Lược Thiên Ký

Chương 689: Thuần Dương Thần Tử

Chương 689: Thuần Dương Thần Tử

Sau khi Phật diệt, trong giới tu hành đã rất khó gặp chùa miếu và hành tăng, một Phật môn thánh địa cuối cùng là Linh Sơn Tự, cũng ẩn ở Nam Chiêm Bộ Châu, ít có tăng nhân xuất thế hành tẩu, cho nên đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, Phật môn thậm chí đã trở thành một truyền thuyết hư vô mờ mịt, bất quá Phương Hành xuất thân phàm tục, ngược lại còn nhớ rõ, khi còn bé ở thế gian nhìn thấy những tượng Phật kia, mặt mũi hiền lành, phiêu nhiên thế ngoại, ngồi ngay ngắn bất động, lại tựa hồ chưởng ngự hư không, tuyên cổ bất biến.
Bây giờ trong trận thứ mười mở rộng trận môn, Tống Quy Thiện giống như tượng Phật hắn thấy qua.
Nhìn bề ngoài, Tống Quy Thiện là một nam tử trẻ tuổi, thân mặc đại bào màu trắng, xếp bằng ở trên một đài sen mơ hồ có ngọn lửa màu đỏ quanh quẩn, như Đại Phật tọa trấn hư không, bất động như núi, hai mắt rủ xuống, bộ mặt nhu hòa, không tuấn mỹ giống như Triệu Trường Hà, cũng không cổ phác giống như Tạ Lâm Uyên, kỳ thật bề ngoài của Tống Quy Thiện có vẻ hơi phổ thông, nhưng khuôn mặt yên tĩnh tường hòa, lại khiến cho trên người hắn nhiều hơn một loại vầng sáng thánh khiết.
Loại vầng sáng này, để cho người ta vừa nhìn thấy hắn, sẽ sinh ra tâm kính sợ và bái phục, ý thân cận tự nhiên sinh ra.
Mặc dù trên người hắn không mang theo sát khí, nhưng ở trước mặt hắn, lại không người nào có thể nổi lên lòng phản kháng.
Tiên phong phật cốt, thánh nhan vương tướng!
Cảm giác rất kỳ quái, trận thứ mười mở rộng, Thuần Dương Đạo Tử Tống Quy Thiện hiển lộ ở trước mặt các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng trong lòng những người này, lại không lên nổi cảm giác như lâm đại địch, biết rõ người này mới là trở ngại cuối cùng của Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, biết rõ Hộ Đạo Minh trước đây nhằm vào tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, là lấy danh nghĩa người này tổ kiến, nhưng lại vô ý thức không sinh ra địch ý với hắn.
Nhất thời hư không vắng vẻ, Tống Quy Thiện tọa trấn ở trên đỉnh đầu của các tu sĩ, phảng phất như được người cúng bái.
- Ah... xí!
Nhưng Phương Hành vừa nhìn thấy Tống Quy Thiện liền cảm giác không thích.
Hắn trời sinh xem thường những người dựa vào khuôn mặt kiếm cơm nha!
- Ngươi chính là Tống Tri Liễu?
Một tiếng kêu to, các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu bị phật ý trên người Tống Quy Thiện trấn áp ngơ ngơ ngác ngác bừng tỉnh, Phương Hành chắp tay sau lưng, sắc mặt khó coi nghiêng mắt nhìn Tống Quy Thiện, cao giọng nói:
- Phía trước kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, sát, lôi, mệnh đều loay hoay một lần, lại không biết chỗ ngươi lại chơi cái gì? Làm lão hòa thượng múa mép khua môi sao?
- Tống Tri Liễu?
Lúc đầu các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu ở trước mặt Tống Quy Thiện, đầu sắp không chuyển động được, theo bản năng suy nghĩ.
Bất quá đầu suy nghĩ, cũng lập tức hiểu rõ ra, trong lòng dở khóc dở cười, người ta Tống Quy Thiện, không phải Tống Quy Thiền?
Cũng không biết là tiểu ma đầu này thật không biết, hay cố ý lấy ngoại hiệu cho người ta.
Bất quá một tiếng "Tống Tri Liễu", lại để áp lực của Tống Quy Thiện lên người tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu giảm bớt mấy phần.
- Hưu!
Nghe được một câu nói kia, Tống Quy Thiện một mực khép hờ hai mắt cũng chậm rãi mở mắt, trong con ngươi không nhìn thấy đáy, như có tinh quang chớp động, hắn nhìn qua, áp lực trấn áp ở trên đỉnh đầu các tu sĩ phảng phất như tăng cường gần trăm lần, trong các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, tu vi yếu chút, lúc này đã không dám thở mạnh, vô ý thức cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn.
- Ta tức trận thứ mười, đánh bại ta liền có thể qua trận!
Tống Quy Thiện nhẹ giọng mở miệng, nhưng ý tứ trong lời nói lại như chiến xa ép qua tâm phủ của các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu.
Quá cuồng...
Lúc đầu Phương Hành dùng lực lượng một người xông mười trận, đã cuồng không giới hạn.
Mà bây giờ Tống Quy Thiện lạnh nhạt mở miệng, mình chính là trận thứ mười, trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy Phương Hành bị hạ thấp.
Đây là muốn dùng lực lượng một người ngăn cản tất cả thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu?
Ngay cả con mắt của Phương Hành cũng sáng lên, cười lạnh nói:
- Ngươi rất ngông cuồng nha Tống Tri Liễu!
Đối mặt hắn trêu chọc, Tống Quy Thiện mặt mày an tĩnh bất động, thậm chí ngay cả trong thanh âm cũng không có nửa điểm ba động, thản nhiên nói:
- Không liên quan tới cuồng vọng, nhưng không đành lòng nhìn thấy sát lúc! Phương đạo hữu, ngươi từ trận thứ nhất xông đến, máu chảy thành sông, sát nghiệt vô tận, không có chút lòng thương hại sao? Trận thứ mười này, vốn là Lục Tiên Trận, do ta và chư vị sư đệ sư muội của Thuần Dương Đạo chưởng ngự lực lượng Hỗn Độn, dù tiên đi vào trận này, cũng phải vẫn lạc. Tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu các ngươi, vào tới trận này, không biết vẫn lạc mấy người, đệ tử Thuần Dương Đạo ta cũng không biết có mấy người bởi vì thủ trận mà chết, ta không đành lòng gây ra sát nghiệt, cố ý dùng một mình ta thay trận thứ mười, nếu như ngươi còn có chút thương hại, không bằng học ta, đưa chư vị sư đệ sư muội rời trận, chỉ do hai người chúng ta chiến một trận, định ra nhân quả Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, như thế nào?
- Một trận chiến định nhân quả...
Phương Hành nghe, trong lòng cũng âm thầm giật mình, lại cười nói:
- Ngươi bỏ được sao? Các ngươi nhiều người nha!
Tống Quy Thiện cười nhạt, khinh thường giải thích, ống tay áo phất một cái, nói khẽ:
- Mặc sư đệ, mang các đệ tử rời trận!
- Cẩn tuân pháp chỉ của sư huynh!
Sau lưng Tống Quy Thiện, một người kính cẩn đáp ứng, theo thanh âm, một nam tử vóc người khôi vĩ hiện thân, lưng vác cổ kiếm, khí tức cường đại.
Hiện thân không chỉ hắn, liên tục năm người hiện thân, đều phân bố ở xung quanh Tống Quy Thiện, như năm hộ pháp thủ hộ Phật Đà, lơ lửng giữa không trung, chiến ý dâng cao, chính là năm vị chân truyền của Thuần Dương Đạo, Thuần Dương Đạo vốn có bảy chân truyền, nhưng Hạc Linh Tử thân hãm ở trong Yêu Đế Các, còn chưa về núi, bởi vậy lúc này hiện thân trong đại trận, chỉ có sáu vị chân truyền.
Theo năm người này hiện thân, giữa không trung, trùng trùng điệp điệp, thình lình còn có trăm tu sĩ hiện thân, khí phách hùng hồn, mây khói hội tụ.
Bọn họ vốn ở trong hư không, nhưng vừa rồi bị phật quang trên người Tống Quy Thiện che đậy mà thôi, lúc này Tống Quy Thiện thu liễm khí cơ, các đệ tử Thuần Dương Đạo đều hiện ra thân hình, từng cái biểu lộ ngạo nghễ, ở trên cao nhìn xuống thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu.
Đám đệ tử Thuần Dương Đạo kia, cho thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu áp lực rất lớn.
Bây giờ đại bộ phận tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đã trải qua một trận ác chiến với Phù Khí Đạo, thực lực hao tổn, lộ ra vẻ mệt mỏi, gặp đám đệ tử Thuần Dương Đạo kia sẽ rất thua thiệt, nhưng không ai ngờ, đám đệ tử này vừa lộ diện, Tống Quy Thiện lại dự định để bọn hắn rời trận, bất luận thật cũng tốt, giả cũng được, cử động này của Tống Quy Thiện xác thực tránh khỏi sát lục, bằng không hai phe giao đấu, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu bất luận thắng thua, cùng các đệ tử Thuần Dương Đạo, đều sẽ tránh không được kết cục máu chảy thành sông.
Mà làm như vậy, không thể nghi ngờ là Thuần Dương Đạo tương đối thua thiệt, bởi vì các chân truyền lại thêm một đám đệ tử Thuần Dương Đạo, phối hợp uy lực của đại trận, thực lực không thể nghi ngờ sẽ mạnh hơn tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nhiều, Tống Quy Thiện vì tránh gây ra quá nhiều sát lục, nên đưa đệ tử Thuần Dương Đạo ra trận, sau đó mở rộng trận môn, chỉ cùng Phương Hành chiến một trận định nhân quả, là từ bỏ rất nhiều ưu thế.
Nhìn thấy một màn này, thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu cũng đều đưa ánh mắt nhìn về phía Phương Hành.
Đệ tử Thuần Dương Đạo đã thối lui ra khỏi đại trận, lúc này nên đến phiên tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ bất quá bọn hắn còn đang chờ Phương Hành ra lệnh.
Đối với bọn hắn mà nói, kỳ thật bản ý lúc trước vào trận, chỉ là muốn đưa Phương Hành đến trận thứ mười, tới trước mặt Tống Quy Thiện mà thôi, về phần khiêu chiến Tống Quy Thiện, suy nghĩ to gan này thật đúng là không phải tùy tiện người nào cũng có thể sinh ra được...
Chỉ bất quá thời điểm các tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu nhìn về phía Phương Hành, hắn lại như không có chuyện gì xảy ra, không nói một lời, đợi cho đệ tử Thuần Dương Đạo ra đại trận hết, mới rốt cục nở nụ cười, nhìn Tống Quy Thiện nói:
- Tống Tri Liễu, tiểu gia ta nhìn lầm, ngươi lại thực có can đảm dùng lực lượng một người ngăn cản đường ra của Nam Chiêm Bộ Châu ta, vô luận thắng thua, coi là ngươi có gan!
Lời này vừa nói ra, nhất thời để mấy tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn một cái.
Không đúng!
Người ta lệnh đệ tử Thuần Dương Đạo ra trận, là muốn cùng ngươi chiến một trận định nhân quả...
Bất quá ý niệm kia còn chưa rơi xuống, vẻ mặt Phương Hành cợt nhả đột nhiên nhướng mày, ầm ầm đạp ra ngoài, hai tay mười ngón nắm chắc thành quyền, vung về phía dưới, mọi người biến sắc, chẳng biết lúc nào thình lình có một đám mây đen ngưng tụ ra, theo mười ngón của Phương Hành nắm lên, lôi quang loá mắt từ trong không trung trút xuống, trong chốc lát bao phủ Tống Quy Thiện.
- Phương đạo hữu, ngươi thật không thương tiếc tính mệnh của đồng đạo Nam Chiêm Bộ Châu sao?
Tống Quy Thiện chắp tay trước ngực, ngón cái và ngón trỏ chụp thành vòng, ba ngón khác dựng thẳng lên, ở trên người hắn, nhất thời có phật quang vô tận xông lên trời, tất cả lôi quang từ trên trời giáng xuống đều bị ngăn cản, trong quá trình này, thanh âm của hắn không có nửa phần run rẩy.
- Nếu thật tiếc mệnh, sớm đã không làm.
Phương Hành hét lớn, thấy Lôi thuật không phá nổi phật quang của Tống Quy Thiện, liền dứt khoát xông ra ngoài.
- Ngươi thích ra vẻ là chuyện của ngươi, tiểu gia là đến xông trận, không phải tới làm hòa thượng...
Thân hình Phương Hành như điện chạy gấp, đồng thời còn không quên quay đầu nhìn đồng đội hét lớn:
- Cùng nhau xuất thủ đánh hắn!
Một tiếng ầm vang, hắn và Tống Quy Thiện chưởng lực tương giao, ác chiến với nhau.
Mà thế hệ trẻ tuổi của Nam Chiêm Bộ Châu vẫn còn hai mặt nhìn nhau, có chút không kịp phản ứng.
Xem như phản ứng lại cũng có chút do dự, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên ý niệm: như vậy không tốt lắm đâu...
- Sự tình chính là cái đạo lý này, Yêu tộc ta đến liều mạng thay các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì phải tiếc mệnh như thế, Thuần Dương bọn hắn làm sao là chuyện của bọn hắn, chúng ta chỉ có một mục đích, chính là phá trận thứ mười, Thuần Dương Đạo thủ trận, liền đánh bại Thuần Dương Đạo, Tống Quy Thiện thủ trận, liền đánh bại Tống Quy Thiện, nếu tiếc mệnh, vừa rồi không nên tiến đến...
Kim Ô cười lạnh quát, hai cánh mở ra, làm bộ muốn lao vào.
- Lời này không sai, đệ tử Thuần Dương Đạo ở cũng tốt, không ở cũng tốt, dù sao bản Thái tử là không có ý định lui...
Lệ Anh cười ha ha, quỷ khí quấn quanh, trong tiếng hét vang, chuẩn bị xuất thủ.
Sưu… Sưu…
Bỗng nhiên hai bóng người dẫn đầu xông ra ngoài, một cái là Hàn Anh tay cầm trường thương, một cái là Vương Quỳnh khống chế Phong Hỏa Song Luân.
Hai thanh thiếu niên xuất thân Tây Mạc, lại có một đặc điểm cộng đồng, cái kia chính là không nói nhảm thiếu.
- Ai nha, lại bị cướp trước...
Lệ Anh hú lên quái dị, đi theo phía sau đám bọn hắn xông tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất