Lược Thiên Ký

Chương 686: Đại nạn đến

Chương 686: Đại nạn đến

Một roi một roi, giống như đòi mạng, đang buộc Phù Khí Đạo Đạo Chủ cúi đầu.
Ta có thời gian, Thần Tử Phù Khí Đạo của các ngươi thể phách rắn chắc, cho nên tận khả năng kéo dài, ngươi chậm rãi cân nhắc, suy nghĩ kỹ lại nhận thua, nhận thua, có thể đón Thần Tử về, nhưng phải dựa theo nội dung của khế ước sinh tử, ngoan ngoãn để Nam Chiêm Bộ Châu chúng ta lập đạo, còn lại hai trận, tiểu gia ta không cần xông, trước chiếm tiện nghi lại nói.
Người khác đều coi là khế ước sinh tử, để bảo đảm Phương Hành giết người không lo, lại không nghĩ tới, hắn muốn giết người, cần gì phải lập khế ước? Mục đích thực sự, là muốn thông qua khế ước này, để đạt tới mục đích.
Dù sao đến trận thứ tám, thù cũng đã báo, Thuần Dương Đạo Tử Tống Quy Thiện làm người ta chán ghét, nhưng đó cũng là mình chiếm tiện nghi của hắn, giết nữ nhân của hắn, ở trước mặt mọi người đánh mặt hắn, muốn báo thù cũng là hắn đến tìm mình, mình đại khái có thể tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi lấy lại sức, dĩ dật đãi lao chờ hắn đến tìm mình báo thù, hai trận sau không cần xông nữa.
Đây chính là buộc Phù Khí Đạo Đạo Chủ làm ra quyết định!
Trong lòng Phù Khí Đạo Đạo Chủ như có lửa đốt, nhưng Phương Hành không nóng lòng, một roi một roi quất rất có cảm giác tiết tấu.
- Tiểu ma đầu, ngươi điên rồi...
Ở trong bầu không khí để cho người ta phát cuồng, ngay cả Phù Khí Đạo Đạo Chủ cũng mặt mày dữ tợn.
Quay đầu nhìn thoáng qua Thuần Dương Đạo Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Đạo Chủ, cùng hai người bọn họ trao đổi ý kiến, giống như hạ quyết định gì.
Ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Phương Hành, đã chuẩn bị mở miệng cứu người.
Hắn không thể không cứu, nếu không cứu, tổn thất một vị Thần Tử là việc nhỏ, mất niềm tin với các đệ tử khác mới là việc lớn.
Mặc dù cứu được người, sẽ có người cảm thấy Phù Khí Đạo bởi vì Thần Tử nhà mình, mới đáp ứng sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, nhưng sau đó tất nhiên sẽ có rất nhiều thanh âm vặn hỏi, bất quá lúc này hắn không có khả năng trơ mắt nhìn Thần Tử nhà mình bị người đánh chết, dù liều mạng sau này cần trả giá rất lớn trấn áp các thế lực khác vặn hỏi, lúc này cũng phải mở miệng tỏ thái độ.
- Tiểu ma đầu, ngươi dám lấn ta như thế?
Nhưng thời điểm hắn muốn mở miệng cứu người, trên núi bỗng nhiên truyền đến tiếng hét lớn phẫn nộ.
Người lên tiếng là Triệu Trường Hà, nhìn hắn đã hấp hối, lúc này lại tập trung tất cả lực lượng, nhìn về phía Phương Hành rống to, trong ánh mắt lóe lên tuyệt vọng và ngoan lệ, sau đó ánh mắt nhìn bầu trời, phun ra một hơi, tựa hồ nhổ ra tất cả khí tức của mình.
Chỉ có thở ra, không có hít vào.
Sinh cơ trên người Triệu Trường Hà nhanh chóng khô héo, trôi đi vô hạn.
Ánh mắt Phương Hành đột nhiên run lên.
Tên vương bát đản này đang tự tìm đường chết!
Người tu hành sinh cơ to lớn, dù bị thương nặng hơn nữa, chỉ cần mình không muốn chết, thì có thể kích phát sinh cơ trong cơ thể, đến kéo dài sinh cơ của mình.
Hắn bị Phương Hành ghim ở trên tấm bia, ngay cả cơ hội tự bạo kim đan cũng không có, nhưng tán đi một hơi này vẫn còn làm được.
Vốn là người tâm cao khí ngạo, lại bị tiểu ma đầu ở trước mặt tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu và Thần Châu giam cầm quất roi, trong lòng Triệu Trường Hà vốn đã dâng lên tuyệt vọng, dưới loại tình huống này, coi như mình sống tiếp lại thế nào? Từ đám mây ngã vào nước bùn, đã không còn cảm giác cao cao tại thượng của Thần Tử Phù Khí Đạo, dù về tới tông môn, chỉ sợ cũng bị lấy đi danh hiệu Thần Tử, thành một đệ tử bình thường, cả đời không ra cửa, vĩnh viễn tiếp nhận người khác chỉ điểm, đùa cợt.
Càng mấu chốt là, tiểu ma đầu này lấy mình làm thẻ đánh bạc, ở Thần Châu lập đạo, mình sẽ trở thành tội nhân.
Thế cục sẽ phát triển thành mình thành toàn tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu.
Cái này khiến Triệu Trường Hà triệt để tuyệt vọng, xấu hổ giận dữ, lựa chọn đoạn tuyệt sinh cơ.
Ba!
Phương Hành quất một roi lên người Triệu Trường Hà, nhưng hắn đã hoàn toàn không có sinh cơ.
Thần Tử Phù Khí Đạo tự nguyện từ bỏ sinh mệnh, trở thành một tử thi.
Đổi một loại thuyết pháp, là Phương Hành đánh chết hắn.
- Ha ha, nếu ngươi sớm có dũng khí như vậy, cũng không đến mức thua ở trên tay tiểu gia!
Phương Hành mắt lạnh nhìn hắn nửa ngày, bỗng nhiên thu hồi bia đá, mặc cho hắn rơi ở trên mặt đất.
Đến lúc này, hắn thừa nhận Triệu Trường Hà hung ác hơn mình, tối thiểu nhất mình không nhẫn tâm lãng phí mạng nhỏ.
Mà lúc này trên núi dưới núi, cảm ứng được sinh cơ của Triệu Trường Hà đoạn tuyệt, các tu sĩ cũng ngạc nhiên.
Ngay trước mặt các tu sĩ Thần Châu Bắc Vực, thậm chí Phù Khí Đạo Đạo Chủ, ngạnh sanh đánh chết Thần Tử Phù Khí Đạo Triệu Trường Hà, một màn tàn nhẫn thảm tuyệt kia, chấn kinh Thần Châu Bắc Vực, chú định sẽ trở thành sự kiện lớn nhất Thần Châu Bắc Vực trong ba trăm năm qua, đoán chừng sẽ lưu truyền ngàn năm không dứt, mà Phù Khí Đạo Đạo Chủ, nhìn lấy một màn trên núi, cũng thật lâu không có mở miệng.
Lúc đầu hắn định mở miệng cứu người, cảm giác Triệu Trường Hà tự tuyệt sinh cơ, lại một câu không nói.
Hắn không nói, nhưng mắt lạnh nhìn tiểu ma đầu thu hồi bia đá, cùng thân hình Triệu Trường Hà rơi xuống đất.
Oanh!
Thời điểm thân hình Triệu Trường Hà sắp rơi xuống đất, hắn đột nhiên xuất thủ, đại thủ như thiên, ấn về phía Phong Thiện Sơn.
Giờ khắc này, đạo bào của Long Quân không gió mà bay, thần niệm như nước thủy triều, phong tỏa ở trên người Phù Khí Đạo Đạo Chủ.
Mà Thuần Dương Đạo Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Đạo Chủ, cũng cảm thấy thất kinh, cùng nhau đứng ra, như chuẩn bị ngăn cản Phù Khí Đạo Đạo Chủ.
Chỉ bất quá bọn họ đều không có xuất thủ, bởi vì một chưởng này của Phù Khí Đạo Đạo Chủ đè xuống, lại không phải xuất thủ với Phương Hành, mà là phát ra lực hút, ôm Triệu Trường Hà vào trong ngực của mình, xoay người nhìn Long Quân và các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu một chút, sau đó quay người rời đi, thời điểm đi qua hai Đạo Chủ khác, thân hình hơi dừng, nhàn nhạt mở miệng:
- Phong Thiện Sơn quy củ lớn như trời, lúc này có quá nhiều người quan chiến, cho nên ta không xuất thủ!
Thân hình hơi ngừng, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Nhưng mười trận qua đi, kẻ này phải chết...
Thuần Dương Đạo Đạo Chủ và Âm Linh Đạo Đạo Chủ nhìn hắn một cái, đồng thời rơi vào trầm mặc.
Hướng đi của chuyện này, ngay cả bọn họ cũng đã không khống chế được, ngay lúc này, nói cái gì cũng là dư thừa.
Âm Linh Đạo Đạo Chủ, thậm chí nhìn đường núi thứ chín trận, lông mày thật chặt khóa lại, giống như là đang lo lắng cái gì.
Sau một hồi lâu, Thuần Dương Đạo Đạo Chủ mới nhẹ nhàng mở miệng:
- Coi như không hợp quy củ, chúng ta cũng sẽ giao hắn cho Phù Khí Đạo xử trí!
Oanh!
Chung quanh có không ít tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nghe được Thuần Dương Đạo Đạo Chủ nói, tâm tư nhất thời đại loạn.
Đã có người nhịn không được mở miệng quát tháo, nhưng rất nhanh liền nghênh đón ánh mắt lạnh lùng của Phù Khí Đạo Đạo Chủ, nhất thời câm như hến.
Lúc này bên tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu cũng có chút thê thảm.
Hết thảy mười tám người vào trận, trợ giúp Phương Hành vượt quan, nhưng chẳng ai ngờ tới, trận thứ sáu Phương Hành tự mình phá, bọn họ không có giúp một tay, trận thứ bảy Lệ gia tỷ đệ ra tay, có thể nói dốc hết sức phá trận, bọn họ cũng không có giúp một tay, khó khăn lắm đến trận thứ tám, giúp một tay, lại chết năm người, trọng thương bảy người, mười tám người vào trận, lại chỉ còn mười ba người.
- Tiểu tử, sắp có đại nạn lâm đầu...
Ánh mắt Long Quân sâu xa, nhìn Phương Hành ở trên núi.
Ở bên cạnh hắn, một trái một phải là hai nữ hài, một cái ôm đàn ngọc, một cái chăm chú nắm góc áo, chính là Ứng Xảo Xảo và Sở Từ, thời điểm mười tám người lên núi, hai người bọn họ cũng muốn đi lên, lại bị Long Quân ôm trở về, ấn ở bên mình, không cho các nàng tiến lên quấy rối, hai nữ hài này cũng không có bản sự đào thoát, nhưng nhe răng trừng mắt, Long Quân chỉ cười hì hì, một hồi khen Ứng Xảo Xảo xinh đẹp, một hồi hỏi Sở Từ eo nhỏ là làm sao bảo dưỡng ra.
- Thấy được chưa, vừa rồi nếu các ngươi đi lên, hiện tại đoán chừng đã chết!
Long Quân nhìn thế cục trên Phong Thiện Sơn, cười hì hì nhìn Ứng Xảo Xảo và Sở Từ nói.
Hai nữ hài không biết nên trả lời như thế nào, nhưng chung quy vẫn không cam tâm, trong lòng kìm nén bực bội.
Long Quân bật cười nói:
- Đừng phụng phịu, ta kéo hai người các ngươi trở về, là bởi vì các ngươi đi lên, không thể giúp hắn, trái lại không đi lên, mới có cơ hội giúp hắn, hơn nữa là chân chính giúp hắn, không phải thêm phiền...
- Tiền... Tiền bối, ngươi nói thật sao...
Ứng Xảo Xảo và Sở Từ liếc nhau, lại có chút không rõ Long Quân, qua nửa ngày, Ứng Xảo Xảo mới đặt câu hỏi.
Long Quân thì cười có chút bất đắc dĩ, nửa ngày sau mới nói:
- Hắn sắp có một trận đại nạn, trận đại nạn kia, chỉ có các ngươi có thể giúp hắn!
Khuôn mặt Sở Từ trở nên tái nhợt:
- Là có người muốn giết hắn sao?
Nàng nhìn bốn phía, dù tu vi không cao cũng có thể nhìn ra, trong mây chẳng biết lúc nào xuất hiện rất nhiều tu sĩ đằng đằng sát khí, có tu sĩ Vân gia, có Văn gia, có Mạc gia, thậm chí còn có Linh Xảo Tông lão tổ, đằng đằng sát khí đứng ở trong hư không, tất cả mọi người minh bạch, đây là tới báo thù, hơn nữa sát ý nặng như vậy, ai cũng không khuyên được.
Thế nhưng Long Quân nhìn lướt qua hư không, lại nhàn nhạt lắc đầu nói:
- Không phải loại đại nạn này!
Ngừng một chút, hắn lại bổ sung một câu:
- So với cái này còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm!
Ánh mắt của Ứng Xảo Xảo và Sở Từ có chút mê mang, không biết Long Quân chỉ là cái gì.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất