Chương 687: Thần côn
- Ngươi sắp có một trận đại nạn lâm đầu, còn không tự biết?
Phong Thiện Sơn, trong trận thứ chín, trên một tảng đá lớn, trưng bày một cái bàn nho nhỏ, thủ ở chỗ này là một nữ tử dung nhan thanh lệ, đang chậm rãi châm hai chén trà, trong hương trà mờ mịt, nàng ngẩng đầu nhìn Phương Hành ở đối diện, nhẹ giọng cười một tiếng, hình như có chút bất đắc dĩ, lại có chút đồng tình nói.
Nơi này, chính là trận thứ chín!
Do Thần Nữ Âm Linh Đạo Trà Trà Tiên Tử trấn thủ.
Nhưng lúc đầu Phương Hành cùng các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu dự định vào trận đại sát một phen, lại ngoài ý muốn phát hiện, trong trận này cực kỳ tường hòa, không có chút sát khí, thậm chí không nhìn thấy một bóng người, chỉ ở trên ngọn núi cao nhất, ngồi xếp bằng nữ tử nổi danh nhất Thần Châu Bắc Vực, ánh mắt hiền lành nhìn đám người Phương Hành, không giống đối thủ, chỉ giống như một chủ nhân đãi khách.
- Cái thần côn này, lại chơi chiêu gì đây!
Lệ Hồng Y thấy Trà Trà Tiên Tử trên ngọn núi, bỗng nhiên đen mặt, nghiến răng nghiến lợi.
- Nàng là Thần Nữ Âm Linh Đạo?
Phương Hành cũng liếc nhìn nữ tử kia, nhíu mày hỏi Lệ Hồng Y:
- Có bản lãnh gì?
Lệ Hồng Y thật lâu mới mở miệng, mang theo khinh thường và xem thường nồng đậm:
- Giả thần giả quỷ!
- Tỷ, đây chính là Thần Nữ Âm Linh Đạo lớn lên dễ nhìn hơn tỷ, tu vi cao hơn tỷ, thực lực mạnh hơn tỷ, cùng tỷ minh tranh ám đấu ba lần, mỗi lần tỷ đều thua rất thảm, cuối cùng không mặt mũi gặp người, trốn đến Bắc Câu Yêu Địa?
Lúc này Lệ Anh xông tới, rất không có ánh mắt cười toe toét mở miệng hỏi.
- Cút!
Lệ Hồng Y giống như con mèo bị đạp cái đuôi, một cước đá bay Lệ Anh ra ngoài.
- Oa ha ha...
Lệ Anh bay ra ngoài cười quái dị, rõ ràng là cố tìm gây sự.
- Nàng lợi hại như vậy?
Phương Hành cũng có chút chấn kinh, hắn minh bạch bản lãnh của Lệ Hồng Y, nữ tử này muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, ở dưới tình huống tu sĩ Thần Châu cừu thị tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, cũng có thể leo lên vị trí cao như vậy, đã có thể nói rõ vấn đề, nhưng nữ tử xuất sắc như thế, lại bị Thần Nữ Âm Linh Đạo đè đánh?
- Ta đi chặt nàng!
Phương Hành không dám khinh thường, cầm Huyết Ẩm Cuồng Đao muốn trảm người.
Lệ Hồng Y lại có chút bất đắc dĩ, kéo Phương Hành lại nói:
- Không cần, nàng muốn mời ngươi uống trà, ngươi uống một chén đi!
- Ừm?
Phương Hành có chút ngoài ý muốn nhìn nàng.
Lệ Hồng Y lắc đầu, thở dài:
- Mặc dù nữ nhân này rất chán ghét, nhưng không vô sỉ!
Phương Hành bất đắc dĩ, chỉ đành phải tiến lên, xếp bằng ở trước mặt Trà Trà Tiên Tử, ánh mắt quét lấy thân thể đối phương, thật lâu không nói, Trà Trà Tiên Tử cũng cực kỳ bình tĩnh, ở trước mặt Phương Hành nấu nước, nước sôi thì pha trà, mỗi động tác đều cẩn thận tỉ mỉ.
- Thật mời ta uống trà?
Phương Hành có chút không hiểu nhìn nữ tử trước mắt.
Trà Trà Tiên Tử tẩy trà xong, mới mỉm cười nói:
- Lệ sư muội nàng nói ta cái gì?
Phương Hành ngẩn ngơ, bĩu môi nói:
- Nàng nói ngươi vừa chán ghét vừa vô sỉ, không có ngực không có mông, âm tàn lại xảo trá!
Trà Trà Tiên Tử nao nao, che miệng bật cười:
- Ngươi cái tiểu phôi đản này, rõ ràng là đang lừa ta!
Phương Hành móc lấy lỗ mũi, cau mày:
- Sao ngươi biết?
Trà Trà Tiên Tử cười nói:
- Bởi vì mặc dù Âm Linh Đạo ta tu là linh thuật, nhưng ta am hiểu nhất, lại là mệnh thuật!
Ngừng lại một chút, nàng chủ động giải thích nói:
- Mệnh thuật là một loại trong ba ngàn đại đạo, có thể đẩy diễn đại thiên, chưởng ngự chúng sinh, giành một chút hi vọng sống trong cõi u minh, ta am hiểu nhất chính là đạo này, cho nên đừng nói ngươi lừa ta, xem như vừa rồi ngươi không trả lời, ta cũng biết nàng sẽ nói ta như thế nào, không phải bởi vì ta nghe được, mà là ta ở trong suy diễn thấy được...
- Nói như vậy ngươi hành nghề coi bói?
Phương Hành ngẩn ngơ, có chút hăng hái hỏi.
Trà Trà Tiên Tử ngây ngốc một chút, thật lâu mới cười khổ nói:
- Có thể nói như vậy!
Phương Hành hưng phấn, đưa bàn tay tới trước mặt Trà Trà Tiên Tử, cười nói:
- Vậy ngươi xem tướng tay cho ta một chút đi?
Trà Trà Tiên Tử mỉm cười không nói, nhẹ nhàng lắc đầu, nửa ngày sau mới nói:
- Ta không giỏi xem tướng tay! Ta tu mệnh thuật, chính là nhân quả chi thuật, đại đạo ba ngàn, nhân quả tuần hoàn, có tương lai vô hạn, cũng có phân nhánh lối rẽ vô hạn, lúc suy diễn vận mệnh của ngươi, ta thấy được rất nhiều loại vận mệnh, nhưng không biết cuối cùng ngươi sẽ đi con đường nào, nhân quả, nhân quả, tương lai là quả, hiện tại là nhân, chỉ có thấy được ngươi chọn nhân, ta mới có thể biết quả của ngươi, đơn giản mà nói, ngươi làm xuống lựa chọn nào đó, sẽ có một loại vận mệnh nào đó đang chờ ngươi. Ta có thể nhìn thấy nhiều loại vận mệnh, nhưng ở trước khi ngươi lựa chọn, ta không cách nào kết luận!
Phương Hành ngốc nửa ngày, lắc đầu nói:
- Không hiểu!
Trà Trà Tiên Tử nở nụ cười nói:
- Nói đơn giản đi, trước khi ngươi vào trận ta đã suy diễn, thấy được đủ loại mệnh thuật của ngươi, một là trở thành Thần Tử của Tứ Hải, cùng Thương Lan Hải trưởng công chúa song túc song phi, tiện sát các tu sĩ, lại từng nhìn thấy ngươi cùng Thần Tử Phù Khí Đạo Triệu Trường Hà nâng rượu kết hữu, trở thành chí giao, làm cho người phấn khích, ta từng nhìn thấy ngươi và Tống Quy Thiện Tống sư huynh sóng vai chiến Ma Uyên, trở thành hai đại tài đủ để cùng quái thai ở Trung Vực nổi danh, nhưng những cái này, chỉ là quả chưa có nhân, lúc đó ngươi không có chọn nhân, những quả này đều thành trăng trong nước, sẽ không bây giờ xuất hiện nữa, bây giờ chờ đợi ngươi, lại là một nhân quả mới!
Phương Hành nhíu mày, lắc đầu nói:
- Vẫn không hiểu!
Trà Trà Tiên Tử nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm bình trà châm hai chén, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Phương Hành, nói:
- Hai chén trà này, một chén nhạt nhẽo vô vị, nếu như ngươi uống, hoàn toàn không có ích, một chén khác thì có hiệu quả dưỡng thần, bây giờ ngươi luân phiên ác chiến, mặc dù nhục thân có mộc pháp tẩm bổ, nhưng thần hồn lại mệt mỏi không chịu nổi, có thể qua trận thứ tám đã miễn cưỡng, nếu như giao đấu với Tống sư huynh ở trận thứ mười, chỉ có một con đường chết, uống trà này, tẩm bổ thần hồn, nói không chừng có chút hi vọng, trà này là nhân, ngươi bởi vì trà mà được hồi báo là quả, đây chính là nhân quả đơn giản nhất trong thế gian, cũng là căn cơ của mệnh thuật, cho nên chọn một chén đi!
Hai chén trà cực kì nhạt, nhiệt khí lượn lờ, lá non chìm nổi.
Nhưng để Phương Hành hơi kinh ngạc là, hắn cẩn thận nhìn qua hai chén trà, thậm chí vận dụng Âm Dương Thần Ma Giám, cuối cùng lại phát hiện hai chén trà hoàn toàn không có bất kỳ khác biệt, đương nhiên đây chỉ là một loại suy đoán, Âm Dương Thần Ma Giám cơ hồ có thể giám định ra tất cả pháp bảo, nhưng đối với một ít gì đó, lại chỉ có thể nhìn ra các loại lực lượng linh tính ẩn chứa bên trong.
Hai chén trà đều có linh tính nhàn nhạt, nhưng linh tính này tựa hồ không có khác nhau.
Nhìn về phía đối diện, Trà Trà Tiên Tử cười nhẹ, tựa hồ mang theo chờ đợi.
- Tuyển hai chén trà này thì có thể quyết định nhân quả của ta?
Phương Hành có chút không vừa ý, thầm nói:
- Ta còn biết khi đói ăn sẽ no, đây cũng là mệnh thuật?
Trà Trà Tiên Tử đối đãi mỗi một câu hung hăng càn quấy của Phương Hành cũng rất chăm chú, nhẹ nhàng cười một tiếng, giải thích nói:
- Ăn no rồi không đói bụng, thì có thể sống sót, thậm chí ăn no mới có sức lực, có thể làm ra rất nhiều sự tình đủ để cải biến vận mệnh, cho nên trong khoảng thời gian nào đó, ăn và không ăn, có thể quyết định vận mệnh hoàn toàn khác biệt của một người... Mệnh thuật nghe như mờ mịt, kỳ thật là thứ đơn giản như vậy, đương nhiên, có ít người mệnh thuật dễ dàng suy diễn, có ít người mệnh thuật khó mà cân nhắc, lại thêm mệnh thuật của vô số người xen lẫn dây dưa, bao la, rườm rà, biến số, không phải một lời hai câu là có thể giải thích rõ ràng, đây cũng là bí ẩn của mệnh thuật!
Phương Hành nhìn nữ tu xuất sắc nhất Thần Châu Bắc Vực kia, lại nói:
- Một chén vô dụng, một chén dưỡng thần?
Trà Trà Tiên Tử khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngươi có thể có lực lượng đánh với Tống Quy Thiện sư huynh một trận hay không, thì nhìn tuyển chọn lần này!
Phương Hành lại đánh giá nàng một chút, đột nhiên đưa tay nhấn một cái, nước trà trong hai chén đồng thời bay ra, hóa thành hai cột nước nuốt hết, sau đó lại nâng ấm trà lên, mở nắp nhìn nhìn, cuối cùng đổ hết vào trong miệng, nước trà nóng hổi, nhưng lấy tu vi của hắn bây giờ, ngay cả nham tương cũng có thể trực tiếp uống, tự nhiên thương không đến hắn, thở ra một hơi thật dài, có chút vô lại lại có chút trêu tức nhìn Trà Trà Tiên Tử nói:
- Ngươi thật coi ta khờ sao, uống hết không phải xong?
Trà Trà Tiên Tử bật cười, cũng không có lộ ra biểu lộ ngoài ý muốn, chỉ cười nói:
- Ngươi nha, quả nhiên giống như trong truyền thuyết, vừa vô lại vừa xảo trá, ý ta muốn nói với ngươi coi như nói vô ích!
Phương Hành uể oải ngã người ra sau, móc lỗ mũi nói:
- Hiện tại ta đã chọn nhân, ngươi nói quả cho ta nghe đi!
Trà Trà Tiên Tử nhẹ nhàng cười một tiếng, vậy mà thật nhắm hai mắt, mười ngón nhẹ nhàng kết động, tựa hồ suy diễn cái gì, chừng bốn năm hơi sau mới mở mắt, mỉm cười:
- Kết quả thứ nhất là, trận thứ chín ta trấn thủ, ngươi đã qua!
- Ách...
Phương Hành ngây ngốc, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Nữ nhân này nói đùa với mình sao?
Vốn định đại sát một trận, cứ như vậy qua?
Chỉ bất quá còn không đợi hắn nói gì, Trà Trà Tiên Tử có chút dừng lại, cũng không để ý tới Phương Hành kinh ngạc, biểu lộ trở nên trịnh trọng, thanh âm thấp trầm xuống, mắt nàng như hàn tinh nhìn Phương Hành, thâm thúy mà trống rỗng, phảng phất như thần linh trịnh trọng mở miệng:
- Kết quả thứ hai, là ngươi sắp có một đại kiếp nạn...