẩng đầu nhìn, không dưới mấy ngàn tia thần niệm liếc nhìn, sau đó đồng thời hít vào khí lạnh, thần sắc chấn kinh, Phù Khí Đạo Đạo Chủ càng bay lên giữa không trung, sóng pháp lực như nước thủy triều...
Sợ ngây người!
Lúc này trong trận thứ tám, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu ở bên trái, chỉ còn lại mười hai mười ba người sống, đệ tử Phù Khí Đạo ở bên phải, nguyên bản có trăm người, lúc này chỉ có năm mươi, sáu mươi người mà thôi, mà ở giữa là Phương Hành và Thần Tử Phù Khí Đạo Triệu Trường Hà, Phương Hành và Triệu Trường Hà đều trọng thương, chỉ bất quá Triệu Trường Hà bị ghim ở trên một bia đá, Phương Hành thì đứng ở trước người hắn, sau khi mây khói tán đi, các tu sĩ đều thấy được bọn họ, minh bạch Triệu Trường Hà thua, trong lòng cực kỳ chấn động.
Nhưng càng khiếp sợ vẫn còn ở phía sau.
- Có phục hay không?
Tiểu ma đầu hét lớn, lấy tay chụp vào hư không, một tia lôi điện hiển hoá, hung hăng quất lên người Triệu Trường Hà.
- Rắc...
Nhìn Triệu Trường Hà bị ghim ở trên bia đá, đã bất lực động đậy, bị quất da tróc thịt bong, thần hồn run rẩy, tiếng kêu thảm thiết truyền hơn mười dặm, nhưng rất nhanh liền ngậm miệng, tựa hồ hắn cũng phát giác, đại trận đã giải, lúc này mình đã bại lộ ở trong tầm mắt các tu sĩ, tất cả phản ứng đều sẽ bị các tu sĩ nhìn thấy, cho nên cắn răng kiên trì, chỉ kêu thảm một nửa...
Nhưng một màn thê thảm này, làm rất nhiều tu sĩ run rẩy, phía dưới quần tình căm phẫn.
- Ha ha, còn có chút cốt khí... Ta hỏi ngươi có phục hay không!
Phương Hành lại quất xuống một roi.
Rắc rắc...
Vô số lôi quang vòng quanh vết thương của Triệu Trường Hà du tẩu, loại đau đớn kia khó mà chịu đựng.
Dù Triệu Trường Hà dùng lôi pháp rèn luyện thể phách rất nhiều lần, không đến mức vài roi liền chết, nhưng cũng đỡ không nổi loại đau nhức này.
Thẳng đến lúc này, hắn mới biết lúc ấy Phương Hành liều mạng với mình, đã chịu đựng thống khổ mạnh cỡ nào.
- Ba...
- Ba...
Một roi lại một roi, ngay ở trước mặt các tu sĩ, Phương Hành không ngừng quất lên người Thần Tử Phù Khí Đạo.
- Đã qua cửa, vì sao còn phải tra tấn người, nhanh thả Thần Tử Phù Khí Đạo...
Có người thực sự nhịn không nổi, cao giọng hét lớn, nhưng thanh âm rải rác.
- Ha ha, ta muốn đánh chết hắn, các ngươi có ý kiến?
Đối mặt phía dưới quát hỏi, Phương Hành không để ý, lạnh giọng cười, nhìn thoáng qua bầu trời, lại quay đầu hung hăng đánh tiếp.
Tất cả tu sĩ quát hỏi nhất thời yên lặng, trên không trung còn có một quyển khế ước lơ lửng, phảng phất như tỏ rõ thiên hạ. Chính là khế ước sinh tử mà trước khi Phương Hành xông trận, kích giận Triệu Trường Hà ký xuống, trên đó đã nói rõ, hai người chẳng những xông trận, còn cược mệnh, nếu tiểu ma đầu thành công xông trận, mạng của Triệu Trường Hà là của hắn, mà bây giờ, hắn xác thực thành công.
Nhưng cho dù có khế ước, chẳng lẽ phải nhìn Triệu Trường Hà bị đánh chết sao?
- Tiểu hỗn đản này, vẫn rất khéo léo nha...
Long Quân nhìn màn này kia, lúc đầu nhíu mày, nhưng nhìn Phương Hành không ngừng đánh Triệu Trường Hà, lại ngẩng đầu nhìn khế ước sinh tử lơ lửng giữa không trung, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên.
- Vì cái gì hắn làm như vậy, giết thì giết, làm như vậy, chẳng phải chọc giận Phù Khí Đạo sao?
Long Nữ Ngao Trinh lo lắng, thấp giọng mở miệng.
Trên thực tế không chỉ nàng, những tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu chưa vào trận kia cũng lo lắng, không rõ Phương Hành đang làm cái gì.
Nếu như đã thắng, lại có khế ước, sao không trực tiếp giết đi, mà phải dùng lôi tiên quất?
Chẳng lẽ bởi vì Thần Tử Phù Khí Đạo từng dùng lôi tiên đánh sư tôn hắn, cho nên hắn đang tận lực trả thù?
- Ha ha, nữ nhi ngoan, tâm mắt của con so với tiểu hỗn đản kia, thật kém có chút xa!
Long Quân nghe Ngao Trinh lo lắng, nhẹ nhàng cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ thở dài.
- Có phục không?
Lại là một roi quất xuống dưới, rắc rắc phần phật đánh trên thân Triệu Trường Hà, hắn nửa người quất nát nhừ.
Ở dưới lực lượng của Phương Hành, Triệu Trường Hà ngay cả thần hồn cũng bị hao tổn.
- Ngươi... Ngươi nhanh giết ta đi...
Triệu Trường Hà kêu to, thanh âm tuyệt vọng, cơ hồ mang theo nghẹn ngào, khế ước sinh tử đã ký, để hắn tuyệt vọng, hơn nữa ở trước mặt tất cả mọi người, bị tiểu ma đầu đánh, quát tháo, cũng làm cho hắn mất hết mặt mũi, thậm chí có chút nản lòng thoái chí, đã từng là Thần Tử cao cao tại thượng, bây giờ thành tù nhân, sống tiếp lại như thế nào?
- Giết ngươi?
Phương Hành cười to, vung roi lại đánh, thanh âm của Triệu Trường Hà dừng lại, kêu thảm vang lên, rõ ràng truyền vào trong tai các tu sĩ.
- Ta đang giết ngươi nha, nhưng nhục thân ngươi càng mạnh, chịu đau đớn sẽ càng dài, đây là chuyện không có cách nào!
Phương Hành cười hì hì, nhưng vung roi lại không do dự, đã không nhanh, cũng không chậm.
Phương Hành cắn răng quát khẽ, nhưng để các tu sĩ đều nghe rõ ràng:
- Một lão đầu sắp chết, lão bằng hữu chết thì chết, giam thì giam, một người xông qua trước trận của ngươi, chỉ nghĩ bằng bản lĩnh thật sự vào trận liều một phen, vậy mà ngươi vì đổ ước gì kia, không cho người ta vào trận, dùng lôi tiên quật, bức hắn nhận thua... Ngươi biết đó là cái tư vị gì không? Hiện tại ta sẽ để ngươi nếm thử, hoặc là người dưới núi không đành lòng nhìn ngươi bị đánh chết, cúi đầu cầu xin tiểu gia, hoặc là, ta đánh ngươi đến chết!
Phương Hành nói cực kỳ âm lãnh, còn hung ác hơn lôi tiên.
- Ngươi... Ngươi...
Triệu Trường Hà kêu to, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành tựa như đang nhìn quỷ.
Khẩu khí của Phương Hành lại điềm nhiên như không có việc gì:
- Không sai, tiểu gia ta đang dùng cái mạng nhỏ của ngươi, coi là thẻ đánh bạc lập đạo!
Ba…
Lôi tiên không ngừng ngưng tụ, sau đó kéo xuống, một roi hung ác hơn một roi, lại cực kỳ bình tĩnh, không nóng không vội.
Trên núi dưới núi, đều đã lặng ngắt như tờ, chỉ có thanh âm vung roi không ngừng truyền vào lỗ tai các tu sĩ.
Loại thanh âm này tựa như lôi tiên, không ngừng quật ở trong lòng các tu sĩ.
- Cái này. . . Tiểu ma đầu kia muốn dùng loại phương pháp này, buộc chúng ta đáp ứng sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo?
Có người nhịn không được loại thanh âm ma chú này, run giọng kêu lên.
Bọn họ đã ẩn ẩn đoán được ý nghĩ của Phương Hành, tiểu ma đầu này, nhìn như không đầu không não, trên thực tế động tâm tư lại âm trầm đáng sợ, từ ký xuống khế ước sinh tử bắt đầu, hắn đã có ý nghĩ này, sau khi phá trận lại không nóng không vội đánh Thần Tử Phù Khí Đạo Triệu Trường Hà, một là báo thù, thứ hai rõ ràng là đang dùng loại phương thức này bức Phù Khí Đạo Đạo Chủ và Bắc Vực nhận thua, khế ước sinh tử đã ghi rõ, Phù Khí Đạo Đạo Chủ và các tu sĩ Bắc Vực không phải là không thể cứu Triệu Trường Hà, chỉ là dựa theo đổ ước, nếu bọn họ có dũng khí cứu người, thì phải trực tiếp đáp ứng sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo.
Quá trình quất roi kia, chính là quá trình bức các tu sĩ Bắc Vực và Phù Khí Đạo Đạo Chủ mở miệng.
Cứu hay không cứu?
Trơ mắt nhìn Thần Tử của mình bị người đánh chết, là nuốt xuống một hơi này, hay đáp ứng Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo?
Không cứu, không phải quá tàn nhẫn?
Hơn nữa Thần Tử Phù Khí Đạo bị người đánh chết, Phù Khí Đạo Đạo Chủ lại chỉ có thể nhìn, đối với thanh danh và khí vận của Phù Khí Đạo là một đả kích trí mạng.
Cứu, vậy không thể nghi ngờ là vô cớ làm lợi tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu và tiểu ma đầu này.
Bởi vì lúc này bất luận nhìn thế nào, tiểu ma đầu cũng đã nỏ mạnh hết đà, không có khả năng xông qua hai cửa còn lại.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đều tập trung vào trên mặt Phù Khí Đạo Đạo Chủ, vị Đạo Chủ trẻ tuổi kia, lúc này ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, hai mắt không nháy nhìn Triệu Trường Hà đang bị tiểu ma đầu quất, mặt như hàn ngọc, nhưng nếu quan sát kỹ, lại có thể nhìn thấy mỗi rơi một roi, khóe mắt của hắn sẽ nhẹ nhàng nhảy một cái.
Dù sao cũng là Thần Tử mà Phù Khí Đạo tốn hao trăm năm tâm huyết bồi dưỡng ra được, là hi vọng chống đỡ đại kiếp.
Nếu thật bị người đánh chết, như vậy Phù Khí Đạo còn có thời gian bồi dưỡng được Thần Tử thứ hai không?
Cứu hay không cứu?
Thần sắc của Phù Khí Đạo Đạo Chủ kéo căng, tiếng lòng run lên, nếu Triệu Trường Hà chết ở trong đại trận, hắn đại khái sẽ cực kỳ phẫn nộ, nhưng sẽ không xoắn xuýt giống như lúc này, không biết có nên cứu hay không, dùng tâm tính của hắn, làm sao không biết tiểu ma đầu kia căn bản là đang dùng loại phương pháp này ép mình cứu người!
Lúc này bên cạnh hắn, Thuần Dương Đạo Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Đạo Chủ, ánh mắt cũng đều rơi ở trên mặt hắn.
Đáy mắt của hai người này đều có chút dị quang lưu động, giống như mở miệng muốn nói, cuối cùng lại chỉ có thể trầm mặc.
Chuyện này dù sao vẫn phải do Phù Khí Đạo làm chủ.
Mặc dù Phù Khí Đạo không cách nào đại biểu ý kiến của toàn bộ Thần Châu Bắc Vực, nhưng nếu lúc này hắn đáp ứng tiểu ma đầu sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, để cứu Thần Tử nhà mình, Thuần Dương Đạo và Âm Linh Đạo cũng sẽ không nói cái gì, dù sao thế cục đặc biệt, đổi lại mình suy nghĩ, đại khái cũng có thể hiểu được tâm tư của Phù Khí Đạo Đạo Chủ, dù sao cũng là một Thần Tử, thân phận sao có thể bình thường.
Vấn đề còn lại, chỉ nhìn hắn cứu hay không cứu mà thôi!