Lược Thiên Ký

Chương 688: Nhất định trở thành con rơi

Chương 688: Nhất định trở thành con rơi

- Đại kiếp gì?
Vốn ngoài ý muốn vì Trà Trà Tiên Tử nói qua trận, lại nghe một câu "đại kiếp", Phương Hành không khỏi ngẩn ngơ.
Biểu lộ của Thần Nữ Âm Linh Đạo cực kỳ nghiêm túc:
- Ngươi không có theo ta nói tuyển chọn một ly trà, nên quả ta xem ra không phải quả duy nhất, ta thấy được hai loại tương lai, một loại là ngươi thua Tống Quy Thiện sư huynh, một loại là ngươi thắng hắn, bất quá địa phương thú vị ở chỗ, hai loại tương lai lại có hai loại quả tương tự, ngươi có muốn biết là cái gì hay không?
Phương Hành nhìn nàng, ánh mắt có chút xem thường:
- Thần côn...
- Khanh khách...
Trà Trà Tiên Tử cũng không tức giận, lại nở nụ cười, sau đó trực tiếp trả lời:
- Ta nhìn thấy trong hai loại tương lai, quả thứ nhất tương tự, là Nam Chiêm Bộ Châu đều thành công lập đạo ở Thần Châu, vô luận ngươi thua hay thắng, chỗ tương tự thứ hai là...
Thanh âm của nàng bỗng nhiên trầm xuống, giống như thở dài nói:
- Vô luận thắng thua, ngươi cũng gặp phải đại kiếp, có lẽ thắng, còn không bằng thua!
- Nói thế nào?
Phương Hành nhíu mày, cười lạnh hỏi.
Trà Trà Tiên Tử không trả lời thẳng, mà nhìn về phía các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, trầm lắng thở dài:
- Ta thấy được một loại tương lai không tốt, một cái biến số, Nam Chiêm Bộ Châu cuối cùng sẽ thành công lập đạo, nhưng người mang đến hi vọng cho Nam Chiêm Bộ Châu lại không trở thành anh hùng, mà ở trong tuyệt vọng chết đi, chết trong âm mưu, người lập đạo lại trở thành người phản đạo!
- Ngươi chỉ là cái gì?
Phương Hành nhíu mày, mặc dù cảm thấy nữ tử kia nói hươu nói vượn, nhưng hắn am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, ẩn ẩn cảm thấy, nữ nhân này không giống như bắn tên không đích, thậm chí không có địch ý, mà giống như thiện ý cảnh cáo.
Trà Trà Tiên Tử nhẹ nhàng cười nói:
- Có chút bởi vì sớm đã tạo nhân, chỉ đợi thời gian thích hợp, kết ra quả mà thôi!
Phương Hành cau mày:
- Có thể nói tiếng người không?
Trà Trà Tiên Tử cũng không tức giận, cười nói:
- Đơn giản mà nói, là sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo đã chú định, nhưng ta nhìn không thấy hình ảnh ngươi được người kính ngưỡng, cũng không nhìn thấy ngươi trở thành anh hùng của Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ thấy muôn người mắng mỏ, mọi người phỉ nhổ!
- Ngươi xác định như vậy?
Sắc mặt Phương Hành có chút khó coi, ánh mắt u lãnh nói.
Trà Trà Tiên Tử khẽ cười nói:
- Cực kỳ xác định, từ khi ngươi vào trận, quả này đã chú định!
Nàng nhìn Phương Hành, giữa hai người có loại không khí nặng nề bắt đầu xuất hiện.
Trà Trà Tiên Tử bỗng nhiên cười một tiếng, thấp giọng nói:
- Ngươi có thể nói ta đang mê hoặc, nhưng chắc hẳn chính ngươi cũng đã sớm đoán được điểm này, dù không lấy mệnh thuật suy diễn, một ít chuyện cũng nhìn ra được, khí số một châu sao dễ dàng gánh vác như vậy? Ngươi xông mười trận, vì Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, đạo thống của Nam Chiêm Bộ Châu trở thành một thành viên của Bắc Vực, mà ngươi lại cùng Bắc Vực kết thâm cừu, ai có thể dung ngươi? Cho nên nói, ngươi nhất định là một đứa con rơi, không làm nên chuyện gì!
Phương Hành híp mắt, cũng không mở miệng.
- Ai, Phương đạo hữu, ngươi anh hùng cái thế, liên tiếp xông qua tám trận, vô luận là tiềm lực hay bản lĩnh, ở Thần Châu Bắc Vực cũng xem như nhân tuyển tốt nhất, còn gánh vác đạo nghĩa, dốc hết sức vì Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, nếu gặp kết quả thế này...
Thanh âm của Trà Trà Tiên Tử êm dịu, tựa hồ mang theo chút tiếc hận, chút đồng tình, nhưng lại vừa đúng.
- Ít vô nghĩa đi...
Nhưng lúc này, Phương Hành bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt giống như cười mà không phải cười.
Trà Trà Tiên Tử nao nao, lại thật ngừng nói.
Phương Hành thì cười ha ha, tựa hồ có chút khinh bỉ nhìn nàng nói:
- Tiểu gia mới mặc kệ ngươi tu mệnh thuật hay mê thuật gì, nhưng tài nghệ của ngươi rất không tới nơi tới chốn, ngươi nói tiểu gia là anh hùng? Là vì Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo mới xông trận? Đây không phải mắng người sao? Đồ đần mới làm như vậy, ta đến xông mười trận, một là thay lão gia hỏa kia xuất khí, thứ hai là nhìn các ngươi không vừa mắt mà thôi!
Nói xong ánh mắt lạnh lẽo, tự tiếu phi tiếu nói:
- Đừng đến những lời nhãm nhí kia, ngươi thật thả ta qua trận?
- Tự nhiên là thật!
Trà Trà Tiên Tử cười khẽ nói:
- Kết quả đấu pháp với ngươi, ta suy diễn ra ba cái, nhưng mỗi một cái ta đều không thích, vì thế trực tiếp thả ngươi qua trận, có mấy tràng cảnh không tệ phía sau để cho ta chờ mong, cho nên dứt khoát thả ngươi qua trận, dù sao vị kia thiên phú kỳ tài, tu vi thông thần, cũng không cần một nữ tử như ta suy yếu ngươi!
- Chỉ đơn giản như vậy?
Phương Hành cau mày, tựa hồ không muốn tin tưởng chuyện tốt như thế.
- Dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy!
Trà Trà Tiên Tử nhẹ giọng cười một tiếng, Phương Hành thì ánh mắt lạnh lẽo, âm tình bất định nhìn nữ nhân kia.
- Ta đã nói qua, muốn giúp ngươi tẩm bổ thần hồn, ngươi đã uống ly trà kia, ta sao có thể nuốt lời?
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Phương Hành, nàng chậm rãi bắt pháp quyết, mười ngón thon dài giống như một đóa hoa sen trắng noãn, môi son khẽ mở, phun ra một sợi bạch mang, ẩn chứa tiên nhạc mơ hồ, giống như tinh quang trong suốt, chậm rãi bay về phía Phương Hành, cực kỳ thần dị.
- Dưỡng Thần Chú?
Phương Hành có chút ngoài ý muốn, nữ nhân này rõ ràng đang dùng tu vi của mình, thi triển một loại pháp thuật tu dưỡng thần hồn, muốn giúp mình tẩm bổ thần hồn, dùng ánh mắt của hắn bây giờ, dù không sử dụng Âm Dương Thần Ma Giám, cũng có thể nhìn ra đây là Dưỡng Thần Chú thật, tuyệt đối không phải rắp tâm hại người, liền đứng thẳng bất động, mặc cho điểm sáng màu trắng kia chậm rãi xông vào trong cơ thể mình.
Tinh thần có chút mệt mỏi rung lên, cảm giác khốn đốn trống rỗng quét sạch sành sanh.
Đây chính là người thủ trận nha, sao lại ra tay giúp mình?
Lúc này ý nghĩ trong lòng Phương Hành đã rất khó dùng ngôn ngữ hình dung, nhìn Trà Trà Tiên Tử, tựa như nhìn quái vật.
- Khó khăn lắm mới đi đến trận cuối cùng, nếu chênh lệch quá lớn, vậy cũng không có ý nghĩa gì nha?
Trà Trà Tiên Tử làm ra hành động giống như phản bội Thần Châu Bắc Vực, lại không chút để ý.
- Bị điên rồi...
Lúc này Phương Hành không mắng thần côn nữa, hắn cảm thấy thần côn không thể làm ra chuyện như vậy, tên điên mới có khả năng.
Trà Trà Tiên Tử lại cười không nói, cúi đầu cầm ấm trà, tự mình pha trà.
Mà Phương Hành thì quay người chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi rời đi, do dự một chút, cuối cùng vẫn quay đầu, biểu lộ có chút trêu tức, lại có chút nghiêm túc nhìn Thần Nữ Âm Linh Đạo, thấp giọng nói:
- Nể tình ngươi giúp tiểu gia một chuyện, ta liền nói cho ngươi một tiếng, trên thế giới này còn không ai có bản lĩnh coi tiểu gia là quân cờ, lại càng không cần phải nói xem như con rơi...
Trà Trà Tiên Tử ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười.
Phương Hành cũng nhìn mắt nàng, cười nói:
- Ngươi thật có thể nhìn thấy vô số loại tương lai?
Trà Trà Tiên Tử gật đầu nói:
- Tu vi nông cạn, nhìn không hết ba ngàn đại đạo, nhưng tám chín phần mười tại ngực!
Bỗng nhiên Phương Hành đưa tay bóp ngực nàng một cái, động tác này quá ngoài ý muốn, xuất thủ lại nhanh, hơn nữa không hề có sát khí, cũng không hội tụ linh lực, dùng tu vi của Trà Trà Tiên Tử vậy mà hoàn toàn không kịp ngăn cản, đợi cho nàng kịp phản ứng, Phương Hành sớm đã rút tay về, cười ha ha bay về phía các đồng đội, thanh âm xa xa truyền về:
- Ngực phẳng như thế, sao có thể chứa đựng nhiều chuyện như vậy?
Trà Trà Tiên Tử thì ngừng động tác pha trà, như có điều suy nghĩ.
- Chiêu này ta thực không có tính tới...
Nàng hơi nhíu mày, sau đó cắn răng:
- Vô sỉ hỗn đản!
Mây khói tan hết, thân ảnh của Thần Nữ Âm Linh Đạo đã biến mất, trận thứ chín phá, phía trước là đường bằng phẳng.
Mà lúc này tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nhìn thấy trận thứ chín phá vỡ, đều sợ hãi quái lạ, trong trận thứ tám thương vong thảm trọng, đã khiến trong lòng bọn hắn bao phủ bóng râm, vốn cho rằng trong trận thứ chín vẫn phải đại sát một trận, sinh tử khó liệu, nhưng ai cũng không ngờ tới, kết quả lại là Phương Hành cùng Thần Nữ Âm Linh Đạo uống vài chén trà, hàn huyên vài câu, bóp ngực một cái, liền nhẹ nhàng qua trận?
Đương nhiên cũng có người thấy được Phương Hành ra tay bóp ngực, trong lòng càng cổ quái.
Chẳng lẽ tiểu ma đầu lấy trinh tiết của mình đổi lấy?
Nhưng sự tình hương diễm như vậy sao không đổi ta lên!
- Nữ nhân kia nói với ngươi cái gì?
Mặc dù nhẹ nhõm qua trận, nhưng Lệ Hồng Y vẫn còn có chút tức giận hỏi.
Phương Hành nói:
- Nàng nói ngươi vừa chán ghét vừa vô sỉ, không có ngực không có mông, hung tàn lại xảo trá!
Lệ Hồng Y nhất thời ngẩn ngơ, sau đó cả giận nói:
- Nói hươu nói vượn!
Cũng may tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu niềm vui ngoài ý muốn cũng được, tu sĩ Thần Châu quá sợ hãi cũng được, Thần Nữ Âm Linh Đạo không có thành trở ngại để tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, ngoài ý muốn thuận lợi thông qua trận thứ chín, đi tới trước trận thứ mười, chuyến đi ngàn dặm, rốt cục nghênh đón một bước cuối cùng, chỉ cần qua trận này, Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo đã định!
Chỉ tiếc tâm lý của các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu không có nửa phần vui sướng, mà càng trầm mặc nghiêm túc.
Trong trận thứ mười là Tống Quy Thiện!
Đạo Tử Tống gia, Thần Tử Thuần Dương Đạo Tống Quy Thiện, danh xưng dưới Nguyên Anh vô địch Bắc Vực!
Thần Châu Bắc Vực công nhận Tống Quy Thiện là dưới Nguyên Anh vô địch, ngay cả Phù Khí Đạo Triệu Trường Hà tính tình cuồng ngạo cũng chưa từng có ý kiến, mà thời điểm Phương Hành và Triệu Trường Hà đấu pháp, đã có vẻ lực bất tòng tâm, thì làm sao ở trong trận thứ mười, kéo lấy thân thể mỏi mệt trải qua rất nhiều đại chiến, cùng Thần Tử Thuần Dương Đạo không biết mạnh hơn Triệu Trường Hà bao nhiêu lần đấu pháp?
- Ngươi rốt cuộc đã đến!
Trong trận thứ mười, một thanh âm nhàn nhạt vang lên, cùng lúc đó mây khói phồng lên, tất cả trận môn đều đã mở, vô luận là trên núi hay dưới núi, tất cả mọi người không còn bị mây khói che đậy tầm mắt và thần niệm nhìn trộm, có thể thấy rõ ràng hết thảy trong trận thứ mười, bên trong không có bất kỳ sát cơ gì, chỉ có tường vân lượn lờ, cùng một vị Phật ở giữa tường vân...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất